[Dịch] Cầu Bại
Chuyến đi đến Sở Vinh Quang lần này, bọn họ không thể hoàn thành thủ tục chuyển giao quyền thừa kế huân chương Vinh Quang ba sao cho Đông Nhược Tuyết nên tâm trạng của cô không được tốt lắm, chẳng có hứng thú nói chuyện.
Cô không nói gì mà Vân Hi cũng chẳng phải là người hay chủ động bắt chuyện nên bầu không khí dần trở nên nặng nề, khó chịu.
Một lúc lâu sau, khi hai người đã rời xa Sở Vinh Quang thì Vân Hi mới nói một câu: “Có lẽ bây giờ em muốn đến học viện Tinh Diệu đúng không?”
Đông Nhược Tuyết khẽ gật đầu.
Một lát sau, Đông Nhược Tuyết xốc lại tinh thần nói khẽ một câu.
“Chuyện này…”
“Cứ để anh xử lý đi…”
Vân Hi còn chưa nói xong, Đông Nhược Tuyết đã vội nói: "Không được! Lần trước xảy ra chuyện lớn trong học viện, anh cũng nói để anh xử lý nhưng cuối cùng thì mọi chuyện lại trở nên ầm ĩ hơn. Nếu không phải tổng cục trưởng Lệ công chính liêm minh, xử lý công bằng, trả lại sự trong sạch cho anh thì bây giờ nhẹ nhất anh cũng bị phán là tội dân, trục xuất khỏi thành Tinh Diệu, đày đến nơi hoang dã, còn nặng thì bị xử tử hình. Lần này anh phải nghe em. Bây giờ em là học viên tinh anh của học viện Tinh Diệu, xem như cũng có chút thực quyền rồi, để em đi tìm viện trưởng xem người có thể nghĩ ra biện pháp nào không.”
Vân Hi trầm mặc một lát rồi khẽ gật đầu, cũng chẳng biết có phải hắn đồng ý không tham gia chuyện này nữa hay không.
“Được rồi, quyết định vậy nha.”
Nói xong, Đông Nhược Tuyết bắt đầu động não suy nghĩ xem rốt cuộc nên dùng cách gì để nói rõ chuyện này với viện trưởng.
Suy cho cùng thì cô chẳng phải là Diệp Hạo Nhiên, cũng không phải là Vô Khuyết nên không thể hiểu được tính tình của Vân Hi. Nếu không hẳn cô sẽ biết, những chuyện mà hắn đã quyết rồi thì đừng nói là tám con trâu, có đến tám mươi hay tám trăm con trâu cũng không thể kéo trở lại.
“Được rồi, đến trạm xe của học viện Tinh Diệu rồi! Em đến học viện đây, anh định về nhà hay…” Nói đến đây, Đông Nhược Tuyết nhạy cảm phát hiện ra hình như anh trai mình không để ý nghe mình nói gì mà lại nhìn ngẩn ngơ gì đó ngoài cửa sổ: "Anh hai, anh đang nhìn gì vậy?”
“Em đến học viện đi!”
Nói xong, Vân Hi liền bước xuống xe buýt, chỉ chốc lát sau đã biến mất giữa biển người mênh mông.
…
Trong lúc hai anh em bọn họ, người trở lại học viện Tinh Diệu, người biến mất trên đường phố thì ở trong phủ thành chủ lại đang tiến hành một cuộc họp mặt giữa những người lãnh đạo cấp cao ở thành Tinh Diệu.
Tuy rằng chỉ có tám người tham gia lần họp mặt này, nhưng không ai trong số họ không phải là những quan lớn mà nếu xuất hiện ở một nơi nào đó trong thành Tinh Diệu, dậm chân một phát cũng đủ khiến toàn thành rung chuyển. Trong đó, những người mà Đông Nhược Tuyết chỉ biết đứng nhìn từ xa như Vạn Cương - sở trưởng Sở Vinh Quang hay Lệ Lôi - tổng cục trưởng cục cảnh sát đều tham gia cuộc họp mặt này. Mà người chủ trì của lần họp mặt này chính là phó thành chủ Vương Lạc Thi - người nhiều lần xuất hiện trước mặt con dân trong thành phố nhất.
Giờ phút này, những số liệu đang thay đổi từng chút một hiển thị trên chiếc màn hình lớn đặt trong phòng họp trông rất bắt hiện ra trước mặt những người có mặt ở đây.
Những số liệu này chẳng phải gì khác mà chính là những mẩu tin nhắc nhở đánh giá trong đánh giá xuất hiện khi Vân Hi hoàn thành kiểm tra quyền hạn ba sao.
Trên màn hình không những hiển thị kết quả đánh giá khi Vân Hi khi hoàn thành kiểm tra quyền hạn ba sao mà ngay cả những số liệu thống kê, đánh giá trong lần kiểm tra quyền hạn một sao của hắn cũng xuất hiện trên góc màn hình. Hai mẩu tin đánh giá cấp đại sư lóe lên những tia sáng rung động lòng người làm chấn động tâm hồn mỗi người ở đây.
“Đánh giá cấp đại sư đại biểu cho điều gì, tôi không nói ra hẳn mọi người cũng biết rõ!”
Vương Lạc Thi gõ nhẹ lên bàn hội nghị, trầm giọng nói: “Nguyệt Thần giới không phải là trí tuệ nhân tạo. Trí tuệ của nó cao hơn bất cứ Võ giả nào trên Trái Đất này, toàn bộ kiến thức về Võ đạo của nhân loại chúng ta gộp lại cũng kém xa nó. Nếu không phải không biết ‘nguyên điểm’ của Nguyệt Thần giới ở đâu, có khi bên đại lục Thiên Hoang đã đổi một cao thủ cấp thần thoại cho Trái Đất chúng ta để lấy quyền khống chế Nguyệt Thần giới rồi! Bởi vậy, những đánh giá mà Nguyệt Thần giới đưa ra tuyệt đối không bao giờ sai! Ai được nó đánh giá cấp đại sư thì chắc chắn trăm phần trăm người đó là đại sư. Cũng như thế, tôi có thể khẳng định người có cái tên 123 này có tiềm lực tấn cấp Tiên Thiên mật cảnh!”
Nói đến đây, ông ta khẽ ngừng lại một chút.
“Tuy nhiên đó lại chưa phải là điều quan trọng nhất.”
Nói xong, ánh mắt ông ta dừng lại ở mẩu tin tổng điểm đánh giá hiển thị trên màn hình.
“Các anh thấy gì đó không! Mẩu tin này cho thấy kết quả cuối cùng người này đạt được 472 điểm! Những 472 điểm cơ đấy, chỉ thiếu 28 điểm nữa là được đánh giá cấp bậc tông sư rồi! Đến cả những Võ giả Tiên Thiên mật cảnh hậu kỳ cũng chưa chắc đã đạt được số điểm cao như thế này! Nói cách khác, nếu như chúng ta có thể tìm ra được người này rồi tiến hành bồi dưỡng thì sau này nhiều khả năng thành Tinh Diệu chúng ta sẽ xuất hiện một Võ đạo tông sư.”
“Võ đạo tông sư.”
“Trong lịch sử thành Tinh Diệu chúng ta cũng chưa từng xuất hiện qua một người cỡ đó.”
“Đúng vậy! Nếu thành Tinh Diệu chúng ta có được cao thủ cấp tông sư như ông nói thì thành phố của chúng ta đã sớm tăng lên cấp bốn rồi! Không nói đến chuyện quản hạt đất đai tăng nhiều, ngay cả cấp hành chính cũng sẽ tăng lên một cấp, giống như từ cấp huyện thăng lên cấp thành phố vậy!”
Ngay lập tức, những người có mặt ở trong phòng nhốn nháo cả lên.
Thấy thế, Vương Lạc Thi khẽ chau mày nói: “Mọi người trật tự đi! Hôm nay tôi mời các anh đến đây không phải để nghe những lời nói hoa mỹ tốt đẹp của thành phố trong tương lai! Tôi đã nhận được chỉ thị mới nhất của thành chủ…” Nói đến đây, ông ta khẽ trầm giọng: “Đây là do đích thân thành chủ đại nhân ra lệnh!”
Nghe đến danh hiệu thành chủ, cho dù là Lệ Lôi - tổng cục trưởng cục cảnh sát hay Vạn Cương - sở trưởng Sở Vinh Quang cũng đều trở nên nghiêm túc, sâu trong đôi mắt ánh lên vẻ cuồng nhiệt và kính trọng từ tận đáy lòng.
“Mời phó thành chủ đại nhân đưa ra ý kiến!”
“Ý của thành chủ đại nhân là muốn điều động toàn bộ lực lượng hiện có trong thành Tinh Diệu để điều tra người mang cái tên 123 này! Dù thế nào đi nữa cũng phải tìm cho ra tên cao thủ bí ẩn này! Không nói đến chuyện hắn có khả năng trở thành Võ đạo tông sư hay không, chỉ cần hắn có thể tấn cấp Tiên Thiên mật cảnh thôi cũng đủ khiến cho chúng ta phải đặc biệt coi trọng rồi! Đối với thành Tinh Diệu chúng ta mà nói thì có thêm một cao thủ cấp Tiên Thiên mật cảnh chẳng khác nào có thêm một nguồn trợ lực khổng lồ.
“Thế nhưng… phó thành chủ, hiện tại chúng ta chưa biết được tướng mạo của người này, thậm chí còn không có cách gì để xác nhận được rốt cuộc hắn có phải là người ở trong phạm vi quản hạt của thành Tinh Diệu chúng ta hay không nữa…”
Người đàn ông trung niên đang đưa ra ý kiến là Trang Chí Viễn, bộ trưởng bộ nhân sự thành Tinh Diệu.
Chẳng qua ông này còn chưa nói hết câu đã bị Vương Lạc Phi chen ngang: “Đó là chuyện của anh! Chỉ thị này do đích thân thành chủ đưa ra, các anh nhất định không thể làm qua loa! Chuyện này mà làm không xong sẽ khiến cho thành chủ đại nhân nghi ngờ năng lực của các anh! Đến lúc đó thì đừng nói là tôi, dù là nguyên lão Tiên Thiên ra mặt cũng chưa chắc đã giữ được vị trí của các anh đâu!”
Ông ta vừa nói hết câu thì sắc mặt của Lệ Lôi, Vạn Cương và bảy người khác đều thay đổi.
“Phó thành chủ hãy an tâm, chúng tôi nhất định sẽ dùng mọi biện pháp có thể để hoàn thành chỉ thị mà thành chủ đại nhân đã đưa ra!”
“Hy vọng là thế! Chút nữa tôi sẽ để Tiểu Vương đem một phần tư liệu lấy được về người này gửi cho các anh! Mong rằng các anh sẽ không làm tôi và thành chủ đại nhân phải thất vọng! Giờ thì tan họp!”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: