[Dịch] Ác Bá

Chương 160 : Thập!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Phản ứng của Cường Tử có thể coi là đứng vào loại xuất sắc, khi trong lòng dự cảm có điều không hay vừa vặn ngay lập tức bay lên nhảy ra khỏi xe cảnh sát. Trong tiếng nổ vang chiếc Santana 2000 còn rất mới tan thành mây khói, đúng thật hoang phí. Cường Tử ở thời khắc này vận dụng tốc độ cực hạn, mắt thường gần như nhìn không thấy thân ảnh của hắn, hắn đã ở ngoài hơn ba mươi mét. Không còn tốc độ như gió lăn một vòng tại chỗ, Cường Tử sau khi tránh né vụ nổ mạnh và mảnh xe hơi tan nát bay ra bốn phía. Đợi sau khi kết thúc vụ nổ Cường Tử đứng dậy vỗ bụi bậm trên người, nhìn thấy xe cảnh sát cháy lớn hừng hực bốc lên trong lòng mắng một câu chơi bời hoang phí. Mẹ nó mới đau lòng xong việc chiếc Audi A8 của mình, bây giờ lại đau lòng thứ đồ của công này. Tự nhủ làm ra trận chiến lớn như vậy để giết ta, trước trước sau sau hao phí hết bao nhiêu nhân dân tệ? Bạn nói bạn làm như vậy cũng cống hiến gì được cho GDP quốc gia, không đáng bao nhiêu giá trị. Đừng có nói tới gì khác, đại hoả tiễn kia nghe nói một quả không ít tiền đâu nha. Cường Tử không dự định đứng tại chỗ không nhúc nhích, nếu như đối phương đã có thể lấy ra súng bắn hoả tiễn dùng cá nhân như vậy có thể lấy ra thứ đồ gì ngoài kia để đối phó mình, nếu như lôi ra hai tay súng bắn tỉa nữa cùng không đáng nói chịu thiệt cái gì. Cường Tử thích loại cảm giác khống chế tình thế ở cự ly xa của súng bắn tỉa, nếu như không phải hắn thật sự không có trời cho tài năng đối với việc dùng súng hắn hận không thể tự mình theo Trác Thanh Đế mặc đồng phục quân đội nguỵ trang. Nhưng tiếc rằng, thượng đế công bằng như vậy đó, chuyện tốt cũng không thể để cho hắn một mình chiếm hết. Dù cho không dùng tốc độ cực hạn, Cường Tử chạy như bay thực lực cũng không đạt đến mức ngược lại tự nhiên tránh được súng bắn tỉa tuyệt đối tập trung không ngừng vào hắn. Kể về tốc độ Cường Tử tự có chút kiêu ngạo nhỏ nhoi, kỷ thực hắn còn có một thứ rất đáng kiêu ngạo nhưng tự động bỏ qua chính là năng lực cực kỳ đột xuất chống lại đánh lén, lúc trước cùng Lý Vạn Thành quen nhau lần đầu khiến cho tên béo kia đánh mãi vẫn đứng vững không ngã. Chỉ chẳng qua theo thực lực Cường Tử đột nhiên tăng mạnh, bây giờ dựa vào điều kiện thân thể của hắn càng cứng cáp hơn thể hiện về mặt ưu thế tốc độ và sức mạnh bùng phát. Nói không quá đáng, dưới Địa Bảng gần như đã không còn ai có thể tạo thành thương tổn mang tính thật chất gì đối với hắn. Cho dù là liều mạng phân cao thấp với cấp bậc cao thủ cỡ Sở Ly Hoả đứng đầu Địa Bảng đó, thắng bại cũng được năm mươi năm mươi. Hơn nữa, nói thật ngay cả chính Cường Tử cũng không biết được bây giờ hắn nếu như liều mạng xuất ra toàn bộ tiềm năng, sẽ biến thái đến mức độ nào. Tay súng bắn tỉa quả nhiên có, còn không chỉ một tên. Cẩn thận, giải quyết, diễn tả hời hợt. Dọc đường chạy như bay, Cường Tử chạy về hướng Húc Nhật Nhất Phẩm. Toà nhà Phong Đình Quốc Tế, gian phòng cao cấp lầu thứ hai mươi chín. Lý Nham tấu xong một khúc đặt nhẹ nhàng tỳ bà xuống, mở to mắt nhìn không biết khi nào nguyên phó giám đốc Lý Mặc ở văn phòng trinh thám Chung khom người đứng ở bên cạnh mình. Hắn liếc nhìn biểu tình trên mặt Lý Mặc rõ như ban ngày lập tức thở dài, nâng Đại Hồng Bao hơi nóng hôi hổi trên kỷ trà lên nhấp một miếng. Mười phần giống một bức hình người già sau nhiều thăng trầm khám phá mưa gió cuộc đời, bộ dạng trong đó có chút ngây thơ của thiếu niên. - Thất bại rồi à? Lý Nham nhấp một ngụm trà, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ vẫn tự giữ lấy vẻ phồn hoa không vì ý chí của một cá nhân mà thay đổi thế đạo. Trên mặt hắn không có một tí ti biểu lộ sự kinh ngạc và nghi hoặc, chỉ có một loại lạnh nhạt thành thục hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác. - Chín lần đánh lén, đều bị hắn phá rồi. Lý Mặc trả lời. Gã vụng trộm nhìn thoáng qua biểu tình của Lý Nham, từ trên mặt có vẻ như giếng nước không rợn sóng của ông chủ trẻ này gã vẫn thật chưa nhìn ra gì cả. Gã cảm thấy ổng chủ trẻ này làm cho người ta một loại cảm giác mông lung không rõ ràng, cũng không dám nhìn đến tận cùng. Sự âm trầm của Lý Bát Nhất gã đã lĩnh giáo qua, vẫn cảm thấy Lý Bát Nhất là chó sói. Lý Mặc từ sau khi theo Lý Nham lại không cách nào định nghĩa chính xác ông chủ mới. Gã không biết phải hình dung thế nào kẻ hậu sinh của Lý gia mới vừa vặn trưởng thành còn đến tuổi hai mươi này, chỉ là gã biết mình đối mặt thiếu niên tướng mạo vẫn còn hết sức non nớt này sẽ sinh ra sợ hãi. Đây là một loại cảm giác bị khống chế hoàn toàn, khi gã đối mặt Lý Bát Nhất vẫn có thể sinh ra tâm lý đối nghịch. Nhưng Lý Nham theo lý thuyết đạo hạnh phải còn xa mới bằng Lý Bát Nhất, gã vẫn luôn sinh ra cảm giác toàn thân vô lực. - Trong tính toán trước, còn lý do gì. Lý Nham thấp giọng nói tám chữ. - Thiếu gia, người này năng lực cá nhân quá mạnh mẽ. Trong tay chúng ta không có khả năng phóng tay lật bài chiến một trận với hắn, thật sự không được cũng chỉ có thể dùng cách cuối cùng xử lý. Lý Mặc do dự một chút nói, gã liếc trộm Lý Nham, trên mặt kẻ kia vẫn là chẳng có một tí ba động. Lý Nham đến bên cạnh Trần Tử Ngư giơ tay lấy thuốc trên miệng nàng xuống, xem khói thuốc toả ra mùi hương thuốc lá nữ tính sản xuất từ Anh lượn lờ chầm chậm trong tay, hắn nhíu lông mày. Trên khuôn mặt thanh tú sinh ra vài phần biểu lộ buồn chán, còn có một chút không còn cách nào khác. - Cô tại làm sao thích hút thuốc? Hắn không để ý đến lời của Lý Mặc, mà là hỏi Trần Tử Ngư có vẻ dường như sắp muốn ngủ rồi. - Tôi tại sao không thể thích hút thuốc? Trần Tử Ngư hỏi ngược lại. - Con gái hút thuốc nói chung là không tốt, sau này hạn chế bớt đi. Lý Nham đặt thuốc của Trần Tử Ngư đã hút qua mấy hơi vào trong miệng rít qua một hơi, lập túc ho khan. Hắn cười khổ một tiếng nói: - Ngay cả loại thuốc phụ nữ này tôi cũng hút không được, thuốc này coi như loại nhu hoà nhất rồi phải không? Hắn hỏi Trần Tử Ngư. Trần Tử Ngư nhìn chăm chú thiếu niên chính nàng của nhìn không thấu này không trả lời. Tiện tay vặn tắt lửa điếu thuốc trong cái gạt tàn thuốc, Lý Nham nói tự giễu: - Vẫn là quá nhu hoà rồi, có lẽ thật sự nên lãnh khốc thêm tí nữa. Khoé miệng Trần Tử Ngư nhếch lên nói: - Bày ra liên hoàn chín lần đánh lén chu đáo, vậy cũng được tính là trên mức nhu hoà hay không? Đừng nói anh định dùng nữ nhân đối phó hắn, như vậy tôi cũng xem thường anh. Lý Nham cười nói: - Hắn quá mạnh, cô cũng nhìn thấy đấy. Tôi mặc dù tính tận các đường một khúc nhạc thập diện mai phục cũng không làm gì được hắn, sao có thể tính là lãnh khốc cho được? Trần Tử Ngư lông mày nhíu lại nói: - Chín lần, còn thiếu một lần. Lý Nham xoay người ngồi vào ghế sô pha, thở phào nói: - Lần thứ mười quả thật nắm chắc bảy phần, nhưng tiếc rằng… Chính như cô nói, nếu như làm như vậy, chẳng những cô sẽ khinh thường tôi chính tôi cũng sẽ khinh thường chính mình. Cha tôi từng nói, tôi còn khiếm khuyết là tính quyết đoán không biết lúc nào nên ngừng, điểm này quả thực so ra không bằng Lý Bát Nhất… Trần Tử Ngư hừ một tiếng nói: - Thối lắm! Lý Bát Nhất nếu như đủ quyết đoán, sẽ bại thương tích đầy mình hay sao? Ánh mắt Lý Nham một thoáng lạnh lẽo, lập tức cười khẽ một tiếng, không đưa ra đánh giá lời của Trần Tử Ngư. - Mặc thúc, anh thấy nên làm sao? Lý Nham nhấc chén trà nóng hôi hổi, có vẻ lơ đãng hỏi một câu. - Vẫn là thiếu gia cho quyết định, tôi chấp hành làm việc là được rồi. Lý Mặc ban đầu muốn khuyên Lý Nham không cần phải nhún nhường, không biết tại làm sao trong lòng cứng rắn nuốt nghẹn lời nói xuống. Điều này là bởi vì gã nhìn không thấu Lý Nham, không biết lời thật của mình nói ra có thể dẫn đến cảm giác không tốt của ông chủ trẻ này hay không. Chưa bao giờ từng nghe nói qua trong đời thứ ba Lý gia Lý Nham là nhân vật xuất sắc, nhưng bây giờ tiếp xúc mới phát hiện, Lý Bát Nhất tuy rằng thế mạnh cũng không so trên được với sự khả năng nhẫn nhịn của Lý Nham. Kể ra tuổi tác Lý Bát Nhất lớn hơn, kể về đạo hạnh, Lý Nham quả thật thâm sâu hơn một bậc. - Thập diện mai phục kém một lần không tính là gẩy xong. Nhưng khúc cuối cùng này ta ngay cả cánh cửa của mình cũng qua không dễ, từ đại cục làm như vậy không coi là là hạ lưu, về mặt cá nhân của mình cũng coi như là chơi xấu. Giọng điệu hắn nói chuyện thật giống như đọc lời thoại cứng ngắc trong kịch truyền hình, không xen lẫn một tia cảm tình. Uống một hơi cạn sạch trà, một giọt không lưu. Lý Nham phất tay nói: - Bỏ đi, để hắn đi thôi! Nhìn thấy động tác này của Lý Nham, trong lòng Lý Mặc không khỏi đập mạnh! - Bỏ đi? Trần Tử Ngư mở trừng hai mắt hỏi. Lý Nham cười nói: - Tôi không muốn để cho cô xem thường tôi, như vậy cuộc sống về sau sẽ không còn niềm vui cuộc sống. - Anh đi xuống đi Mặc thúc, hãy theo như cách tôi mới nói xử lý. Lý Mặc nhẹ gật đầu sắc mặt bình tĩnh lui ra ngoài, chỉ là hắn trước khi ra khỏi phòng liếc trộm một lần cuối cùng Lý Nham, trong ánh mắt đều là sợ hãi. Trần Tử Ngư đợi Lý Mặc đi ra ngoài thở phào một cái, cô ta có chút tự giễu nói: - Anh là sói, tôi chính là chó, một sói một chó tính toán tường tận các bước sau lưng lại vẫn muốn duy trì phong độ gì làm người tốt gi, đáng cười không? Lý Nham cười nói: - Không đáng cười, đáng buồn. Ánh mắt hắn đùa giỡn nhìn Trần Tử Ngư, dường như muốn thấy được trong nội tâm của nàng. Sau khi rời khỏi phòng Lý Mặc hít thật sau một hơi mới áp chế sự kích động bành trướng trong lòng xuống được, trong đầu hắn cẩn thận nghĩ lại một thoáng mới vừa rồi động tác uống trà của Lý Nham, hắn sợ phán đoán của mình sai lầm, uống một hơi cạn sạch… Không để lại đường lui? Vậy hắn tại sao không nói thẳng ra? Ngược lại phải ra hiệu cho mình? Lý Mặc phát hiện mình thật không hiểu được thiếu niên mới mười tám tuổi này tại sao có thể có được tâm cơ phức tạp thế này. Lẽ nào thật sự là sợ Trần Tử Ngư xem thường hắn? Phụ nữ lang thang trên đường bị người ta gọi là Hắc quả phụ kia có cái gì tốt, với tâm cơ và lòng dạ của Lý Nham lẽ nào cũng bị câu hồn đi mất rồi? Kỳ thật gã làm sao biết rõ được, Lý Nham thật sự nói không ra khỏi miệng. Đối phó kẻ địch âm mưu cũng được dương mưu cũng được, thật sự tính hết các đường chỉ cần đừng liên quan đến phụ nữ vẫn coi như được cho là quang minh chính đại. Nếu như cuối cùng chỉ có thể dùng phụ nữ tới làm cái giá quyết định sinh tử thắng bại, dù thắng cũng đã rơi xuống hạ phong, kỳ thật coi như đã bại rồi. Lý Mặc đã nghĩ mãi không hiểu được tâm tư ông chủ trẻ, dứt khoát cũng không suy nghĩ thêm. Từ xưa thần tử đoán trước tâm lý chủ nhân bí mật chỉ có một là duy trì chính mình không ngã, nhưng cho dù tâm tư như minh châu thất khiếu toả sáng lung linh cuối cùng dưới tay Khang Hy gia cũng không có được kết cục tốt. Lý Mặc không muốn làm tiền vốn, cũng không muốn làm minh châu. Đi qua hành lang, Lý Mặc dừng lại trước cửa một gian phòng. Không biết tại làm sao sự nhiễu loạn trong lòng gã bất ngờ đã gần như đến mức có thể bao trùm ý chí gã, chẳng lẽ bản thân cũng là loại người giả nhân giả nghĩa nói được làm không được hay sao? Lý Mặc cười khổ một tiếng tư giễu mình, tự nhủ có lẽ dùng một mỹ nhân được coi như nghiêng nước nghiêng thành như vậy để thi hành quỷ kế, là một việc thật sự khiến cho người ta hài lòng không được. Lịch sự gõ cửa phòng, Lý Mặc cố làm cho mình trông có vẻ rất bình tĩnh đi vào trong phòng. - Cô giáo Tôn, bây giờ là lúc cần có cô giúp đỡ. Khuôn mặt Lý Mặc mang vẻ xin lỗi nói. Vẻ xin lỗi này rất chân thành, không làm quá. Một phụ nữ cột trên giường, một phụ nữ như hoa như học chính mình thấy đã yêu tiếc, một phụ nữ có thể một nụ cười phá gia vong quốc cười thêm có thể phá hủy toàn vũ trụ, một phụ nữ một khi vui buồn mỗi một động tác đều có thể làm loạn thương sinh. Tối thiểu nhất, trong lòng Lý Mặc là cho rằng như vậy. Từ sau khi cùng Cường Tử làm qua việc vợ chồng, Tôn Văn Văn thật sự càng lộ ra vẻ đẹp. Nàng bị trói chặt tay chân nhưng không có bịt chặt miệng, trên gương mặt mỏng như tờ giấy không có một chút biểu tình kích động. Sắc mặt của nàng rất bình thường, còn có vài phần đỏ ửng bình thường không nhìn thấy được. Thần sắc bình tĩnh, như giếng nước không rợn sóng, nàng ngồi ở trên ghế thân người thẳng thóm. Khoe hết toàn bộ đường vòng cung hoàn mỹ trên ngực ra ngoài. Cái cổ trắng nõn thon dài, ngực đồ sộ nguy nga, vòng eo thon thả nắm vừa vặn vòng tay. Không dám nhìn thẳng bộ dạng của nàng, Lý Mặc trộm nuốt ngụm nước miếng. Thật sự là một phụ nữ cực phẩm cho dù là liếc mắt cũng sẽ câu dẫn ra dục vọng nguyên thuỷ nhất của đàn ông, dùng để làm giá đặt cược, làm vật chôn theo, đáng tiếc. Trên mặt Tôn Văn Văn còn mang vẻ mỉm cười, trong nội tâm đã đưa ra quyết định. Nàng bị trói, lại ngồi ngay ngắn, như vợ mới cưới.