Chúng Diệu Chi Môn

Chương 150 : Charles và Vi Vispan


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

"Nga, Ngôn, ngươi đã trở lại, Vi Vi, các ngươi muốn đi đâu vậy?" Charles Mục Sư còn ở phía xa mở miệng nói, trung văn của hắn đã rất lưu loát . Dịch Ngôn khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy một cỗ khí tức khác thường đập vào mặt. Khí tức này không giống với trên người bất kỳ một người tu hành nào trong phiến thiên địa này phát ra. Nguyên thần trên người hắn trong lúc phun ra nuốt vào, lại có một tia trở ngại. Charles đến từ Anh Cát Lợi quốc, quốc gia kia từng có vu sư, pháp sư, thuật sư, cùng các loại cường đại chiến sĩ, mà hiện tại, vu sư, pháp sư, thuật sư ở nơi đó đều sắp sửa tuyệt tích rồi. Nhưng lại có một loại người tu hành chẳng những không yên lặng xuống, ngược lại càng thêm phồn thịnh . Đó chính là Dịch Ngôn có thể biết Tân Giáo xưng chủ cùng thần, cho dù hiện tại, Dịch Ngôn cũng không phân rõ được trong những quốc gia phương tây kia, các giáo phái cùng chung xưng chủ cùng thần phân ra bao nhiêu cái, nhưng hắn hiểu được, vô luận bọn họ trong đó có gì khác nhau, đi tới trong một mảnh thiên địa này, uy hiếp của bọn hắn cũng là giống nhau. Dịch Ngôn nhìn trong tay của hắn nâng một quyển giáo điển bìa đen « Thánh Kinh » , trong lòng cảnh giác, hắn có thể cảm nhận được bên trong quyển sách này hàm chứa lực lượng cường đại. Hắn hiểu được cội nguồn lực lượng của Charles Mục Sư, hẳn là cùng Thiên điều trong Bái Thượng Đế Giáo có mấy phần tương tự. Người trong Bái Thượng Đế Giáo thông qua Thiên điều thu nạp tín ngưỡng, ngưng tụ lực lượng, mà bọn họ thông qua giáo điển, đây chính là pháp bảo của bọn hắn. Hắn nghĩ tới đây trong lòng mạnh mẽ máy động, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Bái Thượng Đế Giáo cùng người phương tây có liên lạc sao, thượng đế của bọn họ cùng thượng đế của người tây phương, chủ có phải là cùng một cái hay không?" Những điều này chẳng qua trong lòng của hắn điện quang hỏa thạch thoáng hiện , hắn trên miệng lại nói: "Charles Mục Sư, không biết ngươi tới đây có mục đích gì?" "Nga, A Ngôn, trong lời nói của ngươi tràn đầy địch ý, đây là bị vị Tổng đốc đại nhân kia ảnh hưởng sao? Nếu như ngươi có thời gian mà nói, ta có thể đem giáo nghĩa của Tân Giáo giảng giải cho ngươi nghe, chỉ cần ngươi cho ta thời gian một ngày. . ." "Thật xin lỗi, chúng ta không có thời gian, ta muốn rời đi." Dịch Ngôn đã cắt đứt lời của Charles Mục Sư. "Đúng, Charles Mục Sư, chúng ta muốn đi." Dịch Vi đứng ở bên người Dịch Ngôn gắt gao nói. Dịch Ngôn nghe Dịch Vi nói với Charles như thế, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lúc trước hắn đã từng hỏi Dịch Vi buổi tối ngủ một mình có sợ hay không , nghe được Dịch Vi nói ‘ chủ sẽ phù hộ ta ’ , hắn còn tưởng rằng Dịch Vi ở trong thời gian không tới một năm vừa rồi đã gia nhập vào mấy giáo hội tây phương này. Bây giờ nhìn lại hẳn là ngôn từ nghe nhiều thành quen mà thôi. "Nga, để cho ta đoán xem, các ngươi nhất định muốn đi Hùng Nam Phong có đúng hay không." Charles ở nơi này một năm, tiếng nói cũng lưu loát rất nhiều, rất rõ ràng , các loại ngữ khí cũng nhiều hơn, phương tây cùng phương đông bất đồng làn gió diễn sanh ra tính cách cũng thông qua nói chuyện với nhau hiển lộ đi ra ngoài. Dịch Ngôn còn chưa kịp trả lời, Dịch Vi đã ngạc nhiên nói: "Nha, làm sao mà ngươi biết được a." Charles cười híp mắt nhìn Dịch Vi nói: "Tiểu Vi Vi, ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết sao?" "Nga, ta biết rồi, là chủ nói cho ngươi." Dịch Vi lớn tiếng nói. "Đúng, tiểu Vi Vi thật thông minh." Charles cười híp mắt nói, nụ cười tràn đầy chân thành, làm sao cũng không giống như người xâm lược quốc gia người khác . Đối với Dịch Ngôn mà nói, cùng Charles không có nửa điểm trực tiếp mâu thuẫn, nhưng trong tim của hắn đối với Charles có một loại thiên nhiên bài xích, có lẽ tới từ Lưu Thuần Phong lão sư dạy học, có lẽ đến từ gì đó khác, Dịch Ngôn mình cũng nói không rõ ràng. Dịch Ngôn cũng không nói gì nữa, kéo tay Dịch Vi muốn đi, hắn biết cùng Charles nói thêm gì đi nữa chính là bàn về đạo, hắn không cho là mình có thể nói thắng được hắn. Cho nên hắn từ bên cạnh Charles đi vòng qua, nhưng Charles lại đột nhiên lướt ngang một bước chắn trước mặt Dịch Ngôn. Hắn lướt ngang một cái, Dịch Vi lập tức nói: "Charles Mục Sư, chúng ta muốn đi tìm mụ mụ rồi, chờ chúng ta trở lại trở lại thăm pháp thuật của ngươi sao." Dịch Ngôn trong lòng ngẩn ra, lập tức hiểu được Charles này ở trước mặt muội muội từng hiển lộ pháp thuật, nếu không, muội muội không thể nào nói lời như vậy, cũng âm thầm hiểu được, muội muội hiển nhiên phát hiện mình rất ghét Charles Mục Sư này, cũng sợ mình cùng Charles Mục Sư trong đó có cái gì xung đột, cho nên nói như vậy để nhắc nhở chính mình. Khi hắn nghĩ tới đây , cúi đầu nhìn về phía muội muội, phát hiện muội muội đang ngẩng đầu nhìn chính mình, trong mắt ẩn giấu sợ hãi để cho Dịch Ngôn trong lòng khẽ đau đớn. Loại sợ hãi trong mắt của muội muội từ trước kia cho tới bây giờ cũng không xuất hiện, ở thời điểm cha của mình còn sống, nếu có phiền toái gì, bọn ta sẽ lớn tiếng nói chờ phụ thân ta trở lại ta sẽ kể cho hắn biết. Mà hiện tại, nàng hiển nhiên đã sớm không còn nói như vậy . Ở trong vòng một năm qua, không riêng Dịch Ngôn thay đổi rất nhiều, Dịch Vi đồng dạng cũng thay đổi. "Tiểu Vi Vi, Charles là Mục Sư, là tín đồ của thượng đế, chỉ có người tà ác mới sợ hãi pháp thuật của tín đồ, tiểu Vi Vi ngươi không cần phải sợ." Charles nhạy cảm cảm nhận được lo lắng trên người Dịch Vi. Dịch Ngôn đưa thay sờ sờ sau gáy Dịch Vi, nói: "Chúng ta đi thôi, đi tìm mụ mụ." Đang lúc nói chuyện cũng không nhìn Charles Mục Sư. Dịch Vi gật đầu, Dịch Ngôn nắm tay Dịch Vi nhảy tới đi. Chỉ nhảy lên một cái, trên lưng Dịch Ngôn dâng lên một đạo kim quang, vọt lên đỉnh đầu, trong nháy mắt ngưng kết làm đầu rùa kim hắc lân phiến , hẳn là vô cùng chân thật dữ tợn, đầu rùa vừa hiện, liền hướng Charles chụp một cái đi xuống. Vồ về phía trước như độc xà bắt mồi, trong nháy mắt ẩn chứa uy thế của mãnh hổ vồ mồi. Trong hư không trong một sát na xuất hiện tiếng thú rống, cũng chính là thú rống xuất hiện , trên người Charles đồng dạng dâng lên một mảnh quang hoa, quang hoa vô danh vô dạng, lại làm cho đầu rùa miệng đầy kim quang như chạm phải ngọn lửa bình thường lùi về. Chẳng qua là khẽ cắn vào một cái, quang hoa trên người Charles giống như trước lùi về. Dịch Ngôn cũng tại một khắc này mở miệng, hắn hét lớn một tiếng, thanh âm như sét đánh, tiếp theo lớn tiếng nói: "Ta có nhất pháp tên là Hoàng Thượng Đế Thần Ý, không biết cùng thượng đế thần ý của Mục Sư so sánh, ai thuộc về chân pháp, ai lại là chân thần." Tiếng nói vừa dứt, cả người hắn mạnh mẽ bước về phía trước, trong một bước, đại địa như sóng màu vàng giống nhau lật lên, một tiếng gầm đột nhiên vang lên lại để cho hư không như ngừng lại. « Thánh Kinh » trong tay Charles Mục Sư lần nữa lóng lánh một đoàn quang hoa, trong quang hoa, tay của Charles Mục Sư như muốn mở ra nhất hiệt thư, nhưng cũng đột nhiên dừng lại, lúc quang hoa thu lại, cả người hắn đã dời đi một bước. Bụi đất trong nháy mắt tản đi, Dịch Ngôn một bước đi ra, đi tới vị trímà Charles mới vừa đứng, tay của hắn chẳng biết lúc nào đã nắm vào chuôi kiếm dưới áo. Hắn cũng không nhìn Charles Mục Sư, lôi kéo Dịch Vi rời đầu, Dịch Vi nghiêng đầu nhìn về phía Charles Mục Sư, cũng lớn tiếng nói: "Charles Mục Sư, ta cùng ca ca đi đây." Trong mắt của nàng tràn đầy hưng phấn, mà Charles tràn đầy kinh nghi, vô luận ở nơi nào, để trong khoảng thời gian ngắn đạt được tu vi cao thâm, cũng không phải một chuyện dễ dàng. Mà Dịch Ngôn năm ngoái rời đi chỉ là một thiếu niên cái gì cũng không hiểu, hiện tại cũng đã triệt để trở thành một người tu hành , lòng bài xích đối với mình rất nặng, có huyền bí pháp thuật. Mới vừa trong lúc thử dò xét, thấy Dịch Ngôn cầm kiếm , dường như có mấy phần cảm giác giống như gặp chút ít âm u pháp sư chuyên thờ phụng ma quỷ ma vương. Cho nên hắn lui về, hắn hiểu được, Dịch Ngôn đã không phải là Dịch Ngôn trước kia, hiện tại hắn cũng không kém hơn chính mình. Trên địa phương này, Charles từ nhất pháp cũng khó mà sử dụng, đến bây giờ có thể thi triển không ít pháp thuật, chuyện này đã có thể nhìn thành áp chế của phiến thiên địa này đối với hắn buông lỏng rồi, ít nhất Charles cho là như vậy . Tại hắn xem ra, chỉ cần cho hắn thêm chừng mười năm, ở trong một mảnh thiên địa nơi này có thể chân chính tự nhiên làm phép. Dịch Ngôn nắm tay Dịch Vi hướng phương hướng Hùng Nam Phong đi tới, nhưng trong lòng tưởng nhớ lại vừa cùng Charles Mục Sư giao thủ trong nháy mắt, ở trong suy nghĩ của hắn, trong thời gian ngắn ngủi cảm nhận được hết thảy, giống như trải qua một năm dài vậy. « Thánh Kinh » trong tay Charles tuôn sinh quang hoa ẩn chứa linh lực, quả nhiên tương tự với thần lực gì đó, chẳng qua là cùng thần lực trong Bái Thượng Đế Giáo bất đồng. Điều này làm cho Dịch Ngôn hiểu được, thì ra là thần lực cũng cùng linh lực của các môn các phái giống nhau, đều có được những thứ đặc biệt của riêng mình ẩn chứa trong đó. Thần lực của Bái Thượng Đế Giáo tràn đầy tâm tình oán giận đến từ toàn bộ mọi người ở dưới tầng chót của nhân gian, tràn đầy ý vị xâm lược cùng công kích. Mà thần lực trong Thánh Kinh trong tay Charles lại là một loại cảm giác khác, Dịch Ngôn trong khoảng thời gian ngắn nói không ra, nếu nói là bình thản, lại hiển nhiên không phải. Hắn chỉ biết là, nguyên thần của mình đối mặt với « Thánh Kinh » này , sẽ có một loại cảm giác quỷ dị, phảng phất là nhận lấy tiên thiên áp chế, nhưng lại có một loại cảm giác tiên thiên lai lịch bất chánh . Dịch Ngôn trong lòng đang nghĩ tới chuyện này, Dịch Vi bên cạnh lại cao hứng phi thường nói: "Ca ca, mới vừa rồi là pháp thuật ư, ngươi thắng có phải hay không a." Dịch Ngôn nhìn nàng cao hứng như thế, thuận miệng nói: "Không phải pháp thuật, ca ca thua." "Ca ca gạt người, ta biết đó là pháp thuật, rõ ràng là ca ca thắng, gạt người là con chó con a." Dịch Vi sôi nổi nói. Dịch Ngôn chẳng qua cười ‘ Ha ha ’ , Dịch Vi tiếp tục nói nói: "Ta hiểu được, lúc trở lại ca ca nhất định sẽ rất lợi hại." "Phải không, rất lợi hại phải không?" "Đúng nha, rất lợi hại, có một ca ca biết pháp thuật là lợi hại nhất, cũng không ai dám khi dễ ta." Dịch Vi vung chân đem một cục đá ven đường đá vào trong cỏ. "Có người khi dễ ngươi sao?" Dịch Ngôn hỏi. "Có a, mập mạp, Thiếu Vân, còn có tiểu Hoa Hoa, bọn họ đều nói muốn đánh ta." Dịch Vi nhanh chóng nói. Dịch Ngôn liền vội vàng hỏi: "Vậy đánh có hay không." "Không có, ta nói ta Ngôn ca ca cùng Hành ca ca sẽ đánh bọn họ, bọn họ cũng không dám." Dịch Vi rất vui vẻ nói. Dịch Ngôn trong lòng khẽ buông lỏng, hắn tự nhiên hi vọng muội muội có thể ở quê hương sống cuộc sống vui vẻ, không muốn nàng bị khi dễ, nhưng mà quả thật nếu bị khi dễ, hắn cũng rất không muốn bằng pháp thuật của mình để cho người trong thôn khuất phục, đây là hắn không muốn . Bất quá, Dịch Vi nói những chuyện này tâm tình bộ dáng vẫn rất tốt, hiển nhiên nàng cũng không đem những chuyện không vui kia để ở trong lòng. "Vậy làm sao ngươi biết sau khi ta trở về sẽ biến thành rất lợi hại ." Dịch Ngôn hỏi. "Hiểu được nga, thời điểm ca ca ở nhà, cũng có thể giết được tên pháp sư kia, khẳng định sẽ rất lợi hại ." Dịch Vi lớn tiếng nói. Dịch Ngôn hơi ngẩn ra, trong lòng thở dài một hơi, tùy theo nói: "Vi Vi, có muốn bay hay không?" "Bay a, muốn a, Ngôn ca ngươi phải dẫn ta bay a." "Ha ha." "Thật tốt quá, nhanh lên một chút nga, không cần bay quá cao, ta sẽ sợ." "Vậy muốn bay cao bao nhiêu." "Bay ngang nóc nhà là được rồi, cũng không nên bay quá nhanh a." Dịch Vi trong mắt, trong miệng, trên khuôn mặt cũng hiện ra nồng đậm hưng phấn. Dịch Ngôn mỉm cười, thân thủ lau đi mồ hôi trên mũi của Dịch Vi , ở trong lúc này, dưới chân của bọn hắn nổi lên một đoàn mây mù nhàn nhạt. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: