Chúng Diệu Chi Môn

Chương 145 : Vượn mặt quỷ Ngô Nhạc Nhạcspan


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

"Ngươi là ai?" "Ta là con gái của Ngô Thiên Quan, Ngô Nhạc Nhạc." "Ngô Thiên Quan đâu?" "Có một con heo ăn một con bò của một lão gia gia, hắn đi bắt con heo ăn thịt bò này." Âm dương giao thế, lại là một ngày. "Ngô Nhạc Nhạc, Ngô Thiên Quan làm sao không có tới?" "Hôm nay có con của một vị lão bà bà bị hồ ly mê hoặc đi, cha ta tới nhà nàng bắt hồ ly tinh, không tới được." Ngô Nhạc Nhạc ngẩng đầu , mở to một đôi mắt to hắc bạch phân minh, vẻ mặt không chút nào giả dối nói. Ở trước mặt Ngô Nhạc Nhạc là một con vượn mặt quỷ, đây là một con quái đã sớm bị âm hồn đoạt xá , không thuộc về yêu, là một loại quái vĩnh viễn không cách nào hóa hình . Vượn mặt quỷ cho tới nay cũng không dám rời khỏi một ngọn núi này, vẫn luôn ở trong huyệt động một tòa cổ mộ trên núi. Nhưng đoạn thời gian trước nó thử rời đi tòa cổ mộ huyệt động này, phát hiện thế giới bên ngoài cũng không có nguy hiểm như nó tưởng tượng, cho nên lá gan từ từ lớn lên, cơ hồ mỗi ngày cũng phải đi bắt một người tới ăn, hút máu, ăn thịt, tuỷ não, mỗi một dạng đều khiến nó vô cùng mê muội, cho nên mỗi ngày không đi ra thì cả người khó chịu. Song, có một ngày nọ, sau khi nó bắt được một thanh niên mà nó thích nhất trở lại trong cổ mộ huyệt động, chuẩn bị hảo hảo hưởng thụ một phen , lại phát hiện ngoài động khẩu có một người xuất hiện, bên cạnh người này còn mang theo một cô bé. Nó lập tức hiểu được đây là có người đuổi theo chính mình, trong lòng chấn kinh, nhưng cũng lúc này bổ nhào qua . Sự lo sợ trong lòng của vượn mặt quỷ này nhanh chóng thành hiện thực, hắn bị trung niên nhân mang theo một cô bé kia phong ấn chặt . Một đạo khóa sắt thô đen vững vàng khóa nó lại nơi này. Ngô Nhạc Nhạc chính là cô bé lúc ấy ở bên cạnh trung niên nhân đã phong ấn vượn mặt quỷ. Người trung niên nhân kia tên là Ngô Thiên Quan, cũng chính là nửa tháng trước, mỗi ngày Ngô Thiên Quan cũng sẽ tới trong sơn động này lấy một vật, loại đồ vật này là một loại cỏ sinh trưởng trong huyệt mộ này , vượn mặt quỷ không biết tên, đã từng hỏi qua Ngô Thiên Quan, Ngô Thiên Quan nói là Hoàn Hồn Thảo, về phần có tác dụng gì thì vượn mặt quỷ cũng không hỏi, bởi vì trong lòng vượn mặt quỷ biết, Ngô Thiên Quan nhất định sẽ không nói . Chẳng qua là từ ngày hôm trước bắt đầu, Ngô Thiên Quan không có đến nữa, đổi thành cô bé trước mắt gọi kaf Ngô Nhạc Nhạc tới lấy Hoàn Hồn Thảo. "Hoàn Hồn Thảo đã sắp hết rồi." Vượn mặt quỷ xảo trá nói, hôm nay, nó đã len lén đem Hoàn Hồn Thảo phá huỷ không ít. "Ngày hôm qua không phải còn rất nhiều sao?" Ngô Nhạc Nhạc nói, vừa nói một bên cẩn thận hướng trong động đi tới, rồi lại cẩn thận không tới gần vượn mặt quỷ, để cho vượn mặt quỷ không có cơ hội công kích được chính mình. Ngô Nhạc Nhạc rõ ràng nhớ kỹ cha của nàng đã nói: con quái này hung tàn vô cùng, vong tính rất nặng, ăn thịt người thành nghiện. Ta nếu mấy ngày không đi, hắn nhất định nhẫn nại không được muốn ăn ngươi, ngươi nhất định phải cẩn thận, ngươi lừa gạt không được nó . Ngô Nhạc Nhạc vây quanh một bên vượn mặt quỷ , thấy trên vách động phía sau nó còn có một chút Hoàn Hồn Thảo, nghĩ thầm hôm qua cũng còn nhiều như vậy, hôm nay cũng chỉ có một chút thế này rồi, nhất định là vượn mặt quỷ này làm hỏng. "Phụ thân thương bệnh cần Hoàn Hồn Thảo này, nó lại đem thảo phá hủy, phụ thân lại không đến , chuyện này làm sao bây giờ?" Ngô Nhạc Nhạc trong lòng lo lắng, trong lòng lại nghĩ tới mấy câu nói khác của phụ thân: "Nếu như sau khi ngươi tới đó phát hiện Hoàn Hồn Thảo ít lợi hại, cái này tỏ vẻ nó đang thử dò xét, ngươi tuyệt đối không thể có một tia mềm yếu, nếu có mà nói, ngươi ngay cả một cây Hoàn Hồn Thảo cũng không lấy được rồi, còn có, ngàn vạn không cần đến gần nó một trượng bên trong." "Vậy nếu như Hoàn Hồn Thảo thật sự ít lợi hại thì sao?" Lúc đi ra ngoài, Ngô Nhạc Nhạc hỏi. Phụ thân của nàng suy nghĩ hồi lâu mới cho ra đáp án. Ngô Nhạc Nhạc đối mặt với vượn mặt quỷ ép tới hung tàn ánh mắt, phảng phất chỉ cần mình hơi chút trốn tránh một cái cũng sẽ bị nó vồ lấy hút hết tuỷ não giống nhau. Trong mắt nàng dâng lên ánh mắt phẫn nộ, nàng cố gắng làm cho mình hung ác , dùng cái này để che giấu cảm xúc sợ hãi hiện hữu khi bước vào sơn động, nhất là thời điểm thấy Hoàn Hồn Thảo thật chỉ có một chút như vậy, lại càng ở trong lòng dâng lên lo lắng. " Hoàn Hồn Thảo cũng không phải là vật duy nhất, máu tươi của ngươi có thể thay thế nó." Ngô Nhạc Nhạc hít sâu một hơi, lãnh khốc nói, rút ra đoản kiếm trong tay, cắm ở dưới chân vượn mặt quỷ, đồng thời vứt ra một bình sứ nhỏ, nói: "Đem máu của ngươi rót đầy vào bình." Ngô Nhạc Nhạc đứng ở trước mặt vượn mặt quỷ lớn nhỏ gấp bốn lần nàng, lãnh khốc đương nhiên nói, điều này làm cho vượn mặt quỷ trong mắt tràn đầy tức giận cùng kinh nghi. Ngô Nhạc Nhạc từ bên hông rút ra một cái đằng tiên bích quang trong suốt, vòng eo nho nhỏ của nàng, nhìn thế nào cũng không giống có thể giấu một cái đằng tiên dài như vậy . Nhưng mà chính là nàng rút ra . Đằng tiên bích quang trong suốt xuất ra, thanh âm trong mơ hồ như muốn xé rách hư không để cho vượn mặt quỷ phải nhanh chóng lùi về phía sau. Chẳng qua là đằng tiên bích quang trong suốt tựa như có sinh mạng giống nhau, sau khi co rụt lại, roi lập tức duỗi dài, chính xác không sơ xuất quật ở trên người của vượn mặt quỷ . "Ba . . ." Một tiếng giòn vang, da thịt của vượn mặt quỷ đen như bùn lầy văng khắp nơi, da thịt này trông giống như tử thi rữa nát thành bùn thối. Chẳng qua sau khi da tróc thịt bong, nơi vết thương lấy tốc độ rất nhanh khép lại , giống như chưa từng bị đánh. Chỉ có vẻ mặt của vượn mặt quỷ dữ tợn tức giận gào thét chứng minh nó rất đau đớn cùng tức giận. Nó hướng Ngô Nhạc Nhạc đánh tới, phát ra tiếng thê lương rống giận, nhưng thân thể bị khóa sắt khóa ở trên một tảng đá lớn, cũng không thể tấn công Ngô Nhạc Nhạc. Vượn mặt quỷ có một dạng pháp thuật trời sanh, là sau khi quỷ hồn cùng vượn hợp thể mà xuất hiện , tên là quỷ vượn hót, tiếng hót có thể làm cho người hồn bất phụ thể, thậm chí mất mác hồn phách. Mà lực lượng bản thân của nó cũng thật lớn, nhưng sau khi bị phong ấn, thần thông này liền không thể dùng, hơn nữa lực lượng bản thân cũng chỉ còn có một phần mười mà thôi, căn bản không thể nào lay động tảng đá lớn này. Nó điên cuồng hướng Ngô Nhạc Nhạc đánh tới, kéo theo xích sắt màu đen trên người phát ra một chuỗi tiếng vang trầm muộn. Ánh trời chiều từ ngoài cửa động chiếu vào trên đất đá màu nâu đen , cũng không làm sáng lên mộ huyệt âm u sâu thẳm này. Mặc dù Ngô Nhạc Nhạc không sợ, nhưng mà nàng vẫn khẽ run rẩy, ở thời điểm mà vượn mặt quỷ nhào lên phía trước khẽ lui một bước, nhưng mà nàng cũng rất nhanh tiến lên một bước quật ra một roi. "Hí. . ." Một roi này trực tiếp đánh vào bạch để hồng ban trên gương mặt của vượn mặt quỷ. Một roi này từ trên má phải rút ra đánh xuống, quấn lên cái gáy, cuốn lên cổ của nó, ở một sát na mà roi rút về , trên mặt vượn mặt quỷ lập tức như bùn lầy giống nhau xé rách. "Rống. . ." Vượn mặt quỷ điên cuồng nhào lên, vươn ra hai cánh tay tráng kiện và khổng lồ, nhưng nghênh đón nó lại là liên tiếp ba roi, roi sau nhanh hơn roi trước, roi sau cũng nặng hơn roi trước. Đánh cho vượn mặt quỷ cả người trừu động , không ngừng lui về phía sau. Ngô Nhạc Nhạc cũng không buông tay, vẫn từng roi từng roi vung đánh, đánh cho đến khi vượn mặt quỷ rúc vào một chỗ ôm đầu, phát ra từng tiếng kêu thảm thiết mới dừng lại. "Đem máu của ngươi cho vào trong cái bình kia." Vượn mặt quỷ sợ lộ ra mặt , nhìn Ngô Nhạc Nhạc tràn đầy vẻ sợ hãi, trên mặtcủa nó thương thế đã không còn, mà vết thương trên cánh tay cùng trên lưng cũng đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khỏi hẳn . Nó thân thủ cầm lên cái bình nhỏ, nhặt lên thanh đoản kiếm, ở trên cổ tay của mình cắt một vết thương, máu màu xanh đen nồng nặc chảy ra, giống như dòng nước hôi thối chảy ra, chỉ chốc lát sau, bình nhỏ này đã đầy, vượn mặt quỷ cực kỳ nghe lời nắp kín lại, hướng Ngô Nhạc Nhạc nâng tới đây. Roi trong tay Ngô Nhạc Nhạc vung lên, mang theo tiếng xé gió, vượn mặt quỷ sợ hãi hú lên quái dị lại rúc vào bên cạnh cự thạch. Mà đoản kiếm cùng bình nhỏ cũng bị roi cuốn trở lại trên tay Ngô Nhạc Nhạc. "Lại đem Hoàn Hồn Thảo nhổ tới đây cho ta." Ngô Nhạc Nhạc lớn tiếng nói. Vượn mặt quỷ lại đem Hoàn Hồn Thảo trong khe núi phía sau nó nhổ hơn mười cây ra ngoài, đây đã là tốt nhất trong đó rồi, những cây khác hoặc là tàn , hoặc là vẫn còn quá nhỏ, không thể dùng được. "Ngày mai ta lại đến, nếu như còn không có Hoàn Hồn Thảo mà nói, xem ta thu thập ngươi như thế nào." Sau khi Ngô Nhạc Nhạc cầm Hoàn Hồn Thảo liền hừ một tiếng đi ra ngoài, bước đi không nhanh không chậm. Cho đến khi ra khỏi mộ huyệt, nàng mới thở hổn hển mấy hơi thở thật to. Phụ thân của hắn trong lúc phong ấn vượn mặt quỷ này đồng dạng bị trọng thương, gần nhất càng ngày càng nghiêm trọng, hồn phách có chút không chiếm được, hồn bất phụ thể để cho hắn cả ngày tinh thần không phấn chấn, ngủ không tỉnh, lại vừa ảnh hưởng đối với vượn mặt quỷ phong ấn. Phong ấn có rất nhiều loại, có phong ấn thân thể, có phong ấn thần ý , có phong ấn pháp lực . Song từ hình thái ý thức phân chia, bất kể loại nào phong ấn vừa cũng có thể chia làm hai loại. Một loại làm duy nhất phong ấn, một loại khác lại là vĩnh cửu phong ấn. Duy nhất phong ấn chính là sau khi phong ấn, nếu người phong ấn rời đi, thì không thể biết được người hoặc yêu trong phong ấn cuối cùng là đã chết hay là phá phong thoát đi rồi. Vĩnh cửu phong ấn chính là chỉ cần người phong ấn bất tử, cho dù rời đi xa xôi hơn nữa, hắn cũng có thể cảm ứng được phong ấn có thay đổi gì, có người phá phong ấn là hắn có thể biết được. Cho nên, người tu hành thường thường đem cái loại phong ấn mà không cần quan tâm đến sau này gọi là phong ấn, mà vĩnh cửu phong ấn thường được gọi là cấm chế. Phong ấn thường thường thiên về thiên địa sông núi lực, để làm đến phong ấn lâu dài hơn, mà cấm chế lại là coi trọng về ý, khó nắm bắt hơn, hai thứ này mỗi thứ mỗi vẻ. Ngô Thiên Quan ước nguyện ban đầu vốn là muốn thu phục con vượn mặt quỷ này, tiếc rằng hắn gần nhất pháp lực cùng pháp thuật uy lực cũng rơi xuống lợi hại. Mặc dù cuối cùng cấm chế vượn mặt quỷ, nhưng chính mình cũng bị thương. Hắn vốn cho rằng thương thế của mình rất nhanh có thể tốt hơn, nhưng cũng không phải vậy, ngược lại càng ngày càng nặng, cuối cùng ngay cả đứng cũng không vững, phải dựa vào Hoàn Hồn Thảo tới ổn định hồn phách. Hắn biết, đó cũng không phải bởi vì quỷ vượn hót của vượn mặt quỷ quá bá đạo, mà là bởi vì thiên địa muốn giết hắn, hắn bị thương chỉ là một kíp nổ mà thôi. Ngô Thiên Quan trên người phát sinh hết thảy, Ngô Nhạc Nhạc tự nhiên là biết, Ngô Thiên Quan cũng không giấu diếm nàng điều gì. Cùng Ngô Thiên Quan bất đồng, chính là trên người Ngô Nhạc Nhạc cũng không xuất hiện hiện tượng pháp lực, pháp thuật cũng nghiêm trọng lui bước kia. Sau khi Ngô Nhạc Nhạc trở về, Ngô Thiên Quan nằm ở trên giường còn chưa tỉnh ngủ, nàng đem Hoàn Hồn Thảo đi đảo lạn rồi, sau đó thêm vào một chút đất màu vàng đã phơi khô, đất này có một tên gọi là tức nhưỡng, trong truyền thuyết Nữ Oa dùng nó để tạo người, mặc dù truyền thuyết truyền lưu từ rất xưa, bây giờ không có bao nhiêu người tin tưởng điều này, bất quá tức nhưỡng cùng Hoàn Hồn Thảo hỗn ở chung một chỗ, thêm vài loại an thần định hồn thảo dược hỗn hợp với nhau, liền có thể có tác dụng dẹp yên hồn phách , nhất là đối với loại thương thế của Ngô Thiên Quan. Ngô Nhạc Nhạc đem cuối cùng trộn lẫn ra hộ hồn nê bưng vào trong phòng, bôi ở mi tâm, lòng bàn tay, lòng bàn chân của Ngô Thiên Quan , để cho hồn phách ít nhất có thể an ổn mười hai canh giờ. Làm xong hết thảy, nàng đi ra khỏi phòng , lúc này mặt trời đã xuống núi, bóng đêm giáng xuống. Nàng còn muốn đi trong núi xa xôi hái thảo dược, một phần dùng để bán, còn có một ít là vài loại thảo dược khác để làm hộ hồn nê . Sau khi phụ thân của nàng bị bệnh, tiền của các nàng cũng dùng hết rồi, nàng phải hái thuốc bán đi tới chi trả sinh hoạt phí. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: