Chúng Diệu Chi Môn
Trốn tránh, đôi khi cũng không phải là khiếp nhược, giống như Dịch Ngôn ở Hùng Nam Phong lúc trước. Nghênh đón nguy hiểm, cũng không có nghĩa là lỗ mãng, cũng như Dịch Ngôn hiện tại mang theo muội muội i nghênh chiến với Thạch Tam, trong lòng hắn cũng không nắm chắc phần thắng, nhưng mà hắn vẫn dứt khoát đi đón nhận hung hiểm này.
Bởi vì hắn tránh cũng tránh không được rồi, hơn nữa chẳng qua là Thạch Tam một người, hắn cũng không phải là không có lực đánh một trận.
Tiếng kiếm ngân anh anh vang lên ở trong đêm đen.
Dịch Ngôn thân hình chớp tắt , thân hình của hắn chớp động từng đợt, đều có thể nhìn thấy kiếm đã rút ra nhiều mấy phần. Kiếm rút ra them một phần, kim quang trên người Dịch Ngôn liền thịnh trên ba phần, khí tức trên thân cũng càng ngưng luyện.
Trước mặt hắn chính là một thương của Thạch Tam giống như đâm rách hư không.
Đây là Dịch Ngôn lần đầu tiên cùng người khác đấu võ thuật, mà không phải đấu pháp. Lâm Minh Đình đấu pháp để cho Dịch Ngôn mở rộng tầm mắt, tại hắn xem ra, giết người ở ngoài hơn mười dặm trong thoáng chốc, là đấu pháp tinh túy. Mà đánh nhau cận chiến, kiếm tới đao đến, lại là đấu vũ tinh túy.
Trước mặt Vương Túc, pháp thuật bình thường căn bản không thể thương tổn tới hắn. Thạch Tam trước mặt cũng giống như thế, vô luận là pháp thuật loại nào đều sẽ bị một thương của hắn đâm rách.
Nếu như nói pháp thuật là làn gió thổi khắp thiên địa, như vậy võ thuật chính là vách núi đứng vững vàng ngàn năm. Gió biến hóa khôn lường, có thể hóa gió lốc, cũng có thể nhẹ nhàng mát mẻ. Vách đá thì chỉ yên tĩnh tự thân, không tiếng không động.
Tương đối mà nói, pháp là giả, vũ mới là thật, nhưng trên cõi đời này vô luận cái gì cũng không thể nhất thành bất biến . Pháp cùng vũ trong đó hư thật biến hóa, ai là chính ai là phụ, vĩnh viễn không thể nào có đáp án.
Kiếm trong tay Dịch Ngôn đã rút ra, trên thân kiếm ánh lên màu vàng.
Trước người hắn đúng lúc là một đoạn mũi thương đâm rách hư không mà đến , mũi thương cùng thân thương đồng dạng kim mang sắc bén. Mà Thạch Tam cả người phảng phất như biến mất, một mảnh hư không nơi hắn đứng phảng phất cũng hóa thành một thương này.
Dịch Ngôn thân không ngừng lại, kiếm trong tay từ đuôi đến đầu, vẽ lên trước người, nhìn như rút kiếm đơn giản, lúc này vừa chuẩn xác chặn lại được than thương. Kiếm thương tương giao, cả người hắn chấn động.
Thương này giống như xuyên thấu thời gian vĩnh hằng, căn bản không cách nào bạt động.
Kiếm cùng thương tương giao ngay một sát na, kim quang bắn khắp nơi, kim quang xuyên qua núi rừng phía dưới, xuyên thủng cây rừng.
Dịch Ngôn thân thể không tự chủ được trượt xuống tà phương, hắn thuận thế mà động, tránh được mũi thương, kiếm trong tay theo thân thương chém tới tay của Thạch Tam.
Thân thương trong tay Thạch Tam đột nhiên chấn động, thương sắc bén vô song giống như là biến thành mềm dẻo, phần ở giữa đột nhiên lại bắn ra. Tùy theo vận chuyển đâm thẳng tới lồng ngực của Dịch Ngôn.
Ở trong nhân gian, có rất nhiều cao thủ sử dụng kiếm cũng muốn dung chiêu thức như vậy chém tới tay của hắn, mỗi một lần hắn cũng là chấn động xoay một cái, thuận tay liền đâm tới một thương.
Thương là võ thuật khó luyện nhất trong nhân gian, chiêu thức đơn giản, nhưng nếu luyện thật giỏi lại có thể đơn đả độc đấu với rất nhiều kẻ địch. Ở trong lòng Thạch Tam , vô luận linh lực hay là thần lực, chẳng qua đều là lực lượng mà thôi.
Kiếm bị đánh văng ra, Dịch Ngôn phảng phất nghe được trên thương truyền tới một tiếng rống to, rống to như lôi đình sắc bén , Dịch Ngôn đột nhiên lui lại. Lưng của hắn giống như phá vỡ một cánh cửa hư không, lui vào một thế giới khác, biến mất không thấy gì nữa.
Bỗng nhiên, lại xuất hiện.
Kim quang từ trên cao đâm xuống.
Thạch Tam một thương đâm thẳng tới thiên không, thân thương chấn động, xuất hiện một mảnh ảo ảnh, phảng phất thương này từ bên trong đâm ra, đâm thành nhiều tia, nhưng mũi thương chỉ có một, mũi thương thủy chung là bị vây ở trung tâm nhất đâm thẳng tới bầu trời.
Dịch Ngôn theo một kiếm đi ra từ trên bầu trời, hai mắt bắn ra âm u lục quang.
Nhiếp Hồn ma nhãn, từng để cho bầy yêu trong thành Vân Nam cuồng nhiệt, từng đánh bại Sơ Linh đạo trưởng tiếng tăm lừng lẫy.
Thạch Tam khóe miệng khẽ nhúc nhích, trong hai mắt vốn là nổi lên quang hoa nhàn nhạt đột nhiên thu trở về. Ngay sau đó đột nhiên hét lớn một tiếng: "Phệ..."
Tiếng quát vang lên, tinh quang trong hai mắt của hắn bạo xạ.
Mũi thương đón mũi kiếm mà đi, trong nháy mắt đụng vào nhau.
"Đinh đinh đinh..."
Một chuỗi thanh âm kiếm thương tương giao vang lên, kim quang tóe ra khắp nơi.
Hai người một người ở dưới thấp, một người ở trên cao.
Một người đứng ở đỉnh núi ngửa người dùng thương đâm thẳng lên bầu trời, một người từ trên cao đánh xuống, một kiếm hóa thành một mảnh kim quang.
Kim quang lóng lánh.
Trong đêm đen, một phương thiên địa nho nhỏ bị sinh linh trong bóng tối nhìn rõ ràng.
Đột nhiên, từ phía dưới lưỡng đạo kiếm quang quanh quẩn mà lên.
Kiếm trong tay Dịch Ngôn đinh một tiếng tung bay đi, kiếm quang, kim quang nhất thời tản đi.
Thân thể của Thạch Tam cũng bị lưỡng đạo kiếm quang từ phía dưới đánh lên cắn nuốt hai chân, thương trong tay của hắn đột nhiên hướng phía dưới ddaaam đi. Một thương đâm xuống, kiếm quang quanh quẩn bao phủ hai chân của hắn trong nháy mắt tản đi, song hai chân sớm đã không còn, Thạch Tam quát to một tiếng hướng trong rừng rơi xuống. Dịch Ngôn đồng dạng từ không trung rơi xuống, từ trên sườn núi té xuống.
"Ca ca..."
Cách đó không xa trên đỉnh núi một ngọn núi khác, Dịch Vi hô to một tiếng, xoay người khom lưng chui vào trong rừng.
Dịch Ngôn cả người bị cây cối cản lại một chút, sau đó đụng gãy mấy nhánh cây, ‘ phanh... , nặng nề rơi trên mặt đất. Trong rừng u ám , một trận tao loạn, là động vật cùng các loại côn trùng trong rừng bị dọa cho kinh hãi.
"Anh..."
Một thanh kiếm rơi xuống, cắm ở trên rễ cây của một gốc cổ thụ cách đó mấy trượng.
Mà đối diện ngoài ba trượng còn có một người đang nằm, chân người này đã không còn nữa, nhưng lấy tay chống đỡ bò về phía Dịch Ngôn, trong tay còn nắm thanh trường thương kia.
Mới vừa rồi, hắn từ trên bầu trời hướng xuống đâm tới, đánh ra Nhiếp Hồn ma nhãn, để cho Thạch Tam toàn lực phòng bị , đồng thời liều mạng bị thương, sử dụng kiếm cùng thương trong tay Thạch Tam đối công, dùng cái này phân tán lực chú ý của Thạch Tam lần nữa, để cho lực chú ý của hắn đều tập trung vào trên người của mình.
Nguyên thần của Dịch Ngôn khi đi đem Dịch Vi rời đi, mang theo Âm Dương Kiếm Hồ trốn vào trong đại địa, cho nên một khắc từ trong núi thoát ra tế ra âm dương song kiếm, chém tới hai chân của Thạch Tam.
Cũng không phải Dịch Ngôn không muốn giết Thạch Tam, mà là Thạch Tam phản ứng quá nhanh, sau khi đem kiếm trong tay Dịch Ngôn đánh bay, vẫn có thể hồi thương phòng thân, chẳng qua hắn nhanh hơn nữa, cũng vẫn bị chém đi hai chân.
Dịch Ngôn lúc này cả người muốn rách ra, đau nhức vô cùng. Trên người hắn có ba cái vết đâm, nhưng cũng không chảy máu. Thương động trên vai phải cơ hồ muốn xuyên thủng kia là cuối cùng kiếm trong tay của Dịch Ngôn bị đánh bay một sát na bị đâm ra tới, nếu như không phải âm dương song kiếm chém tới, chỉ sợ Dịch Ngôn đã bị đâm xuyên người rồi.
Thân thể Dịch Ngôn bị thương, miễn cưỡng đứng lên, nhìn Thạch Tam không ngừng hướng về phía chính mình bò tới, trong lòng đột nhiên tuôn sinh một loại cảm giác sợ hãi e sợ sau còn sống, nhìn lại mặt mũi Thạch Tam vặn vẹo , cơ hồ thiếu một nửa thân thể vẫn bò trên mặt đất hướng mình mà đến, cảm thấy lạnh cả người.
Trên người Dịch Ngôn thần lực đã thối lui, mà nguyên thần lúc trước bị Thạch Tam thương tổn, nếu không, Thạch Tam không thể rơi xuống đến trong rừng tới cũng đã Âm Dương Kiếm Hồ chém xuống. Bất quá, trên người Thạch Tam thần lực vẫn còn, hắn nhìn qua là cố nén thống khổ, nhưng lại không nói tiếng nào.
Phía sau hắn máu chảy đầy đất, ở trong lá mục bò tới, một đôi mắt hung ác, Dịch Ngôn chỉ cảm thấy hắn muốn đem chính mình sống nuốt, đau nhức để cho mặt mũi của hắn vặn vẹo , lộ ra vẻ dữ tợn kinh khủng.
Dịch Ngôn chỉ cảm thấy một cỗ áp lực đập vào mặt, tâm thần nhất thời bị đoạt, hoảng sợ lui về phía sau, nhặt lên Thái Bình Kiếm, chật vật rời xa khỏi Thạch Tam.
Dịch Ngôn không biết trên người Thạch Tam có thuật pháp ‘ tát đậu thành binh ’ từng gặp qua trong Mão Nhật Tinh Quan thần miếu hay không, nếu như có, Dịch Ngôn cảm thấy mình hoàn toàn không thể nào ngăn cản.
Dịch Ngôn chạy đi mấy trượng, đột nhiên nghe phía sau truyền đến một tiếng rống to, trong tiếng rống hắn cảm giác được một cỗ nguy hiểm mãnh liệt chí cực đánh tới, nguyên thần nghe được thanh âm hư không xé rách, ở trong một sát na này lại xuất hiện một hình ảnh, một thanh trường thương xuyên thủng hư không hướng sau lưng chính mình đâm vào . Dịch Ngôn lập tức ngã ra.
"Ba ..."
Dịch Ngôn ngẩng đầu, thấy trên cây to phía trước mình có một vết thương, trên mặt đất phía trước vết thương có một cây trường thương từ từ tiến vào trong đất. Trong lòng hắn vô cùng lạnh lẽo, mới vừa rồi nếu như hắn chậm hơn một chút mà nói, nhất định đã bị một thương này đâm xuyên.
Hắn căn bản cũng không thấy một thương này bắn ra như thế nào, cũng không quay đầu lại, bò lên trên sườn núi trước mắt, trên ngọn núi kia đang có Dịch Vi không ngừng chạy tới, một đường không ngừng hô ca ca.
Dịch Ngôn để cho Dịch Vi không cần xuống đây, nhưng Dịch Vi không để ý đến, hai người hội hợp, Dịch Ngôn cũng không có phát hiện trong sơn cốc có động tĩnh gì, hắn không có một chút ý niệm trong đầu, mang theo Vi Vi chật vật chạy nhanh trong núi hơn mười dặm.
Thời khắc dừng lại, hắn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, vết thương trên người cũng không chảy máu, nhưng mà ba vết thương này vô cùng khó coi, chính hắn cúi đầu vừa nhìn lại thấy da thịt xanh đen.
Vừa lúc Vi Vi hỏi Dịch Ngôn có bị thương không, hắn vội vàng nói không có, chỉ nói mệt mỏi, hắn sợ sau khi hừng sáng muội muội sẽ thấy vết thương của mình xanh đen.
Cho đến lúc này, hắn mới từ từ bình phục tâm tình. Nghĩ tới chính mình lại chạy trốn chật vật như vậy, có chút khó tin, thầm nghĩ trong lòng: "Chẳng lẽ ta trúng chú pháp gì hay sao?"
Tùy theo hắn lại lắc đầu, hồi tưởng lại ánh mắt của Thạch Tam , vẫn để cho hắn có một cảm giác sợ hãi.
Hắn không phải là không có gặp qua ánh mắt oán độc hoặc lãnh khốc của người khác trước khi chết, nhưng lại chưa từng có ánh mắt nào đáng sợ như Thạch Tam. Hắn hít một hơi thật sâu, muốn đem ánh mắt Thạch Tam khu trừ, trong khoảng thời gian ngắn lại thì không cách nào làm được.
Hắn đành phải đem tâm tư chuyển tới chỗ khác, địa phương vai phải là vết thương nặng nhất , cơ hồ muốn xuyên thủng . Hiện tại tay phải đã không nhấc lên nổi nữa.
Dịch Vi buổi tối không nhìn thấy gì, nàng nghe Dịch Ngôn nói không có gì liền cho rằng Dịch Ngôn không có chuyện gì.
Nàng đại khái cũng vô cùng mệt mỏi, hẳn là cũng không lâu lắm liền tựa vào trên người Dịch Ngôn ngủ thiếp đi.
Dịch Ngôn ngồi trong bóng đêm, dùng nguyên thần cảm ứng đến thiên địa, đây cũng là một loại tu hành, không phải túy luyện pháp lực, mà là tu luyện nguyên thần.
Lúc hừng sáng Dịch Vi tỉnh lại, hai người mặc dù không có ăn gì đó, nhưng nguyên thần vẫn có thể thi triển một chút tiểu pháp thuật, tỷ như khống chế một chút tiểu động vật tự động đi tới đây.
Dịch Vi thấy được vết thương trên người Dịch Ngôn, quá sợ hãi, nhưng không có cách nào trị được, chỉ là nói muốn đến trong thành đi mời đại phu. Dịch Ngôn nói không có việc gì, người tu hành, vết thương nhỏ như vậy không tới mấy ngày sẽ hồi phục, Dịch Vi bán tín bán nghi, bất quá, nàng cũng không phát hiện màu sắc của vết thương không đúng.
Hai người ăn uống no bụng xong xuôi, Dịch Ngôn nói phải về trong sơn cốc kia xem một chút.
Dịch Ngôn trải qua một đêm nguyên thần câu thông thiên địa, hiểu được mình là ở trong sơn cốc này bị kinh hãi đảm khí. Nếu là kịp thời điều chỉnh tới được nói, trải qua mấy lần như vậy , như vậy tu hành cũng sẽ không có tiến thêm rồi, nguyên thần còn có thể sẽ tản đi.
Khi bọn hắn đi tới trong sơn cốc , hẳn là đã không thấy bóng dáng của Thạch Tam, thanh trường thương cắm ở trong đất cũng không thấy . Chỉ có một đường vết máu thật dài trên mặt đất.
Trong lòng hắn nghi ngờ Thạch Tam rời đi thế nào, lại dẫn Dịch Vi hướng nam rời đi.
‘ Nhân Gian Thiên Đình ‘ vô cùng cường đại, thiên hạ thần linh phần lớn đều gia nhập ‘ Nhân Gian Thiên Đình ‘ , bọn họ vô luận đi tới nơi đâu cũng phải rất cẩn thận, tránh bị thần linh phát hiện.
Lúc đầu Dịch Ngôn còn không để ý, mặc dù trong lòng cũng cảnh giác, nhưng không có cảnh giác quá nhiều, sau khi đi ngang qua một thôn trang, thấy được một tòa thổ địa miếu cao như chiếc bàn, cũng không để ý. Song lần này lại làm cho bọn họ chịu thiệt thòi thật lớn, thiếu chút nữa đã bị bắt rồi, cuối cùng Dịch Ngôn lại Thỉnh Thần một lần nữa, đem cá tiểu thổ địa kiachém giết mới thoát than được.
Từ đó hai người chọn đường nhỏ hoang dã mà đi, không dám tới địa phương đông người, địa phương có người ắt sẽ có thần linh tồn tại. Lẽ ra thiên hạ này, chỉ cần địa phương có người thì sẽ có thần linh, bọn họ vốn không có đất dung thân . Song Dịch Ngôn lại biết có một chỗ, tuyệt đối sẽ không có thần linh khác, nơi đó chính là Tử Kinh Sơn.
Nhưng mà Dịch Ngôn muốn mang theo Dịch Vi từ Giang Tây đi tới Tử Kinh Sơn, là một việc cực độ khó khăn, huống chi hiện tại hắn đã bị thương, thương thế khôi phục chậm hơn so với dự liệu của hắn. Đi đến hiện tại, bọn họ cũng còn không có rời khỏi Giang Tây hành tỉnh. Quảng Tây Tử Kinh Sơn xa xôi phảng phất ở tận chân trời.
Đột nhiên sau một trận mưa lớn, Dịch Vi ngã bệnh.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: