[Dịch] Âm Dương Miện (Tửu Thần)

Chương 672 : Hắc Ám Thiên Cơ âm trầm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

- Thương thế của Cơ Động chỉ sợ không nhẹ. Cơ Trường Tín nói một câu khiến sắc mặt mọi người ở đây rất khó coi. Âm Triêu Dương nói: - Đúng vậy! Đứa nhỏ Thiên Cơ này vẫn còn quá trẻ, chưa biết cách che dấu tâm sự. Từ ánh mắt của nó có thể nhận ra Cơ Động không thể tới Thánh chiến, huống chi với tính cách của Cơ Động, nếu không phải thương thế quá nặng thì nó nhất định sẽ trở về cùng với đám người Thiên Cơ. Ở đây đều là những lão nhân hơn trăm tuổi, tuy tu vi kém Quang Minh Thiên can Thánh đồ nhưng bằng kiến thức rộng rãi của họ có thể nhìn ra nghi vấn trong lời nói của Thiên Cơ. Cơ Vân Sinh cười khổ nói: - May mắn là lúc hắn nói Cơ Động không có nguy hiểm tánh mạng rất kiên định, nếu không ta sẽ không giữ được bình tĩnh mất. Cơ Động đã làm rất nhiều chuyện cho đại lục. Chúng ta lại còn muốn cái gì từ họ? Gia gia, các vị tiền bối, đối với một trận chiến này có đề nghị gì? Dựa theo những lời Thiên Cơ vừa mới nói, ít nhất trước mắt chúng ta không quá kém như trong tưởng tượng, Hắc Ám Thiên Cơ không còn hậu cần tiếp tế, mấy trăm vạn đại quân một khi cạn lương thực, nhất định quân tâm bất ổn. Chỉ cần chúng ta có thể kiên trì nửa tháng sẽ có hiệu quả không ngờ. Cơ Trường Tín trầm giọng nói: - Rất khó! Khác với Chí Tôn cường giả, hắn từng là Bình Đẳng Vương, không chỉ tu luyện ma lực chỉ là đơn thuần mà còn có kinh nghiệm cầm quân cực kỳ phong phú. - Dựa theo những gì Thiên Cơ vừa nói, tình thế trước mắt có lợi cho chúng ta, nhưng mà ngươi đừng quên, một khi không có tiếp tế chúng sẽ đập nồi dìm thuyền và chúng ta đó sẽ đối mặt với hậu quả hủy diệt. Nếu như ngăn cản không nổi Hắc Ám Thiên Cơ cùng Hắc Ám đại quân của hắn thì đoạn tuyệt tiếp tế hay không cũng không có ý nghĩa. Hắn hoàn toàn có thể cướp đoạt tiếp tế từ chúng ta, thông qua phương thức lấy chiến dưỡng chiến, sau khi đánh vào Quang Minh Ngũ Hành đại lục chúng ta, chỉ cần không ngừng cướp đoạt tài nguyên thì vấn đề tiếp tế sẽ được giải quyết. Đợi đến lúc sát nhập cả hai đại lục thì thu thập tàn cuộc ở Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục cũng không muộn. Một khi tình huống như vậy phát sinh thì Hắc Ám Thiên Can Thánh Đồ có nổi loạn cũng không giải quyết được vấn đề gì. Phân tích của Cơ Trường Tín một châm thấy máu, rất nhiều cường giả Chí Tôn nhao nhao gật đầu, đúng vậy, một khi Hắc Ám đại quân như chó cùng dứt giậu mà tấn công điên cuồng, Quang Minh đại quân có thể chống lại được sao? Hàn quang lóe lên trong mắt Cơ Vân Sinh, hắn trầm giọng nói: - Như vậy chúng ta đành cá chết thì lưới rách. Cơ Trường Tín nói: - Bây giờ ngươi là thống soái liên quân phải tự mình làm chủ, ta tin tưởng ngươi có thể xử lý thích đáng. Cơ Vân Sinh gật nhẹ đầu: - Truyền lệnh quan! - Có thuộc hạ! Một gã truyền lệnh quan quỳ một gối xuống trước mặt Cơ Vân Sinh. Cơ Vân Sinh trầm giọng nói: - Truyền mệnh lệnh của ta, phái hai mươi vạn người suốt đêm vận chuyển lương thực tồn kho về đại lục, đồng thời lệnh tất cả bộ đội tiếp tế hậu cần chuyển lượng thực vào sâu trong đại lục, kể cả cảnh nội của Đông Mộc đế quốc. Không được lưu lại bất kỳ lương thảo nào, sau đó bẩm báo hoàng đế Đế Quốc để cho hắn lập tức thống soái bình dân Đông Mộc Đế Quốc dùng tốc độ nhanh nhất lui về trung thổ Đế Quốc. Hơn nữa, trong quá trình vận chuyển lương thảo chuẩn bị dầu hỏa, một khi nhận được mệnh lệnh tiếp theo của ta nhất định phải thiêu hủy chúng. Trong cứ điểm chỉ để lại nửa tháng lương thảo và chuẩn bị dầu hỏa bốn phía, phái trọng binh phòng ngự. Đi đi. - Vâng! Truyền lệnh quan không bao giờ nghi ngờ mệnh lệnh của thống soái, dù nó có không hợp lý cũng phải lập tức truyền xuống dưới. Một gã nguyên soái Nam Hỏa đế quốc bên cạnh Cơ Vân Sinh nhịn không được lên tiếng: - Bình Đẳng Vương Điện Hạ, làm như vậy có quá nguy hiểm không? Cơ Vân Sinh trầm giọng nói: - Có câu: Tìm đường sống trong cõi chết, cứ điểm của chúng ta sẽ có mấy trăm vạn đại quân có thể sẽ táng thân nhưng cho dù như thế, chúng ta cũng không thể để địch nhân tung hoành ở đại lục chúng ta. Thực lực Hắc Ám Thiên Cơ có mạnh hơn nữa cũng không thể bằng sức mạnh cá nhân giải quyết quân lương cho mấy trăm vạn đại quân. Chúng ta kiên trì thêm một ngày thì Hắc Ám đại quân sẽ đói một ngày, kể cả toàn quân bị diệt thì cũng phải khiến cho chúng sau khi đánh vào đại lục sẽ phát hiện không tìm thấy lương thực tiếp tế. - Muốn tiếp tục tiến vào đại lục phải có thời gian, mà bọn chúng thì không có nhiều thứ đó. Chỉ cần sau mười ngày phá vỡ cứ điểm của chúng ta mà không tìm thấy lương thảo, Hắc Ám đại quân tự sụp đổ, đến lúc đó cho dù muốn lui lại Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục cũng khó khăn. Nếu không còn quân đội thì thực lực cá nhân Hắc Ám Thiên Cơ có mạnh tới đâu cũng không thể thống trị đại lục chúng ta. Nói đến đây, ánh mắt Cơ Vân Sinh khẩn thiết nhìn các cường giả: - Tới lúc không thể nào chống lại, ta thỉnh cầu các vị trưởng lão lập tức suất lĩnh một nhóm ma sư phản hồi đại lục đợi đến lúc kế hoạch chúng ta hoàn thành, Hắc Ám đại quân bởi vì đoạn tuyệt lương thảo mà kiệt lực thì các vị sẽ đối phó với chúng. Cơ Vân Sinh nói với giọng vô cùng kiên định, tất cả mọi người đã nghe rõ ý của hắn, trong thời gian ngắn ngủi, hắn đã quyết định thật nhanh chứng tỏ hắn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Chỉ có như thế, Quang Minh Ngũ Hành đại lục mới không đến mức bị đánh tan tác. Cơ Trường Tín nhìn Cơ Vân Sinh rồi trầm giọng nói: - Không hổ là cháu của ta, ngươi quyết định rất chính xác nhất. Những người khác có thể đi nhưng Bình Đẳng Vương nhất mạch ta thì không thể. Ta và ngươi ở nơi này cùng tồn vong với các tướng sĩ. Triêu Dương huynh, đối phó Hắc Ám Thiên Cơ chỉ e phải nhờ huynh. Âm Triêu Dương chỉ yên lặng gật nhẹ đầu, vẻ mặt Thái Ất miện hạ Lâm Thanh bên cạnh hắn nghiêm nghị, giờ khắc này cứ điểm Quang Minh tràn đầy hào khí, những ân oán trước kia đều để sang một bên, không có gì quan trọng hơn chuyện bảo trụ Quang Minh trước sự xâm lược của Hắc Ám. - Nếu quả thật như Bình Đẳng Vương đã nói, chỉ có chút ít Hắc Ám Ma Sư và Hắc Ám Thiên Cơ còn sống thì các vị hãy dẫn chúng lên Tam Hợp Sơn Mạch. Tổ tiên của ta, Địa Long Tổ vĩ đại ở sơn mạch không cách nào rời khỏi nhưng nếu Hắc Ám Thiên Cơ đi tới, dùng thực lực Thánh cấp đỉnh của tổ tiên ta, nhất định có thể tạo ra cơ hội cuối cùng cho chúng ta. Người lên tiếng là Quang Minh Long Hoàng, hắn vừa mới dàn xếp tốt tộc nhân của mình rồi đi tới hội nghị. Lúc này sắc mặt Long Hoàng rất khó coi, tuy rằng hắn đánh bại Hắc Ám Long Hoàng, nhưng chiến đấu giữa song phương lại thua, hơn nữa còn thua rất thảm. Một phần sau tộc nhân đã chết trong trận chiến vừa rồi, sắc mặt hắn không xấu mới là lạ. Công tác chuẩn bị gần năm năm cho thánh chiến đã có chỗ dùng nhưng cho đến giờ phút này, dựa vào tin tức Thiên Cơ cùng Quang Minh Thiên can thánh đồ, các Thống soái Quang Minh mới chính thức có lực lượng và chiến thuật hoàn chỉnh. Cứ điểm tùy thời sẽ bị Hắc Ám đại quân tiến công, Cơ Vân Sinh cùng các Thống soái không dám nghỉ ngơi, tường thành của cứ điểm trở thành phòng họp, chiến lực trọng đại như thế tự nhiên không phải chỉ trong mấy mệnh lệnh trước đó của Cơ Vân Sinh là có thể hoàn thành, họ còn cần không ngừng hoàn thiện chi tiết. Đồng thời, Cơ Vân Sinh hạ lệnh tất cả Quang Minh Ma Sư tiến hành nghỉ ngơi trên tường thành, hậu cần tiếp tế thức ăn ưu tiên cho long tộc cùng Ma Sư. Hắc Ám đại quân rời khỏi cứ điểm Quang Minh trăm dặm, trở lại bên kia trận doanh Hồng Liên Thiên Hỏa ngăn cách mới ngừng lại, đương nhiên tình huống của họ khá hơn là Quang Minh đại quân. Dù có tổn thất nhưng vẫn nắm quyền chủ động. - Thiên Cơ đại nhân, vì sao chúng ta không tiếp tục tiến công? Ngài không thấy vừa rồi là chúng ta chiếm ưu thế tuyệt đối sao? Hắc Ám Long Hoàng nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Hắc Ám Thiên Cơ, lúc này hắn đang trong hình dáng nhân loại, một tay đã bị cụt, trong mắt tóe ra lửa giận cùng cảm xúc phẫn nộ. Thật vất vả mới có cơ hội tiến công lại bị Hắc Ám Thiên Cơ hạ lệnh triệt thoái phía sau, trong lòng của hắn sao có thể không phiền muộn? Hơn nữa bị Quang Minh Long Hoàng chém đứt một cánh tay khiến Hắc Ám Long Hoàng vô cùng nhục nhã, đừng nói trong lòng hắn khó mà chấp nhận chứ đừng nói đối mặt với tộc nhân, sỉ nhục này chỉ có thể dùng máu tươi để rửa sạch, không đánh chết Quang Minh Long Hoàng thì hắn không cam tâm. Hắc Ám Thiên Cơ lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái hỏi: - Ngươi đang chất vấn ta? Hắc Ám Long Hoàng nghệt mặt ra, hắn có vẻ hơi xấu hổ, trên đời này chỉ duy nhất có một mình Hắc Ám Thiên Cơ làm hắn e ngại. Trước kia Hắc Ám Thiên Cơ ở trên Thánh Tà Đảo dùng hắc ám tế đàn mượn thần chi khế ước thôn phệ Thánh Thú, Hắc Ám Long Tộc vẫn chưa gia nhập vào Hắc Ám đại quân. Về sau Hồng Liên Thiên Hỏa bùng phát, sau khi Hắc Ám Thiên Cơ bị Liệt Diễm đánh bị thương thì tới tìm Hắc Ám Long Hoàng đầu tiên. Dựa vào sự cường đại của Hắc Ám Không Quân, Hắc Ám Thiên Cơ rất nhanh điều khiển thuộc hạ áp chế Quang Minh Long Tộc. Ở thời điểm này hắn không xua quân tiến lên phát động công kích, mục đích rất đơn giản chính là bảo trì nguyên vẹn Hắc Ám Long Tộc nên khi đó Hắc Ám Thiên Cơ muốn Hắc Ám Long Hoàng solo để quyết định vận mệnh song phương. Không hề nghi ngờ, tu vi Hắc Ám Long Hoàng là Thánh cấp sơ giai, dù lực lượng có mạnh đến mấy cũng không thể so với Thánh cấp đỉnh phong Hắc Ám Thiên Cơ, trong một trận đại chiến, Hắc Ám Thiên Cơ hoàn toàn chế trụ ở mọi phương diện khiến Hắc Ám Long Hoàng không thể không dẫn theo các tộc nhân quy phục. Bởi vậy, Hắc Ám Long Hoàng hết sức kiêng kỵ Hắc Ám Thiên Cơ, lúc này nghe Hắc Ám Thiên Cơ hỏi lại thì thái độ hùng con ông hổ thu liễm rất nhiều, hắn có hơi lúng túng phân bua: - Đương nhiên là không phải ta chất vấn ngài, nhưng mà chúng ta đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối vì sao phải rút quân. Vừa rồi nếu chúng ta tiếp tục toàn lực phát động, dù không đánh vào được cứ điểm cũng có thể bắt chúng phải trả một cái giá lớn. Hắc Ám Thiên Cơ lạnh lùng nhìn Hắc Ám Long Hoàng nói: - Đủ rồi, ta không cần ngươi dạy ta nên làm thế nào, ngươi trở về đi. Hắc Ám Long Hoàng còn muốn nói tiếp thì bị ánh mắt lạnh như băng của Hắc Ám Thiên Cơ quét qua, uy áp cường đại tràn ra khiến hắn câm như hến, xám xịt rời đi. Lúc này Phất Thụy phụ trách thống soái quân đội cũng đã đi tới bên cạnh Hắc Ám Thiên Cơ, sau khi đưa mắt nhìn Hắc Ám Long Hoàng rời đi, hắn mới thấp giọng hỏi: - Phụ thân, tuy kẻ này rất nóng nảy nhưng con cảm thấy lời hắn nói có lý, cơ hội vừa rồi xác thực rất tốt mà. Hắc Ám Thiên Cơ nhìn Phất Thụy nói: - Ta đương nhiên biết rõ hắn nói rất đúng. Nhưng mà Quang Minh đại quân không cần phải nóng vội ăn ngay, trong lòng ta tự có ý định, con không phải hỏi nhiều. Đám người Lý Vĩnh Hạo chưa trở về sao? Phất Thụy gật nhẹ đầu, nói: - Vâng! Bọn họ vẫn chưa về, hơn nữa không có bất kỳ tin tức nào truyền về. Phụ thân, người có muốn con phái người đi điều tra xem đã xảy ra chuyện gì không? Hắc Ám Thiên Cơ cười lạnh một tiếng: - Gặp chuyện không may? Đương nhiên sẽ xảy ra chuyện rồi. Vừa rồi con cũng thấy đó, đại bộ phận Quang Minh Thiên can Thánh đồ đã trở về trận doanh của chúng, chỉ thiếu tiểu tử hỏa hệ Thánh đồ cùng Mộc hệ Thánh đồ thôi. Nếu như ta không có đoán sai thì hai tên này đã chết dưới tay Tử Vệ, giết được Hắc Ám Tử Vệ, chúng sao có thể không trả giá nhiều chứ? Lúc này Hắc Ám đại lục không có chúng ta trấn thủ, con nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra? Phất Thụy nghi hoặc nhìn Hắc Ám Thiên Cơ: - Chẳng lẽ là Lý Vĩnh Hạo....? Hắc Ám Thiên Cơ lãnh đạm nói: - Hắn cho rằng đã làm rất bí mật, nhưng mà không có bức tường nào chắn được gió, ta chưa muốn để ý tới chúng thôi. Hội trưởng liên minh phản kháng Thiên Cơ, xem ra hắn không kiềm chế được chuẩn bị đâm sau lưng chúng ta một đao. Đáng tiếc, hai ngày nữa, những gì hắn làm sẽ phải trả giá thật nhiều. Nói đến đây, thần sắc trên mặt Hắc Ám Thiên Cơ trở nên lạnh lẽo, uy áp ngũ hành thậm chí làm cho không khí chung quanh chấn động, càng làm người ta hoảng sợ chính là hai mắt Hắc Ám Thiên Cơ đồng thời hiện lên một màu đỏ sậm rét buốt.