[Dịch] Ác Bá

Chương 147 : Tình cờ gặp mặt


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Mấy ngày kế tiếp sóng gió trôi qua không có gì kinh ngạc thậm chí có thể nói nhàm chán, dù rằng thay đổi hoàn cảnh nhưng Cường Tử vẫn mỗi ngày rạng sáng bốn giờ rời giường kiên trì rèn luyện như cũ. Một người dưỡng thành một thói quen tốt rất khó, có thể duy trì tiếp tục khó càng thêm khó. Thành phố Trường Xuân lớn hơn so với Đông Đỉnh, nhưng mật độ dân số lại không bằng Đông Đỉnh. Đây là một thành phố rất sạch sẽ, hơn nữa cũng không giống Cáp Nhĩ Tân lạnh lẽo khiến cho lòng người sợ hãi, là một địa phương rất tốt. Cho nên Cường Tử rất nhanh tìm được một chỗ tốt muốn gì làm nấy thi triển tốc độ của mình mà không đến mức làm người qua đường kinh ngạc, phải biết rằng ở trong thành phố lớn ngay cả khi rạng sáng bốn giờ cũng có không ít người sẽ ra ngoài ưỡn lưng, đặc biệt đa số là các phụ nữ tuổi tác đã cao. Nếu như bị những lão nhân gia hiền lành này nhìn thấy thiếu niên đầu tóc bạc trắng dùng tốc độ của máy bay mỗi tiếng đồng hồ vượt qua trăm cây số, bọn họ sẽ có phản ứng gì? Chắc chắn sẽ không đùa bỡn nghĩ đến Batman, Superman những diễn viên ở trên truyền hình phương tây. Đừng tưởng rằng các người già bây giờ đã tách rời thời đại, không biết Batman là ai không biết Superman là ai. Nếu như thật nhìn thấy Cường Tử, từ trên quần áo có thể khẳng định hắn không phải là hai vị nhân vật trâu bò kể trên. Nguyên nhân có hai, thứ nhất, thứ Cường Tử mặc không phải áo sát thân màu hồng trắng. Thứ hai, hắn không có quần lót mặc ở bên ngoài. Cường Tử thấy đất đai khí hậu đều tốt quả thật rất bình thường, là công viên. Cái công viên này dù không coi là lớn lắm, nhưng nằm ở nơi yên tĩnh. Sáng sớm mỗi ngày người cao tuổi ưỡn ẹo trên đường lớn cũng không ít, nhưng không ngờ rằng không có một người nào đi dạo trong công viên này, có thể thấy công viên này như thế nào… không được ưa thích. Cường Tử trước sau như một xoay mình nhảy lưới sắt vào công viên, dù rằng cửa lớn mở nhưng không thể ngăn cản Cường Tử tìm kiếm cảm giác làm việc xấu xa trước kia. Hắn nhẹ nhàng thật giống như một chiếc lá rụng, xoay mình qua tường rơi xuống đất không một tiếng động. Hít một hơi thật sâu không khí đặc biệt mát lạnh sáng sớm Đông Bắc, tinh thần Cường Tử khẽ rung động. Mục tiêu là ngọn núi không cao cách đó không xa, dù ngọn núi này không hùng vĩ, nhưng Cường Tử vẫn thích cảm giác đứng ở trên đỉnh núi, vẫn luôn có chút cảm ngộ quá mức bình thường như vậy. Hoá thành một dải màu đen, tốc độ Cường Tử nhanh làm cho người ta líu lưỡi. Sau mười phút đồng hồ, Cường Tử đã đến đỉnh núi. Khoảng cách quá ngắn rồi, gò bó hơn so với lúc đầu ở biệt thự Ly Hồ thành phố Đông Đỉnh. Biệt thự Ly Hồ cách nội thành xa hơn rất nhiều so với Húc Nhật Nhất Phẩm, đằng sau mấy trăm mẫu đất để đó không dùng là cõi yên vui để Cường Tử tu luyện. Công viên này rõ ràng không đủ để khiến cho Cường Tử muốn làm gì thì làm, chẳng qua có chút ít còn hơn không. Lựa một khối đá núi cao hơn một thân người, Cường Tử vận khí một chút sau giáng một chiêu Bát cực quyền đánh thật mạnh vào núi đá. Tảng đá khổng lồ bị Cường Tử đánh lắc lư nhẹ nhưng không có lăn xuống, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì tảng đá kia có một phần rất lớn chôn dưới đất, đây cũng là nguyên nhân Cường Tử đánh thẳng vào khối đá núi này. Điều này giống nhau kéo cọng lông dê ra khỏi chủ nghĩa xã hội khoa học có sự kì diệu nhưng khác cách làm. Nếu như là đặt ở nơi khác, tảng đá kia sớm đã bị đánh ngã khỏi núi. Liên tục năm lần, lần kế tiếp sắc bén bá đạo hơn so với lần trước đó! Rốt cục, núi đá sau lần thứ năm bị Cường Tử đánh gánh không nổi sức mạnh gãy vỡ bên trong. Đối với tảng núi đá Cường Tử ký thác kỳ vọng kia không có đoán trước được nó sẽ gãy rời, nhìn tảng đá núi cao hơn nửa người lăn xuống từ trên núi Cường Tử ngây người một chút. Đánh nứt một khối đá núi đường kính vượt quá một mét, hắn dùng bốn ngày. Đợi khi tảng đá lăn xuống rất ra Cường Tử mới nhớ đến một việc, trong lòng của hắn hoảng hốt vội vàng từ trên núi chạy cực nhanh xuống. Dưới sườn núi có một mảnh vườn rau, nghe nói là của tư nhân trồng. Rau trong vườn trồng không nhiều, đều là những rau dưa bình thường. Cường Tử đã từng nhìn thấy qua một lão thái thái ở trong vườn bận bịu, là một người già cả đầu bạc trắng áo quần bình thường. Bà lão kia không thường đến vườn rau, nhưng mỗi lần đến đều cũng sẽ ở trong vườn nghỉ ngơi nửa ngày. Bà ta bận bịu việc nông thái độ dường như rất chuyên chú, hơn nữa chưa bao giờ để cho người khác tiến vào vườn rau của bà ta. Nếu như tảng đá núi này lăn xuống đó, Cường Tử biết rõ một hồi tâm huyết của lão thái thái xem như là uổng phí hết một nửa. Độ dốc đằng sau ngọn núi nhỏ rất lớn gần như đứng thẳng, bao trùm miếng vườn rau đó càng rõ ràng khu vườn có chút ý nghĩa này sắp giã từ thế giới. Cũng chính bởi vì độ dốc sườn núi phía sau quá lớn, cho nên nửa khối đá núi lăn xuống tốc độ rất nhanh không đỡ không ngăn được. Ở một khắc kia đá núi sắp rơi vào trong vườn rau, Cường Tử đi sau mà đến trước chạy đến phía trước. Sau khi hắn lướt qua núi đá chợt xoay người, một phần hai bàn chân đôi chân giống như mọc rễ cắm trên mặt đất. Toàn thân bùng phát ra một cỗ khí thế cực đại, Cường Tử vươn mạnh hai tay ra ở dưới đá núi. Phá! Cường Tử thấp giọng hô một tiếng. Hai tay không nháy mắt mở rộng, gồng cơ bắp lên giống như từng đường khe núi. Hai cánh tay ép sát trên tảng đá lăn xuống, một cỗ sức mạnh khổng lồ trong nháy mắt đè nặng trên hai cánh tay của hắn. Hai bàn chân bị đá núi đánh lui về phía sau quá hai mét, Cường Tử mới chặn cứng lại tảng đá núi vượt quá ba trăm cân hơn nữa mang lực quán tính cực lớn! Hai cánh tay quán chú sức lực, Cường Tử đẩy tảng đá núi qua một bên. Hắn quay đầu nhìn đã thấy vườn rau gần trong gang tấc, hít một hơi thật dài. Bởi do thời tiết, trong vườn ngoại trừ một căn nhà không lớn còn có thực vật xanh biếc, chỉ trồng mấy luống khoai lang. Nhà kính là dùng trúc và màng nhựa mỏng cấu tạo nên, nếu như tảng đá lăn xuống tới sẽ tạo thành cuộc tấn công phá huỷ nhà kính. Cường Tử vô ý lau mồ hôi, tuy rằng trên trán ngay cả một giọt mồ hôi đều không có. Vừa nghĩ tới nếu như rau lão thái thái đầu tóc trắng xoá kia vất vả trồng những năm qua bị huỷ trong sự vô tâm của mình, hắn sẽ có sự cắn rứt rất sâu, nhưng từ bóng lưng còng xuống và chuyên chú của bà lão săn sóc vườn rau cũng biết đây là một người già hiền lành, nếu như huỷ đi thành tựu thậm chí là ký thác của bà già khổ hạnh, đây là đang làm bậy. Cường Tử không biết bà lão kia tại làm sao phải ở chỗ vắng vẻ như vậy chăm sóc một mảnh vườn, nhưng hắn biết rõ nếu như khu vườn bị huỷ bà lão kia sẽ thương tâm. - Tiểu tử kia, không cần phải như vậy, khu vườn bị huỷ vẫn có thể dựng lại, bản thân cậu nếu như bị thương, vậy chính là được không bù mất. Một câu nói hiền từ ôn hoà vang lên ở phía sau lưng Cường Tử, mặc dù không có một điểm khí thế sắc bén hơn nữa vô cùng hiền hậu, nhưng bởi vì tới vô cùng đột ngột vẫn là doạ Cường Tử sợ nhảy dựng. Cường Tử chợt xoay người, đã nhìn thấy một bã lão khuôn mặt gầy nhưng tinh thần quắc thước. Thân hình bà hơi còng xuống đứng ở nơi đó, trong tay còn cầm một cái cuốc. Vóc dáng bà lão không cao, gầy đét. Bà ta cả đầu tóc trắng được bao gọn ở trong một khối khăn trùm đầu, trên mặt treo một nụ cười hiền lành. Bà xuất hiện ở chỗ này đột ngột như thế, Cường Tử trước đó thậm chí không có cảm giác được một chút dấu hiệu tồn tại của bà. Mặc quần áo vải bông, kiểu cách rất già nhưng mặc trên người bà ngược lại có một loại khí chất ung dung. Tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay và trên lưng bàn tay đều có thể thấy được làn da đốm mồi. Trên ống quần bà còn dính chút ít bùn đất, một đôi tay đầy vết chai do làm lụm trên đế giày vải cũng dính đầy sương sớm và bùn đất, Trên tay của bà dính cơ mang là bùn, hẳn là khi nhổ cỏ sương sớm và đất trộn lẫn cùng nhau dính ở trên tay. Quần áo không thể nói sạch sẽ, trên tay cũng vậy, nhưng Cường Tử lại cảm giác vị lão nhân trước mặt này sạch sẽ đến mức một hạt cũng không nhiễm! Bà già có một cặp ngươi dường như có thể nhìn trần trụi trần thế, tầm mắt của bà nhìn khuôn mặt Cường Tử, dường như xuyên qua thân thể của Cường Tử chiếu vào não của hắn. - Thực xin lỗi… Con không biết bà ở đây. Cường Tử theo phản xạ xoa tóc nói. Hắn cảm giác được nỗi lo lắng không biết gọi là gì, có chút luống cuống tay chân. - Không có việc gì, ta cũng là ngẫu nhiên có hứng thú, muốn buổi sáng đi ra hoạt động thư giãn gân cốt. Không ngờ còn có thể gặp được tên tiểu tử có suy nghĩ như vậy, ha ha, xem ra ta hôm nay vận khí không tệ. Cường Tử không biết nói cái gì, trước mặt bà lão này, hắn rất không thoải mái. - Đã đến đây thì giúp ta một việc, thân thể lớn tuổi có chút ăn không tiêu, mới loay hoay một lát đã mệt mỏi, cậu giúp ta nhổ cỏ còn thừa lại trong vườn rau được hay không? Bà lão nói. - Hả! Được! Cường Tử trả lời vô cùng sảng khoái. Hắn vén tay áo lên nhận cái cuốc trong tay bà lão đi vào vườn rau, nhớ đến bùn đất cả tay bà lão hắn mới phát hiện cái cuốc trong tay bà lão chẳng qua là thứ bài trí. Cầm cái cuốc đi vào vườn rau Cường Tử chợt phát hiện thêm một việc, điều này khiến cho trong lòng hắn run lên mạnh liệt. Cái cuốc, không ngờ là sắt đặc đúc thành, ít nhất có ba mươi cân! Một lão phụ đã hơn thất tuần (bảy chục tuổi), dễ dàng một tay mang một cái cuốc bằng thiết nguyên chất vượt quá ba mươi cân. Cảnh tượng này thế nào thì có chút quỷ dị thế ấy. Cường Tử vô ý quay đầu lại nhìn thoáng qua bà lão, bà ngồi trên tảng đá Cường Tử đánh xuống núi kia. Dường như cảm thấy được nghi hoặc trong ánh mắt của Cường Tử, bà mỉm cười nói với Cường Tử: - Cán cuốc này là chồng ta khi còn sống loay hoay ở vườn rau dùng, ta cầm nó, thật giống như lôi tay chồng của ta, thói quen thôi. Vài câu giọng điệu bình thường, lại chấn động nội tâm của Cường Tử đến tột đỉnh! Đây là một phần cảm tình nặng đến cỡ nào! - Dạ! Cường Tử lên tiếng, sau đó cung kính đặt cán cuốc về bên cạnh bà lão. Rất cẩn thận đỡ thân thể bã lão dựa lên tảng đá, động tác của Cường Tử nhẹ nhàng giống như bưng lấy một thứ trân bảo hiếm thấy. Nhìn thấy Cường Tử đặt cán cuốc ở bên cạnh mình, bà lão hiểu ý cười. - Cám ơn cậu, tiểu tử. Bà lão khẽ cười nói. Cường Tử nhẹ gật đầu, kiềm chế kích động bành trướng trong nội tâm đi trở về vườn rau. Hắn khom lưng nhổ cỏ cẩn thận tỉ mỉ, không mảy may quan tâm bùn đất làm dơ quần áo của hắn. Bận bịu gần một giờ, Cường Tử nhổ sạch sẽ cỏ trong vườn rau. Hắn nâng người lên nhẹ rướn người một cái, cái trán đã tràn đầy mồ hôi. Có lẽ là bởi vì quá tỉ mỉ quá chuyên chú, hắn cảm giác mệt hơn nhiều so với nửa ngày luyện công. Bà lão đã ở trong ao nước nhỏ trong vườn rửa tay, bà ta từ trong túi móc ra một mảnh khăn tay đưa cho Cường Tử nói: - Mệt lắm à? Đi, vào nhà uống nước nghỉ ngơi. Bà lão nói dường như có ma lực gì, Cường Tử không tự chủ được theo bước chân bà lão vào ngôi nhà nhỏ rất bình thường. Không có tường xung quanh, chỉ có ba gian phòng gạch xanh ngói đỏ. Bà lão quay nước cho Cường Tử rửa tay, sau đó nói với Cường Tử: - Cậu trước ngồi một lát, ta đi đổi quần áo. Cường Tử lên tiếng, lập tức ngồi xuống ở trên ghế nằm. Chiếc ghế kia rất cũ kỹ nhưng vẫn cứng chắc như trước, chà lau sạch sẽ không một chút bụi bẩn. Một bên ghế nằm đặt một bàn trà, trên bàn trà có một chiếc ấm tử sa, vừa vặn bày ở vị trí có thể vươn tay đến. Nếu như nằm ở trên ghế, giơ tay vừa vặn có thể đến ấm trà. - Đây là cái ghế chồng của ta thích nhất, ông ta có thói quen ngủ trưa ở trên ghế, tỉnh ngủ vẫn luôn uống một ngụm trà. Không biết từ khi nào bà lão từ buồng trong đi ra, bà ta thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ. Vẫn là làm bằng vải bông, vẫn là kiểu dáng quần áo vài thập niên trước. Cường Tử vội vàng từ trên ghế đứng dậy, nhìn ghế nằm đã có chút lâu năm kia, trong lòng hắn không khỏi hoảng loạn. - Không việc gì, một cái ghế mà thôi. Có người ngồi nó mới là cái ghế, nếu như đặt đấy không có người ngồi, vậy nó ngược lại mất đi giá trị. Bà lão giơ tay vỗ trên bờ vai Cường Tử, trong giọng nói vô cùng hiền lành. Cường Tử nghe lời ngồi xuống, lại nơm nớp lo sợ. Từ chiếc ghế này, hắn lại lần nữa cảm ngộ được cảm tình giữa bà lão và chồng của mình loại bình thường nhất ngược lại nồng đậm đến không bút mực nào diễn tả được. - Đói bụng không? Ta đi làm cơm. Bà lão vừa cười vừa nói. Cường Tử đứng lên, khoát tay nói: - Không cần, bà ngoại, con cũng cần phải trở về rồi. Thân thể bà lão cứng lại một chút, lập tức cười. - Cậu gọi ta một tiếng bà ngoại, cũng phải ăn điểm tâm hãy đi. Ăn cơm ta làm, cũng không phải dễ dàng đâu.