Chúng Diệu Chi Môn

Chương 128 : Tự tại ma đạospan


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Từng mảnh quang hoa hướng Dịch Ngôn bao phủ . Ba con yêu cũng không nói lời nào, mới vừa cất bước, cũng đã có pháp thuật ở trên hư không hiện lên. Yêu sở hữu pháp thuật thường thường cũng ít, nhưng pháp thuật của bọn hắn phần lớn đều là trời sanh, quái dị vô cùng. Chỉ thấy một đạo quang hoa chói mắt như lợi kiếm hướng Dịch Ngôn đâm tới, nhưng dưới quan sát của Dịch Ngôn Động Sát nhãn , đây cũng là một con yêu một quyền đánh tới, tốc độ cực nhanh, lại có mấy phần cảm giác như Vương Túc, tựa như lộ số cực kỳ pháp vũ tương hợp. Chẳng qua là ở trong một đạo quang hoa như lưỡi kiếm sắc bén này, còn hàm chứa chói tai tiếng kêu the thé, chẳng qua tiếng kêu này người bình thường nghe tới lại cực kỳ nhỏ , thanh âm như thể tiếng chi chi mà thôi, nhưng Dịch Ngôn nghe tới trong tai lại có một loại cảm giác như tinh thần sụp đổ , thanh âm này cùng một quyền quang hoa hóa thành lợi kiếm tương hợp, quyền chưa đến cũng đã mạnh mẽ đánh ở ngực Dịch Ngôn . Trừ những thứ đó, đỉnh đầu Dịch Ngôn chẳng biết lúc nào đã nhiều hơn ngân quang lóng lánh quyển quyển, thẳng hướng đỉnh đầu Dịch Ngôn. Ngay lúc này, đôi mắt của Dịch Ngôn đã sớm sáng lên quang hoa u lục, người không trực tiếp đối mặt với Nhiếp Hồn ma nhãn vĩnh viễn không biết Nhiếp Hồn ma nhãn đáng sợ cỡ nào. Hơn nữa Nhiếp Hồn ma nhãn này cũng không phải chỉ một nhằm vào một người, chỉ cần nhìn chăm chú vào Dịch Ngôn, hoặc chỉ cần lấy thần thức cảm giác đến Dịch Ngôn, sẽ trúng phải Nhiếp Hồn thuật. Đây cũng là sự đáng sợ của Nhiếp Hồn ma nhãn . Dịch Ngôn hai mắt lục quang chợt lóe lên, ở bên trong mắt người trúng Nhiếp Hồn Thuật, chỉ thấy một cái lốc xoáy không đáy. Thái Bình Kiếm đâm ra, trong một kiếm hàm chứa Hoàng Thượng Đế Thần Ý, quang hoa như lưỡi kiếm sắc bén đâm tới bị một kiếm này đâm rách, sinh cơ trong mắt con yêu kia cũng lờ mờ đi xuống. Âm thanh bén nhọn biến mất, những chiếc vòng bạc hướng đỉnh đầu Dịch Ngôn đánh tới cũng trong nháy mắt quang hoa ảm đạm, bị bích quang trên đỉnh đầu Dịch Ngôn cuốn đi. Tình huống như thế để cho chúng yêu quá mức sợ hãi, mới vừa rồi bên trong hỗn chiến, đám yêu chết ở trong tay Dịch Ngôn thật ra rất nhiều, nhưng bởi vì hỗn chiến mang đến nhất thời không có trực quan cảm giác, mà bây giờ phát hiện tứ kiếp tu vi ở dưới Nhiếp Hồn ma nhãn lực chống cự cực thấp. Bọn họ chẳng qua chỉ biết Nhiếp Hồn ma nhãn này có uy lực lớn, cũng biết Dịch Ngôn không cách nào phát huy ra uy lực chân chính của Nhiếp Hồn ma nhãn , nhưng trong lòng cũng nghĩ, Dịch Ngôn mới lưỡng kiếp tu sĩ, mà chính mình cũng là tứ kiếp , lại còn là mấy người đồng loạt ra tay, lại không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt đã bại trận. Tứ kiếp cùng ngũ kiếp là một phân thủy lĩnh, Ma Cô có thể thi triển ‘ Tha Tâm Yêu Ngục ’ cơ hồ khiến Dịch Ngôn không có sức hoàn thủ, Sơ Linh đạo nhân lại càng cần Dịch Ngôn sử dụng Bích Ba Khuynh Thiên Đồ cùng Âm Dương Hồ Lô cùng nhau mới giết được hắn. Dịch Ngôn trong lòng từ lâu đối với Nhiếp Hồn ma nhãn uy lực có định vị, tứ kiếp tu sĩ bình thường cũng khó có thể ngăn cản được rồi, mà ngũ kiếp tu sĩ ở dưới Nhiếp Hồn ma nhãn có thể tránh né chạy trốn. Nếu là gặp phải lục kiếp tu sĩ, không có Bích Ba Khuynh Thiên Đồ mà nói, như vậy nhiều nhất cũng chỉ có thể bảo vệ tánh mạng mà thôi, Nhiếp Hồn ma nhãn đã không cách nào dễ dàng nhiếp ra hồn phách của lục kiếp tu sĩ . Nếu như gặp được thất kiếp mà nói, cho dù là có toàn bộ đám bảo vật kia, nhiều nhất cũng chỉ có thể bảo vệ tánh mạng . Trong thiên hạ có thật nhiều Chưởng môn nhân các môn phái cũng chỉ là thất kiếp tu sĩ mà thôi. Dịch Ngôn cầm kiếm vẫn đứng lơ lửng giữa hư không, dưới chân một đoàn quang vận, sau gáy một mảnh bích ba phiên động. Lũ yêu sau khi kinh hãi, ngay lập tức giận dữ, hẳn là không hề nghĩ cho ba người khác tới giết Dịch Ngôn. "Chúng ta cùng nhau động thủ, ta muốn ăn cái mông của hắn." Thanh âm mới rơi xuống, trong hư không lại có một tiếng cười khẽ truyền ra, tùy theo có thanh âm nói: "Cái mông của hắn cũng không dễ ăn." Theo thanh âm này phát ra chính là một nhánh cây xanh tươi ướt át, nhánh cây vung đánh vào đỉnh đầu một con yêu , tầng hộ thân sát khí trên người hắn nhất thời tản đi, cả người trong một sát na giống như là say rượu lảo đảo ngồi bệt xuống trên mặt đất. "Người nào." Bên trong tiếng quát của chúng yêu, từng đạo ba động từ trên người của bọn chúng tuôn ra, trong một sát na trong hư không xuất hiện một mảnh pháp thuật quang hoa, hoặc là hộ thân, hoặc là giết địch. Cũng chính lúc này, trong hư không có một con ngựa màu đen vọt ra, lập tức có một cô gái mặc một thân hắc bào xuất hiện. Ngựa vừa xông ra, liền cất vó ở trên hư không một bước, tùy theo lại biến mất ở trong hư không, nhưng có một con yêu đột nhiên cứng đơ không động đậy . Đột nhiên lại có một cơn cuồng phong điên cuồng trống rỗng mà sinh ra, gió màu đen, nơi đi qua, núi rừng cây cối cũng ở trong gió gãy lìa, nơi bị gãy lìa liền như bị đao kiếm chặt đứt. Gió đem mấy con yêu cuốn vào trong đó, trong một sát na, đám yêu trong làn gió đã biến thành một đống bạch cốt. Lại có một vị thiếu niên anh tuấn bất phàm xuất hiện, cầm trong tay một cành liễu tinh tế, trong lúc cành liễu huy động, hẳn là không có hợp lại kẻ địch. Chỉ trong nháy mắt, lũ yêu đã bị đánh bại, bị bốn người đột nhiên xuất hiện đánh cho trở tay không kịp. Pháp thuật thần thông của bốn người bọn họ đều khó lường nan địch. Dịch Ngôn ở giữa trung tâm hai mắt u lục quang hoa chớp động, trong lúc chớp động, một kiếm ám sát một con yêu, giống như cắt rau cắt cỏ. Đúng lúc này, có một lão đạo nhân trống rỗng xuất hiện tại giữa không trung, trong lúc phất tay có một đạo ô quang từ trên chín tầng trời giáng xuống, tại giữa đám người nổ tung. Vô luận là Dịch Ngôn hay Vương Túc, cùng với bốn người xuất hiện lúc sau , ở dưới đạo ô quang này không có một chút lực chống cự nào. Mọi người hướng nơi xa bỏ chạy đi, thi triển thần thông. Dịch Ngôn thậm chí cũng không biết mình là tại sao, chỉ cảm thấy ô quang trước mắt chợt lóe lên, ý thức trên người giống như là muốn bị tước đoạt , phảng phất thân thể đã không còn là thân thể, mà là bùn, đang từng cục rơi xuống. Hắn cảm giác nguyên thần của mình đang bay tán, cảm giác thân thể mình vỡ vụn, cảm giác pháp bảo trên người mình cùng với Thiên điều trên sống lưng đang tiêu tán. Đang lúc Dịch Ngôn cho là mình sẽ vĩnh viễn biến mất ở trong thiên địa, giữa không trung xa xôi có một người xuất hiện tại đám mây, nếu Dịch Ngôn có thể nhìn qua, tự nhiên nhận ra được người này chính là Lâm Tắc Từ, chẳng qua là Lâm Tắc Từ này cùng lúc trước hắn thấy già nua vô cùng đem ra so sánh, không biết trẻ hơn bao nhiêu tuổi. Trên người của hắn có một tầng quang hoa mông lung . Mà trên tay hắn có một thanh trường kiếm vỏ màu vàng. Chỉ thấy hắn chậm rãi rút ra, một mảnh quang hoa như thủy ngân trút xuống. Mà lão đạo nhân trống rỗng mà hiện ra khẽ ngẩng đầu, quá sợ hãi, chỉ là trên mặt hắn kinh hãi vừa hiện, đầu đã từ trên vai lăn xuống, rơi trên mặt đất trong lúc lăn tròn nhanh chóng hủ đi. Giữa không trung chính là Lâm Tắc Từ tại trong lúc rút kiếm một khắc thì nhanh chóng tiêu tán, kiếm trong tay hắn thì theo quang hoa như thủy ngân biến mất, thậm chí ngay cả một nửa cũng không có rút ra, kiếm cùng người đã biến mất vô ảnh vô tung, phảng phất hắn cũng chưa từng xuất hiện, chỉ là vừa vung tay lên liền để cho lão đạo nhân mà Dịch Ngôn không có chút lực chống cự nào đã chết, điều này làm cho Dịch Ngôn hiểu được đây hết thảy cũng không phải huyễn tượng. Một tám sáu chín năm, tháng sáu. Côn Minh bầy yêu trục người đứng đầu nhân gian đạo Lâm Thiếu Mục ra khỏi thành, chiến Lâm Thiếu Mục hộ vệ ở trong xích thạch sơn cố, lại có Vong Tình Tông Trưởng lão trong Thiên Ma Đạo bị Lâm Tắc Từ mời tới Thiên Tử Kiếm chém giết. Dịch Ngôn không biết Lâm Tắc Từ là chân thân trở lại, hay là cái gì, hắn có chút không dám tin tưởng. Chẳng qua là một mảnh sinh mệnh ở trước mắt chết đi chuyện thực vẫn đánh thẳng vào tâm trí hắn, nhất là vị lão đạo nhân khẽ vung tay lên đã làm cho mình giống như chết đi cũng đã chết . Đây đối với hắn đả kích thật lớn, hắn cảm giác mình tu hành là buồn cười như vậy, vô luận là Nhiếp Hồn ma nhãn, hay là Bích Ba Khuynh Thiên Đồ, Âm Dương Hồ Lô, đều không thể cho hắn cảm giác an toàn, hắn biết, chính mình cần là tự thân chân chính tu vi. Tuy nhiên đang lúc hắn quyết định phải về nhà, một lòng tu hành, cổ độc cho tới nay vẫn yên lặng ở trong trán động. Nó vừa động giống như đang bạt động vết thương đã lâu của Dịch Ngôn. Đây vẫn là một đạo gông xiềng trong lòng hắn. Cổ độc truyền đến một đạo ý niệm, Dịch Ngôn sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn xoay người, hướng ngọn núi đối diện nhìn lại, chỉ thấy chỗ cao nhất trên đỉnh núi có hai người đứng ở đó , một người trong đó chính là Triệu Du, một người khác là đệ tử của nàng. Dịch Ngôn cùng Triệu Du ở giữa nếu muốn nói thâm cừu đại hận, Dịch Ngôn chính mình có lẽ cũng nói không ra, mặc dù hắn từ những người khác nhau nơi đó nghe được Triệu Du đem hắn xem làm nhân cổ, nhưng dù sao chuyện này còn chưa xảy ra, hơn nữa cổ độc từ thật lâu trước còn truyện thụ cho hắn « Nguyên Thần Cổ Đạo » thường xuyên sẽ phát ra ý thức ba động ở ngoài, lâu như vậy tới nay vẫn không có cử động nữa, thẳng cho tới hôm nay. Trong trường hợp đó mặc dù Triệu Du ở Dịch Ngôn rất muốn đạt được tu hành phương pháp thời điểm, truyền thụ cho hắn « Nguyên Thần Cổ Đạo » , nhưng hắn một chút lòng cảm kích cũng không có. Hắn hôm nay coi như đã hiểu tại sao đồ đệ của Triệu Du luôn nghĩ thầm muốn giết Triệu Du rồi, từ lần trên đường đi Quảng Tây gặp qua một lần mập thiếu nữ này, thẳng đến hiện tại nàng cũng không có xuất hiện, nàng nếu có thể có biện pháp luyện hóa cổ bên trong thân thể, Dịch Ngôn trong lòng không thể nào tin được, cho nên cũng không có nghĩ tới muốn đi tìm nàng, về phần theo lời nàng muốn Thiên điều do đích thân Hồng Tú Toàn viết , hắn lại càng không nghĩ qua thật sự muốn đi làm. Thật ra, cho tới nay, trong lòng của hắn còn có một nghi ngờ nho nhỏ , đó chính là lúc ấy trên đường trước khi hắn đến Quảng Tây , cô bé mập này là thế nào tìm được mình. Dịch Ngôn lấy niếp không bộ đạp trên hư không lên tới đỉnh núi, trong mắt Triệu Du vẫn như lần đầu tiên nhìn thấy giống nhau như đúc, chẳng qua là Dịch Ngôn lúc này cùng trước kia bất đồng, hắn từ trên người Triệu Du cảm nhận được một loại đau sâu tận xương tủy, vừa có thể nói là hành hạ, hành hạ mình , hoặc là nói là quá khứ đau đớn vẫn chiếm cứ ở trên người của nàng. Đây chỉ là một loại cảm giác Dịch Ngôn lần này nhìn thấy Triệu Du xuất hiện , bất quá, Dịch Ngôn cho là đây là linh của nàng, không hề giống theo như lời mập thiếu nữ đứng bên cạnh Triệu Du, linh của Triệu Du là thù. Trên người một người luôn sẽ quấn quanh lấy rất nhiều đồ vật này nọ, thương đau cùng cừu hận cũng có thể nhìn bị cảm giác ra được. Đây cũng có thể xưng là sát, vừa xưng là bổn mạng sát. "Nhiếp Hồn ma nhãn, Bích Ba Khuynh Thiên Đồ, Âm Dương Hồ Lô, quy cổ nguyên thần, ngươi sở hữu những thứ đó làm ngay cả ta cũng muốn tâm động." Triệu Du nói. "Khá hơn nữa cũng chỉ là ngoại vật, mặc dù có thể làm cho ngươi tăng lên một chút thực lực, nhưng là đối với ngươi tu hành không có nửa điểm chỗ tốt, chỉ có đám yêu kia mới có thể muốn cướp đoạt." Dịch Ngôn đứng ở trước mặt Triệu Du bình tĩnh nói. "Ha ha, ngươi kiến thức đề cao rất nhiều nha, học được với ai vậy? Lâm Thiếu Mục?" Triệu Du cười lạnh một tiếng nói, Dịch Ngôn không đáp, nàng tiếp tục nói: "Xem ra ngươi ở chỗ của hắn học được không ít chuyện, ngươi gọi hắn là lão sư sao?" "Không có, hắn cũng không thu đệ tử." Dịch Ngôn hỏi. "Ta xem bộ dạng ngươi cũng là giống đệ tử của hắn, trên người của ngươi có nhân gian đạo trói buộc cùng dây dưa, ngươi có cảm giác thấy vô cùng không thoải mái, vô luận lựa chọn cái gì cũng là cố kỵ nặng nề hay không ." Dịch Ngôn không đáp, nhưng là trong tim của hắn khẳng định Triệu Du thuyết pháp, hắn quả thật có cảm giác như vậy. Triệu Du tiếp tục nói: "Nhân gian đạo là một loại ước thúc mình nhiều nhất, nó đem lòng người vặn vẹo gắt gao , vô cùng thống khổ. Tu ma đạo, ma đạo tự tại nhất, muốn yêu liền yêu, muốn giết cứ giết, tu hành không phải là cầu thống khoái ư, cần gì phải đem chính mình ước thúc đâu." Triệu Du đầu độc nói, nàng thấy Dịch Ngôn không trả lời, liền lại nói: "Có một ngày ngươi sẽ phát hiện, trên thế giới này, ma đạo mới là chân thật nhất ." Dịch Ngôn thấy cô bé mập bên cạnh Triệu Du lại đang cười lạnh. Không đợi Dịch Ngôn nói gì, Triệu Du lần nữa nói: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi giết Lâm Thiếu Mục, giúp ngươi báo thù cho cha, để cho ngươi biết cái gì gọi là thống khoái." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: