[Dịch] Cầm Đế

Chương 3 : Âm nhận ( phần 1 )


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Tinh thần hệ ma pháp so với các chủng loại ma pháp khác có sự khác biệt . Đầu tiên phải tự mình tu luyện tinh thần lực đến mức cường đại , sau đó mới thông qua các thủ pháp đặc thù thi triển ra , ảnh hưởng đến tinh thần của đối thủ . Nếu nói nguyên tố ma pháp phá hủy thân thể đối thủ thì tinh thần lực ma pháp lại phá hủy linh hồn đối thủ . Đạn cầm là một phương pháp rèn luyện tinh thần lực , thông qua tiếng đàn có thể phóng thích tinh thần lực của bản thân . Do các cầm khúc không giống nhau nên đặc tính sinh ra cũng không giống nhau , tinh thần ba động có thể công kích , cũng có thể phụ trợ . Đây chính là sự ảo diệu của cầm ma pháp . Tại một nơi yên tĩnh trong rừng trúc , những âm thanh du dương của tiếng đàn không ngừng vang lên . Chúng đều xuất phát từ cậu bé sáu tuổi Diệp Âm Trúc . Ngoại trừ lúc tu luyện đấu khí , xích tử cầm tâm đã giúp Âm Trúc chuyên tâm đạn cầm , không vướng bận tạp niệm gì . ‘ Lục thủy ‘ cầm khúc cứ lặp đi lặp lại , thời gian cứ thế trôi qua , tựa hồ đối với đối với Âm Trúc không có ảnh hưởng , nó vẫn cứ đắm chìm trong sự ảo diệu của cầm khúc . Chim chóc cùng các loại động vật nhỏ trong rừng đã bị cầm khúc thu hút , thi nhau hội tụ về đây , say mê nghe Diệp Âm Trúc tấu cầm . “ Ý , ngươi là ai ? “ . Tần Thương vừa đi tìm vật thực trở về , khi quay lại trúc ốc đã ngạc nhiên kinh hô một tiếng . Tiếng đàn cũng dừng lại , Âm Trúc tò mò nhìn theo hướng Tần Thương đang nhìn . Cách Âm Trúc năm thước không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nam hài đang si mê nghe nó tấu cầm . Nam hài này có lẽ cũng trạc tuổi Âm Trúc , tuy không tuấn tú bằng Âm Trúc nhưng vẻ mặt lại khiến cho người ta cảm giác cương nghị , nó mới chỉ là một đứa nhỏ mà thôi a ! … Khiến người khác kinh ngạc nhất chính là nó có một mái tóc màu tím , quả là phi thường hiếm thấy trong loài người . Nghe thanh âm của Tần Thương , nam hài giật mình tỉnh lại , ánh mắt vốn ngây dại vì tiếng đàn chợt toát ra tia địch ý mãnh liệt . Nó nắm chặt hai tay như sẵn sàng chiến đấu với Tần Thương, không nói một lời nào . Âm Trúc hưng phấn chạy lại chỗ Tần Thương , nhận lấy phần trúc miệt rồi hí hửng khoe : “ Tần gia gia , người xem , tiếng đàn của ta đã đưa tới được một người rồi “ . Vừa nói , nó vừa bẻ một đoạn trúc miệt , chạy lại đưa tới cho nam hài mới xuất hiện : “ Ngươi hảo . Mời ngươi dùng thử thứ này xem “ . Tử phát nam hài chuyển ánh mắt từ Tần Thương sang Diệp Âm Trúc , khuôn mặt trở nên tươi cười , hai bàn tay đang nắm chặt chậm rãi buông lỏng , đưa ra đón nhận món quà của Diệp Âm Trúc . Nó gật đầu với Diệp Âm Trúc rồi không đợi Tần THương đặt câu hỏi đã xoay người bỏ chạy thục mạng vào rừng trúc , trong chớp mắt đã biến mất . Nhìn bong dáng của nam hài biến mắt , Tần Thương không khỏi nhíu mày , chẳng lẽ mê tung trận của trúc tông đã mất đi hiệu lực rồi sao ? Nhìn thái độ của nam hài đó đối với mình tựa hồ có địch ý , nhưng nó đối với lại Âm Trúc rất thân thiện ? Chẳng lẽ nó thật sự bị tiếng đàn của Diệp Âm Trúc hấp dẫn mà tới ? Tần Thương thân là một ma pháp sư , không có khả năng truy tung , đành buông xuôi để nam hài đó đi . Ban ngày đạn cầm , ban đêm lại được Tần Thương dùng tiếng đàn giúp tu luyện đấu khí , đây chính là cuộc sống của Diệp Âm Trúc , Tuy nhiên sự xuất hiện của tử phát nam hài đã làm cho cuộc sống đơn giản của nó có thêm vài phần sắc thái . Mỗi buổi sáng , khi Diệp Âm Trúc bắt đầu đạn cầm cũng là lúc tử phát nam hài lặng lẽ xuất hiện , lẳng lặng nghe tiếng đàn của nó . Có một thính giả nhiệt tình như vậy khiến cho quá trình tu luyện của Âm Trúc bớt cô tịch . Kể từ lần đầu tử phát nam hài xuất hiện , Diệp Âm Trúc phát hiện ‘hắn’ chưa bao giờ nói với ai bất cứ câu gì . Khi chỉ có một mình với Diệp Âm Trúc , thấn sắc ‘hắn’ rất bình tĩnh , chăm chú lắng nghe nó tấu đàn nhưng khi Tần Thương hoặc cha mẹ , ông nội Âm Trúc xuất hiện , ‘hắn’ lại lập tức rời đi . ( ‘ hắn ‘ là cách gọi riêng của Âm Trúc với nam hài ) Diệp Trọng từng lặng lẽ đi theo tử phát nam hài , muốn tìm hiểu nó đâu mà tới nhưng chỉ phát hiên nam hài này cũng sống trong bích không hải , khoảng cách từ chỗ đó đến chỗ Âm Trúc tu luyện không quá hai ngàn thước . Điều đáng nói là đã lâu không có người nào sống tại bích không hải , vậy mà tự nhiên lại xuất hiện một nam hài , chẳng lẽ nó từ thực vật tiến hóa thành ? Dù sao tử phát nam hài hoàn toàn không nói chuyện với Diệp Âm Trúc , tự nhiên cũng không ảnh hưởng tới việc Âm Trúc tu luyện xích tử cầm tâm , cho nên Tần Thương cùng người nhà Âm Trúc miễn cưỡng chấp nhận sự tồn tại của nó . Những lúc Âm Trúc rỗi rãi thì thường xuyên nói chuyện cùng ‘hắn‘ , lại đưa quần áo của mình cho ‘hắn’ , chia sẻ vật thực hàng ngày . Tử phát nam hài chỉ yên lặng tiếp nhận , vẫn như trước không nói một lời , chỉ là ánh mắt nó nhìn Âm Trúc càng lúc càng nhu hòa . Xuân khứ thu lai, trong chớp mắt mười năm đã đi qua . Tuấn tú tiểu hài đã phát triển thành tuấn tú thanh niên . Tướng mạo của Âm Trúc hiện nay giống Diệp Trọng sáu phần , lại kế thừa thêm vẻ đẹp của mẫu thân , mười sáu tuổi đã cao một thước tám , vẻ mặt anh tuấn , mái tóc đen nhánh để xõa tự nhiên , dáng điệu càng thêm tiêu sái trong bộ bạch bào . “ Tiểu tử , tiểu tử , ngươi đâu rồi ? “ . Diệp Âm Trúc tiến tới khu rừng , không ngớt hô vang . Thanh âm rất dễ nghe , vang vọng trong rừng trúc , tựa như tiếng đàn phiêu dật . Âm Trúc gọi cả nửa ngày cũng không có ai trả lời , không nhịn được phải dừng bước bộ , thì thào tự nói : “ Tiểu tử đi đâu vậy nhỉ ? Tự nhiên lại chẳng thấy bóng dáng đâu ? “ . Ánh mắt lóe lên như vừa nghĩ ra được điều gì , trên mặt hắn toát ra vẻ tươi cười : “ Có cách rồi “ . Vừa nói , hắn vừa ngồi xuống , khoanh chân trên mặt đất , ngón giữa của tả thủ chợt lóe ngân quang . Một cổ cầm đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn , thân đàn làm bằng tùng cổ , hoàng sắc , hai đầu cong cong , chân đàn màu đỏ , do mã não chế , bảy dây đàn lóe lên ngân quang yếu ớt . Diệp Âm Trúc nhìn cây cổ cầm với ánh mắt nhu hòa mang vài phần mê luyến . “ Với ‘dương quan tam điệp’ khúc , ta không tin ngươi không ra “ . Bát chỉ vừa tiếp xúc dây đàn , Diệp Âm Trúc dường như đã hoàn toàn hòa nhập với cây đàn . Đây là một khúc biệt ly , âm thanh ai oán triền miên từ cây cổ cầm không ngừng phát ra . Quang mang đỏ sậm theo tiết tấu của cầm khúc từ từ khuếch tán , tạo thành một quả cầu bao bọc lấy cơ thể Âm Trúc cùng cây cổ cầm . Âm ba theo tứ hướng truyền đi , thu hút tất cả các loại động vật cùng phi điểu trong bích không hải . Trong chốc lát , các loại động vật đã tạo thành một vòng tròn bao quanh Diệp Âm Trúc , thần thái si mê thưởng thức tiếng đàn . ‘Dương quan tam điệp’ là một cầm khúc được xướng ba lần , tràn ngập nỗi niềm đau buồn khi chia tay bằng hữu . Tiếng đàn đang thể hiện tâm tình Diệp Âm Trúc , các hình ảnh trong mười sáu năm sống tại bích không hải không ngừng truyền đến , dồn dập như những con sóng , khiến hắn không khỏi cảm thấy bi thương trong lòng , nước mắt chợt ứa ra . Cầm khúc đã kết thúc mà không gian vẫn còn trong trạng thái im lặng , không một tiếng động . Tất cả các sinh vật như đắm chìm vào dư âm của tiếng đàn . Diệp Âm Trúc hai tay án huyền , thu lại cây cổ cầm , có chút bi thương nói : “ Xin lỗi bạn , ta phải đi rồi , bất quá ta sẽ nhanh chóng quay trở về với ngươi . Ta cũng không muốn đi đâu , nhưng hai vị gia gia đều nói ta phải đi ra ngoài để tiếp cận với thế giới bên ngoài . Cầm khúc này dùng để cáo biệt ngươi “ . Một thân ảnh cao lớn không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Diệp Âm Trúc , nghe Âm Trúc nói , mặt hắn không khỏi biến sắc , hữu thủ vô thức đặt lên vai Âm Trúc .