Chúng Diệu Chi Môn

Chương 172 : Đạo niệm nói vô tậnspan


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hơn mười ngày sau, Dịch Ngôn đi tới dưới chân La Tiêu Sơn. Lúc này hắn đã có thể cảm ứng được khí tức rối loạn trên La Tiêu Sơn, nơi đó có một cái lốc xoáy khổng lồ, hư không không ngừng sụp xuống ao hãm. Đồng thời hắn cũng cảm ứng được trong bóng tối dưới La Tiêu Sơn khắp nơi đều là ánh mắt không có hảo ý, một môn phái tiêu vong đối với người trong môn phái kia mà nói là tai nạn, nhưng mà đối với người ngoài mà nói, đây là một cơ duyên, một môn phái thành lập, nhất định là dựng ở nơi linh sơn phúc địa, nơi linh sơn phúc địa tất có sơn chi tinh phách, nếu di dời chỗ ở của môn phái mà nói, chỉ cần bố trí pháp thuật đem sơn chi tinh phách dời đi, trên dưới một trăm năm sau, chỗ kia sẽ thành một nơi linh sơn phúc địa . Cho nên có thật nhiều người muốn nhận được La Tiêu Sơn sơn chi tinh phách, cũng có người muốn nhận được La Tiêu Sơn trấn sơn bảo vật, cho dù không chiếm được, bảo vật bình thường cũng được, trừ những thứ đó ra, La Tiêu Sơn pháp thuật tự nhiên cũng có rất nhiều người muốn lấy được. Khi môn phái vỡ vụn tiêu vong, pháp thuật trong môn phái cũng sẽ mất đi chủ nhân, môn phái đệ tử sẽ rất nhanh mất đi pháp thuật, song ở một khắc tiêu vong vỡ vụn kia , pháp thuật có thể mặc người khác bắt, qua một thời gian ngắn, pháp thuật sẽ quay về hư vô, không thể nào nắm lấy. Trong thiên địa một mảnh hắc ám, tinh thần cũng không có. Đó là bởi vì sát khí trong một mảnh thiên địa này bị quấy động, đem thiên không che phủ. Phía trước trong bóng tối có đoàn ánh sáng, có ba người ngồi vây quanh ở bên đống lửa, trong đó có hai người là người bình thường, một người là tu sĩ. Cho đến ngày nay, có phải tu sĩ hay không Dịch Ngôn đã không cần dùng pháp thuật đặc biệt gì đi quan sát nữa, người tu hành cùng người bình thường khác biệt có thể liếc thấy đi ra, giống như là giữa nam nhân và nữ nhân khác biệt rồi, dĩ nhiên, cũng không phải mỗi người cũng có thể như Dịch Ngôn có thể nhìn một cái đã nhận ra. Trong đó hai người hẳn là thợ săn dưới La Tiêu Sơn, bởi vì bọn họ cũng mang theo đao cùng cung, hơn nữa còn có một chút gà núi, thỏ hoang để ở bên cạnh. Khi Dịch Ngôn mang theo Dịch Vi xuất hiện, bọn họ đầu tiên cả kinh, nhìn ra được, hai người thợ săn chừng bốn mươi tuổi này đối với thanh niên tu sĩ ngồi ở bên cạnh mỉm cười vô cùng đề phòng. Đối với người bình thường mà nói, đối với mỗi người trong đêm khuya đột nhiên xuất hiện cũng sẽ mang lòng đề phòng , đối với hai vị thợ săn này mà nói, thợ săn vùng này bọn họ không sai biệt lắm đều biết, cho dù không nhận ra cũng sẽ nhìn quen mắt. Mà thanh niên này chính là một thân một mình đi ở trong núi này, chắc chắn không phải thợ săn. Hai thợ săn này nghĩ tới hắn là cường đạo, đầu năm nay, bởi vì trồng trọt không đủ sống, mọi người đi làm cướp đường cường đạo rất nhiều, cho dù hai người thợ săn này cũng đã từng làm. Cũng không có nguyên nhân gì cảm động hoặc tàn khốc, chỉ bởi vì trong nhà khổ sở, nếu có cơ hội làm cường đạo mà nói, bọn họ sẽ không chút lựa chọn đi làm. Nhưng mà thanh niên này từ khi xuất hiện vẫn luôn mỉm cười, cả người lẫn vật bộ dáng vô hại, nhưng trong lòng hai người thợ săn này đều rất sợ hãi, không biết hắn là thần thánh phương nào, sợ hắn là cường đạo thật sự phái tới do thám , tuy nói trên người bọn họ cũng không có tiền mặt, nhưng mà cung cùng đao trong tay cũng là vật hiếm thấy trong nhà của bọn họ. Mà khi Dịch Ngôn xuất hiện , lúc đầu bọn họ cũng đã đưa tay cầm đến đâo, bọn họ cho là đồng bọn của thanh niên này rốt cuộc đã tới, lại sau khi nhìn thấy Dịch Vi bên cạnh Dịch Ngôn, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bọn hắn xem ra, vô luận là ai muốn làm cái gì, cũng sẽ không mang theo đứa trẻ ở bên người. Dịch Vi mười ba tuổi nhìn qua còn nhỏ nhỏ , Dịch Ngôn lúc này nhìn qua chính là một người trưởng thành, ngây ngô trên mặt hắn đã biến mất, hai mắt của hắn lộ ra ánh mắt để cho hai vị thợ săn có một loại cảm giác quỷ dị. Hơi liếc mắt nhìn, sau đó không hề cùng Dịch Ngôn nhìn nữa. "Đêm hôm vắng vẻ, có thể gặp được một hai người trong đồng đạo, thật là hi vọng, mời, mời, mời ngồi." Còn không đợi Dịch Ngôn nhích tới gần, thanh niên ngồi ở bên cạnh đống lửa đã cười nói. Nụ cười của hắn vô cùng rực rỡ như ánh mặt trời, trong lúc cười một tiếng, hàm răng trắng noãn lộ liễu ra ngoài. Dịch Ngôn đi tới, như có như không tiêu sái ở phía trước Dịch Vi, che chở nửa thân thể Dịch Vi. Hai cái thợ săn vốn muốn mở miệng, nhưng sau khi thanh niên tu sĩ mở miệng lại là đồng thời trầm mặc lại. Sau đó trên mặt của bọn hắn đồng thời dâng lên vẻ hoảng sợ, nhìn nhau, hai tay giữ tại trên đao, tựa hồ muốn rút ra, nhưng lại suy yếu không có khí lực đem rút, có thể thấy tay của bọn hắn đang run rẩy . Bọn họ phát hiện mình nói không ra lời, cho nên vô cùng sợ hãi. "Cũng là từ bọn họ trở thành người như chúng ta đây, chúng ta cần gì làm khó bọn họ chứ?" Dịch Ngôn đi tới bên cạnh đống lửa, đứng nói, hắn cũng không có dựa theo lời nói của vị thanh niên tu sĩ nụ cười như ánh mặt trời mà ngồi xuống. Đối với Dịch Ngôn mà nói, nụ cười cũng không thể đại biểu cái gì, trong lòng của hắn, nụ cười của tu sĩ chỉ là một vẻ mặt thoát khỏi nội tâm. Dịch Ngôn trả lời nghe ra có chút kỳ quái, Dịch Vi nghe không hiểu, hai vị thợ săn cũng nghe không hiểu, ánh lửa ánh ở trên mặt của bọn hắn, có thể thấy bọn họ mồ hôi trên mặt lăn xuống. Thanh niên tu sĩ nụ cười như ánh mặt trời mà thanh âm sảng lãng lại nghe hiểu, hắn suy nghĩ một chút sau đó nói: "Mặc dù lời ngươi nói nghe ra rất có triết lý bộ dạng, nhưng mà nó vẫn là một câu sai lầm. Không nói lúc trước ta không phải là đi tới từ bọn hắn, cho dù ta tới từ ở bọn họ, đối với ngươi hiện tại đã là ta, không còn là bọn họ, dã thú thành yêu thế nào cũng sẽ không bị người gọi là dã thú nữa , thần tiên nhập ma chẳng lẽ vẫn là thần tiên sao?" Dịch Ngôn trầm mặc một chút, chậm rãi nói: "Đạo bất đồng, bất tương vi mưu." Dịch Ngôn cũng không ngồi xuống, mà là vòng qua ba người cùng ngọn lửa muốn hướng rừng rậm càng sâu đi vào. Chỉ là chân của hắn mới giơ lên, cả vùng đất liền có một cổ hấp lực cường đại hút lấy hắn không để cho hắn đi, thanh niên tu sĩ ngồi ở chỗ đó vẻ mặt tươi cười nói: "Được mời không bằng vô tình gặp được, chuyện phát sinh ở trên người của chúng ta, tại sao có thể rời đi như vậy. Hơn nữa, chúng ta còn không có nói rõ ràng rồi, ngươi nói đạo bất đồng, đêm còn dài, ngươi không cảm thấy hai người xa lạ gặp nhau ở chung một chỗ ngồi mà nói suông, là một chuyện vô cùng làm người ta vui vẻ sao?" "Đêm đen gió lớn..." Dịch Ngôn ngẩng đầu nhìn trời sắc, lời của hắn mới ra, bước chân trầm trọng giống như là đột nhiên nhẹ xuống, cất bước liền đi. "Chính là luận đạo ." Thanh niên tu sĩ vẫn cười nói, song sâu trong tròng mắt có một loại cảnh giác cùng thận trọng thật sâu . Trong lúc âm thầm, Dịch Ngôn đã đem pháp thuật của hắn phá vỡ, hắn hẳn là đoán được Dịch Ngôn lai lịch. "Cõi đời này nào có cái gì đạo, hợp với tâm tính chính mình thì chính là đạo, vậy thì có cái gì để luận bàn ." Dịch Ngôn vừa đi vừa nói chuyện. Thanh niên tu sĩ ngồi ở chỗ đó sắc mặt thì tùy chuyện chuyển âm, thanh âm như nước chảy. Hắn nhìn bóng lưng Dịch Ngôn, đột nhiên cười lạnh một tiếng, lớn tiếng nói: "Đại thế đè xuống, hết thảy giãy dụa đều sẽ phí công, La Tiêu tiêu diệt chỉ ở trong khoảnh khắc, không có người nào có thể vãn hồi." Dịch Ngôn đứng lại quay đầu lại, dùng cặp mắt vô thần nhưng quỷ dị nhìn thanh niên tu sĩ, hắn nói: "Làm sao ngươi biết ta muốn cứu La Tiêu, mà không phải cùng ngươi giống nhau?" "Ha ha, trên người của ngươi tràn đầy địch ý đối với ta, ngươi mới vừa rồi dùng là không phải là La Tiêu Niếp Không Bộ sao? Mặc dù bị ngươi hoàn toàn thay đổi, nhưng vẫn có bóng dáng của Niếp Không Bộ." Dịch Ngôn một lần nữa trở lại bên đống lửa, thản nhiên nói: "Bất kể như thế nào, bọn họ bất quá là người phàm, trong nhà có cha mẹ thê nhi, trễ như thế vẫn ở trong núi săn thú, có thể tưởng tượng cuộc sống cũng không quá như ý." Dịch Vi bên cạnh lại là vẻ mặt cảnh giác nhìn thanh niên tu sĩ, nàng từ trong lúc Dịch Ngôn cùng thanh niên tu sĩ nói chuyện với nhau nghe ra mùi vị không đúng . "Ha ha, không nghĩ tới ngươi còn là một thánh mẫu buồn cười rồi, ngươi chẳng lẽ không có nhìn ra trên người của bọn họ có huyết quang ư, bọn họ cũng đã từng giết người, cũng không phải là hạng người lương thiện." Thanh niên tu sĩ châm chọc cười nói. Lúc trước hắn ánh mặt trời sảng lãng phảng phất chỉ là một tầng áo ngoài mà thôi, chẳng qua dùng để mê hoặc người khác . Hiện tại đã thay đổi, lập tức trở nên âm u lạnh lẽo. Dịch Ngôn sắc mặt đồng dạng lạnh lẽo , hắn vốn là đã suy đoán tu sĩ này, ở chỗ này tất nhiên cũng là muốn từ trên La Tiêu đạt được chỗ tốt , lại thấy hắn làm việc tư quái, trong lòng đã không thích, cho nên không muốn cùng hắn ngồi chung luận đạo, mà lúc trước hắn đột nhiên âm thầm làm phép thuật gia tăng trên người mình, cho nên trong lòng hắn lại càng có hỏa khí, chẳng qua lúc này hắn muốn đi đến La Tiêu, không muốn gây chuyện. Nhưng đang muốn rời đi , người này lại nhìn ra hắn vì sao mà đến, hơn nữa lời nói châm chọc, để cho trong lòng hắn hỏa khí mạn sinh. Không khỏi thầm nghĩ: "Nhìn lại hắn rốt cuộc là ma hay là yêu, nếu như hắn thật sự vì La Tiêu mà đến, ta trước hết giết hắn, cũng là vì La Tiêu trước trừ một kẻ địch." Mục đích hắn tới nơi này cũng không phải vì cứu La Tiêu, hắn biết La Tiêu cũng không phải dựa vào hắn có thể cứu , chỉ là muốn xem có thể giúp đỡ Lâm Minh Đình hay không, bởi vì Lâm Minh Đình từng trợ giúp hắn rất nhiều. Dịch Ngôn trong lòng quyết định chuyện này rồi, nghe được thanh niên nói, nói: "Chẳng lẽ những năm tháng này, tâm địa giống như Thánh mẫu là một loại đáng giá khinh bỉ hay sao?" "Dĩ nhiên không phải, đó hẳn là đáng giá khen ngợi ." Thanh niên nhanh chóng nói: "Đáng giá thế nhân khen ngợi." Hắn nói lời này, trong giọng nói khinh thường vẫn rất rõ ràng. "Nhưng mà giọng điệu của ngươi rất châm chọc, rất khinh thường." Dịch Ngôn trên mặt vô hỉ vô bi. "Thánh mẫu loạ người sống trên cõi đời này, có một người sẽ chết một người, cho nên ngươi nhất định sẽ chết." Thanh niên tu sĩ lạnh lẽo nói. "Vậy hạng người gì mới có thể sống vô cùng tốt?" Dịch Ngôn bất động thanh sắc hỏi. "Đương nhiên là tâm hắc thủ ngoan, âm hiểm xảo trá, chưa từng nghe qua chân thật, mới có lợi nhất cho tu hành đấy sao?" Thanh niên nhanh chóng nói. Dịch Ngôn trong lòng đột nhiên rất muốn cười, cho nên hắn cười to, cười rất lớn tiếng, cười trước ngửa ra sau, cười đến thanh niên tu sĩ đối diện sắc mặt càng lúc càng đen, rốt cục ngưng cười thanh âm, hắn nói: "Thì ra là trên thế giới này ,thật sự có người cho là chỉ có làm việc sắc bén vô tình mới có thể sống tốt." Thanh niên tu sĩ nhìn Dịch Ngôn cười to không ngừng, lửa giận trong lòng tuôn ra, lúc này lớn tiếng nói: "Cái này chứng minh cho ngươi xem." Lời nói chưa dứt, trên đại địa dưới chân Dịch Ngôn tuôn sinh ra hắc quang, hắc quang nồng nặc như ao đầm, hóa làm một lỗ thủng to, phảng phất nối thẳng tới vực sâu địa ngục, muốn đem Dịch Ngôn nuốt hết, chỉ thấy thân hình Dịch Ngôn ở giữa hắc quang nhanh chóng biến mất. Song cũng ở một sát na như bị nuốt hết , trên người của hắn tuôn ra sinh kim quang, kim quang đem Dịch Ngôn bao phủ, đồng thời hai mắt của hắn bạo xuất hai điểm u lục quang hoa, thanh niên tu sĩ thần sắc nhất thời cứng lại, tùy theo liền lại thấy Dịch Ngôn giơ tay lên một ngón tay điểm ra, kim quang bắn ra. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: