Chúng Diệu Chi Môn
Đêm đen nhánh, có ngọn lửa đang thiêu đốt, nhưng cũng không chiếu sáng nổi thế giới này.
Kim quang xẹt qua đống lửa này, chợt lóe lên rồi biến mất, tiến vào trên trán thanh niên tu sĩ kia. Khi hắn thấy hai mắt Dịch Ngôn dấy lên u lam quang hoa, hắn lập tức hiểu được người ngồi đối diện với mình là ai.
Lâm Tắc Từ lấy đi Nhiếp Hồn ma nhãn mà Vân Nam Côn Minh Mộc gia Lão tổ tế luyện hơn trăm năm , cuối cùng cho một người thiếu niên tên là Dịch Ngôn , đây đã là chuyện mà thiên hạ đều biết. Mọi người trong lòng ngoài cảm thán Lâm Tắc Từ hào phóng cũng cảm thán Dịch Ngôn may mắn. Nhưng mà ít có người chú ý Dịch Ngôn là đã trải qua những gì mới chiếm được đôi Nhiếp Hồn ma nhãn.
Hiện tại hắn mới đem ra sử dụng, thanh niên tu sĩ kia liền đã biết ngồi ở trước mặt mình chính là ai. Hắn kinh hoảng muốn thoát khỏi cặp mắt kia nhiếp lấy linh hồn của mình, nhưng vẫn không thể kịp, đã có một đạo ý chí bền bỉ tựa như lợi kiếm xông vào trong ý thức của chính mình, ở tâm chí của mình bị Nhiếp Hồn ma nhãn sở đoạt giờ khắc này, đạo ý chí xông vào kia tựa như lưỡi dao sắc bén đem bản ngã ý chí cắt nát.
Hắn từng nghĩ trên đời này người có thể làm cho ý chí của mình sụp đổ không có bao nhiêu, nhưng bây giờ phát hiện ý chí của mình cũng không bền bỉ như mình từng tưởng tượng.
Trong mắt của hắn nhìn thấy chính là hai điểm u lam, ý thức của hắn đã tán thành điểm điểm bay phất phơ, theo gió bay vào trong bóng tối, biến mất không thấy gì nữa.
Ở phía xa trong một chỗ mộc phòng, có ba người ngồi nơi đó, hai nam một nữ, trong hai nam tử có một người trên người giống như có hỏa diễm thiêu đốt, một người còn lại là bị một tầng sương khói bao phủ, nữ tử kia nhìn qua bình thường, song trong bóng đêm có thể thấy rõ ràng, nàng vốn cũng không phải là một người bình thường, cả người tựa như không cách nào dung nhập vào trong bóng tối.
"Tiêu Bất Ly đã chết."
Cô gái kia đột nhiên nói.
"Người nào giết hắn." Người kia bị khói đen bao phủ hỏi.
"Không biết." Cô gái hồi đáp.
"Vậy chúng ta phải giúp hắn báo thù sao?"
"Báo thù, báo thù chỉ tồn tại trong người phàm, ngươi lại còn hỏi ra câu như vậy sao ." Cô gái châm chọc nói, người đặt câu hỏi tựa hồ có chút kiêng kỵ đối với cô gái này, hẳn là không có phản bác cái gì, mà là nói: "Dù sao chúng ta lúc trước cũng có ước định công thủ đồng minh ."
"Chuyện này là hắn tự mình một người chạy ra, chọc vào hạng người không nên dây vào mà bị giết, điều này sao có thể trách chúng ta được? Rồi hãy nói, lấy thủ đoạn của hắn ngay cả một tia ý thức đều không thể trốn ra được, có thể thấy được địch nhân cường đại, cho dù chúng ta tìm được cũng chưa chắc có thể đòi được chỗ tốt. Bất quá, nếu như Tiêu Bất Ly thi triển qua Thâm Uyên Cự Khẩu, như vậy chúng ta gặp lại người đã giết Tiêu Bất Ly nhất định có thể nhận biết, đến lúc đó hắn ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, nếu có cơ hội, đánh chết là được."
"Ân, bất quá, chúng ta vẫn phải lấy La Tiêu làm trọng, không cần dễ dàng nổi lên tranh đấu, hiện tại không biết có bao nhiêu lão ma đến nơi này, chúng ta làm việc nhất định phải cẩn thận mới được."
Dịch Ngôn cũng không nhận ra tu sĩ này, nhưng minh xác biết hắn thuộc về hắc ám ma đạo tu sĩ, giết hắn đi, trong tim của hắn không có bất kỳ mâu thuẫn, trước kia, hắn rất mâu thuẫn loại chuyện không một lời hợp liền ra tay giết kẻ địch , mà hiện tại hắn đã thành người chán ghét loại người trước kia rồi, nhớ tới mình trước kia, sẽ cảm thấy chính mình khi đó ngây ngô cỡ nào.
Hai thợ săn ở một sát na thanh niên tu sĩ động thủ cũng đã có thể lời nói tự nhiên, bọn họ khôi phục tự do một sát na liền nắm lên đao cung bên cạnh, vội vã lăn một vòng kinh hô trốn vào trong bóng tối, bọn họ không có cảm tạ Dịch Ngôn, bởi vì bọn họ căn bản cũng không biết xảy ra chuyện gì, bọn họ không biết là thanh niên tu sĩ kia dùng pháp thuật ở trên người của bọn họ, cũng không biết là Dịch Ngôn đã giải cứu bọn hắn.
Dịch Ngôn cũng không động, hắn ngồi ở bên đống lửa. Mới vừa một sát na kia, hắn ứng dụng ba loại thủ đoạn, trong đó thứ nhất tự nhiên là Nhiếp Hồn ma nhãn nhiếp đoạt hồn phách của thanh niên tu sĩ , thứ hai thì lại là Hoàng Thượng Đế Thần Ý, trực tiếp đánh tan ý thức thanh niên tu sĩ.
Song trong nháy mắt thân hình Dịch Ngôn sắp sửa bị hắc quang cắn nuốt hết , một tầng kim quang di động ở trên người cũng là một loại pháp thuật, tên là ‘ Thần Quang Hộ Thể ’, là một loại pháp thuật hộ thân, tên của pháp thuật này là Dịch Ngôn chính mình đặt lấy , một cái tên rất bình thường , nhưng trong lòng của hắn rõ ràng, nếu pháp thuật này có thể luyện tới cao thâm, tuyệt đối sẽ không bình thường như cái tên này vậy.
Hiện tại Dịch Ngôn ngồi ở chỗ nầy, lại là ở thông qua nhiếp được một luồng hồn phách của thanh niên tu sĩ mới vừa đánh chết tới quan sát lai lịch của hắn, đồng thời hắn lại thông qua nguyên thần bắt đến lúc trước hắn thi triển pháp thuật ý cảnh, một sợi pháp ý này tựa như mùi hương thoang thoảng bình thường quấn quanh trái tim của hắn.
"Tiêu Bất Ly, đến từ chính Tần Lĩnh Sơn Mạch."
Lúc mà Dịch Ngôn từ một sợi hồn phách đọc ra những tin tức này, một sợi hồn phách này liền hoàn toàn tán vào hư vô, ngay sau đó còn không đợi hắn muốn xâm nhập thể ngộ một sợi pháp ý tựa như mùi hương thoang thoảng này , đã phát hiện có người đến.
Người tới là một đứa bé, phải nói là một người lùn, một đầu tóc đỏ, lỗ mũi hướng lên trời, trên cổ mang theo một chuỗi cốt liên, Dịch Ngôn nguyên thần đối với hư không chung quanh vô cùng nhạy cảm, chỉ cảm thấy trong chuỗi cốt liên này khóa cấm vô số oan hồn đang giãy dụa, như là từng đạo xúc tua từ trong cốt liên lộ ra.
Dịch Vi vừa nhìn thấy người lùn tóc đỏ này xuất hiện, trên mặt đã sinh ra vẻ sợ hãi, đó là sợ hãi bộc phát từ tâm hồn , không phải là ý chí của nàng có thể khắc chế .
Dịch Ngôn vẫn ngồi yên bất động, thân thủ vỗ vỗ đầu của Dịch Vi , Dịch Vi lập tức cảm thấy có cảm giác mát mẻ nảy sinh trong lòng, cảm giác sợ hãi cũng nhanh chóng biến mất.
Người lùn tóc đỏ trong hai mắt chớp động lên băng hàn quang mang đánh giá Dịch Ngôn, giống như là đang nhìn trộm Dịch Ngôn lai lịch, hiển nhiên, hắn cũng vô cùng cẩn thận, Dịch Vi nhìn hắn, giống như là thấy một con quái vật dã thú đánh giá chính mình.
Qua một lúc lâu, người lùn vẫn cũng không có lên tiếng. Dịch Ngôn vẫn không đứng lên, bởi vì trong bóng tối cũng đã có người xuất hiện, hơn nữa không chỉ một người.
Giữa không trung chẳng biết lúc nào xuất hiện một vầng bán nguyệt, trên ánh trăng trải rộng ẩn ẩn huyết quang, Dịch Vi hướng bốn phía nhìn lại, chỉ cảm thấy trong gió ám ảnh , lờ mờ, mỗi một chỗ trong bóng tối đều giống như có gì đó tồn tại khiến người ta sợ hãi. Nàng nắm cánh tay Dịch Ngôn chặt hơn.
Đột nhiên, Dịch Vi cảm ứng được đại địa rung động.
"Đông, đông..."
Ở bên trong ánh trăng mờ mờ , một đại hán từng bước đi tới. Dưới chân của hắn mỗi một bước cũng chấn ra một vòng cường đại chấn động, hướng bốn phương tám hướng khuếch tán, Dịch Ngôn hiểu được, đại hán này thông qua phương thức đó để dọ thám biết được hết thảy chung quanh , đồng thời cũng là thị uy .
Dịch Vi chỉ cảm thấy tim đập phá lệ kịch liệt, dường như muốn nhảy ra ngoài, Dịch Ngôn vỗ vỗ ở phía sau lưng của nàng, một đoàn kim quang ở địa phương Dịch Ngôn vỗ vào chợt lóe mà diệt, trái tim nàng nhảy lên lập tức khôi phục bình tĩnh, lòng của nàng giống như là mặc thêm một tầng hộ giáp.
Trong bóng tối sa sa vang lên, có thật nhiều quái linh tránh thật xa, mà người lùn kia đồng dạng lộ ra vẻ ngưng trọng, hắn tránh ra một con đường, nhưng lại không có rời đi.
Trên vai đại hán khiêng một cái búa lớn chuôi dài, trên người phủ lấy một bộ khôi giáp không có chút nào sáng bóng, nhưng vô luận là khôi giáp hay là búa lớn cũng làm cho người ta có một loại cảm giác trầm trọng vô cùng , phảng phất chỉ cần ném trên mặt đất, mặt đất lập tức sẽ bị ném ra một cái hố sâu, không cách nào tiếp nhận được loại sức nặng này.
Hắn lớn tiếng nói: "Ta nói là ai dám to gan lớn mật giết người như vậy, nguyên lai là ngươi." Đại hán lớn tiếng nói, thanh âm của hắn phá lệ vang dội.
"Tiểu tử ngươi thật to gan a, không co đầu rút cổ trốn trong Tử Kinh Sơn, còn dám đến nơi đây, thật là ngại sống quá lâu sao." Đại hán vẻ mặt đen đặc chòm râu, mặc một thân khôi giáp lớn tiếng nói.
"Ngươi biết ta." Dịch Ngôn đẩy ra trầm trầm áp lực, tận lực dùng thanh âm bình tĩnh hỏi. Hắn cảm thấy như ngọn núi đè xuống.
"Tên của ngươi, người trong Thần Điện không biết cũng không nhiều." Đại hán tới lấy bên đống lửa, đem búa cầm trong tay hướng trên mặt đất để xuống, địa phương đặt búa hẳn là trong nháy mắt lún xuống rất nhiều.
Dịch Ngôn trong lòng hoảng hốt, thầm nghĩ: "Một búa này nếu bổ vào trên thân người, làm như thế nào để ngăn cản đây." Đồng thời cũng hiểu được đại hán trước mặt là tới từ trong Nhân Gian Thiên Đình Thần Điện, nhìn dáng vẻ của hắn, ứng thuộc về một vị Thần Tướng, nhưng mà hắn cường đại như vậy lại chính là một vị Thần Tướng nghe lời sai khiến của người khác sao, điều này làm cho Dịch Ngôn có chút không cách nào xác định, không khỏi hỏi: "Ngươi là Nhân Gian Thiên Đình Thần Tướng."
Không đợi đại hán trả lời, người lùn bên kia đột nhiên mở miệng nói: "Thần Điện Phủ Ma Thần Tướng cũng không nhận biết, làm sao không làm ... thất vọng đại danh thiên mệnh Thất Túc."
Dịch Ngôn xem mệnh thần thông ứng với tâm mà động, không phải là nhằm vào Phủ Ma Thần Tướng trước mặt , mà là nhằm vào vị người lùn kia, lại nghe đến người lùn âm thanh cười lạnh một tiếng nói: "Ta ngay từ năm mươi năm trước cũng đã rời khỏi phàm thai, cùng thiên địa cùng tồn tại, nếu ngươi có thể thấy lai lịch của ta, ta từ nay về sau tùy cho ngươi sai sử."
Thanh âm của hắn còn không có rơi xuống, Dịch Ngôn xem mệnh thần thông đã hướng hắn nhìn sang, hắn chỉ có thấy được một mảnh hư vô, trong hư vô có một đạo u lam hỏa quang phiêu diêu tựa như yên lam, ánh lửa đung đưa, thoáng một cái hóa thành ngọn lửa phô thiên cái địa hướng Dịch Ngôn tuôn ra .
Dịch Ngôn sớm có chuẩn bị, trong nháy mắt tản đi xem mệnh thần thông, hết thảy đã thấy cũng sát na biến mất. Hắn không có nhìn ra người lùn này có lai lịch gì.
Người lùn cười quái dị vu một tiếng, cũng không tới gần, cũng không cách xa. Lúc này Phủ Ma Thần Tướng ngồi đối diện Dịch Ngôn mở miệng nói: "Hắn là Xích Phát Quỷ Vương, là người đã chết , vừa tu tập Vạn Tượng Chân Kinh, ở nhân gian thực sát gần trăm năm rồi, mặc dù vốn sinh ra đã kém cỏi, nhưng ngươi muốn xem ra lai lịch của hắn còn hơi kém hơn một chút ."
Mặc dù Phủ Ma Thần Tướng nhìn qua đối với Dịch Ngôn cũng không có ác ý sâu sắc, nhưng mà Dịch Ngôn cũng không dám di động chút nào. Thiên hạ tu sĩ trong lòng suy nghĩ, chẳng phải là ngoài mặt có thể nhìn ra được .
Đại hán nhìn chằm chằm một đôi mắt to, Dịch Ngôn phát hiện đáy mắt của hắn lại hơi hơi phiếm hồng. Hắn nói: "Ngươi là đang nghĩ ta nếu thấy ngươi, có phải hay không cũng muốn bắt ngươi tới trong thần điện."
Dịch Ngôn đã sớm đem hết thảy pháp thuật của mình âm thầm chuẩn bị xong, nếu là đại hán này hơi có dị động, pháp thuật sẽ muốn dốc hết ra, liều mình đánh cược một lần. Đối với hắn mà nói, mặc dù pháp lực của hắn không cao, nhưng mà muốn giết những người pháp lực cao hơn so với hắn cũng cũng không phải là rất khó, vô luận là ‘ Hoàng Thượng Đế Thần Ý ’ hay là Thái Dương Tinh Hỏa cũng không phải người bình thường đủ khả năng chịu đựng được.
Hơn nữa hắn còn có Nhiếp Hồn ma nhãn, Nhiếp Hồn ma nhãn hôm nay so với Nhiếp Hồn ma nhãn lúc bị đuổi giết đã có thật lớn tăng lên, mặc dù vẫn là bị phong ấn một nửa, nhưng lúc này Nhiếp Hồn ma nhãn đã bị hắn tế luyện ba thành, Nhiếp Hồn ma nhãn đã gia tăng thêm bản thân ý chí của hắn, cho nên lúc trước thanh niên tu sĩ tên là Tiêu Bất Ly kia mới khó có thể thoát khỏi Nhiếp Hồn ma nhãn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: