[Dịch] Ác Bá

Chương 179 : Ly miêu hoán thái tử!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Thẩm Hổ Thiền đi vội hai bước đến đằng trước Trác Thanh Chiến, thân hình của y không coi như là to lớn nhưng vừa vặn che Trác Thanh Chiến ở sau lưng. Mấy năm nay Trác Thanh Chiến đã quen đi ở sau lưng Thẩm Hổ Thiền, đó cũng không phải Trác Thanh Chiến tham sống sợ chết mà là Thẩm Hổ Thiền cố ý làm như vậy. Rất nhiều kẻ bề trên không quen thủ hạ đi trước mặt của mình cho rằng đó là một việc rất khó chịu, cũng có người thích núp mình sau lưng kẻ khác để tìm cơ hội hành động. Nhưng mặc kệ là ai cũng sẽ không có sự ăn ý như thế này giữa hai người Trác Thanh Chiến và Thẩm Hổ Thiền. Chỉ có người hữu tâm có lẽ sẽ phát hiện bước chân và khoảng cách giữa hai người là ăn ý như thế nào. Trác Thanh Chiến ở đằng sau Thẩm Hổ Thiền có lẽ không chỉ là để chiếu cố tính cố chấp của Thẩm Hổ Thiền, đi ở phía sau y, lẽ nào không đúng chỗ thích hợp có thể bảo vệ Thẩm Hổ Thiền hay sao? Trác Thanh Đế bộ dạng lười nhác hai tay đút ở trong túi đi cuối cùng, anh ta có vẻ lơ đãng tuỳ ý đánh giá bốn phía gì đó, nhưng ánh mắt lại không lúc nào không nhìn vào một chỗ. Từ bước đầu tiên anh ta bước vào làng tầm mắt của anh ta đã quét qua chỗ đó, nét mặt của anh ta lười biếng ai cũng sẽ không để ý thấy ánh mắt của anh ta tập trung chỗ đó. Nếu là mình, cũng sẽ bố trí điểm súng ngắm ở chỗ đó. Anh ta nghĩ ngợi trong lòng. Anh ta đút tay trong túi quần động đậy nhẹ hai cái, giống như trên đùi có chút ngứa ngáy. Dọc đường nhìn có vè thoải mái nhưng sự chú ý của anh ta ngược lại tập trung đến mức cao nhất. Trải qua quan sát anh ta thấy được tay súng bắn tỉa đối phương còn chắc chắn là một cao thủ hơn nữa hẳn rất tự phụ, bằng không sẽ không chỉ sắp xếp một chỗ súng bắn tỉa. Trác Thanh Đế khoé miệng hếch lên, trong nội tâm đột nhiên nhớ ra một từ rất nóng. Giả dối. (troll: chơi bẩn) Mãi Mãi Đề vốn nên đi trước dẫn đường lại không biết tại làm sao đi ở cuối cùng, gã vừa vui cười trò chuyện chủ đề không đâu với Trác Thanh Đế, vừa hình như không yên tâm quét mắt nhìn tình hình xung quanh. Chi tiết nhỏ này tự nhiên sẽ không tránh thoát được ánh mắt của Trác Thanh Đế, anh ta nhìn Mãi Mãi Đề giống như có chút muốn nói lại thôi trong lòng không khỏi kinh ngạc. Mãi Mãi Đề một mình lăn lộn tạo sóng tạo gió là thuộc hạ của Đại kiêu Vưu Nỗ Tư ở Tân Cương, lẽ nào có ẩn tình gì khó nói? Anh ta vốn có ý thả chậm bước chân đi song song với Mãi Mãi Đề nói bóng nói gió một chút, nhưng mấy lần muốn mở miệng nói cái gì cố ý chuyển đổi chủ đề nhưng Mãi Mãi Đề cũng thả chậm cước bộ. Hai người luôn duy trì cự ly như trước. Điểm này làm cho Trác Thanh Đế trong lòng hết sức hoài nghi, Mãi Mãi Đề dường như là đang e ngại cái gì? Anh ta vừa muốn đi vội mấy bước gần đến bên ca ca của anh ta nói một chút, nhưng đằng trước một tràng tiếng cười sảng khoái vang lên khiến cho anh ta không thể không buông bỏ quyết định này. Một gã đàn ông chiều cao trên một thước chín thân thể thon gầy nhưng trong có vẻ rất cứng cáp từ trong một căn phòng bình dân bước ra nghênh đón. Gã đàn ông trung niên này có tướng mạo không người nào có dưới cằm để râu ria dài ngoằn trông có vẻ có mộ loại phong thái đại tướng hổ bước rồng bay. Y mặc một bộ thường phục, quần áo rất tuỳ ý. Người này thật giống như một người lãnh đạo trời sinh, mặc kệ y biểu hiện như thế nào nét hiền hoà đều mang theo một cỗ khí thế cao cao tại thượng. Chỉ là khí thế kia trông có vẻ hết sức quỷ dị, thật giống như y tận lực hiển hiện ra ngoài. Bước chân của y rất lớn, mỗi một bước sải ra đều phải vượt quá một mét, người bình thường một bước cũng chỉ khoảng chừng sáu bảy mươi phân, đủ biết đây là một người về tính cách có mấy phần cực đoan. Nụ cười của y trông có vẻ rất chân thành, nét cười trong con ngươi cũng không làm cho người ta cảm giác được hư tình giả ý. - Huynh đệ Thanh Chiến thân yêu của tôi, rốt cuộc đợi đến một ngày thấy mặt anh rồi. Người đi ra nghênh đón phóng khoáng tươi cười chính là Đại kiêu Vưu Nỗ Tư ở Tân Cương giơ tay nhấc chân đều có thể chấn động giới xã hội đen, đây là nhân vật truyền thổi trong xã hội đen Tân Cương. Lúc tuổi mười ba bởi vì báo thù phụ mẫu đã chết, y một đứa con nít choai choai mang em gái vừa tròn ba tuổi từ lúc xin cơm từng bước trở thành ông trùm xã hội đen khiến lòng người sợ hãi kinh hồn. Năm đó y hai mươi bảy tuổi hắn ở Tân Cương đã là nhân vật hung ác có chút danh tiếng, nhưng bởi vì xuất thân không thể lộ ra mà bị những băng đảng khác trong giang hồ khinh thường. Ở Ô Lỗ Mộc Tề (Urumqi vùng này ở Tây Tạng gần Ấn Độ) hắn mang theo thành ý muốn gia nhập dưới trướng một vị nhân vật một tay che trời. Nhưng đối phương chỉ nói hai chữ liền đuổi y ra khỏi thành phố đó. Người kia nói: - Cút đi! Ngay lúc đó Vưu Nỗ Tư một câu cũng không nói ra, y lễ phép thậm chí hèn mọn khom thân lui ra ngoài sau đó còn cung kính cúi đầu mới rời đi. Điều này làm cho kẻ đang thống nhất xã hội đen ở Ô Lỗ Mộc Tề kia càng thêm xem thường y, thậm chí lúc đó có thủ hạ đề nghị diệt trừ tận gốc Vưu Nỗ Tư ông ta cũng xì mũi coi thường lời đề nghị đó. Ông ta trên căn bản xem thường kẻ cô nhi cha là cảnh sát nằm vùng dựa vào xin cơm sống sót. Năm năm sau Vưu Nỗ Tư mang theo ba trăm người thân cận thế mạnh quay lại, nội trong một đêm dùng chỉ bằng một phần mười số người của đối phương nhổ tận gốc tất cả thế lực đại nhân vật xã hội đen xem thường mình kia, tạo ra một thần thoại lớn nhất trong xã hội đen Tân Cương. Y lúc ấy cũng không giết đại nhân vật kia, nguyên nhân rất đơn giản chỉ là bởi vì đối phương lúc trước không giết y. Có rất nhiều người bởi vì sự kiện này đều nói Vưu Nỗ Tư là một người dừng không đúng lúc, thành công của y chẳng qua là hiện tượng đoá hoa phù dung sớm nở tối tàn mà thôi. Thả hổ về núi việc này cho dù là thực lực mạnh hơn gấp mười lần kẻ địch cũng không thể làm. Ai biết được kẻ địch không như hắn sẽ ngóc đầu trở lại giống như vậy hay không? Nhưng Vưu Nỗ Tư chỉ là cười nhạt một tiếng nói: - Năm đó hắn không giết tôi tuy rằng không tính có ân tình gì với tôi, nhưng tình hình lúc ấy tôi có thể cùng em gái sống sót được thì đã là chiếu cố rất lớn từ trời cao rồi, nếu như chúa trời đã sắp xếp người này tha cho tôi một con đường sống tôi lại thế nào không đếm xỉa ý chỉ của chúa trời? Lời này khiến cho rất nhiều người lại thay đổi cách nhìn đối với y nói y là anh hùng có tâm địa nhân từ. Nhân tài như vậy là thủ lĩnh đáng giá cho mình theo giúp đỡ. Vưu Nỗ Tư thực ra muốn chính là hiệu quả như vậy, tha cho một người con đường sống thu phục bao nhiêu người lấy cái chết tương báo đây? Cuộc mua bán này không làm hơi phí, lại nói ai biết hắn tha người kia một con đường sống thật sự có thể yên ổn sống qua hết nửa quãng đời sau này được hay không? Trác Thanh Chiến vừa cười vừa nói: - Hẳn là tôi đặt trước một bàn tiệc toàn món ngon Nội Mông Cổ để chiêu đãi anh. Nhưng bây giờ trở thành anh đến hoan nghênh tôi thật là quá xin lỗi rồi. Vưu Nỗ Tư bắt tay Trác Thanh Chiến nói: - Huynh đệ anh ngàn vạn lần đừng nên nói như vậy, mặc kệ anh Trác Thanh Chiến đến chỗ tôi hay tôi đến chỗ anh cũng chỉ dùng phương thức chân thành nhất để tôi nghênh đón anh. Trong lòng tôi giang sơn vạn dặm phương bắc này có thể được xưng tụng hùng ưng vỗ cánh bay cao chỉ có một mình anh, những người khác đều không hợp ý với tôi. Trác Thanh Chiến ôn hoà vui vẻ nói: - Làm sao anh cũng tin nhân quả duyên phận Phật gia? Vưu Nỗ Tư sắc mặt cứng đơ một chút lập tức cười nói: - Lần đầu tiên gặp mặt tôi vui vẻ nói năng có chút lộn xộn, lại đây, chúng ta vào trong ngồi nói chuyện. Trác Thanh Chiến gật đầu cười sau đó không lộ tí gì liếc nhìn Thẩm Hổ Thiền, kẻ kia không có bất kỳ cử chỉ trả lời nào nhưng ngầm hiểu lẫn nhau. Thẩm Hổ Thiền và Trác Thanh Đế cùng đi theo ở phía sau ở trước cửa bị hai đại hán ngăn lại. Hai người sau khi liếc nhìn nhau trên mặt đều có chút tức giận. Vưu Nỗ Tư quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người trước cửa khiển trách: - Bọn họ đều là khách quý của ta, ai bảo các anh ngăn trở? Một đại hán thấp giọng nói: - Là ngài nói muốn nói chuyện riêng với Thanh Chiến đại nhân không cho phép bất kể kẻ nào đi vào. Thanh âm gã nói chuyện rất nhẹ, chỉ như phảng phất thiếu một số cái gì đó khiến cho người ta cảm giác có chút không được tự nhiên. Vưu Nỗ Tư vừa muốn nổi giận đã bị Trác Thanh Chiến ngăn lại, Trác Thanh Chiến khẽ cười nói: - Nếu đã là như vậy không nên gây khó dễ các huynh đệ thuộc hạ. Thanh Đế, Hổ Thiền hai người các anh tuỳ tiện tìm một chỗ nào đó chờ tôi. Vưu Nỗ Tư: - Như vậy sao được, há chẳng phải khiến cho tôi đãi khách thất thố hay sao? Trác Thanh Chiến dường như quên mất đối phương mới là kẻ làm khách, hắn tuỳ tiện nói: - Khách nên theo chủ. Vưu Nỗ Tư trông có vẻ đắn đo suy nghĩ lập tức nói ra: - Như vậy cũng tốt, tôi quả thật có chút chuyện quan trọng muốn nói chuyện riêng với anh. Như vậy đi, Mãi Mãi Đề anh sắp xếp thật tốt cho hai vị huynh đệ đây, ngàn vạn lần không được chậm trễ. Mãi Mãi Đề khom người đáp: - Dạ, Vưu Nỗ Tư đại nhân. Gã lúc nói Vưu Nỗ Tư đại nhân mấy chữ này thanh âm kéo rất dài nghe có vẻ hết sức nhào nặn. Vưu Nỗ Tư dường như vội vã muốn nói chuyện riêng với Trác Thanh Chiến cũng không để ý những điều đó. Y phất tay ra hiện Mãi Mãi Đề đi sau đó dẫn đầu đi vào trong căn phòng. Trác Thanh Chiến gật đầu với Thẩm Hổ Thiền và Trác Thanh Đế sau đó cất bước đi theo phía sau. Trác Thanh Đế muốn nói gì đó nhưng bị ánh mắt Thẩm Hổ Thiền ra hiệu ngăn lại. Hai người đi theo phía sau Mãi Mãi Đề đi tới một căn phòng khác. Mãi Mãi Đề đi ở phía trước thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn hai người đi theo phía sau mình, nét mặt của gã hết sức quái dị nhưng lại cảm giác không ra ý đồ gì của gã. Đi ra ngoài khoảng chừng ba bốn mươi mét dừng ở trước cửa một căn nhà nhỏ. Trong căn nhà đi ra hai gã đại hán nói với Mãi Mãi Đề: - Khách nhân để chúng tôi chiêu đã được rồi, anh trở về trước đi. Mãi Mãi Đề mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng thở dài lắc đầu xoay người rời đi. Hai gã đại hán giơ tay làm tư thế mời khách. Một người trong đó vừa cười vừa nói: - Hai vị khách quý đến trong phòng nghỉ ngơi một chút, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi. Trác Thanh Đế chau đầu lông mày muốn nói cái gì, nhưng anh ta chợt phát hiện Thẩm Hổ Thiền vạch một cử chỉ bằng tay đối với mình. Hắn ở sau lưng duỗi ra ba ngón tay khều nhẹ, Trác Thanh Đế làm bộ ho khan một tiếng cũng ra hiệu mình thấy rồi. Hai người giống như tuỳ tiện đi theo một đại hán vào trong nhà, một người khác cố ý rơi lại sau cùng bộ dạng giống như chuẩn bị đóng cửa. Sau khi vào cửa Thẩm Hổ Thiền tay để ở sau lưng ba ngón tay dựng thẳng lên thu về từng ngón. Sau khi thu về ngón tay cuối cùng hai người đột nhiên hành động! Hai gã đại không kịp đề phòng gần như trong một tích tắc đã bị Trác Thanh Đế và Thẩm Hổ Thiền đánh đo đất, hai người dường như trong lòng nối liền với nhau ngay cả động tác xuống tay cũng không mảy may sai khác. Đều là thốt nhiên ra tay dùng chưởng thay đao bổ trên yết hầu của đối phương. Hai gã đại hán ngay cả lên tiếng cũng chưa phát ra đã mềm nhũn ngã xuống. Sau khi đánh bại hai gã đại hán Trác Thanh Đế và Thẩm Hổ Thiền cả hai không hẹn mà rút vào trong phòng, hai gã đại hán đang sắp xếp bàn ăn bị hai người họ lần nữa bất ngờ ra tay đánh đo đất. Thẩm Hổ Thiền đi ra ngoài lôi xác hai gã đại hắn vào phòng sau đó đóng cửa, hắn vụt một tiếng nhảy lên giường đất buồng trong rút đệm chăn phủ phía trên ra. Lục lọi khắp ngõ ngách trên giường đất sau một lát ánh mắt hắn sáng ngời, hai cánh tay nắm chặt nện ở trên vị trí đó. Một tiếng xoạt trầm đục, chỗ đó bị sụp xuống thành một cái hố to đen ngòm! Hắn quay người nói Trác Thanh Đế đang móc điện thoại ra: - Điện thoại khẳng định vô ích, chỗ này sớm đã bị máy gây nhiễu sóng của đối phương ngăn cách tín hiệu rồi. Trác Thanh Đế nhìn điện thoại quả nhiên không có tín hiệu. Anh ta cũng nhảy lên giường xem cái động đen ngòm dưới giường bị Thẩm Hổ Thiền nện bể hỏi: - Hổ Thiền ca sao anh lại biết chỗ này có đường ngầm? Thẩm Hổ Thiền khẽ cười nói: - Lúc tôi đi đến nửa đường đã nói với anh rồi, trên đại thảo nguyên Nội Mông Cổ chỉ cần là nơi Chiến gia đi qua đều sẽ một mực nhớ kỹ. Tôi tính là đần không nhớ được thảo nguyên diện mạo lớn đến bao nhiêu cũng nhớ được chỗ cư trú đặc biệt. Cái làng này hơn một năm trước tôi cùng Chiến gia có ghé qua. Lúc ấy cái làng này làm một số việc không thể để người ta nhìn thấy cho nên mỗi nhà đều có thông đạo ngầm liên kết với nhau, Chiến gia liếc nhìn tôi đã hiểu rõ anh ta có ý gì. Muốn trách chỉ có thể trách Vưu Nỗ Tư không biết tôi và Chiến gia từng lui tới nơi này. Bằng không hắn sẽ không sắp đặt địa điểm gặp mặt ở cái làng hoang phế không có người ở từ rất lâu này. Hắn xoay tay lại nói: - Đi, chúng ta đi xem trò vui! - Xem trò vui gì? Trác Thanh Đế thu lại điện thoại hỏi. Thẩm Hổ Thiền ra vẻ thần thần bí bí nói: - Ly miêu hoán thái tử!