[Dịch] Cầm Đế
“Cái gì” Lần này đến phiên Diệp Âm Trúc giật mình rồi. Hắn tự nhiên có thể đoán được, toàn bộ dưới Pháp Lam thành có một ma pháp trận cực kỳ phức tạp mà thần kỳ, nhưng ma pháp trận dĩ nhiên thần kỳ tới loại trình độ này lại làm hắn bất ngờ.
Áo Bố Lai Ân nói: “Ở chỗ này, chúng ta gia cố phong ấn phương pháp cực kỳ đơn giản. Chính là thông qua thất khỏa bảo thạch, đem pháp lực rót vào trong đó, củng cố vững chắc phong ấn. Chỉ là chúng ta lực lượng của bảy người hiển nhiên là không đủ, sở dĩ, đại đa số thời gian, các ma pháp sư bên trong Pháp Lam thành, chúng ta cũng sẽ điều khiển thất hệ thực lực cùng cấp ma pháp sư đến đây tương trợ. Thông qua khống chế của chúng ta, đưa vào thất khỏa bảo thạch pháp lực ở trạng thái cân đối, dần dần được phong ấn hấp thu”.
Diệp Âm Trúc gật đầu biểu thị minh bạch.
Áo Bố Lai Ân tiếp tục nói: “Muốn không ảnh hưởng tới cân đối vi diệu nơi đây, phát động duy trì ma pháp truyền vào phong ấn, chí ít cũng cần bốn tháp chủ đồng thời khởi động tứ hệ ma pháp mới được. Bởi chúng ta la đem ma lực rót vào trong đó bị phong ấn trực tiếp hấp thu, cũng sẽ không ảnh hưởng đến nguyên tố cân đối ở không gian này, cho nên vấn đề không lớn. Đương nhiên, nếu như là thất tháp tháp chủ dẫn theo thất hệ ma pháp sư đồng thời tiến hành, hiệu quả tự nhiên sẽ trở nên rất tốt”.
“Ma pháp sư có thể đến nơi đây, đều trải qua sự chọn lựa kỹ lưỡng của chúng ta, chỉ có ma pháp sư xuất sắc nhất, đồng thời cũng có đủ tín nhiệm mới có đủ tư cách đến nơi đây. Bởi vì, ở chỗ này coi như là chúng ta cũng vô pháp khống chế hoàn toàn nguy hiểm xuất hiện”.
Vừa nói, Áo Bố Lai Ân người nhẹ nhàng bay lên, thân thể rơi trên khối kim sắc bảo thạch kia khoanh chân mà ngồi. “Âm Trúc, đến vị trí thuộc về đệ đi thôi” Một tia tinh thần ba động từ trên người Áo Bố Lai Ân phóng ra. Kéo thân thể Diệp Âm Trúc, hiển nhiên là sợ hắn không tìm được chuẩn xác vị trí của Ám ma hệ bảo thạch kia.
Đồng dạng phóng người lên, không dám sử dụng bất luận năng lực gì cùng ma pháp có liên quan, hoàn toàn bằng vào năng lực thân thể, Diệp Âm Trúc vọt người nhảy lên phía bảo thạch cách mặt đất 5 thước.
Một người ngồi xuống chiếm diện tích không tới một thước vuông, tuy rằng từ phía dưới nhìn qua, bảo thạch này không lớn, nhưng đang ngồi ở mặt trên cũng sẽ không có cảm giác nhỏ hẹp.
Ngay khi Diệp Âm Trúc ngồi ngay ngắn trên nhất thời một loại cảm giác kỳ lạ từ dưới thân truyền đến, Ám ma hệ pháp lực khổng lồ ba động không ngừng tại dưới thân hắn di chuyển, nhưng cùng tại Ám tháp trong Pháp Lam thành cảm thụ được lại khác. Lúc này Ám ma hệ pháp lực ba động tràn ngập khí tức thôn phệ, đúng là muốn hấp thụ pháp lực của hắn, chứ không phải là giao cho hắn hấp thu.
“Âm Trúc, đáng tiếc đệ không nhìn thấy. Bằng không, đệ nhất định phải vì kỳ cảnh dưới chân chúng ta mà kinh ngạc. Ta có thể nói cho đệ, dưới chân chúng ta, cũng là địa phương đệ vừa đứng là phong ấn của Đông Long tổ tiên các người Thần Long Vương lưu lại. Trước đây, vào lúc tối hậu, dưới sự đái lĩnh của Thần Long Vương đem một ít thân thể Thần Long kể cả thân thể của chính mình ở chỗ này hợp thành phong ấn. Với pháp lực cường đại của Thần Long Vương làm cầu nối mới đưa Thâm Uyên vị diện triệt để ngăn trở bên ngoài. Đông Phương Thần Long thực sự rất đẹp cùng nguyên bản Tây Long Đại Lục này so sánh thì mạnh mẽ hơn nhiều. Chúng có lân phiến kim sắc, dáng người mỹ lệ, cùng với thực lực cường đại. Cho dù là bất luận một Thần Long nào còn sống, thực lực đều hẳn là vượt quá xa Thần Thánh Cự Long hiện tại của Long Tộc đi”.
“Sư huynh, Thần Long Vương kia đâu? Thân thể ở địa phương nào?” Diệp Âm Trúc tinh thần lực lặng lẽ tìm kiếm qua khí tức mỗi một điều Thần Long, tuy rằng mỗi một điều Thần Long đều là thần bí mà cường đại, mặc dù ở đây chỉ còn lại thân thể của bọn họ và một chút năng lượng ba động.
Thế nhưng, Diệp Âm Trúc có thể khẳng định trong đám Thần Long này không có sự tồn tại của Thần Long Vương.
Áo Bố Lai Ân chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt hướng phía trên đầu, thở dài một tiếng, nói: “Vĩ đại Thần Long Vương ngay đỉnh đầu chúng ta”.
Diệp Âm Trúc tinh thần lực trong nháy mắt rời đi, khi hắn thấy đỉnh, cả người trong nháy mắt tiến nhập trạng thái thạch hóa (hóa đá).
Đó là một thân thể khổng lồ a! Ở trên vạn thước vuông của huyệt động, diện tích đỉnh tự nhiên cũng gần như giống nhau.
Ngay trên khung đỉnh thật lớn kia, một thân thể kim sắc khổng lồ ẩn nhập trong đó, mặc dù thân thể hắn là uốn khúc nhưng vẫn còn có thể phán đoán ra, thân thể thật lớn này chiều cao chí ít vượt quá nghìn thước, hầu như chiếm toàn bộ đỉnh.
Cùng đám Thần Long xoay quanh một chỗ ở dưới chân mà so sánh, thân thể đó thể tích muốn lớn hơn rất nhiều.
Thân thể kim sắc khổng lồ kia nhìn qua trông rất sống động, hình dạng cùng Thần Long khác cũng không có khác nhau nhiều, nhưng cũng không phải như phổ thông Thần Long có tứ trảo mà là ngũ trảo. Mỗi một đường kim sắc văn lộ, mỗi một khối kim sắc lân phiến, đều là như vậy rõ ràng hoàn chỉnh. Phảng phất hắn căn bản là không có chết, mà hoàn mỹ như đang sống.
Nhất là long mục (mắt rồng) trợn to, trong long mục, long mâu (con ngươi) giống như hai khỏa hồng bảo thạch sáng chói hướng phía dưới nhìn xuống, phảng phất giống như là trông xuống chúng sinh. Khi tinh thần lực của Diệp Âm Trúc cảm thụ được khí tức của hắn, Diệp Âm Trúc rõ ràng phát hiện long mâu kia tựa hồ chính là chăm chú nhìn mình, một loại tâm tình tựa như vui mừng, hiền lành, ôn hòa trong khoảnh khắc ập đến, đem thân thể hắn bao phủ trong đó.
Là hắn, đây mới là chân chính Thần Long Vương, Thần Long Vương trông xuống chúng sinh a! Cũng là tổ tiên của mình, tổ tiên của Đông Long. Là bọn họ, tại vạn năm trước, chống lại tập kích của Mẫu yêu, là bọn họ, phong ấn thông đạo giữa hai thế giới, dùng chính sinh mệnh mình bảo hộ con dân cùng dân tộc an toàn. Bọn họ mới là biểu tượng của Đông Long, chân chính Đông Phương Thần Long.
Giờ khắc này, Diệp Âm Trúc lệ nóng tràn mi, hắn cũng không có bi thương, cũng không có cảm động, mà là kiêu ngạo. Hắn bởi thân là Đông Long hậu nhân mà kiêu ngạo, thân là truyền nhân của Đông Phương Thần Long mà kiêu ngạo.
Áo Bố Lai Ân tự nhiên cũng phát hiện một ít biến hóa trên người Diệp Âm Trúc, mặc dù Diệp Âm Trúc như trước ngồi đó, nhưng cả lại giống như là thất thần, bị vây trong một loại trạng thái vi diệu.
Mà khi hắn ngẩng đầu nhìn Thần Long Vương thân thể trên đỉnh vòm kia, tuy rằng đây đã là không biết bao nhiêu lần Áo Bố Lai Ân chiêm ngưỡng rồi, nhưng lão lại phát hiện, ngày hôm nay tựa hồ không giống với trước đây rồi.
Trên thân thể Thần Long Vương tựa hồ tản ra một tầng kim sắc quang trạch mênh mông, cặp long mâu hồng sắc kia cũng trở nên càng thêm sáng sủa.
Kinh ngạc, Áo Bố Lai Ân đầu tiên nghĩ đến chính là Diệp Âm Trúc cảm thụ được một ít thần bí gì đó trong di tích rồi. Đối với phát hiện này, lão không khỏi rất là kinh hỉ, không có hỏi lại, mà chú ý quan sát Diệp Âm Trúc cùng Thần Long Vương trên đỉnh.
Nếu như là trước đây, chuẩn xác mà nói là trước khi Áo Bố Lai Ân trở thành giáo phụ hài tử của Diệp Âm Trúc và Tô Lạp, lão tuyệt không có yên tâm như thế để Diệp Âm Trúc đi tìm hiểu bí mật của di tích, nhưng hiện tại hắn lại không sợ mảy may.
Theo cách việc làm trước đây của Diệp Âm Trúc, Áo Bố Lai Ân đã sớm thăm dò tính cách của hắn.
Mặc dù Diệp Âm Trúc cũng không phải loại người tuyệt đối thiện lương, thế nhưng, hắn đối với bằng hữu, hoặc có thể nói là ai đối tốt với hắn,hắn đáp lại đều tuyệt đối là thiện ý.
Do đó, Áo Bố Lai Ân không chút nào lo lắng Diệp Âm Trúc nếu như tìm được gì trong di tích rồi gây bất lợi cho Pháp Lam
Phải biết rằng, Cầm Thành là ở trên phiến đại lục này, theo ý nghĩ nào đó mà nói, nếu như phong ấn xuất hiện biến hóa, Diệp Âm Trúc cùng người nhà của hắn cũng gặp phải tai ương.
Cho dù song phương như trước ở vào thế đối địch, nhưng đều có kẻ địch chung là Thâm Uyên vị diện. Cho nên, Áo Bố Lai Ân không có lo lắng, lão tin tưởng, Diệp Âm Trúc tuyệt không lựa chọn sai lầm.
Diệp Âm Trúc lúc này tự nhiên sẽ không đi phỏng đoán biến hóa tâm lý của Áo Bố Lai Ân, giờ này khắc này, trong nội tâm hắn, chỉ có chấn động cường liệt.
Khí tức của Thần Long Vương, bao hàm toàn diện, phảng phất giống như đem tất cả đều bao dung trong đó. Không có mạnh mẽ, chỉ có nhu hòa và thân thiết, khí tức nhàn nhạt kia, đang làm tâm tình của mình dung hợp trong đó. Mà cùng lúc đó, cỗ hấp lực dưới chân cũng đã vô thanh tức biến mất.
Quang mang nhàn nhạt lóe ra, Diệp Âm Trúc trong mắt toát ra một tia thần quang nhu hòa, hai tay đặt trên đùi. Hắn không có bất kì chống cự nào, chỉ lẳng lặng cảm thụ được khí tức đến từ Thần Long Vương, đem thể xác và tinh thần chính mình hoàn toàn buông lỏng.
Tinh thần lực của hắn nói cho hắn khí tức của Thần Long Vương tuyệt đối không hại hắn. Hơn nữa, đây là tổ tiên của hắn a!
“Ngươi đã đến rồi” Thanh âm già nua mà thần bí phảng phất từ bốn phương tám hướng vọt tới, vô pháp phân rõ phương hướng của hắn, trong thanh âm chỉ thấy sự vui mừng là chính, còn có một ít than thở cùng cảm khái.
“Đúng vậy, ta tới”. Diệp Âm Trúc cẩn thận khiến tinh thần khí tức phóng xuất ra tâm ý của mình, bởi vì không biết thanh âm kia chân chính phát ra từ đâu, cho nên, tinh thần khí tức của hắn là hướng bốn phương tám hướng tán đi.
“Không cần đi tìm, chỉ cần ngươi trong lòng suy nghĩ là ta có thể cảm thụ được”. Chủ nhân của thanh âm thần bí, hiển nhiên là cảm thụ được ý tứ của Diệp Âm Trúc, hướng hắn ôn hòa nói.
“Ngài, ngài hiện tại có thể nói cho ta biết thân phận của ngài rồi sao? Ngài là tổ tiên của ta sao?” Diệp Âm Trúc có chút khẩn trương hỏi. Ngay cả hắn cũng không biết, lúc này bởi vì khẩn trương, tại hắn thân thể mặt ngoài đã đổ 1 tầng mồ hôi.
“Ta đối với ngươi nói qua,ta chính là người mà ngươi đang suy nghĩ đến”. Thanh âm của Thần Long Vương thản nhiên mà ưu nhã.
“Thần Long Vương bệ hạ, người khỏe”.Diệp Âm Trúc sau khi xác nhận thân phận đối phương rồi, tâm tình trái lại trở nên bình tĩnh, cái loại cảm giác mừng rỡ này làm hắn cả người có một cảm giác vui sướng hân hoan.
“Ngươi cũng tốt, người thanh niên”. Thần Long Vương trong thanh âm có chút nghiền ngẫm, nếu như lão xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc, Diệp Âm Trúc tin tưởng vị Thần Long Vương này nhất định đang mỉm cười.