[Dịch] Cầu Bại
“Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!”
Bảy tiếng súng nổ vang lên liên tiếp, dồn dập theo cùng một âm điệu giống hệt nhau.
Cho dù Ninh Tịnh còn cách Vân Hi một đoạn nữa nhưng lúc này cô lại không hề do dự mà bắn ra bảy phát súng liền nhau. Đây chính kỹ thuật “Thất Trùng Điệp” mà chỉ những xạ thủ cao cấp mới có thể sử dụng.
Sau khi bắn liên tục bảy phát súng xong, Ninh Tịnh nhanh chóng tăng tốc chạy đến chỗ Vân Hi. Tốc độ của một Võ giả cao cấp được cô phát huy hết mức. Nhân lúc hắn huy kiếm chống đỡ né tránh bảy viên đạn này, cô nhanh chóng chạy đến thu hẹp khoảng cách giữa hai người, tay cầm thanh bảo kiếm lóng lánh ánh sáng chém tới hắn.
“Keng!”
Ánh lửa bắn ra tung tóe.
Hai thanh bảo kiếm đã va mạnh vào nhau.
Do trong Nguyệt Thần giới, Ninh Tịnh là Võ giả cấp bảy, hơn nữa thanh kiếm trong tay Vân Hi lại không phải là kiếm Vọng Hi luôn được kiếm khí và kiếm ý mài luyện nên nó nhanh chóng bị sức mạnh ẩn chứa trên thân kiếm cô chém gãy, ngay cả cơ thể hắn cũng bị sức mạnh của cú chém này đánh văng đi, va mạnh vào bờ tưởng của một tòa nhà cao tầng cách đó không xa.
“Rầm!”
Cát bụi bay mù mịt, sức mạnh của cú va chạm khiến Vân Hi phun ra một ngụm máu tươi.
Võ giả cấp bảy quá mạnh.
Còn Võ giả cấp bốn…
Quá yếu.
“Giết!”
Sau khi đánh bay Vân Hi va vào vách tường, thanh kiếm trong tay Ninh Tịnh vẫn không hề ngừng lại mà đuổi sát theo sau hắn. Sức mạnh khổng lồ ẩn chứa trong kiếm mang ngang tàng chém mạnh lên bờ tường nơi Vân Hi mới tựa vào.
Những mảnh đá bị kiếm mang chém nát rơi ra, bay tán loạn.
Sau khi kiếm mang chém cả bờ tường đổ nát hoàn toàn, Ninh Tịnh tiếp tục điều khiển thanh kiếm trong tay chém thẳng tới người Vân Hi.
Đúng lúc này, có lẽ đã phát hiện ra điều gì đó nên Ninh Tịnh đột ngột xoay người lại rồi giơ nhanh khẩu súng đang cầm trong tay lên bóp cò. “Pằng! Pằng! Pằng!” Ba tiếng súng nổ vang lên. Mục tiêu mà những viên đạn này bắn tới chính là hướng Triệu Thiến đang ẩn nấp bắn lén.
Tuy rằng những món hàng nóng như súng ngắm, súng lục này khó có thể gây thương tổn cho Võ giả cao cấp nhưng như vậy không có nghĩa là bọn họ có thể bỏ qua sự tồn tại của nó, khinh thường những tổn thương do nó gây ra.
Hai viên đầu tiên trong ba viên đạn bắn ra lần lượt bắn rơi rồi bắn vỡ viên đạn được bắn ra từ khẩu súng ngắm do Triệu Thiến điều khiển. Viên thứ ba mang theo sức mạnh khủng khiếp xé tan không khí bay xuyên qua trán Triệu Thiến, để lại trên trán cô một cái lỗ máu. Giữa lúc máu tươi nhỏ từng giọt từ cái lỗ trên trán của cô gái này xuống đất, giọng nói thông báo về người chết thứ bảy vang lên.
Cũng may nhờ một chút thời gian ít ỏi này mà Vân Hi vốn đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm thoát khỏi phạm vi tấn công của thanh kiếm trong tay Võ giả cao cấp. Hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của Ninh Tịnh chỉ trong nháy mắt đó.
Việc sử dụng tố chất thân thể của Võ giả cấp bốn để chiến đấu chính diện với Võ giả cấp bảy thì chẳng khác gì chuyện đùa với tử thần.
“Hừm! Tên này giỏi thật! Hắn giết được Cuồng Phong là vì Cuồng Phong quá mức chủ quan, giết chết Lôi Bạo là do đánh lén. Khi nãy giao chiến với Thiểm Điện, hắn đã thể hiện ra năng lực phản ứng và trình độ võ nghệ ở một mức nhất định. Còn như mới rồi, hắn lại có thể chống đỡ được những đòn tấn công của mình trong một khoảng thời gian. Qua những điều này, ta chắc chắn thực lực của hắn không hề kèm hơn một tên Võ giả cấp sáu nào.”
Thần quang trong mắt Ninh Tịnh Ánh lập tức ngưng tụ lại, dường như sắc bén đến độ có thể đâm xuyên mọi thứ.
“Ô Vân, Tinh Thiên, hai cậu phối hợp hành động xử lý bốn người kia nhanh đi! Nhớ kỹ, không được chiến đấu một mình! Tên kia nhiều khả năng sẽ đánh lén khi các cậu hành động một mình, nếu các cậu phối hợp tác chiến chung với nhau thì hắn sẽ không dám đụng đến đâu!”
“Vâng, đội trưởng!”
Hai người Ô Vân và Tinh Thiên trả lời một tiếng rõ to.
Giờ phút này, hai người đều tỏ ra nghiêm túc, thận trọng.
Trước đó bọn họ còn tưởng rằng nhiệm vụ được thuê lần này chẳng qua chỉ đi đối phó mấy tên học viên tép riu, chiến đấu đơn giản nhẹ nhàng, kiếm được nhiều điểm tích lũy một cách dễ dàng. Ai ngờ đâu bây giờ nhiệm vụ lại trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Ba người Thiểm Điện, Lôi Bạo và Cuồng Phong đều bị đối phương đánh lén, chết một cách dễ dàng.
Nhìn thấy tỷ số 3 - 4 rất chướng mắt đang hiển thị trên chiếc lắc đeo tay, trong lòng hai họ dâng lên cơn giận khó có thể kiềm chế nổi.
...
“Cao thủ! Cao thủ! Trong khoảng thời gian ngắn như thế mà hắn đã giết chết ba tên thợ săn ma cấp sáu của đoàn săn ma Vương giả. Hơn nữa, thợ săn ma Thiểm Điện lại bị hắn đánh chết ngay trước mặt cao thủ cấp bảy Ninh Tịnh, sau đó còn rút lui an toàn nữa! Hắn chắc chắn là cao thủ!” Đôi mắt của Triệu Huyền thuộc đoàn săn ma Thánh Kiếm bỗng nhiên lóe sáng, y nhìn bóng người bí ẩn đã dẫn dụ Ninh Tịnh đi khỏi trong nỗi ngạc nhiên lẫn mừng vui khó tả.
Khi người của đoàn săn ma Vương Giả nhận được tin tức thông báo có thêm người bị giết chết thì đám người ở đội bên này tất nhiên cũng biết được.
“Ta đã nói rồi mà! Nguyệt Thần giới sao có thể sắp đặt một nhiệm vụ mà thực lực hai bên lại quá chênh lệch như thế này được. Ta nghĩ thực lực của tên Võ giả cấp bốn này chẳng hề thua kém gì một Võ giả cao cấp đâu.”
“Tiểu Ngọc, Cam Dũng, mau lên! Hai cậu mau đi cản Ô Vân lại, còn mình sẽ qua kia giúp học trưởng đánh Tinh Thiên! Chúng ta nhất định phải giết chết được một người trong số họ!”
“OK!”
Hai người Tiểu Ngọc và Cam Dũng đáp một tiếng rồi xông về phía Võ giả cao cấp Ô Vân. Triệu Huyền thì tung người lên không trung, gia nhập trận đấu giữa Vu Phàm và Tinh Thiên.
Tuy thực lực của Vu Phàm không bằng Tinh Thiên nhưng dẫu sao cũng là Võ giả cấp sáu đỉnh phong, hơn nữa còn là đoàn trưởng đoàn săn ma Thánh Kiếm nên thực lực của y coi như mạnh nhất đội. Sau khi được người có thực lực xếp thứ hai trong đội là Triệu Huyền đến hỗ trợ thì hai người đã khiến cho đối phương bó tay bó chân, rất chật vật.
“Khà khà... Tinh Thiên xinh đẹp của tôi ơi, động tác chưa đủ nhanh nhẹn đâu đấy!”
Trong lúc nói chuyện, thân hình của Ô Vân liên tục né tránh, nhờ đó thoát được một kiếm do nữ học viên Tiểu Ngọc chém tới. Thanh đao trong tay y chém ngang ra nhanh như chớp, thẳng tay vùi hoa dập liễu, chẳng vì đối thủ của mình là một nữ học viên mới mười tám mười chín tuổi hà đao hạ lưu tình.
“Phập!”
Máu tươi bắn tung tóe, Tiểu Ngọc ngã xuống.
Sau khi đánh chết Tiểu Ngọc là người xông đến mình nhanh nhất, Ô Vân lại vung chiến đao lên lần nữa, chém mạnh lên thanh kiếm đã qua tinh luyện của Cam Dũng. Sức mạnh kinh khủng được bộc phát hoàn toàn dựa vào một loại kỹ xảo phát lực đặc biệt không ngờ đánh cho Cam Dũng phải lùi lại mấy bước, cánh tay cầm kiếm đầm đìa máu.
“Má nó!”
Cam Dũng tức giận mắng to rồi đứng dậy. Thế nhưng y còn chưa kịp đứng vững thì Ô Vân đã xông đến giơ đao chém bay thanh kiếm đang cầm trong tay, sau đó sử dụng nắm đấm tay phải đánh ra một chưởng mạnh như bão táp mưa sa lên ngực. Sức mạnh khủng khiếp mang tính bộc phát ngay lập tức đánh vỡ toàn bộ xương cốt, nội tạng bên trong, khiến y chết ngay tại chỗ.
Sau khi đã xử lý xong hai người Tiểu Ngọc và Cam Dũng, trong lúc khôi phục sức lực, Ô Vân bỗng hét to lên một tiếng: “Kẻ tiếp theo là ngươi!”
Sau tiếng hét, khí thế toàn thân Ô Vân bỗng dâng lên đến cực hạn. Y giơ đao chém từ dưới lên với khí thế hung mãnh bá đạo rồi đụng mạnh vào thanh kiếm ở trên trời chém xuống.
Chủ nhân của thanh kiếm này không phải ai khác mà chính là Vân Hi lẽ ra đang bị Võ giả cao cấp Ninh Tịnh đuổi giết.
Theo như động tác giơ đao lên đón đỡ mới rồi của Ô Vân, có lẽ ngay từ đầu y đã biết đối phương sẽ đánh lén mình ngay lúc này.
Do chênh lệch về tố chất thân thể giữa Võ giả cấp sáu và cấp bốn nên lần này Ô Vân đã ngăn cản được pha đánh lén của Vân Hi, hơn nữa y còn đánh cho hắn bay lên không trung, mất đi trọng tâm.
Vân Hi còn chưa kịp nương theo sức mạnh của nhát đao này để trốn vào lầu hai của mộ căn nhà đổ nát gần đó thì Ninh Tịnh vốn đã biến mất bỗng nhiên xuất hiện.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Tiếng súng nổ dồn dập như được bắn ra cùng một lúc bỗng nhiên vang lên, kèm theo đó là chín viên đạn xé tan không khí bay nhanh như chớp về phía Vân Hi đã mất đi trọng tâm giữa không trung.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: