[Dịch] Cầm Đế
Bà nói câu cuối, đồng thời hung hăng trừng mắt nhìn lão Diệp Ly
Diệp Ly cảm thấy oan uổng: .
- Lão bà, ta vốn không quan hệ, bà trừng ta làm gì chứ?
Lan Như Tuyết tức giận nói:
- Sao lại không quan hệ? Hắn chính là cháu lão mà.
Diệp Ly cười khổ nói :
- Chẳng lẽ hắn không phải cháu bà ?
Lan Như Tuyết thẳng thắn nói:
- Đương nhiên hắn là cháu ta, bất quá hắn kế thừa ưu điểm từ ta, cũng kế thừa khuyết điểm từ lão
Diệp Ly hơi giận nói:
- Ta đã có thể vì bà, nhiều năm xa cách nhưng vẫn giữ thân như ngọc.
Sặc…
An Nhã nhất thời nhịn không được, cái này “ giữ thân như ngọc” dùng trên người lão Diệp Ly thật sự có chút buồn cười
- Cái gì gọi là tình nhân?
Tiểu Long Nữ nhíu mày nhìn Lan Như Tuyết
Diệp Âm Trúc lại càng hoảng sợ, vội vã thoát ra từ tay bà, bước đến che chở cho Tiểu Long Nữ. Cười khổ, nàng chính là nữ nhi thần long, bạch cảnh cửu giai thực lực, vạn nhất nàng có nổi giận, tự bản thân mình tại đây cũng không thể bảo đảm người thân của mình có bị chịu nổi hay không.
Thế nhưng những người khác tựa hồ có ý thấy Diệp Âm Trúc muốn che chở cho Tiểu Long Nữ, họ đâu hiểu rằng hắn làm vậy chính vì an toàn của họ.
- Ông nội, bà nội cùng các vị, xin hãy nghe ta giải thích một chút.
Diệp Âm Trúc mở song chưởng che chắn cho Tiểu Long Nữ nói.
Ánh mắt Tiểu Long Nữ hướng đến Diệp Âm Trúc nói:
- Vậy ngươi cho ta biết thế nào gọi là tình nhân?
- Ách, cái này, tình nhân kỳ thật chính là đem nữ nhân từ thôn quê trở về
Diệp Âm Trúc thầm lau mồ hôi lạnh
Tiểu Long Nữ chợt hiểu ra:
- Hóa ra là như vậy. Ta quả thật là người từ thôn quê quay về. Bất quá, tại sao bà nội ngươi tại sao lại biết?
- Cái này…
Diệp Âm Trúc thật sự bị nàng hỏi đến ngây ngốc, mà ánh mắt An Nhã cũng trở nên quái dị. Từ trên người Tiểu Long Nữ, nàng tựa hồ đã thấy được phong thái của Diệp Âm Trúc khi mới bước chân vào đại lục. Khi ấy, hắn cái gì cũng đều không biết, không hiểu hay sao chứ? Nhất thời tia ác cảm của nàng đối với Tiểu Long Nữ nhạt đi rất nhiều.
Lan Như Tuyết bị Diệp Âm Trúc chen vào, nhất thời giận dữ, bà vốn nóng tính, muốn mở miệng nhưng lại chứng kiến cháu mình cuống quít, thấy được vẻ mặt cùng bộ dạng lo lắng, bà đành thu tiếng mắng lại trong lòng.
- Mọi người đừng hiểu lầm, ta cùng nàng chỉ là bằng hữu thông thường
- Bằng hữu thông thường mà cùng nhau ngủ?
Cơn giận Lan Như Tuyết nhất thời nén xuống lại bùng lên mạnh mẽ.
Diệp Âm Trúc cười khổ nói:
- Không, không phải như người tưởng tượng đâu. Theo như lời nàng nói, đích thực chúng ta đã ngủ chung nhưng lại là bất đắc dĩ. Cũng vì trước đó ta đã hôn mê. Hơn nữa, nếu lúc đó không có lời của nàng, sợ rằng ta đích thực đã chết.
Nghe đến chữ chết, Lan Như Tuyết nhất thời tỉnh táo lại, lửa giận trong lòng cũng biến thành khẩn trương:
- Nói mau, tới cùng là chuyện gì đã xảy ra?
Diệp Âm Trúc thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bà nội chịu nghe hắn giải thích, như vậy hết thảy đều dễ giải quyết hơn nhiều.
- Bà nội, người không phát hiện ra sao? Con đã có thể nhìn thấy được rồi.
Diệp Âm Trúc vừa nói, vừa đảo con ngươi nhìn mọi người.
-Thật sự không sao chứ?
An Nhã vui mừng, vội vã đến sát Diệp Âm Trúc. Diệp Âm Trúc cũng di chuyển ánh mắt linh hoạt tới gần nàng, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười nhẹ.
Thật tốt quá, thật là tốt quá. An Nhã vành mắt ửng đỏ. Nàng lao thẳng đến vị đệ đệ mà nàng đã xem như thân nhân. Nàng muốn đích thân nhìn thấy Diệp Âm Trúc khôi phục, nhất thời đại hỷ.
Diệp Âm Trúc vừa nói thị giác chính mình đã khôi phục, đồng thời cũng đem tầm mắt của mọi người dời đi.
Diệp Ly nói:
- Âm Trúc, ý ngươi là vị cô nương này đã giúp ngươi khôi phục thị giác?
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
- Có thể nói như vậy, hơn nữa còn cả vị giác. Kỳ thật con đã giấu diếm mọi người, ngày ấy con đồng thời mất cả vị giác và thị giác nhưng bây giờ hết thảy đều đã giải quyết, đã khôi phục bình thường rồi.
An Nhã nói:
- Hai loại cảm giác này khôi phục chậm trễ vài năm, không sao chứ?
Diệp Âm Trúc nói:
- Có thể nói là đúng, cũng có thể nói là không đúng.
Lập tức, hắn đem hết thảy kinh nghiệm đơn giản nói một lần, đương nhiên cũng bỏ qua khảo nghiệm của Tiểu Long Nữ, hiển nhiên không muốn nàng có ác cảm với thân nhân của mình.
- Vậy ngươi như thế nào lại hôn mê?
An Nhã lập tức tìm được sơ hở trong lời nói cùa Diệp Âm Trúc.
Lần này không đợi Diệp Âm Trúc mở miệng, Tiểu Long Nữ đã lên tiếng:
- Là ta đánh.
Lời này vừa nói ra, mọi người đồng thời biến sắc. Diệp Âm Trúc liền giải thích:
- Đó là muốn kinh nghiệm phải trải qua quá trình phá rồi lập, như vậy mới có thể chính thức đạt được hiệu quả. An Nhã tỷ tỳ, phiền tỷ mang theo Lỗ Tư tộc trưởng cùng Cổ Lổ trưởng lão trước hết nghỉ ngơi một chút. Nội bộ Đông Long Bát tông ta còn một số việc cần tuyên bố.
Mỗi chủng tộc đều có một yêu cầu bí mật đối với Diệp Âm Trúc. Trước khi rời đi, An Nhã cũng không cảm giác có gì không ổn, mỉm cười, nói:
- Lần này ngươi có thể không chạy, nhưng cũng không mang chút sinh mệnh chi thủy về, thật sự là tiếc quá.
Vừa rồi Diệp Âm Trúc đã giải thích, trong lòng An Nhã cũng cho rằng Tiểu Long Nữ kỳ thật chính là thần thú canh giữ sinh mệnh chi thủy.
Diệp Âm Trúc hướng mười tên binh lính khẽ gật, nói:
- Các ngươi cũng có thể rời đi.
Lúc này đây, bọn lính cũng không nghi ngờ mệnh lệnh Diệp Âm Trúc, thấy chàng không có ý truy cứu bèn vội vã chạy đi.
Thấy An Nhã cùng lưỡng đại tộc trưởng rời đi, Diệp Ly nhìn không được nói:
- Âm Trúc, Cầm Thành chúng ta vốn là một nhà, ngươi không cần phải như vậy, chẳng lẽ Đông Long Bát Tông ta có cái gì không thể nói? Trải qua mấy năm cùng nhau phát triển, Cầm Thành các loại chủng tộc sớm đã chẳng phân biệt. Cho nên, lời này vừa nói ra, ai cũng không hy vọng mối quan hệ hòa ái này bị phá hư.
Đương nhiên, Diệp Âm Trúc cũng không có gì để An Nhã bọn họ tỵ hiềm cách làm của mình, Diệp Ly chỉ là nhắc nhở cháu mình phải chú ý một chút phương diện nói chuyện mà thôi.
Diệp Âm Trúc cười khổ nói:
- Ông nội, chuyện ta muốn nói thật sự trọng đại, không thể không làm như vậy.
Vị Minh Thái Thượng Trưởng Lão nói:
- Đúng là về Đông Long Bát Tông, chẳng lẽ…
Lão đột nhiên nghĩ tới được cái gì đó.
Diệp Âm Trúc nói:
- Lần trước khi con rời Cầm Thành thực vội vàng, chưa kịp mang chuyện này nói với mọi người, tại Pháp Lam ta đã trở thành Ám tháp tháp chủ, và cũng đã được đến nơi tổ tiên chúng ta năm đó lưu lại di tích.
Lời vừa nói ra, toàn trường nhất thời yên tĩnh, thần sắc mọi người biến ảo rất nhiều, thần sắc cũng dần trở nên kích động, đứng lên. Phải biết rằng, Đông Long Bát Tông tới nay tồn tại chính là muốn gặp lại tổ tiên thần long, muốn từ trong tay Pháp Lam đoạt lại di tích thần long năm xưa
Mặc dù bây giờ Cầm Thành cùng Pháp Lam đã hợp tác nhưng thủ lãnh Đông Long Bát Tông vẫn một ngày cũng không quên sứ mạng của mình.
Diệp Âm Trúc hạ một câu nói khiến cho mọi người nhất thời kinh dị :
- Từ một ý nghĩa nào nói mà nói, Thần long vương đại nhân cũng chưa chết. Lần này trước hết là tìm tánh mệnh chi thủy, kỳ thật cũng là người cho con biết sự tình tổ tiên, con cũng không thể không cẩn thận, để An Nhã tỷ tỳ bọn họ rời đi trước
- Sao? Thần long vương đại nhân không chết?
Vị Minh lão vốn trầm ổn nhất thời cũng tỏ vẻ vừa vui mừng vừa sợ hãi, toàn thân không ngừng run rẩy.
- Âm Trúc, ngươi vừa rồi là nói thần long vương đại nhân….
Diệp Âm Trúc giải thích đon giản:
- Đích thực là thân thể đã chết nhưng linh hồn không diệt cho nên ta mới có thể cùng ngài trao đổi.
- Thật tốt quá, quá tốt mà. Linh hồn Thần long đại nhân chúng ta đích thực vẫn tồn tại
Toàn bộ Đông Long bát tông, bất luận già trẻ lớn bé đều kinh dị hẳn lên.
Diệp Âm Trúc chính mình đem chuyện nhìn thấy thần long vương và cuộc nói chuyện của hai người kể chi tiết một lần, đối với việc thần long vương đưa ra, muốn phản công thâm uyên vị diện thì càng phải miêu tả cẩn thận.
Hắn vừa dứt lời, lập tức chiếm được sự ủng hộ của mọi người, thề vì tổ tiên báo thù, con cháu Đông Long vốn không phải là kẻ trốn tránh trách nhiệm.
- Âm Trúc, cảm ơn ngươi.
Vị Minh Thái Thượng Trưởng lão hai hàng nước mắt chảy dài.
- Đã bao nhiêu năm trôi qua, chúng ta rốt cục cũng đã nghe được thanh âm tổ tiên, mà hết thảy đều là do ngươi cố gắng mang đến. Âm Trúc, Vị Minh ta không biết thế nào đền ơn, xin ngươi hãy nhận ta một lạy.
Vừa nói, lão vừa hướng về Diệp Âm Trúc quỳ xuống.
Vị Minh trưởng lão chính là tầng lớp cao nhất Đông Long Bát Tông - Thái Thượng trưởng lão, lão quỳ xuống, cơ hồ tất cả các vị tông chủ, trưởng lão khác đều đồng thời quỳ xuống, ngoại trừ bà nội cũng Ông nội của hắn. Cống hiến của Diệp Âm Trúc đối với Đông Long Bát Tông hoàn toàn xứng đáng nhận một bái này.
Nhưng Diệp Âm Trúc đương nhiên không để cho bọn họ bái lạy như thế, hai tay vội vàng mở ra, dụng lực đồng thời đem mười vị Đông Long cao tầng nâng lên.
- Vị Minh trưởng lão, các người làm cái gì vậy? Chẳng lẽ ta không phải là một phần tử của Đông Long Bát Tông sao? Đây đều là điều là phải làm.
- Bái lạy cái gì, lễ tiết này là có ý tứ gì?
Tiểu Long Nữ đứng sau lưng Diệp Âm Trúc nửa ngày, sớm đã có chút không chịu được.
Vị Minh trưởng lão ngẩng đầu nhìn Tiểu Long Nữ, bất giác nhăn mặt :
- Âm Trúc, ngươi như thế nào lại không để nàng ra ngoài, đây là nơi Đông Long ta nghị sự.