[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Bốn vị trù thần rất ngạc nhiên, mặc dù bọn họ rất khao khát có được Bách Hoa Lộ, nhưng phần lễ vật này của Tra Cực quả thật có phần hậu trọng. Nhìn bộ dáng do dự của mấy người, Tra Cực mỉm cười nói:” Các ngươi không cần phải cảm ơn ta, đối với người bình thường mà nói, Bách Hoa Lộ có thể là bảo vật hiếm có, bất quá ta cũng có không ít thứ này. Nó cũng không phải do ta pha chế, mà ta cũng không có cái bản lãnh đó, đều là do đồ đệ bảo bối của ta tặng cho. Lúc hắn có chút thời gian rảnh rỗi, chế một ít Bách Hoa Lộ cho ta, hương vị quả thực cũng không tệ.
Liệt trù Thiên Cửu trong lòng rùng mình một cái, phải biết rằng Bách Hoa Lộ cũng không phải đơn giản như vậy, có thể pha chế được, cho dù là thực vật bình thường cũng có thể biến thành trân quý, nếu Niệm Băng có Bách Hoa Lộ, hơn nữa là truyền nhân duy nhất của Quỷ Trù, Tiểu Thiên quả thật vị tất có thể thắng được hắn. Trên phương diện sử dụng gia vị, Quỷ Trù luôn được công nhận là vô địch, cho dù là Quỷ Vương tương du hồng hồn thố( nước tương giấm đỏ), cũng phi thường trân quý.
Lúc này Trù Thần Đại Tái đã chính thức bắt đầu, ánh mắt của Tra Cực chăm chú theo dõi trận đấu, một mực tìm kiếm thân ảnh của Niệm Băng, nhưng thẳng cho đến vị trí trung ương đấu trường Tiểu Thiên đang bắt đầu nấu nướng, mà vẫn không thấy Niệm Băng đâu. Chẳng lẽ đồ đệ của mình đã xảy ra chuyện gì? Tra Cực trong lòng không khỏi có chút lo lắng, nhưng hắn cũng biết trên cái thế giới này, sợ rằng cũng không có ai có thể tạo thành uy hiếp tới tên đồ đệ của mình.
Niệm Băng bây giờ đang làm cái gì? nếu Tra Cực mà biết được, sợ rằng cái lỗ mũi chắc biến dạng mất, hắn bây giờ còn đang chìm trong mộng đẹp.
Sáng sớm tới Áo Lan thành, Niệm Băng lo lắng cho thân thể hoài thai của Long Linh, lập tức tìm một lữ quán, đến đó hắn sợ mấy thê tử của mình mệt mỏi, nên dứt khoát mướn mấy gian phòng trước cho mọi người nghỉ ngơi, hắn thì nghĩ rằng Trù Thần Đại Tái ngày mai có lẽ mới khai mạc, mà hắn đâu có biết rằng Trù Thần Đại Tái mà mình vất vả trông chờ năm năm, lại bị bỏ lỡ vì giấn ngủ của hắn.
Từ khi không cần tu luyện ma pháp tới nay. Niệm Băng rất thích ngủ, cái cảm giác tuyệt vời có thể hoàn toàn thư giãn thần kinh của hắn, vừa làm cho hắn từ lúc rèn luyện trù nghệ ngày càng trở nên có linh tính. Với cảm giác này, Niệm Băng an bình ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh lại, duỗi thân thể vài cái, từ trên giường ngồi dậy, ở cùng phòng với hắn là Phượng Nữ cùng Lam Thần, Long Linh là đối tượng được trọng điểm bảo vệ, cho nên từ lúc Long Linh có thai tới nay, đều được Tạp Áo cùng Thiên Hương chăm sóc. Niệm Băng muốn thân cận với nàng đều phải được chấp thuận đặc biệt, hơn nữa cũng không được quá mức thân mật.
“Ngươi tỉnh rồi à, có nên đi báo danh hay không?” Phương Nữ mỉm cười nhìn trượng phu của mình. Sau trận chiến năm đó, cha mẹ Niệm Băng tự mình đến Áo Lan đế quốc cầu thân, sau khi mọi người thương nghị, hôn lễ được bí mật cử hành, dù sao Niệm Băng quan hệ với cao tầng vủa tứ đại đế quốc rất nhiều, nếu hôn lễ quá phô trương, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của họ sau này. Năm nữ nhân được gả cho Niệm Băng, mặc dù cùng những người khác chung một trượng phu làm cho Phượng Nữ có chút bất mãn, nhưng chung sống một đoạn thời gian như vậy, nàng hiện tại lại có cảm giác nhiều người thì náo nhiệt hơn một chút… Mà chủ yếu là tình yêu của Niệm Băng với nàng cũng không bởi vì những người khác mà giảm bớt nửa phần.
Niệm Băng duỗi duỗi lưng nói:” Ta tiện thể đi báo danh đây, các nàng đừng đi theo, đợi ta trở về nấu cơm cho các nàng ăn. Đã thưởng thức những món ăn do Niệm Băng làm, thì những món ăn khác bát nữ cũng đã không thèm để vào mắt, Mộc Tinh cùng Lạc Nhu ở lại chính là lí do này, it nhất bề ngoài là như thế.
Mở cửa phòng ra, Niệm Băng gọi lại một tên phục vụ, hỏi:” Trù Thần Đại Tái báo danh ở chỗ nào ngươi biết không?”. Tên phục vụ ngẩn người:”Báo danh? Trù Thần Đại Tái đã khai mạc rồi, hiện giờ còn báo danh gì nữa.”
Niệm Băng toàn thân chấn động, thất thanh nói:” Ngươi nói cái gì, đã khai mạc rồi sao? Không phải ngày mai mới bắt đầu à?”
Tên phục vụ nói:” Không đúng a, ngài chắc nhớ lầm rồi, rõ ràng là hôm nay.”
Niệm Băng tâm niệm thay đổi như chớp, tức thì hiểu ra tại sao mình lại nhớ lộn, Băng Nguyệt đế quốc cùng Áo Lan đế quốc có chút sai lệch. Mặc dù không dài, nhưng Thanh Phong trai thông báo Trù Thần Đại Tái diễn ra quả nhiên là dựa theo thời gian của Băng Nguyệt đế quốc, Tuyết Cực đã cố ý dặn mình nên tới đây sớm một chút, mà mình lại nghĩ tới trước khai mạc một ngày là đủ rồi, không được, chờ đợi năm năm lại bị bỏ qua như thế này sao?
Niệm Băng trong lòng khẩn trương, nhanh chóng quay lại phòng, thông báo cho Phượng Nữ một tiếng, lập tức rời đi trước, đã lâu rồi không sử dụng năng lực, nay lại phải dùng tới, dưới cảm giác khống chế thời gian, hắn trực tiếp biến mất khỏi phòng mình.
Phượng Nữ cùng Lam Thần nghe thấy Niệm Băng nói đã trễ, hai người cũng ngẩn ra, cười khổ một tiếng, vội vàng chạy sang phòng bên thông báo cho những người khác.
Trù Thần Đại Tái khí thế bừng bừng, tới giữa trưa thì bình phẩm những trận đấu buổi sáng cũng đã kết thúc. Tiểu Thiên với kĩ nghệ gần như hoàn mĩ của mình đã nhanh chóng kết thúc trận đấu, nhưng trong lòng hắn lại tràn ngập cảm giác mất mác, bời vì sau năm năm hắn tham gia Trù Thần Đại Tái lần thứ hai, nhưng lại như trước không thấy bóng dáng Niệm Băng đâu cả.
Quá trình bình phẩm, sắc mặt Tra Cực có chút khó coi, Niệm Băng quả thật không tới tham gia trận đấu, làm cho hắn không khỏi có chút tức giận, tiểu tử này không biết làm cái quái gì, trận đấu cứ kết thúc như vậy, chẳng lẽ hắn đã bỏ ý định tới đây tham gia Trù Thần Đại Tái rồi sao? Hay là hắn sợ không bằng Tiểu Thiên nên sợ làm mất mặt mình hay sao chứ?
Trận đấu quả thật đã kết thúc, dự thi, mỗi vị trù sư đều đã hoàn thành món lạnh, món nóng, món canh, điểm tâm, năm hạn mục đặc thù của trù nghệ. Mặc dù Quỷ Trù Tra Cực không muốn thừa nhận, nhưng ở đây tập hợp những trù sư xuất sắc nhất của các quốc gia, nhưng không có nột ai có thể qua được Tiểu Thiên. Với Âm Dương Điều Hòa Thái Cực Thủ, phối hợp với nhiều năm lĩnh ngộ tới đỉnh cao của trù nghệ, được tất cả các giám khảo tán thưởng và nhất trí, bất luận ở hạng mục nào, cũng không có trù sư nào có thể bằng được Tiểu Thiên. Sau năm năm, trù nghệ của Tiểu Thiên ngày càng thuần thục, quán quân ở năm hạng mục đại biểu cho một vị Thánh Trù Thần đã xuất hiện. Trên lịch sử giới trù nghệ một vị Thánh Trù Thần đầu tiên đã xuất hiện.
Liệt Trù Thiên Cửu đắc ý nhìn Tra Cực nói:” Thế nào, bây giờ đồ đệ của ta đã có đủ tư cách hướng ngươi khiêu chiến chưa. Ngươi cũng không thể không thừa nhận rằng hắn rất xuất sắc.”
Quỷ Trù Tra Cực trù nghệ mặc dù nhiều năm tàn phế mà kém đi rất nhiều, hai năm trở lại đây bất quá cũng chỉ hồi phục đôi chút mà thôi, nhưng nói về nhãn lực, ở giới trù nghệ không có ai có thể qua được hắn. Tra Cực chứng kiến rõ ràng Tiểu Thiên trù nghệ đã đạt tới cảnh giới viên dung như ý( tâm tùy ý động), cho dù bản thân ở thời kì đỉnh phong, cũng vị tất có thể so được với hắn. Trù nghệ của Niệm Băng đạt tới cảnh giới gì Tra Cực cũng không rõ. Hắn cũng có chút do dự, cho dù Niệm Băng thật sự tới, thì trù nghệ chắc gì có thể bằng được Tiểu Thiên a! Trù nghệ của Tiểu Thiên đã tới trạng thái đỉnh cao, mỗi một hạng mục, hắn đều khiến cho người khác sợ hãi mà than. Chẳng lẽ thật sự để cho ta cùng hắn thi đấu sao? Cho dù bây giờ ta có sử dụng Bách Hoa Lộ, cũng không có khả năng thắng được hắn.
Thấy Tra Cực không lên tiếng, trong lòng Liệt Trù Thiên Cửu càng thêm vui sướng, nhiều năm qua Tra Cực mang đến cho hắn áp lực cùng với buồn bực, trong nháy mắt dường như đã tan biến mất.
Vốn dùng trong trận chung kết, ở trên đài người chủ trì dùng thanh âm hùng hồn, kích động nói:” Các vị khán giả, hôm nay, ngày hôm nay Trù Thần Đại Tái mọi người đã thấy được trù sư Tiểu Thiên với biểu hiện vô cùng thần kì, mỗi một người cũng đều hiểu rõ điều đó có ý nghĩa gì, trù nghệ giới trước giờ chưa từng xuất hiện Thánh Trù Thần, nay đã xuất hiện tại Áo Lan đế quốc của chúng ta, chúc ta hãy vì trù sư Tiểu Thiên mà vỗ tay nào, vì hắn mà kiêu ngạo nào. Ở phía dưới, xin mời quốc vương vĩ đại của Áo Lan đế quốc chúng ta, đích thân ban tặng trù thần kim quan cho trù sư Tiểu Thiên.”
Tiếng hoan hô vang lên như sấm, mặc dù chỉ chứng kiến trận đấu tới giữa trưa, nhưng trù nghệ của Tiểu Thiên đã làm cho những người xem ở đây cảm thấy rất khâm phục. Bọn họ không nghĩ rằng, trù nghệ của một người có thể đạt tới cảnh giới như vậy. Tuy chỉ quan sát bằng mắt, nhưng tất cả dường như cảm thấy rất là thỏa mãn.
Tiểu Thiên đăng quang lẽ ra phải diễn ra sau trận quyết đấu giữa hai tuyển thủ trên đài cao, thể hiện thủ nghệ cho mọi người xem. Đúng vậy, lúc này tất cả người xem cũng đều hướng về một mình hắn. Tiểu Thiên trên mặt vẫn tươi cười nhưng lại có phần phần miễn cưỡng, ai có thể thấu hiểu nỗi mất mác trong lòng hắn đây?
“ Chờ một chút.”
Một thanh âm rõ ràng đột nhiên vang lên trong tai mọi người, không có gì báo trước, một đạo thân ảnh thon dài đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tiểu Thiên, một thân áo bào trắng nhìn qua có thêm vài vần giản dị, khuôn mặt anh tuấn cùng với mái tóc vàng buông xõa, khiến cho tướng mạo bình thường của Tiểu Thiên bên cạnh có phần mờ nhạt. Biến cố bất ngờ xảy ra dọa người chủ trì nhảy dựng lên. mà khán giả đứng xem trong mắt cũng rất kinh ngạc.
Tra Cực cũng bật mạnh ra khỏi ghế của mình. Hắn tới, rốt cuộc thì hắn cũng tới. Tâm tình có chút kích động, Tra Cực nhìn đệ tử của mình đang đứng ngạo nghễ trên đài, không biết nên mừng hay là giận nữa. Dù sao trận đấu đã kết thúc, hắn mặc dù đã tới nhưng tiếc là đã quá muộn.
Niệm Băng đứng trên đài, trong mắt hắn dường như chỉ có Tiểu Thiên, mà Tiểu Thiên cũng đang nhìn hắn. Ánh mắt hai người chạm nhau, đứng ở dưới đài Mạc Mạc đột nhiên phát hiện trong mắt trượng phu mình toát ra thần thái trước giờ chưa bao giờ có. Mặc dù Niệm Băng vừa mới xuất hiện mà thôi, nhưng Mạc Mạc đã đoán được ý nghĩ của trượng phu mình. Nàng vì sự chờ đợi của trượng phu rốt cuộc cũng có được kết quả mà cảm thấy vui mừng, bất luận là thắng hay bại, ít nhất tâm nguyện của Tiểu Thiên cũng đã có thể thực hiện.
“Xin lỗi, ta tới trễ!” Niệm Băng có chút xấu hổ nói, trên mặt không khỏi đỏ lên.
Tiểu Thiên mỉm cười đáp:”Không sao, chỉ cần chúng ta có thể gặp được nhau, chuyện ngươi chậm trễ bỏ qua đi. Ta vẫn thường tự nhủ, nếu không thắng được ngươi, ta vĩnh viễn không phải là một trù thần thực sự.”
Niệm Băng nói:”Mặc dù ta tới trễ, bỏ lỡ Trù Thần Đại Tái, nhưng ta tới đây cũng không phải bởi vì danh tiếng trù thần, mà vì ngươi mà đến. Ta nghĩ chúng ta cùng có chung suy nghĩ, để cho ta lãnh giáo Âm Dương Điều Hoà Thái cực thủ của ngươi đi.”
Tiểu Thiên gật đầu, cướp lấy khuếch âm ma pháp khí trong tay người chủ trì, cao giọng nói:”Xin mọi người im lặng một chút, nghe ta nói vài câu. Đứng bên cạnh ta, vị này chính là đệ tử của Trù thần tiền bối, sử dụng Băng Hoả ma trù, tên là Niệm Băng. Mặc dù trong Trù Thần Đại Tái diễn ra lần này ta có được thành tích tốt, nhưng điều đó không đủ để chứng minh rằng ta đã đạt tới đỉnh cao của giới trù nghệ. Trong lòng ta từ trước đến nay lúc nào cũng có một vị đối thủ cùng thời, đó chính là Niệm Băng, cho nên ta nghĩ, trận chung kết của Trù Thần Đại Tái ngày hôm nay sẽ diễn ra giữa ta và Niệm Băng.”
Người chủ trì đứng cạnh thấp giọng nói:”Đông Thiên đại sư, Chuyện này hình như không hợp với quy định?”
Tiểu Thiên lạnh nhạt cười, đáp:”Nếu không thể chính thức chiến thắng Niệm Băng. Vậy danh hiệu Trù thần này đốivới ta cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Người chủ trì ánh mắt cầu cứu nhìn về phía ban giám khảo, lúc này Liệt Trù thần đứng dậy, cao giọng nói:”Ta đồng ý cho trận đấu này tiến hành. Tiểu Thiên nói đúng, nếu trên đại lục này còn có người mà hắn không thể chiến thắng, thì danh hiệu trù thần này cũng không có ý nghĩa gì. Niệm Băng là đệ tử của Quỷ Trù Tra Cực, hoàn toàn có tư cách khiêu chiến với Tiểu Thiên.
Niệm Băng mỉm cười, cất tiếng nói:”Danh hiệu trù thần đối với ta mà nói cũng không quan trọng, thứ ta muốn là theo đuổi đỉnh cao trù nghệ, ta nghĩ ta đã tìm được đáp án, cho nên ta muốn cùng đối thủ mà ta kính nể nhất thi đấu một trận. Sẽ không mất nhiều thời gian của mọi người, dồng thời ta cũng muốn đem những kiến thức biết được chia sẻ cho các vị trù sư ở đây, để chúng ta cùng nhau phát dương quang đại giới trù nghệ.
Tiểu Thiên trong mắt xuất hiện một tia kinh ngạc, nhìn Niệm Băng nói: Ngươi đã đạt đến đỉnh phong của trù nghệ? Vậy chúng ta hãy bắt đầu đi, ta nghĩ trận đấu cũng không cần rườm rà, chỉ cần làm một món ăn là đủ rồi.
Niệm Băng cùng Tiểu Thiên liếc nhìn nhau, cùng cười nói:”Cứ như vậy đi, xin mời.”
Lúc này, người chủ trì cũng không còn lý do để ngăn trở, vội vàng tránh ra một bên. Niệm Băng và Tiểu Thiên hai người liếc nhìn đối thủ duyên nợ của mình một cái, sau đó hướng về nơi để trù cụ( dụng cụ nấu ăn), các nhân viên cũng nhanh chóng đưa các loại tài liệu lên.
Hai người cũng không lập tức hành động, ánh mắt của bọn họ đều chăm chú quan sát đống tài liệu, như đang cân nhắc điều gì đó. Mặc dù rất nhiều dân chúng tụ tập quan sát rất đông, nhưng vào lúc này, trên sân điện hoàng gia không có một tiếng động nào, mọi người đều đang trông chờ trận quyết đấu đỉnh cao này diễn ra.
Cẩn thận quan sát là mười vị giám khảo, nhìn ánh mắt chăm chú của Tiểu Thiên và Niệm Băng, bọn họ cũng không khỏi gật đầu tán thưởng. Loại ánh mắt này cũng chỉ có những trù sư hàng đầu mới có thể có được, chỉ có thể tập trung toàn bộ tinh thần vào tài liệu, hiểu rõ được đặc tính của từng loại tài liệu, mới có thể làm ra những món ăn hoàn mỹ nhất được.
Cẩn thận quan sát đống tài liệu một lúc, Niệm Băng cùng Tiểu Thiên rốt cuộc cũng đã động tay, cả hai hầu như cùng lúc tiến đến trước đống tài liệu. Tiểu Thiên đưa tay lấy bột mì còn Niệm Băng thì lại chọn một khối thịt, mỗi người cũng chỉ chọn duy nhất những thứ này mà thôi. Khi bọn họ trở lại trù án, đều không nhịn được nhìn nhau mỉm cười, bởi vì cả hai đều biết dụng ý của đối phương là muốn dùng tài liệu đơn giản nhất để thể hiện ra trù nghệ hoàn mỹ của bản thân. Bọn họ một khi đã đạt tới cảnh giới này thì cũng không cần thêm trợ giúp nữa, nếu có cũng không giúp ích được gì nhiều cho bọn họ. Chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng có gây ra tì vết trên món ăn hoàn mỹ của cả hai.
Thêm nước vào bột, hai tay Tiểu Thiên nhẹ nhàng xuyên vào trong đống bột, từ từ thêm nước vào bột, hai tay bắt đầu nhào bột, động tác của hắn nhu hoà, hai bàn tay đang di động trên đám bột nhìn qua có vẻ rất hài hòa.
Niệm Băng vẫn bất động, chỉ đặt miếng thịt lên trù án, cúi đầu nhìn khối thịt tươi, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Động tác của Tiểu Thiên như trước vẫn không nhanh, mỗi mỗi cử động nhìn qua đều rất hài hòa với nhau, xoay nhẹ chậu chứa bột, dần dần bột ngưng tụ thành một một khối tròn, nhưng hai tay của hắn cũng không hề dính tí bột nào cả. Công phu chỉ đơn giản như thế, nhưng không phải trù sư nào cũng làm được.
Hai tay của Tiểu Thiên rốt cục cũng trở nên nhanh hơn, song chưởng vỗ nhẹ, tung khối bột lên không trung, hai tay xoay khối bột một cái, nhất thời đem khối bột xoay tròn với tốc độ cao. Một chưởng, rồi một chưởng nữa nhẹ nhàng vỗ lên mặt khối bột đang hạ xuống, một lần nữa đem nó nằm ở trước mặt khoảng một thước giữa không trung. Lúc tay hắn đánh ra, mỗi lần lại nhẹ nhàng vừa ấn vừa xoa, khối bột bị ấn lõm xuống lập tức lại trở thành hình tròn. Khối bột bắt đầu xoay tròn quanh thân thể Tiểu Thiên, dần dần hình thành một cỗ bạch quang, quang mang nhu hòa làm cho khối bột như đang nhảy múa vậy, mỗi một động tác đều rất là tuyệt vời. Những người quan sát ở khoảng cách gần đều có thể thấy rõ tay của Tiểu Thiên không chạm vào bề mặt khối bột mà cách khoảng một tấc lại nhẹ nhàng bị bắn lên.
Ban giám khảo phía trên. Liệt Trù thần Thiên Cửu tự hào thấp giọng nói:”Đây chính là cảnh giới cao nhất của Âm Dương điều hoà Thái Cực thủ, hồn viên như nhất( tròn trịa như một). Khối bột trên tay Tiểu Thiên sẽ được hắn sử dụng Âm Dương nhị khí để biến đổi, dần hiện ra sự hoàn mỹ. Sử dụng Âm Dương điều hoà Thái Cực thủ ở bề mặt phía trên là sự lựa chọn tốt nhất.”
Niệm Băng vẫn yên lặng như trước, vẫn chăm chú quan sát miếng thịt. Đầu khẽ cúi thấp, hai tay rửa sạch đặt lên miếng thịt. Nếu có người nào phía dưới chú ý quan sát khuôn mặt của hắn sẽ phát hiện, thần sắc của hắn không ngừng biến đổi, lúc vui lúc buồn.
Tra Cực dường như không để ý Liệt trù Thiên Cửu nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú nhìn đệ tử của mình, trên mặt toát ra một tia mỉm cười thản nhiên. Mặc dù Niệm Băng chưa động thủ, nhưng vị Quỷ Trù được xưng là đệ nhất thiên tài trong giới trù nghệ này vẫn cảm nhận được một cỗ khí tức kỳ lạ trên người đệ tử mình, đó là khí tức mà từ trước tới giờ lão vẫn truy tìm a!
Động tác của Tiểu Thiên chợt thay đổi, tay phải đột nhiên duỗi ra, tay trái kéo vào. Khối bột bỗng dừng trước người hắn một chút, ngay sau đó hai tay thu về, rồi lập tức hướng sang hai bên, nhất thời khối bột được kéo dài ra. Thân thể của Tiểu Thiên bắt đầu xoay tròn, cước bộ di chuyển theo quỹ tích kỳ dị, mỗi một lần xoay tròn, khối bột trong tay lại nảy lên vài cái, thủy chung trông giống như một dây bột dài, dần dần bị phân tán ra.
Động tác của hắn vẫn nhu hòa như trước nhưng càng lúc càng nhanh dần. Dần dần, mọi người chỉ có thể thấy hắn xoay tròn, thân thể biến thành một quang cầu màu trắng, rốt cuộc cũng không thấy thân thể của hắn ở đâu, hồn viên như nhất(xoay tròn như nhất), Âm Dương điều hoà Thái Cực thủ trong tay của Tiểu Thiên đã đạt đến trạng thái đỉnh phong.
Ngay lúc này, Niệm Băng cuối cùng cũng xuất thủ, tay phải của hắn lướt trên miếng thịt ba lần, dưới tình huống không sử dụng bất kỳ trù cụ gì, miếng thịt bỗng bị chia thành bốn phần.
Liệt trù Thiên Cửu giật mình nghi hoặc hướng Tra Cực bên cạnh thấp giọng hỏi:”Sao có thể như vậy được, đồ đệ của ngươi không sử dụng Long Vu tập vũ đao pháp đắc ý nhất của ngươi ư?”
Tra Cực mỉm cười đáp:”Đệ tử của ngươi cũng đâu có sử dụng Khiết Hoả Tịch Chiếu đao pháp mà ngươi am hiểu nhất đâu a! Bọn nhỏ đều đã trưởng thành cả rồi, bọn chúng đều có suy nghĩ riêng của bọn chúng, chúng ta chỉ cần ngồi nhìn là được rồi.”
Niệm Băng trong mắt thần quang chợt loé, bốn khối thịt bị tách trước mặt ra đã bay lên không trung. Hai tay Niệm Băng khẽ vung lên, bốn ngọn lửa nhỏ không biết từ đâu bỗng xuất hiện dưới bốn khối thịt, hoả hầu cùng nhiệt lượng hoàn toàn giống nhau, mà bốn khối thịt kia cũng bắt đầu thong thả xoay tròn.
Niệm Băng vẫn bất động, ánh mắt di chuyển đến bốn khối thịt, thời gian dừng lại ở mỗi khối thịt là như nhau. Lúc này ban giám khảo cũng đã nhận ra, mỗi khi Niệm Băng nhìn kĩ mỗi khối thịt thì vẻ mặt của hắn cũng không giống nhau, mà ngọn lửa dưới khối thịt đó cũng có chút biến hoá rất nhỏ.
Đà trù Tử Tu nghi hoặc hỏi:”Tên tiểu tử Niệm Băng này không phải là đang nướng thịt sao. Cho dù hắn có thể sử dụng ma pháp để tạo ra mùi vị khác nhau, nhưng như vậy cũng không có khả năng so sánh với Âm Dương điều hoà Thái Cực thủ của Tiêu Thiên được a! Phải biết rằng khối bột do cảnh giới hồn viên như nhất làm ra, mùi vị mặc dù chỉ là một loại nhưng nó sẽ bao hàm biến hoá của tất cảcác mùi, đó mới là cực hạn của trù nghệ a!
Tra Cực mỉm cười nhìn thoáng qua thê tử của mình, mà lúc này Băng Khiết cũng đang nhìn hắn. Năm đó, Tra Cực rời khỏi giới trù nghệ cũng bởi vì một món thịt nướng đơn giản, khi đó hắn cũng cho rằng thịt nướng không có gì biến hóa quá lớn, nhưng cuối cùng cũng phải thua trên một miếng thịt. Hốc mắt Tra Cực có chút ươn ướt, hắn hiểu được rằng đệ tử mình muốn dùng cách này để rửa sạch sỉ nhục năm đó của mình, té ở đâu thì phải đứng lên ở đó.
Động tác của Tiểu Thiên đột nhiên ngừng lại, khối bột trong tay hắn không còn thấy đâu, bởi vì nó đã rơi vào nồi nước đang sôi. Ngay sau đó Tiểu Thiên làm một động tác khiến mọi người chấn kinh, hắn nhúng hai tay vào nồi nước sôi, bắt đầu động tác một cách thong thả.
Liệt Trù Thiên Cửu than nhẹ một tiếng:”Dùng Âm Dương Thái Cực để điều hòa, nhào bột cũng như thế, chỉ có như vậy mới làm ra sợi mì hoàn mỹ nhất.
Hương thơm từ bốn ngọn lửa đang nướng thịt của Niệm Băng toả ra xung quanh, dưới nhiệt lượng đều đặn của ngọn lửa, miếng thịt đã chuyển sang màu vàng. Nếu xét về góc độ hương vị thì Niệm Băng có vẻ đang chiếm thượng phong, nhưng ngồi trên bàn giám khảo ngoại trừ Tra Cực vẫn tin tưởng vào hắn như trước, chín người còn lại cũng không đánh giá cao Niệm Băng cho lắm.
Trận đấu này tiến hành rất nhanh, bốn khối thịt nướng của Niệm Băng vừa được đặt vào dĩa thì khối bột của Tiểu Thiên cũng vừa được cho vào tô, chỉ là bột mì thuần tuý không pha thêm bất cứ thứ gì, ngoài ra chỉ có thêm một bát nước luộc mì, không hề thêm gì vào bột mì thì có thể ngon được sao? Dĩ nhiên là không thể, mà gia vị thêm vào tô mì này của hắn chính là do Âm Dương Điều Hòa Thái Cực Thủ của tạo ra.
Tiểu Thiên tự mình bưng tô mì lên bàn bình phẩm. Lúc này, giám khảo đã biến thành mười một vị, tăng thêm một người chính là vị quốc vương chuẩn bị tiến lên trao giải lúc trước của Áo Lan đế quốc.
Niệm Băng đi sau Tiểu Thiên, trên dĩa của hắn đơn giản chỉ có bốn khối thịt nướng vàng óng. Nhìn từ góc độ thịt nướng, thịt nướng phi lê tuyệt đối không phải là lựa chọn hợp lí. Đến trù sư bình thường cũng biết rằng, chỉ có loại thịt nạc dăm một chút mới thích hợp làm thịt nướng. Nhưng Niệm Băng vẫn quyết định lựa chọn thịt sườn, đây chính là một trong những nguyên nhân khiến ban giám khảo không đánh giá cao hắn.
Lúc này, bát nữ đi cùng Niệm Băng tới Áo Lan thành cũng đã tới bên dưới đài thi đấu, các nàng cũng chỉ yên lặng nhìn kĩ. Khi Niệm Băng đi lên bàn bình phẩm, các nàng khẽ liếc nhìn hắn, thấy xuất hiện trong ánh mắt đó chỉ có một thứ, chính là sự tự tin.
Một bát mì lớn được chia làm mười một phần, tất cả các giám khảo cơ hồ bắt đầu nếm thử. Mì vừa vào miệng, tất cả mọi người đều biến sắc, kể cả sư phụ của Tiểu Thiên là Liệt Trù Thiên Cửu cũng không ngoại lệ.
Ăn một chén mì nhỏ đương nhiên không mất bao nhiêu thời gian, nhưng nếu chỉ trong ba lần hô hấp lại khiến cho người ta không sợ nóng mà ăn xong toàn bộ tô mì nóng, cũng đủ để chứng minh tài năng của vị trù sư này cao siêu tới đâu.
Tra Cực mỉm cười gật đầu nhìn Tiểu Thiên:
“Không hổ là Âm Dương Điều Hòa Thái Cực Thủ, đây là món mì ngon nhất mà ta nếm qua từ trước tới giờ. Sư phụ ngươi nói đúng, dưới âm dương điều hòa, hồn viên như nhất, có thể có được hương vị vô hạn của thế gian, với mùi vị này thôi cũng đủ khiến cho ta nhấp nháp hết một ngày. Ta chỉ có thể nghĩ ra hai chữ’ hoàn mỹ’ để hình dung. Bình luận cao thấp của trù nghệ, vốn là từ năm phương diện sắc, hương, vị, ý, hình để đánh giá. Nhưng tô mì này của ngươi mặc dù chỉ có một chữ’ vị’, nhưng vậy là đủ rồi, nó đại biểu cho tất cả những gì siêu việt trong đó. Thiên Cửu a! ngươi thu được một đệ tử tốt như vậy, ta vì ngươi mà cao hứng a!
Liệt trù Thiên Cửu liếc nhìn Tiểu Thiên thật sâu, hắn chỉ nói một câu:”Bất luận thắng thua, bắt đầu từ bây giờ, ngươi là đệ tử chính thức của ta.”
Người khác có lẽ tưởng rằng câu này của Liệt Trù chỉ để giữ thể diện một chút cho Tra Cực, nhưng bản thân Liệt trù Thiên Cửu lại biết, món thịt nướng của Niệm Băng tuyệt không đơn giản, mặc dù nhìn từ bên ngoài, ngay cả hắn cũng không nhìn ra điều gì, nhưng từ vẻ mặt tự tin của Tra Cực, hắn cũng hiểu được, Tiểu Thiên muốn thu được thắng lợi cũng không phải là dễ dàng.
Tiểu Thiên cung kính hành lễ với ban giám khảo rồi lùi sang một bên. Niệm Băng tới vị trí của hắn, đặt chiếc đĩa lên bàn. Ánh sáng màu lam nhạt đột nhiên xuất hiện trên năm đầu ngón tay hắn, chỉ trong nháy mắt, bốn khối thịt đều bị chia đều thành mười hai phần đều nhau.
Tử Tu nghi hoặc hỏi:” Ngươi định để cho mỗi người chúng ta nếm thử bốn khối thịt nướng này sao? Chẳng nhẽ bốn khối thịt nướng này còn có gì đặc biệt à?
Niệm Băng mỉm cười nói:”Ngài cứ thử qua sẽ biết.”
Mấy vị giám khảo mang thoe tâm tình nghi hoặc bắt đầu động thủ. Tiểu Thiên cũng chăm chú nhìn, trừ mười một vị giám khảo thì một phần thịt nướng được Niệm Băng đưa tới trên tay hắn, nhẹ gật gật đầu nhìn hắn.
Liệt trù Thiên Cửu vội vàng không đợi được nữa đã bắt đầu nhấm nháp, hắn rất muốn biết rốt cuộc sự tự tin của Tra Cực đến từ đâu. Khi miếng thịt nướng đầu tiên tiến vào trong miệng, vẻ mặt hắn đột nhiên ngừng lại một chút, ngay sau đó, trên mặt toát ra một tia mỉm cười, dường như rất hưng phấn. Khi ăn vào miếng thịt thứ hai, vẻ mặt hắn lại nhất thời biến đổi, chau mày, tựa như đang cố nén giận. Mà sau khi ăn miếng thịt thứ ba, vẻ mặt hắn từ phẫn nộ lại biến thành bi thương, quang mang trong mắt nhất thời trở nên ảm đạm đi rất nhiều. Ăn xong miếng thịt cuối cùng, Liệt trù Thiên Cửu đột nhiên cười ha ha.
Mười hai người cùng ăn bốn miếng thịt nướng, vẻ mặt của bọn họ cũng đều rất phong phú, không khác gì so với Liệt Trù Thần, bất quá biểu hiện buồn vui thứ tự không giống nhau mà thôi.
Niệm Băng mở miệng, thanh âm rất bình thản nhưng vẫn truyền tới tận tai từng người trên sân rộng của Áo Lan hoàng gia:”Theo ta thấy trù nghệ đạt tới đỉnh cao có thể khái quát trong hai chữ, đó chính là”tâm tình”. Mỗi một trù sư với tâm tình khác nhau, trong khi chế biến thức ăn thì mùi vị của thức ăn cũng biến hóa khác nhau. Khi tâm tình tốt, có lẽ bọn họ sẽ làm ra mỹ thực, mà khi tâm tình không tốt, thì mùi vị sẽ giảm xuống rất nhiều. Một gã trù sư bình thường nếu nghĩ muốn nâng cao trù nghệ của bản thân thì việc khống chế tâm tình là cực kỳ quan trọng. Chỉ cần chuyên chú học tập, thỉ trù nghệ của bọn họ sẽ có thể đạt được tới cảnh giới đó. Chuyên chú cũng là một loại tâm tình, nhưng cũng không phải là đã tìm được sự huyền bí của trù nghệ. Mỗi một loại tâm tình đều có thể được trù sư’ gia vị’ vào trong món ăn mà mình chế biến. Nếu có thể thể hiện ra đầy đủ những ảo diệu của một loại tâm tình, thì cho dù là tâm tình có xấu, như trước cũng có thể làm ra mỹ thực. Dùng tâm tình, cảm nhận tâm tình có được của tất cả các tài liệu, và dưới sự khống chế tâm tình khiến cho trù nghệ đạt tới sự hoàn mỹ, đây chính là đỉnh cao của trù nghệ. Âm Dương Điều Hòa Thái Cực Thủ mặc dù có thể khiến mùi vị xuất hiện vô số vị đạo khác nhau, trở thành hồn viên như nhất, nhưng lại không có tâm tình. Hôm nay ta làm bốn khối thịt nướng, nhìn từ bề ngoài thì thấy phương pháp nướng hoàn toàn giống nhau, nhưng dưới tâm tình bất đồng khi ta nướng bốn miếng thịt đó,’ gia vị’ vào bốn khối thịt tâm tình của ta, mà ngọn lửa nướng thịt đồng thời cũng bị ảnh hưởng bởi tâm tình của ta, tâm tình của ta chính là gia vị tốt nhất cho món ăn. Bởi vậy, bốn khối thịt nướng này phân biệt có hỉ, nộ, ai, nhạc (vui, tức giận, bi ai, hạnh phúc) bốn loại tâm tình khác nhau. Ta ảnh hưởng tới thực vật, còn thực vật lại ảnh hưởng tới người ăn, đối với ta mà nói, vậy là quá đủ rồi.”
Niệm Băng nói một tràng khiến cho những bình dân không hiểu mô tê gì, nhưng lại khiến tất cả trù sư rơi vào trầm tư.
Tiểu Thiên dường như là người tỉnh ngộ nhanh nhất, đi tới trước mặt Niệm Băng, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn:”Ta thua. Hóa ra ngươi đã thực sự tìm ra cái gọi là đỉnh cao của trù nghệ. Tâm tình, hay cho một chữ tâm tình.
Niệm Băng mỉm cười, nói:”Có lẽ, đây cũng không phải đỉnh cao chính thức, nhưng nếu một gã trù sư có thể nắm chắc tâm tình kết hợp của mình, thì trù nghệ đã đạt tới cảnh giới đó rồi. Tâm tình chính là đại biểu cho một cảnh giới mới. Ta hôm nay làm món thịt nướng, mặc dù mùi vị không thể so sảnh với mì của ngươi, nhưng điều ta muốn nhắn nhủ trong đó, ta nghĩ hẳn là sẽ có ích đối với ngươi.
Tiểu Thiên gật đầu, nói:”Niệm Băng, cảm ơn ngươi. Ngươi khiến ta hiểu được rất nhiều điều. Tổ sư sáng tạo ra Âm Dương Điều Hòa Thái Cực Thủ, vốn ban đầu dùng để làm bánh bao kiếm sống, làm ra bánh bao có hương vị ngọt ngào nhất. Theo ghi chép, khi người yêu của ông ra đi, thì bánh bao của ông ấy mang theo hương vị cay đắng. Kể từ đó, ông cũng kết thúc kiếp sống trù nghệ. Bây giờ rốt cuộc ta cũng hiểu tại sao, bởi vì ông ta đã không thể dung hợp trù nghệ cùng với tâm tình của mình. Những điều ngươi nói đã đưa ta tới một lĩnh vực mới. Danh hiệu Trù Thần xứng đáng thuộc về ngươi.
Ánh mắt Niệm Băng nhìn về phía Tra Cực, Tra Cực cũng đang nhìn hắn, hai thầy trò nhìn nhau cười, cũng không cần phải nhiều lời.