Chúng Diệu Chi Môn
"Ca ca, ngươi làm sao vậy." Dịch Vi thấy sắc mặt của Dịch Ngôn đột nhiên từ sáng chuyển sang âm u, trong một sát na như mây đen giăng đầy, nàng có chút sợ hãi hỏi.
"Không có chuyện gì, ca ca vừa rồi nghĩ tới phương pháp báo thù cho mụ mụ." Dịch Ngôn nói.
"Mụ mụ không có việc gì , ca ca đem mụ mụ cứu ra là tốt rồi." Dịch Vi nhỏ giọng nói.
Dịch Ngôn gật đầu cười, chuyển đề tài hỏi: "Đói bụng sao?"
"Đói bụng." Dịch Vi nhanh chóng nói.
"Ca ca đi mua đồ ăn ngon cho ngươi ." Dịch Ngôn nói.
"Không cần a, đây không phải có bánh quẩy ở đây sao, đem tiền giữ lại, chúng ta còn muốn đi rất nhiều ." Dịch Vi đưa tay từ trong chăn ra ngoài, chỉ vào bánh quẩy đang đặt trên bàn bên cạnh không xa nói.
Dịch Ngôn ngẩn người, nói: "Nguội rồi ăn không ngon a, ca ca giúp ngươi đi mua đồ ăn ngon . Không đợi muội muội nói chuyện, hắn đã nhanh chóng ra khỏi cửa, chỉ chốc lát sau trở lại, mang về không ít đồ ăn, Dịch Vi thật cao hứng ăn không ít, nàng khẩu vị không sai.
Dịch Vi uống thuốc một lần nữa rồi lăn ra ngủ, thấy tinh thần của Dịch Vi càng ngày càng tốt, bệnh tình càng ngày càng nhẹ, nội tâm căng thẳng của Dịch Ngôn nới lỏng không ít.
Bóng đêm từ từ phủ xuống, Dịch Ngôn ngồi yên trên đầu giường muội muội, hai ngày qua, hiếm khi hắn rời khỏi bên giường muội muội, sợ có người nào đó vì muốn gây bất lợi đối với mình mà xúc phạm tới muội muội. Cho dù rời đi, hắn cũng âm thầm đem nguyên thần lưu lại.
Nguyên thần xuất khiếu thần du ngàn dặm không phải là chuyện Dịch Ngôn có thể làm , hắn hiện tại nhiều nhất chỉ có thể để cho nguyên thần cách bản thể khoảng mười dặm, rời đi mười dặm liền có một loại cảm giác như nguyên thần theo gió bay đi.
Thứ này giống như cánh diều, quá xa, sẽ khó có thể thu hồi, hoặc như là sợi dây diều cũng tùy thời có thể đứt đi.
Sắc trời bên ngoài từ hoàng hôn chuyển sang bóng tối, từ từ trong thành xuất hiện điểm điểm ngọn đèn dầu, tiếng động lớn rầm rĩ ban ngày như bùn cát yên lặng xuống tới. Bóng đêm có thể đem tội ác che giấu, ánh lửa vĩnh viễn chỉ có thể chiếu sáng một mảnh địa phương trước mắt mình , phương xa vẫn là hắc ám.
Trong mắt Dịch Ngôn , thế giới không thay đổi. Đôi mắt của hắn đã sớm mù, nhưng mà một đôi mắt khác lại để cho hắn đem thế giới này nhìn rõ ràng hơn.
Nguyên thần mang đến cảm giác nguy hiểm nhè nhẹ thấu tới tận xương, hắn phân không rõ ràng là bởi vì ‘ Nhân Gian Thiên Đình ’ đã đuổi kịp chính mình rồi, hay là trong tòa thành này có người muốn gây bất lợi cho mình.
Tiến vào thành hai ngày, hắn chẳng qua là cùng vị Tiên Chí đến từ ‘ Thiên Hạ Vọng Túc ’ quan trong Linh Hoa Sơn có tiếp xúc một lần, sau đó liền không còn ai tới quấy rầy chính mình, điều này làm cho hắn cảm giác có chút kỳ quái, giống như là bình tĩnh trước cơn bão táp.
Hắn khẩn cấp muốn tăng lên thực lực của bản thân, mặc dù hắn cảm thấy ý chí của mình có thể ở trong thứ ba kiếp không bị thiên địa này yên diệt, nhưng cũng không phải tùy ý có thể độ , ít nhất ở trong thành này tuyệt đối không thể, vậy quá mức nguy hiểm.
Bất quá cũng may còn có một cách có thể nhanh chóng tăng cường thực lực, chính là dùng ‘ Hoàng Thượng Đế Thần Ý ’ thần thuật tới khống chế thần lực Thỉnh Thần phủ xuống .
Thỉnh Thần phủ xuống thần lực bên trong hàm chứa thần ý tựa như tuyết sơn cô phong cao vạn trượng , chỉ có thể làm cho người ta ngưỡng mộ. Mà Dịch Ngôn bản thân ý chí đến xem nó giống như một viên thiết cầu khổng lồ vô cùng, chỉ có thể thuận ý đẩy nó di chuyển , chứ không cách nào nắm nó lên vung đánh địch nhân.
Mà hiện tại, hắn đã có một tia khống chế thần ý này, bản thân ý niệm nồng đậm cường đại hơn rất nhiều. Hắn chậm rãi vươn tay, trong lòng bàn tay có một giọt kim quang như nước cổn động , từ từ , đoàn kim quang này trở nên to lớn.
Quang cầu màu vàng cũng không có tia sáng bắn ra bốn phía, giống như kim châu trong lòng bàn tay cổn động . Cẩn thận nhìn vào, như có hàng vạn hàng nghìn pháp tắc tích chứa bên trong.
Đột nhiên, kim cầu lẳng lặng hé ra, bên trong phiên động, tựa như kim hoa trán phóng. Kim hoa từ hình dạng nụ hoa đến nở rộ, rồi đến héo tàn, cuối cùng hóa thành một đoàn thủy cầu màu vàng cổn động , Dịch Ngôn hai mắt gắt gao nhắm lại, như muốn nắm thần ý bên trong thần lực trong tay.
Sắc trời càng ngày càng muộn, tinh quang trên chín tầng trời càng ngày càng lung linh lóe sáng, trong thành vô số ngọn đèn dầu từ từ dập tắt, cho đến không còn dư lại một chiếc đèn nào, cũng là lúc một chiếc đèn cuối cùng trong thành tắt đi, nguyên thần của Dịch Ngôn phảng phất thấy được sóng máu mãnh liệt mà đến. Đây là dấu hiệu nguy hiểm sắp sửa tới, nguyên thần đã biết trước .
Dịch Ngôn bàn tay lật một phen, kim sắc quang châu biến ảo trong tay lập tức tiêu diệt, gian phòng trở về hắc ám. Song hai mí mắt hắn hiện lên quang vận màu đen, hắc quang trong bóng đêm vô thanh vô tức, mà Dịch Ngôn vào giờ khắc này đem phòng mọi thứ trong ngoài phòng đều nhìn rất rõ ràng.
Sâu dưới mặt đất, có một bóng người như ẩn như hiện chậm rãi chui lên, hắn giống như là con giun trong đất . Dịch Ngôn hiểu được, đây là có người sử dụng Địa Hành Thuật lặng lẽ nhích tới gần mình.
Càng ngày càng gần, tới khi Dịch Ngôn sắp thấy rõ gương mặt của hắn, người này hẳn là đột nhiên ngừng lại. Dịch Ngôn hơi sững sờ, nội tâm cảnh giác lên, hắn thấy được trong khe ngói trên nóc nhà có một giọt nước nhỏ xuống. Một giọt nước còn chưa tạo thành cũng đã bị nhìn trong mắt, nhưng cũng không khiến cho hắn chú ý.
Đây là sát chiêu.
Trong lòng hắn cảnh niệm tụ lên trong nháy mắt, một giọt tích thủy trong nháy mắt băng tán, Dịch Ngôn cảm thấy suy nghĩ của mình theo giọt nước băng tán mà tản mát ra, hắn có một cảm giác như trong mộng, ứng phó không kịp.
Cũng chính lúc này, chiếc giường bên cạnh Dịch Ngôn mà Dịch Vi đang ngủ lâm vào dưới đất.
"Phanh..."
Cửa bị một cước đạp ra, thanh âm trầm muộn lộ ra một loại mùi vị không cách nào nói hết . Suy nghĩ của Dịch Ngôn đang định từ trong trì hoãn dừng lại bị một tiếng vang này làm ngưng xuống.
Theo cánh cửa mở ra, một người đột ngột đi vào, hắn một chưởng ấn về phía Dịch Ngôn, chưởng này ở trong mắt Dịch Ngôn giống như là bàn tay khổng lồ, trong lòng bàn tay một đạo đồ án phức tạp .
Dịch Ngôn suy nghĩ mặc dù ngừng lại, không cách nào nắm thân thể trong tay, nhưng trong lòng nguy hiểm khẩn cấp lại phá lệ nồng đậm, ở một sát na Dịch Vi lâm vào dưới đất, hắn cũng đã ra sức giãy giụa muốn tránh khỏi, song thân thể của hắn vào giờ khắc này giống như không thuộc về mình .
Hắn thấy được nụ cười trên mặt của người lúc trước muốn phong ấn mình, trong lòng hắn vô cùng lo lắng, tức giận giống như là bị đặt trong một không gian thật nhỏ không cách nào phát tiết. Hắn không cam lòng há mồm hét lớn một tiếng, không cam lòng cùng tức giận chen chúc nổ tung , nguyên thần hiện lên giữa hư không, một con con rùa lớn hướng hư không một rống, một đạo kim quang từ trên lưng Dịch Ngôn dâng lên.
Người này sắc mặt hơi đổi, song bàn tay đã sắp đánh tới cái trán của Dịch Ngôn , bàn tay lóng lánh quang hoa càng tăng thêm ấn lên trán của Dịch Ngôn, trong lúc mơ hồ, từ trong quang hoa có thể thấy được lòng bàn tay của hắn trong như có một bức đồ, phảng phất lòng bàn tay ẩn chứa càn khôn thiên địa.
Cũng là lúc Dịch Ngôn há mồm rống to, phá vỡ loại pháp chú trói buộc này, lưỡng đạo kiếm quang bắn tán loạn quanh quẩn bay ra, kiếm ngân vang trầm trầm giống như cắt nát hư không.
Người này đột nhiên khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười nhẹ bàn tay của hắn trong một sát na hóa thành một cái hắc động, đem lưỡng đạo kiếm quang nuốt hết, phảng phất tiến vào một vô tận hắc ám hư không, hướng chỗ sâu nhất mà đi, càng ngày càng nhỏ, tia sáng càng ngày càng nhạt.
Dịch Ngôn tâm niệm động , trong miệng niệm động thâm tầng chú văn để điều khiển Âm Dương Kiếm Hồ.
Người này sắc mặt biến hóa, hắc động trong lòng bàn tay có thể thấy tia sáng của lưỡng đạo kiếm quang thịnh lên, không hề hướng chỗ sâu nhất bay vào nữa, mà quanh quẩn đánh ra phía ngoài. Hắn dùng lực lượng muốn đem bàn tay khép lại, nhưng có chút lực bất tòng tâm, hắn biết, mặc dù Dịch Ngôn không thể nào phát huy ra toàn bộ uy lực của Âm Dương Kiếm Hồ , nhưng pháp bảo này cũng không phải dễ trấn phong như vậy . Nhưng cũng may là hắn không phải một người.
Trong vách tường lần nữa hiện lên một người, người này vừa xuất hiện, hai mắt Dịch Ngôn đã mở ra, hai điểm quang hoa lục u u khuếch tán, hắc ám đầy phòng giống như bị này u lục che phủ kín . Trong trường hợp đó cũng là trong nháy mắt Dịch Ngôn mở mắt, người này vung tay lên, một tờ giấy hiện đầy chi chít chữ phiêu khởi trên không trung, một tiếng ‘ đốt ’ nhẹ vang lên, chữ trên tờ giấy viên viên sinh quang, một mảnh hắc kim quang hoa rõ ràng vô cùng tuôn sinh.
Đồng thời, trong hư không mơ hồ có người lớn tiếng đọc diễn cảm văn chương, Dịch Ngôn đã đối với Nhiếp Hồn ma nhãn tế luyện lâu như vậy , đã có thể thông qua Nhiếp Hồn ma nhãn cảm nhận được một số thứ, hắn cảm giác trong hai mắt Nhiếp Hồn hiện đầy chướng ngại, như bị một tòa núi lớn cách trở tầm mắt.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: