[Dịch] Cầm Đế

Chương 291 : Sanh mệnh chi hỏa phân âm dương (phần 1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

- Trên thế giới này chỉ có một người có thể thiêu đốt tính mạng chi hỏa (ngọn lửa sinh mạng) thuộc tính dương. Tiểu Long Nữ nói đơn giản nhưng lại mang đến hy vọng. - Là ai? Nhanh nói cho ta biết. Cho dù hắn ở chân trời góc biển ta cũng sẽ tìm cho ra hắn. Diệp Âm Trúc vội vàng nói. An Nhã lúc này nhiệt độ thân thể lại lên cao, cũng sắp đạt đến độ rồi, trong lòng hắn cũng gắp rút đến đỉnh điểm. - Muốn chủ động khống chế thiêu đốt tính mạng chi hỏa. Phải có tính mạng lực khổng lồ. Trên thế giới này, có thể có tính mạng lực như vậy, cũng chỉ có ngươi và ta. Mà ta là nữ thuần âm, ngươi là nam thuần dương. Diệp Âm Trúc ngẩn người : - Ngươi nói, ta chính là người đó. Tiểu Long Nữ liếc nhìn một cái - Chính là ngươi, hiện tại bắt đầu đi. Âm dương điều hòa nên làm như thế nào không cần ta nói cho ngươi chứ. Âm dương điều hòa quy Thái Cực, thiêu đốt tính mạng chi hỏa của chính mình cùng tính mạng chi hỏa của nàng tương hợp. Đem tính mạng chi hỏa quá nhiều trong cơ thể nàng hút vào trong cơ thể của ngươi, cùng tính mạng chi hỏa của ngươi dung hợp cùng một chỗ, để cho nàng từ từ có thể khống chế tính mạng lực trong cơ thể. Ít nhất đừng cho tính mạng lực tiếp tục thiêu đốt. Như vậy, chẳng những có thể cứu sống nàng, mà còn có thể giúp nàng đột phá Thần Cấp. Chỉ là, muốn thăng tiến lên như vậy cũng sẽ không dễ dàng như ngươi nghĩ. Dù sao, nàng đột phá Ma vũ cực bích cũng không thể chỉ dựa vào lực lượng của chính mình. Không có kinh nghiệm thì không có khả năng nhận được chỗ tốt từ Ma vũ cực bích lên Thần Cấp. Âm dương điều hòa? Diệp Âm Trúc nhìn thoáng qua thân thể mềm mại đỏ bừng của An Nhã, lại nhìn Tiểu Long Nữ - Ngươi, ngươi không phải để cho ta và nàng… nàng chính là tỷ tỷ của ta. Tiểu Long Nữ lãnh đạm nói: - Ta mặc kệ các ngươi có quan hệ gì. Nàng là tỷ tỷ của ngươi? Vậy nàng vừa rồi sao lại chủ động hôn ngươi? Nếu không phải các ngươi phát ra tính mạng lực dao động lớn như vậy, tính mạng lực khổng lồ của ngươi có cường độ vô cùng mãnh liệt vượt xa so với nàng. Còn tính mạng chi hỏa của nàng bùng cháy kịch liệt như vậy, đều là do nàng tự tạo thành. Huống chi, ngươi không phải mới vừa nói, chỉ cần có thể cứu nàng, làm cái gì cũng đều nguyện ý sao? - Chỉ là… Sự lo lắng trong lòng Diệp Âm Trúc đã biến thành một hình thái khác. Hắn không thể nào tưởng được lại gặp tình huống như thế này. Tiểu Long Nữ lạnh nhạt nói: - Thái Cực phân âm dương. Quá cương tất diệt, quá nhu tất phá. Âm dương điều hòa chính là thiên luân đại đạo, là điều bắt buộc của Đông Long ta. Giữa nam nữ không phải cũng như vậy sao? Nàng cũng không phải là thân tỷ tỷ (chị ruột) của ngươi. Đây là biện pháp duy nhất ta đã nói cho ngươi. Cứu hay không là chuyện của ngươi không liên quan đến ta. Nói xong những lời này, thân hình của nàng một lần nữa trở nên mờ nhạt, trong chớp mắt đã biến mất không thấy nữa. Thật ra, cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất của Tiểu Long Nữ còn trên Diệp Âm Trúc. Cơ hồ tất cả những chuyện phát sinh bên trong Cầm Thành đều có thể thấy. Trong khi Diệp Âm Trúc trợ giúp viễn cổ chi thụ tiến hóa cùng với trợ giúp An Nhã đột phá, nàng mặc dù cũng biết, nhưng cũng không nói gì thêm. Dù sao, thực lực tinh linh tộc tăng cường, đối với việc đối mặt với Thâm uyên vị diện trong tương lai cũng có lợi hơn. Chỉ là, nàng không thể tưởng được An Nhã sau khi đề thăng đã khiêu khích Diệp Âm Trúc, khiến cho tính mạng lực trong cơ thể nàng vốn không ổn định đã bị thiêu cháy. Nếu không có tính mạng chi hỏa, An Nhã vẫn như trước không cách nào hoàn toàn khống chế tính mạng lực. Nhưng chỉ cần không ngừng cố gắng tu luyện. Một ngày nào đó cũng có thể khống chế bộ phận lực lượng này, cũng tự nhiên không cần âm dương điều hòa nữa. Mà lúc này chuyện đã phát sinh. Với tính cách của Tiểu Long Nữ tự nhiên sẽ không giải thích với Diệp Âm Trúc nhiều như vậy. Nàng chưa bao giờ tiếp xúc qua thế giới bên ngoài, tự nhiên không rõ sự phức tạp biến hóa trong tâm tình của An Nhã. Tiểu Long Nữ đi ra. Trong thụ phòng chỉ còn lại có Diệp Âm Trúc và An Nhã. Theo sự rời đi của Tiểu Long Nữ, tính mạng chi hỏa của An Nhã lúc trước bị áp lực nhất thời thiêu đốt càng thêm kịch liệt, với thực lực của Diệp Âm Trúc, khi hắn cầm tay của An Nhã cũng có thể cảm giác được từng trận nóng bỏng. Ý thức nói cho hắn, nếu còn không cứu viện, sợ rằng sẽ không còn cơ hội. - An Nhã tỷ, xin lỗi. Tất cả đều do ta tạo thành, chỉ là ta không thể để cho người chết đi. Hai tay Diệp Âm Trúc, cơ hồ run rẩy bỏ đi Thần Nguyên Ma Pháp Bào của mình. Tâm chí kiên định của hắn, lúc này cũng sinh ra tâm tình bối rối. Trong nháy mắt khi tay hắn tiếp xúc với thân thể của An Nhã đã bị âm thuộc tính tính mạng chi hỏa ảnh hưởng, tính mạng chi hỏa trong cơ thể hắn cũng lập tức bị thiêu cháy. Khác biệt là, Diệp Âm Trúc hoàn toàn có thể khống chế tính mạng chi hỏa của mình thiêu đốt, không giống với nguy cơ của An Nhã lúc này. Tinh linh tộc bất luận nam nữ đều cực đẹp, mà thân là Tinh linh nữ vương, An Nhã càng là cực phẩm trong đó. Thân thể của nàng lúc này đỏ bừng lên, chỉ là lại không hề ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp, cứ như là do hồng bảo thạch điêu điêu khắc mà thành. Giang hai tay ra, Diệp Âm Trúc hít sâu một hơi, một lần nữa về tới vị trí của hắn ngay từ đầu. nằm ở trên thân thể mềm mại của An Nhã. Nhất thời, một luồng cảm giác cực kỳ nóng rực thiêu đốt thân thể hắn, thiêu đốt tâm trí hắn. Cái loại cảm giác này thật khó có thể hình dung, trong nháy mắt làm cho dục vọng mà hắn đang áp chế toàn diện bùng lên. Mà nhiệt độ trên người An Nhã cũng bởi vì hắn tiếp xúc mà không còn tăng lên nữa. Không biết là An Nhã khôi phục vài phần thần trí, hay là bản năng phản ứng, hay cánh tay nóng rực của nàng chậm rãi quấn quanh cổ của Diệp Âm Trúc. Cặp đùi đẹp thon dài kia cũng chậm rãi mở ra, kẹp hai bên hông của Diệp Âm Trúc. Gương mặt bừng lên như muốn chảy nước. Cứng rắn cùng ôn nhuận tiếp xúc, làm cho một tia lý trí cuối cùng đã biến mất. Cứng rắn rốt cục phá tan từng từng trở cách, bắt đầu gian nan đi tới, mà ôn nhuận nóng bỏng kia cũng mang đến một loại khoái cảm khó có thể diễn tả, mà thôn phệ (cắn nuốt) lấy… Âm dương hai loại thuộc tính của tính mạng chi hỏa. Lúc này, cứng rắn cùng ôn nhuận va chạm lên xuống, giao dung, hấp thu, chuyển hóa, hết thảy đều có vẻ thật tự nhiên. Sự việc đột ngột như vậy, ai có thể nghĩ đến, ngay ngày đầu tiên Vĩnh hằng chi thụ hoàn thành tiến hóa lại nghênh đón mùa xuân như vậy? Mà hai chủ nhân của thân thể mang đến mùa xuân lại không nên ở chung một chỗ. Chỉ là, ai có thể nói đây là một sai lầm? Nếu nói là sai lầm. Thì cũng là một sai lầm thật xinh đẹp. Dù sao, tất cả xuất phát điểm đều đến từ sự trợ giúp và hồi báo. Không biết từ lúc nào. Sáu cánh rủ xuống tận đất một lần nữa khép lại, khép quanh thân hình cường tráng. Âm hỏa cùng dương hỏa tại giao dung thăng tiến, tính mạng lực khổng lồ rốt cục cũng từ táo bạo trở nên yên tĩnh trở lại. Cực nhiệt có thể mang đến sự nóng bức, là một loại cảm xúc hoàn toàn mới. Cây cầu tính mạng chợt bộc phát mầm mống ngưng tụ, phóng thích ra. Tất cả hết thảy cũng chỉ trong một khắc bình tĩnh, còn lại cũng chỉ là tiếng rên nhẹ cùng tiếng thở gấp. Màn đêm phủ xuống, sao đầy trời chiếu rọi khu rừng rậm tràn ngập sinh cơ. Đưa mắt nhìn lại, tại hoàn cảnh rét lạnh nơi đây, dãy núi Bố Luân Nạp lại lộ ra một mảng xanh biếc. Ngay trên một nhánh khổng lồ của Vĩnh Hằng chi thụ, một nam một nữ một ngồi một đứng, bọn họ đều đang nhìn sao trên bầu trời. Nhưng chung quanh cũng rất tĩnh lặng, Bọn họ đều không nói gì, một loại không khí khó hiểu đang lan tràn giữa hai người lúc này. Nữ tử đang ngồi, mặc đồ màu xanh biếc tóc dài bay sau lưng. Nàng dựa vào thân cây rất kiều diễm, sáu cái canh kỳ lạ đã mở ra đỡ lấy thân thể của nàng. Cặp đùi thon dài phủ một lớp vải màu xanh biếc, như ẩn như hiện tràn ngập vẻ hấp dẫn kinh tâm động phách. Nam tử đang quần áo trắng bay lất phất trong gió nhẹ. Ánh mắt trong suốt ngước nhìn sao trên bầu trời. Nhưng trong ánh mắt trong suốt kia, lại có rất nhiều điều. - Âm Trúc. Gọi ta một tiếng tỷ tỷ An Nhã thanh âm mềm nhẹ vang lên bên tai Diệp Âm Trúc. - Tỷ tỷ Hai từ đơn giản từ trong miệng Diệp Âm Trúc phát ra, nhưng như lại kinh qua thiên nan vạn hiểm. An Nhã lạnh nhạt cười - Nhớ kỹ hai chữ này, ta vĩnh viễn là tỷ tỷ của ngươi, Âm Trúc, cảm ơn ngươi. - Cảm ơn ta? Diệp Âm Trúc nhìn sao ánh mắt lóe lên, hạ xuống bóng hình kia. An Nhã thiết tha gật gật đầu, cố gượng cười - Đúng vậy. Cảm ơn ngươi những gì ngươi đã cho ta. Không chỉ là bổn nguyên của Tinh linh tộc, trong vòng một ngày, ngươi cho ta nếm qua đỉnh điểm của hai cảm giác vui sướng cùng thống khổ, trong bốn trăm năm qua ta cũng chưa từng được nếm qua. Khi tính mạng của một người đến phút cuối nghĩ đến điều gì thì ta không biết, nhưng ta có thể dám chắc, nếu có một ngày, tính mạng của ta đến phút cuối, những ký ức của ngày hôm nay sẽ xuất hiện đầu tiên trong trí óc của ta. Cảm ơn ngươi đã cho ta những kinh nghiệm này, ngươi có còn xem ta là tỷ tỷ không? Diệp Âm Trúc yên lặng gật gật đầu. An Nhã lạnh nhạt cười. , sáu cái cánh lại bung lên dựng ở bên người, - Vậy, ngươi phải nhớ kỹ. Ta vĩnh viễn vẫn là tỷ tỷ của ngươi. Có những việc thời gian cũng không thể khống chế được. Như một loại hoa trong Tinh linh tộc ta, gọi là Đàm hoa, thời gian nó nở rất ngắn, nhưng vẻ đẹp của nó là tuyệt mỹ. Tinh linh tộc là chủng tộc theo đuổi sự hoàn mỹ. Nếu hoàn mỹ đã xuất hiện, ta không hy vọng có cái gì phá hỏng nó. Cho nên, ta vẫn là tỷ tỷ của ngươi. Bây giờ hay sau này cũng vậy. Vĩnh viễn vẫn sẽ là tỷ tỷ của ngươi. - An Nhã tỷ tỷ. Xin lỗi. Nếu không phải ta sơ ý, cũng sẽ không… An Nhã không để cho hắn nói hết, điểm mũi chân, hôn lên môi hắn. Thanh âm ở trong lòng hắn vang lên. - Tên ngốc, nhớ kỹ, ta là tỷ tỷ ngươi. Hãy đi đi, ngày sẽ sáng lên ánh bình minh sắp tới, hãy đến chỗ của ngươi. Môi rời ra, thân thể An Nhã cứ như vậy mà bay lên. Diệp Âm Trúc cũng không đuổi theo. Hắn biết An Nhã muốn chấm dứt duyên phận một ngày này giữa nàng và hắn. Khi thân ảnh của An Nhã biến mất, thanh âm của nàng lại truyền đến, - Biết không, Âm Trúc. Ta rất thích lễ vật mà ngươi tặng ta hôm nay. An Nhã chưa bao giờ hối hận. Mờ mịt đứng tại chỗ, bên tai hồi tưởng lại thanh âm động lòng người nọ. Diệp Âm Trúc đã có chút si cuồng. Mà trên thân ảnh đang từ từ biến mất nọ, lại nhỏ xuống hai hàng lệ ngọc…