[Dịch] Ác Bá

Chương 301 : Mai phục


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Cái thôn nhỏ này, Trác Thanh Đế cũng không xa lạ gì, lúc trước chính ở chỗ này, anh ta và đại ca Trác Thanh Chiến gặp mặt với thành viên tổ chức khủng bố giả mạo Đại kiêu Tân Cương Vưu Nỗ Tư. Gặp mặt lần có đến bây giờ quả thật cũng chưa trải qua được bao lâu, rất nhiều việc thật giống như mới xảy ra ngày hôm qua, vẫn rõ mồn một ngay trước mắt. Sở dĩ Mãi Mãi Đề nói nơi này chính là mồ chôn tốt nhất của những thành viên tổ chúng Răng Gấu, là vì cấu trúc cái thôn này cực kỳ có lợi với bọn Cường Tử. Đường ngầm trong thôn này thôn suốt bốn phương tám hướng, hầu như tất cả nhà cửa phòng ốc đều thông với nhau. Lần trước Thẩm Hổ Thiền và Trác Thanh Chiến chính là lợi dụng điểm này đánh cho đối phương không kịp trở tay. Chỗ này, là đất lành. Trác Thanh Chiến dẫn đầu mang theo hai mươi thành viên đội tác chiến đặc biệt Hổ Đông Bắc mới vừa chấp hành xông nhiệm vụ ở Tân Cương đã tới cái thôn nhỏ này, lục lọi mọi ngóc ngách đường ngầm trong cái thôn một lượt. Lần trước chưa quen thuộc đường ngầm nơi này, cho nên không thể kịp thời trợ giúp cho Trác Thanh Chiến, Trác Thanh Đế vẫn luôn canh cánh trong lòng. Dù rằng lần đó Trác Thanh Chiến cũng không có xảy ra chuyện gì nguy hiểm, nhưng sai lầm như vậy trong suy nghĩ của Trác Thanh Khiến không cho phép xuất hiện lần thứ hai. Hai mươi thành viên đội tác chiến đặc biệt Hổ Đông Bắc đều là người giỏi đánh nhau qua trăm trận, bọn họ sinh sống cùng nhau thời gian dài, chấp hành nhiệm vụ cùng nhau, đã quen thuộc nhau đến mức chỉ cần liếc nhìn một cái đã hiểu ý, một động tác đã có thể hiểu rõ ý đồ của nhau. Sức chiến đấu hai mươi người này hợp lại với nhau, hoàn toàn có thể chống lại một trại quân đội bình thường. Hai mươi người này mới từ trên chiến trường Tân Cương được lệnh đến đây, đúng là mang theo sát khí toàn thân, bọn họ mặc dù đứng tại chỗ, chỉ sợ người nhát gan bình thường nhìn bọn họ cũng sẽ kinh hãi lạnh mình. Hai mươi người này là bị Trác Thanh Chiến báo cáo với quân khu chặn lại đưa thẳng tới đây, chưa có trở về quân khu Thẩm Dương. Đương nhiên, Trác Thanh Chiến đã có tiếng xấu về chuyện tiền trảm hậu tấu rồi. Họ khi đang chuẩn bị chuyển đổi máy bay vận chuyển đại đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ quay về, một cuộc điện thoại vang lên chính là muốn hai mươi người đi theo đại đội trưởng Hổ Đông Bắc. Nói cách khác, hai mươi người này và Trác Thanh Chiến cũng không phải đến từ cùng một chỗ. Lần này đi chấp hành nhiệm vụ ở Tân Cương không có phần của Trác Thanh Đế, cho nên Trác Thanh Đế là từ quân khu Thẩm Dương chạy tới Nội Mông. Mà hai mươi thành viên đội tác chiến đặc biệt này chính là từ Ô Lỗ Mộc Tề ở Tân Cương chia làm ba nhóm tự mình lần mò tới đây. Từ điểm này có thể nhìn ra được kiến thức cơ bản của hai mươi thành viên đội tác chiến đặc biệt này rất vững chắc, dựa vào một phần bản đồ gần như chưa thấy qua lần nào kia, mang theo nước uống và lương khô, không hề leo lên bất kỳ công cụ giao thông quốc gia nào, trên đại thảo nguyên mênh mông tìm được cái thôn nhỏ gần như không đáng kể vào đâu này, đúng là khó có thể làm được. Hai mươi người này sau khi đến cái thôn nhỏ này ẩn núp ngay, ngoại trù trạm gác ngầm và tuần tra lưu động bố trí bên ngoài, những người khác đều ẩn núp ở trong thôn, mặc dù có người đi ngang qua cái thôn vứt đi này, cũng không thể nào có thể nhận ra hai mươi quân nhân tinh nhuệ nhất của Trung Quốc có mặt trong thôn này. Tiểu đội trưởng đội tác chiến đặc biệt này, là một Trung úy tên gọi Lý Vĩ. Sau khi y mang người tiến vào thôn thăm dò địa hình kỹ càng, sau đó bố trí trạm gác ngầm và tuần tra lưu động, sau khi sắp xếp xong xuôi tất cả liền ra lệnh cho tất cả ẩn núp chờ đợi Trác Thanh Đế đến. Hẹn trước là mười giờ sáng chạm mặt nhau ở cái thôn này, nhưng mãi đến mười giờ lẻ năm phút Trác Thanh Chiến vẫn chưa có xuất hiện. Mặc dù là năm phút ngắn ngủi, nhưng đối với quân đội chính quy, năm phút đồng hồ đã rất dài rồi. Thời điểm nào đó, năm phút hoàn toàn có thể thay đổi cục diện một cuộc chiến. Lý Vĩ giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nhướng mày. Chiến sĩ dưới quyền nhìn y một cái, cũng hiểu được trong lòng tiểu đội trưởng yêu cầu đối với kỷ luật gần như hà khắc này chắc chắn có lửa giận. Mặc kệ chức vụ Trác Thanh Chiến là gì, đến muộn đối với quân nhan được coi là việc không thể tha thứ. Quân nhên nếu như đến muộn một phút, có lẽ sẽ vứt đi mất một cơ hội chiến đấu thắng lợi. Trong lòng Lý Vĩ đúng là hết sức tức giận, mình mang người chia thành ba nhón trong tình hình không có cái gì dẫn đường cũng có thể đến mục tiêu sớm, Trác Thanh Đế đến chậm hơn so với bọn họ chỉ có thể nói là vấn đề thái độ. Lý Vĩ biết rõ con người Trác Thanh Đế này, y cũng biết một quân nhân ưu tú như Trác Thanh Đế này đến muộn chắc chắn là có nguyên nhân. Nhưng với cương vị là một tiểu đội trưởng yêu cầu đối với kỷ luật nghiêm khắc, y cảm thấy làm một người lính trừ khi đã chết, bằng không tuyệt đối không cho phép việc đến muộn như thế này xảy ra. Ngay khi Lý Vĩ chuẩn bị dùng điện thoại kết nối vệ tinh gọi điện thoại cho thủ trưởng quân khu, một âm thanh lười nhác nhưng ngạo mạn vang lên không xa đằng sau y. - Các anh kiểm tra chưa có tới nơi tới chốn, trạm gác ngầm, tuần tra lưu động đều là thùng rỗng kêu to, ai mang binh đến! Lý Vĩ quay phắt người lại, súng đã nắm ở trong tay. Y chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một bóng người cao lớn đã xuất hiện ở trước mặt mình. Trên tay người này, họng khẩu súng đen ngòm đang chĩa sát trên trán của Lý Vĩ. - Tôi đến sớm một giờ so với các anh, thành công tránh thoát điều tra của các anh, hơn nữa xem xét tất cả trạm gác ngầm các anh bố trí, anh cảm thấy dẫn quân giống như trò chơi hay không? Thân thể Lý Vĩ căng thẳng co rút lại, một loại cảm giác thất bại tự nhiên sinh ra. Y biết rõ người trước mặt này chắc chắn không cần phải nói dối, bởi vì nếu như người này là đến sau bọn họ, vậy trạm gác ngầm và tuần tra lưu động y sắp đặt thật sự có thể giải tán về nhà hết rồi. Trác Thanh Đế thu hồi súng, vỗ bả vai Lý Vĩ, thuận theo đó quét mắt nhìn điện thoại vệ tin trên tay Lý Vĩ. - Các anh đều là quân nhân kiêu ngạo, nhưng có đôi khi, kiêu ngạo sẽ hại chết người. Trác Thanh Đế dựa vào một góc nhà ngồi xuống, tiện tay móc hộp thuốc lá trong quần ra, xé mở bao bì gói thuốc, sau đó châm một điếu, tiện tay ném hộp thuốc lá cho một chiến sĩ gần đấy. - Hút đi! Trác Thanh Đế nói. Lông mày Lý Vĩ co rúm một cái, lập tức nói: - Lúc thi hành nhiệm vụ, có phải không cho phép hút thuốc. Trác Thanh Đế lườm y một cái nói: - Đây là ai nói vậy? Lý Vĩ nghiêm túc nói: - Lễ phong chức có nêu quy định rõ ràng! Trác Thanh Đế hừ một tiếng nói: - Nhạt nhẽo! Anh ta quay dầu hỏi chiến sĩ cách anh ta gần nhất cầm hộp thuốc hết sức rầu rĩ nói: - Có biết hút thuốc không? -... Biết! - Muốn hút không? - Muốn! - Vậy thì hút đi! Trác Thanh Đế nói. Lý Vĩ nói: - Không được, phải tuân thủ kỷ luật! Trác Thanh Đế đứng lên giật lấy quân hàm của Lý Vĩ nói: - Trung úy, nói cho tôi biết, cấp trên của anh hạ đạt mệnh lệnh cho anh là gì, sau đó nói cho tôi biết chức vụ của ai ở chỗ này là cao nhất. Sắc mặt Lý Vĩ biến đổi, nghẹn thành màu đỏ. - Báo cáo Thượng úy, đại đội trưởng đại đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ truyền đạt mệnh lệnh chô tôi là tụ họp với ngài, sau đó hoàn toàn nghe theo chỉ huy của ngài, nơi này chức vụ của ngài là cao nhất, cáo hết hết! Trác Thanh Đế vỗ bả vai y nói: - Vậy được rồi. - Hút! Ai không hút kẻ đó là tên hèn nhát! Trác Thanh Đế xoay người lại nói với những chiến sĩ đại đội tác chiến đặc biệt kia. - Đã quá! Nhận được thuốc các chiến sĩ hoan một tiếng, rút ra một điếu thuốc hút một hơi thật đã, sau đó chia cho tất cả. Nhưng chiến sĩ này lúc bình thường đề biết hút thuốc, nhưng khi chấp hành nhiệm vụ không cho pháp hút thuốc là mệnh lệnh sắt. Nói thật đi Tân Cương mấy ngày cộng thêm lập tức lên đường không ngừng nghỉ thẳng đến cái thôn nhỏ này, trong miệng tất cả đều nhạt nhẽo muốn mắng chửi rồi. Chiến sĩ hút thuốc đầu tiên làm mặt quỷ với Lý Vĩ, vẻ mặt hối lỗi nói: - Đội trưởng, anh cũng thấy đấy, tôi đây là bị bắt buộc. Trác Thanh Đế xì một tiếng nở nụ cười nói: - Anh hẳn phải nói như vậy mới đúng, đội trưởng, tôi đây là đang thi hành mệnh lệnh. Dù rằng quân hàm Trác Thanh Chiến co hơn mấy cấp bậc so với Lý Vĩ, nhưng Lý Vĩ không ngại trừng mắt liếc anh ta một cái. Khóe miệng co giật, Lý Vĩ đi ngang qua đoạt lấy bao thuốc trong tay một chiến sĩ. Sau đó dùng ánh mắt sắt bén quét mắt qua một lượt, hung hắng nói: - Mẹ! Lần sau có chuyện tốt thế này, cho tôi một điếu trước! Tất cẩ cười ầm lên nghiêng ngả. Cách Trác Thanh Đế xuất hiện ngoài dự đoán của mọi người, dù rằng tất cả mọi người nghe nói qua khiến cho các lãnh đạo quân khu Thẩm Dương đau đầu nhất chính là cái gã gọi là Trác Thanh Đế này. Nhưng ai cũng không có ngờ được, gã này thực lực quả thật gần như vượt quá mức tưởng tượng. Có thể ẩn núp chui lọt qua được con mắt của hai mươi thành viên tác chiến đặc biệt huấn luyện nghiêm ngặt kinh nghiệm phong phú, hơn nữa mò đến sau lưng Lý Vĩ mà thần không hay quỷ không biết, không có thực lực chắc chắn sẽ làm không được việc này. Một màn xuất hiện không được coi là đẹp mắt, một bao thuốc, Trác Thanh Chiến thành công lấy được tín nhiệm. Đợi tất cả hút xong thuốc, Trác Thanh Đế giống như làm ảo thuật lấy ra một gói to sô cô la từ trong túi, nói với đám chiến sĩ vừa mới từ trên chiến trường Tân Cương đi đến đây nói: - Nghe nói ăn sô cô la có thể bổ thận, có anh có tin không? - Tin! Tất cả đồng loạt gật đầu, một bọc sô cô la bị đoạt sạch sẽ. Trác Thanh Đế cười, từ trong túi lấy ra thanh đưa cho Lý Vĩ nói: - Lúc nắm lúc buông mới là vương đạo, thứ kỷ luật này, là do những tên phế vật phải dựa vào kỷ luật chèn ép người ta lập nên. Bọn họ không cần, anh cũng không cần. Lý Vĩ nhận sô cô la, nhìn dáng vẻ vui cười của thuộc hạ, y cũng cười nói: - Thực ra tôi biết rõ, chỉ là muốn một hơi làm xong thật nhanh thật tốt nhiệm vụ lần này, đợi khi trở về lại dẫn theo bọn họ điên khùng thật sướng một trận. Trác Thanh Đế cười nói: - Trở về hẳn nên điên khùng còn phải khùng điên, ăn uống chơi gái cờ bạc, lần này tính hết cho tôi. - Ăn xong rồi làm việc, đi một vòng quen thuộc kỹ càng địa hình nơi này một lần, có những thứ chắc chắn các anh không nhận ra được, tôi cũng không phải thần tiên, bằng không như thế nào có thể tránh thoát tra xét của các anh? - Rõ! Đợi các chiến sĩ nghỉ ngơi đủ rồi, Trác Thanh Đế dẫn theo người đi khắp cái thôn nhỏ không rộng lớn này cho quen thuộc một lượt. Nhất là mò mẫm, lục soát một lượt mật đạo nối liền giữa các tòa nhà và phòng ốc, vẽ bản đồ, sau đó nhớ kỹ toàn bộ. Những mật đạo này chiếm diện tích rất lớn, hoàn toàn có thể tạo ra tác dụng bất ngờ. Sau đó, Trác Thanh Chiến lại thay đổi vị trí trạm gác ngầm. Anh ta có ý mang theo hai tay súng bắn tỉa lựa chọn địa điểm mai phục hoàn toàn đi ngược lại vị trí đã được xác định trước đó. Anh ta nói: - Kẻ địch phải đối mặt lần này là tổ chức sát thủ huấn luyện nghiêm ngặt, thực hiện hành động lần này gọi là tổ chức Răng Gấu cũng là bọn được huấn luyện theo cách thức nghiêm ngặt nhất của quân đội. Chỗ các anh chọn lựa, có khả năng rất lớn cũng là chỗ bọn họ lựa chọn. Anh ta nói: - Cho nên, các anh ngẫm nghĩ, nếu như lúc bọn họ tới bỗng nhiên phát hiện địa điểm lựa chọn bắn tỉa tốt nhất bị người ta chiếm trước, bọn họ sẽ làm như thế nào? Một tay súng bắn tỉa nói: - Hoặc là xử lý chúng tôi, hoặc là lui lại. Trác Thanh Đế cười nói: - Cũng có khả năng xử lý các anh, sau đó rút lui. - Cho nên, muốn lựa chọn điểm ngắm bắn vượt xa dự đoán của bọn chúng, thì không thể dựa theo thói quen tư duy sắp xếp như bình thường được, nên đi ngược lại. Cuối cùng, sau khi Trác Thanh Chiến và hai tay súng bắn tỉa hoàn toàn quen thuộc đối với địa hình, lựa chọn hai nơi chín mươi phần trăm trở lên sẽ không bị tổ chức sát thủ phát hiện. Hơn nữa, hai chỗ này vừa vặn có thể thu hết vào tầm mắt điểm ngắm bắn lựa chọn trước đó. Bởi như vậy, nếu như tay súng bắn tỉa của Răng Gấu kia lựa chọn mai phục ở chỗ đó, kết cục chỉ có một. Sau đó Trác Thanh Đế trở lại trong thôn, chia người thành ba tổ. Tổ thứ nhất do Lý Vĩ dẫn đầu tiến vào ẩn núp trong mật đạo, chờ đợi thời cơ bọn sát thủ tiến vào thôn tấn công một đòn trí mạng. Tổ thứ hai phụ trách trợ giúp hỏa lực và bảo vệ hai tay súng bắn tỉa. Trong cuộc chiến đấu ngoài trời như thế này, có mặt tay súng bắn tỉa là nhân tố mấu chốt quyết định thắng lợi. Tổ thứ ba, theo dẫn dắt của Trác Thanh Đế... bắt đầu đào hố!