Đại Huyền Đệ Nhất Duệ Thám

Chương 140 : Suy nghĩ kĩ lại đã cực kì đáng sợ (hạ)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Từ Tôn hai người nhìn thấy, đó là một tiểu nữ hài khoảng chừng mười tuổi, tóc rối tung, mặc đơn bạc, nhưng cũng là một mỹ nhân để người đã gặp qua là không quên được. Nhất là da thịt tuyết trắng của nàng, oánh oánh trơn bóng, hoàn mỹ đến tựa như một nhân vật Anime. "Ngươi biết nơi nào có thể ra ngoài?" Từ Tôn bị qua tập kích, cẩn thận hỏi một câu. "Đúng vậy, các nàng cho ta một cái tên gọi Diệp Hoa" nữ hài sợ hãi nói" nhưng ta còn có thể nhớ được tên thật của ta gọi Hồng Cô." "Hồng Cô?" Từ Tôn cùng Hỏa A Nô lập tức nhớ tới, Sư Tử am Hồng Cô cũng là một trong mỹ thiếu nữ mất tích ở Thượng Nguyên thành. Vả lại, là đầu nửa năm nay mất tích. "Ngươi còn có thể nhớ được tên của ngươi?" Từ Tôn hiếu kì. "Đúng vậy, ta..." Hồng Cô rụt cổ một cái, sợ hãi nói "Ta biết dược hoàn các nàng cho chúng ta ăn có vấn đề, ta trước hết nuốt, sau đó lại phun ra..." "Đại nhân..." Lúc này, nghe phía bên ngoài lại truyền tới tiếng bước chân ồn ào, Hỏa A Nô nhắc nhở Từ Tôn, nơi này không nên ở lâu. Từ Tôn đã minh bạch, những nữ hài tử này quả nhiên đều là bị ăn thuốc khống chế, nữ hài gọi Hồng Cô này thông minh tuyệt đỉnh, không có uống thuốc, cho nên còn duy trì thanh tỉnh. "Các ngươi... Thật có thể cứu ta a?" Hồng Cô nước mắt một viên một viên rơi xuống, giống như trân châu, "Ta nhớ nhà, ta nghĩ ta nương ..." "Ngoan, " Từ Tôn vươn tay an ủi nói, " ta nhất định sẽ đem ngươi đưa ra ngoài!" "A... Phản đồ, phản đồ..." Nghe tới Hồng Cô, hai nữ hài bị Hỏa A Nô chế trụ điên cuồng kêu to, "Đạo Tôn sẽ giết ngươi! Thượng huyền phạt dị, tru thần quy nguyên, ta muốn giết ngươi, trảm diệt nịnh gian tế..." "..." Nghe nói như thế, Từ Tôn trong lòng lộp bộp một tiếng, mặc dù không rõ các nàng kêu có ý tứ gì, nhưng bản năng cảm giác được, các nàng không chỉ đơn giản là bị tẩy não! Nghe tới khẩu quyết của hai nữ hài, Hồng Cô ôm lấy đầu đau khổ cuốn rúc vào trên mặt đất, hiển nhiên đang tiếp nhận sợ hãi to lớn... Hỏa A Nô mắt thấy không ổn, một chưởng một cái, đem hai tên nữ hài đánh ngất xỉu tại chỗ. "Đi thôi!" Từ Tôn thì kéo Hồng Cô, nói" chúng ta liền mang ngươi ra ngoài, mau nói cho chúng ta biết lối ra ở đâu?" ... Chốc lát sau, Từ Tôn hai người được Hồng Cô chỉ dẫn, trở lại trước mặt toà miếu nhỏ dưới mặt đất kia. "Chính là chỗ đó" Hồng Cô ra hiệu một chút, nói "Trước đó ta từng nhìn thấy, các nàng đều là từ bên trong đó xuống tới!" Thế mà là nơi này? Ai ngờ, Từ Tôn cùng Hỏa A Nô đang muốn đi vào nhìn xem, trong miếu nhỏ không ngờ truyền đến một trận ánh sáng, sau đó lại vang lên tiếng bước chân ồn ào lộn xộn. Hai người liếc nhau, rất rõ ràng, đây là người phía trên xuống tới! Nương nương cái gấu ! Từ Tôn cùng Hỏa A Nô trao đổi ánh mắt, ý là cơ bất khả thất (không thể mất thời cơ), những người này tới cũng tốt, không thèm đếm xỉa đi! Hỏa A Nô chính có ý này, lúc này mở ra dù sắt một ngựa đi đầu, dùng tốc độ nhanh nhất cùng lực lượng tàn nhẫn nhất xông vào miếu nhỏ! Từ Tôn tranh thủ thời gian lôi kéo Hồng Cô theo sát phía sau. Trong miếu nhỏ quả nhiên là có người đi xuống, những người này nghe nói cung điện dưới đất xảy ra chuyện, hơn nữa còn bắt lửa, tự nhiên đều là chạy đến tiếp viện ! Nhưng các nàng có nằm mơ cũng chẳng ngờ, vừa mở cửa, liền thình lình nhìn thấy dù sắt đen nhánh có gai hướng mình đánh tới... A... Trong miếu nhỏ truyền đến trận trận kêu thảm, các viện binh bị đánh trở tay không kịp. Thừa dịp này, Từ Tôn ba người xông ra đại môn, xuôi theo cầu thang đi lên, rốt cục xông ra cung điện dưới đất ly kỳ này! Xông ra ngoài, bên ngoài vẫn là một mảnh đêm tối. Có thể một lần nữa hô hấp đến không khí mới mẻ, Từ Tôn cùng Hỏa A Nô cảm giác được mình như nhặt được tân sinh, nếu không phải còn mang theo Hồng Cô, sợ rằng sẽ coi là những gì vừa gặp được đều là một giấc mộng! "Giết a!" "Bên này đâu!" "Không thể để cho bọn hắn chạy ..." Nhưng mà, không cho phép hai người thở dốc, bốn phương tám hướng liền truyền đến tiếng la giết, hiển nhiên đã có người nhìn thấy bọn hắn. Liếc mắt nhìn qua, Từ Tôn lập tức giật nảy mình, liền thấy bọn họ đang ở dưới một tượng thần bằng đá, cái bệ tượng thần chính là lối vào thông hướng cung điện dưới đất. Từ Tôn rõ ràng phải biết, bên trong Thanh Lam quan chỉ có một bức tượng thần, mà tượng thần ở trong Thanh Lam thư viện. Nói cách khác, bọn hắn hiện tại đã ở trong Thanh Lam thư viện. Mà càng ngoài ý muốn chính là, bốn phương tám hướng xung quanh bọn hắn vậy mà đều có ánh lửa truyền đến. Cái này. . . Từ Tôn rất nhanh nghĩ rõ ràng, chắc là Triệu Vũ thấy mình cùng Hỏa A Nô chậm chạp chưa thể ra, liền tìm cơ hội ở trong Thanh Lam quán bốn phía phóng hỏa đi? Chỉ có thả càng nhiều lửa, tạo thành càng nhiều hỗn loạn, mới có thể trợ giúp Từ Tôn hai người đào thoát. Khá lắm Triệu Vũ a, may mà có ngươi! Bất quá, tán dương là tán dương, Từ Tôn cũng không khỏi vì đó lo lắng, lo lắng hắn có thể hay không đã bị đám nữ đạo cô bắt lấy? Nghĩ đến chỗ này, Từ Tôn trực tiếp móc ra tên tín hiệu nhóm lửa, hướng không trung thả một tiễn. Tên tín hiệu phát ra tiếng gào sắc nhọn, đồng thời tại không trung nổ tung pháo hoa. Mặc dù Từ Tôn không có viện binh, nhưng tên tín hiệu này mới ra, tất nhiên có thể nhiễu loạn tâm thần địch nhân, đồng thời cũng có thể thay Triệu Vũ bên kia chia sẻ một chút áp lực. "Đại nhân, nhanh, đi mau!" Tên tín hiệu vừa phóng ra, tương đương với Từ Tôn cũng bại lộ mục tiêu, Hỏa A Nô thấy địch nhân càng ngày càng nhiều, tranh thủ thời gian chào hỏi Từ Tôn. "Bên này, bên này..." Từ Tôn cái này mới hồi phục tinh thần lại, tranh thủ thời gian căn cứ bản đồ trong đầu mình, chạy tới chỗ tường viện gần nhất. Hỏa A Nô tới qua Thanh Lam thư viện học tập, tự nhiên nhận ra con đường, ba người rất nhanh liền chạy đến cửa chính của Thanh Lam thư viện. May mắn là, Thanh Lam thư viện trông coi bên này so sánh lỏng, đúng là một người thủ vệ đều không có, Từ Tôn ba người nhẹ nhõm mở ra đại môn, chạy ra ngoài... Giờ phút này đã qua giờ Tý (23h-1h sáng), trên đường phố không có một ai, Từ Tôn ba người biết truy binh sẽ không từ bỏ ý đồ, thế là không chút do dự chạy về phía quận nha. Chuyện của Thanh Lam quan đã không thể dùng bốn chữ "Liên quan quá lớn" để hình dung, bí mật ẩn tàng phía sau nó, suy nghĩ kĩ lại đã cực kì đáng sợ, không dám tưởng tượng. Bởi vậy, Từ Tôn muốn dùng tốc độ nhanh nhất triển khai phản kích, nếu như muộn, đám hài tử bị tẩy não mê hoặc rất có thể sẽ bị diệt khẩu! Còn có, Từ Tôn càng thêm kiêng kị một điểm chính là, Thanh Lam quán chủ là Trường Bình hầu mẫu thân, nếu Thanh Lam quan có vấn đề, như vậy Trường Bình hầu phải chăng cũng tham dự trong đó đâu? Nếu là hắn cũng tham dự vào, như vậy Thượng Nguyên thành thế tất còn có một phen gió tanh mưa máu... Ba người vừa chạy ra Thanh Lam quan không lâu, liền đụng vào ba tên binh lính tuần tra. Căn cứ Thứ sử Lý Nham chỉ thị, Thượng Nguyên thành không được buông lỏng đề phòng, Thẩm Tinh Liên vẫn hạ lệnh tuần tra như cũ. Giờ phút này, mấy người lính này nhìn thấy trong Thanh Lam quán tuôn ra pháo hoa, liền tranh thủ thời gian tới xem xét, lại vừa vặn đụng phải ba người Từ Tôn. "Ai? Đây không phải Đề Hình đại nhân a?" Một tên binh sĩ trong đó còn nhận ra Từ Tôn, hỏi " Ngài không phải theo Thứ Sử đại nhân rời đi Thượng Nguyên thành rồi sao?" "Nhanh!" Từ Tôn thở hồng hộc hướng các binh sĩ nói "Các ngươi lập tức đi bẩm báo Thẩm Tinh Liên, để hắn phái quân phòng giữ phong tỏa Thanh Lam quan cùng Trường Bình Hầu phủ!" "Cái gì?" Các binh sĩ nghe xong hơi kém quỳ . Ở Thượng Nguyên thành, ai cũng biết quận nha có thể động, nhưng hai địa phương này tuyệt đối không thể động. "Nhanh! Muộn liền không kịp!" Từ Tôn mệnh lệnh nói, "Các ngươi nghe kỹ cho ta, việc này liên quan đến tội lớn mưu phản, nếu như bị bọn hắn chạy, đầu của các ngươi cũng không còn!" "A! ! ?" "Nhanh đi a!" Từ Tôn quát lớn, "Cùng Thẩm Tinh Liên nói, xảy ra sự tình, hết thảy hậu quả từ ta Từ Tôn gánh chịu, nhanh đi!" Tại Từ Tôn xô đẩy, ba tên lính lúc này mới quay đầu chạy về binh doanh. Nhưng mà, ba người không có chạy bao xa. Theo không trung một trận tiếng gào truyền đến, một tên binh sĩ trong đó trúng một mũi tên nỏ giữa yết hầu, chết thảm tại chỗ! Hai người khác kinh nghi, liền thấy đỉnh đầu rơi hạ một nam tử mặc đạo bào! Nam tử kia nhẹ nhàng linh hoạt vung hai kiếm, hai tên lính còn lại liền che lấy yết hầu trào máu ngã xuống... Chờ nam tử đứng vững, Từ Tôn thình lình nhận ra, người này chính là chưởng viện của Sùng Thiên quan —— La Dục! ! !