[Dịch] Cầu Bại
“Từ xưa đến nay, chiến tranh luôn là động lực chủ yếu thúc đẩy khoa học kỹ thuật phát triển. Nhưng giờ đây, chiến tranh kéo dài suốt hai trăm năm chỉ giúp trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loại tiến thêm một bước nhỏ, những vũ khí khoa học mới xuất hiện cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Xem ra, cuộc chiến với ma thú của nhân loại trên Trái Đất thực sự quá mức gian khổ. Có lẽ nếu không nhường phần lớn diện tích rừng nhiệt đới Amazon cho tộc Mộc Linh di cư đến Trái Đất để họ trở thành lực lượng phòng ngự đầu tiên thì e rằng nhân loại trên thế giới này đã bị tiêu diệt từ sớm rồi.”
Vân Hi đưa tay khép quyển sách lại mà lòng nặng trĩu.
Tuy thành Tinh Diệu nằm ở hậu phương của thế giới nhân loại nhưng tại đây vẫn còn tồn tại rất nhiều hiểm cảnh như rừng Dạ Huyết, khe núi Bất Quy, hồ Hắc Ám. Lúc tận mắt chứng kiến sức mạnh khủng khiếp của pháo đài bay Cộng Công, hắn còn tưởng rằng các nhà lãnh đạo hàng đầu của nhân loại giữ lại mấy hiểm cảnh này để làm nơi bồi dưỡng, huấn luyện những Võ giả cấp thấp, một khi ở những nơi này xảy ra bạo loạn hoặc thú triều thì bọn họ có thể khống chế được tình hình ngay lập tức.
Nhưng bây giờ nghĩ lại… xem ra mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy.
Chẳng phải chính phủ nhân loại muốn giữ mấy hiểm cảnh này lại mà do trên Trái Đất còn có những nơi nguy hiểm hơn cần những thứ vũ khí khổng lồ như pháo đài bay này đi trấn áp, phòng thủ. Bọn họ không thể lãng phí số tài nguyên ít ỏi còn lại cũng như thời gian quý báu ở những nơi nhỏ bé này.
Khi thú triều bộc phát ở mấy hiểm cảnh nhỏ bé cấp D cấp C này, có lẽ một thị trấn nhỏ ở gần đó cùng một số thợ săn ma sẽ bị giết chết, nếu may mắn thì còn có thể chống đỡ được. Nhưng một khi những hiểm địa cấp A, cấp S hay cấp SS thất thủ, một phần lớn lãnh thổ của nhân loại sẽ bị ma thú chiếm cứ, số lượng người chết có thể lên đến hàng chục triệu, hậu quả gây ra mang tính hủy diệt.
Vân Hi lặng lẽ siết chặt tay.
Sức mạnh.
Hắn phải mau chóng đạt được sức mạnh lớn hơn nữa. Không nói chi xa, ít nhất hắn phải khôi phục lại thực lực Võ giả cấp chín, cảnh giới chuẩn Tiên Thiên thật nhanh. Nếu không thì đừng nói đến lí tưởng lấy kiếm chứng đạo khắp hư không vạn giới của mình, chỉ riêng chuyện sau này có thể sống sót dưới nanh vuốt của ma thú hay không cũng là vấn đề rồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Vân Hi lại đặt lên hai viên ma tinh mà hắn đã đoạt được trong đợt thú triều bộc phát ở rừng Dạ Huyết.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Ngay khi Vân Hi định hấp thu sức mạnh ẩn chứ trong hai viên ma tinh đó để xem thử bản thân có thể đột phá đến Võ giả cấp tám hay không thì có tiếng gõ cửa vang lên..
Kèm theo đó là giọng nói trong trẻo đầy gấp gáp của Triệu Uyển Quân: “Đông Phương, Đông Phương, anh có đó không?”
Thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn chẳng ngờ mới đó đã trôi qua một ngày, hai người Đông Nhược Tuyết cũng từ học viện Tinh Diệu trở về nhà.
“Tan học rồi hả?”
Mở cửa xong, Vân Hi đi tới phòng khách.
“Dạ dạ, tan học lâu rồi! Anh có biết, bây giờ anh đã là một người nổi tiếng rồi không? Hôm nay kh tụi em đến học viện thì thấy ai cũng nhắc đến anh hết. Tuy nhờ sức mạnh của ma tinh nên thực lực của anh mới tăng đến cấp bảy, nhưng chỉ riêng chuyện anh đi một mình đến rừng Dạ Huyết nguy hiểm đầy rẫy như thế đã là một hành động cực kỳ dũng cảm. Chỉ mỗi điểm này của anh thôi, mấy tên suốt ngày chỉ ở trong học viện, đến cả cửa thành Tinh Diệu cũng không dám bước ra kia không thể sánh được. Bây giờ, tiếng tăm của anh trong học viện chỉ kém mỗi học trưởng Cảnh Hoài Vân thôi đó.”
Triệu Uyển Quân quấn lấy Vân Hi ríu rít liên tục. Những chuyện xảy ra trong học viện ngày hôm nay, từ trên trời đến dưới đất đều được cô kể ra hết.
Vân Hi ở bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, đôi lúc lại gật đầu chứ không hề nói gì.
Hơn nữa, thấy Triệu Uyển Quân kể chuyện hào hứng như vậy nên có lẽ hắn chẳng cần phải nói thêm gì nữa.
Sau khi nói liên tục được mười mấy phút, Triệu Uyển Quân còn chưa hết hứng nên cuối cùng bổ sung thêm một câu: “Đông Phương, hôm nay phó viện trưởng đã quyết định ghi tên anh vào danh sách những học viên xuất sắc. Anh định khi nào sẽ đến học viện? Bây giờ mọi người đều muốn nhìn thấy phong thái của nhân vật lẫy lừng mới tiến vào danh sách đó.”
“Cứ chờ đã.”
“Ơ, tại sao?”
“Bây giờ… không cần thiết.”
“Sao lại không cần thiết chứ anh? Học viên xuất sắc có thể nhận được phương thức giáo dục tốt nhất của học viện. Anh à, tuy rằng hiện tại anh đã có thực lực của Võ giả cao cấp, nhưng anh dựa vào ma tinh để đột phá nên thiếu đi nền tảng, cần phải đến học viện để bổ sung!” Nói đến đây, Triệu Uyển Quân tỏ vẻ thần bí: “Còn cả Lục Tiểu Hàm nữa, chẳng phải anh thích cô ta sao? Nếu như giờ anh đến học viện, em bảo đảm cô ta sẽ chủ động đến bắt chuyện với anh. Lúc đó, nói không chừng anh sẽ có cơ hội đó.”
“…”
“Ha ha, Uyển Quân. Không ngờ mi lại dám nói ra những lời này. Chẳng lẽ mi không sợ ả Lục Tiểu Hàm kia sẽ cướp đi người yêu của mi hả?” Chủ nhân của câu nói này là Đông Nhược Tuyết mới bước ra khỏi phòng bếp khi nấu ăn xong.
“Hi hi, sao phải sợ. Có bạn ở đây 'trấn giữ' giúp mình thì còn ai có thể cướp anh Đông Phương đi được?”
“Chưa chắc đâu! Lỡ ổng không chịu nghe lời ta nói thì ta cũng bó tay thôi. Huống chi, ta cũng không có quyền can thiệp đến chuyện ổng thích ai.”
“Hai người này chắc chỉ nói chuyện qua lại thôi, có lẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Nói xong, ánh mắt Triệu Uyển Quân lại hướng về phía Vân Hi: “Có phải thế không, anh Đông Phương!”
“…”
“Được rồi Uyển Quân, đừng đùa nữa, đi xem quần áo đã lấy vào chưa. Dự báo thời tiết nói đêm nay có thể có mưa đó mi.”
Triệu Uyển Quân thè lưỡi rồi nhanh chóng rời khỏi phòng khách, sau đó đi lên sân thượng.
“Có chuyện gì thế em?”
Thấy em gái mình kiếm cớ nói Triệu Uyển Quân rời đi, Vân Hi khẽ ngẩng đầu lên hỏi.
Đông Nhược Tuyết khẽ gật đầu, vẻ mặt hơi chần chừ.
“Sao thế em?”
“Có lẽ em đã điều tra được cô gái mà anh muốn tìm là ai rồi…”
“Ồ? Em điều tra được rồi hả?”
“Dạ, nhưng…”
“Em cứ nói đi!”
Đông Nhược Tuyết khẽ gật đầu: “Cô gái mà anh muốn tìm tên Tô Ngữ Tinh, là học viên thiên tài bị học viện khai trừ năm ngoái. Lúc ra đi, cô ta có tu vi cấp sáu, hơn nữa còn là xạ thủ trung cấp. Em nghe nói, ngoại trừ học trưởng Cảnh Hoài Vân ra thì cô ta chính là học viên xuất sắc nhất của học viện Tinh Diệu trong vòng mười năm trở lại đây. Còn đây là ảnh của cô ta.”
Đông Nhược Tuyết nói xong liền lấy tấm ảnh chụp Tô Ngữ Tinh ra.
Trong ảnh, Tô Ngữ Tinh là một cô gái rất đẹp với mái tóc dài ngang vai, mặc đồng phục học viện Tinh Diệu, trên mặt mang theo nụ cười tươi, trông rất quyến rũ.
Vân Hi chưa từng tận mắt nhìn thấy Tô Ngữ Tinh. Trong trí nhớ, hắn chỉ thấy mỗi bóng lưng của cô mà thôi. Nhưng nếu đem so sánh với bức ảnh này, bóng lưng ấy giống đến bảy mươi phần trăm.
“Võ giả cấp sáu… xạ thủ trung cấp… học viên xuất sắc như vậy, lẽ ra học viện Tinh Diệu phải đưa cô gái này vào danh sách những học viên cần bồi dưỡng trọng điểm mới đúng chứ sao lại khai trừ?”
“Tội dân!”
“Cô gái này là tội dân sao?”
“Không phải cô ta mà là chị của cô ta, Tô Vân. Nghe nói hai chị em bọn họ đã xa cách nhau ba bốn năm rồi, Tô Ngữ Tinh chẳng qua bị chi mình liên lụy bên mới trở thành tội dân thôi.”
“Tội gì?”
Đông Nhược Tuyết chần chừ một lát mới chậm rãi thốt lên bốn chữ.
“Phản bội loài người.”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: