[Dịch] Cầu Ma

Chương 105 : Đạp nguyệt chiến đấu! (tt)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Xung quanh hắn lao ra Nguyệt Dực vô cùng vô tận. Còn có Nguyệt Dực to lớn vốn thuộc về Tất Đồ cũng theo sát, điên cuồng gào thét xông tới. Từ xa nhìn lại, hình ảnh này như dùng bút vẽ đường chỉ trên trời, làm thành đường chỉ này là từng con Nguyệt Dực, khiến Tô Minh đạp không mà đi, khiến người trông thấy kinh sợ khó thể tin! Vô số Nguyệt Dực lấy Tô Minh dẫn đầu, nhanh chóng vẽ đường chỉ trên trời, tựa mũi tên rời dây cung lao ra. Mắt Tô Minh tràn ngập sát khí, tốc độ cực nhanh, vượt xa Tất Đồ tưởng tượng. Ngay cả A Công cũng không ngờ được. Gần như giây lát hắn đã ở giữa không trung đạp Nguyệt Dực tiến đến, đứng ở trước mặt A Công vốn thân hình đứng không vững vì bị Tất Đồ đánh văng ra. Hắn dùng cơ thể mình, dùng cố chấp bảo vệ trước mặt A Công hiện đã cực kỳ mệt mỏi! Mặc dù A Công không biết vì sao Nguyệt Dực đột nhiên xuất hiện vì Tô Minh, vì sao kích động kính lạy hắn. Nhưng ông nhìn Tô Minh thì nở nụ cười. Dù ông đã rất mệt mỏi, dù ông đã hiến tế sinh mạng, dù khóe miệng ông còn chảy máu, nhưng bây giờ ông lại rất vui vẻ. Bởi vì Tô Minh thật sự đã trưởng thành! Hắn có thể giúp đỡ cho A Công. Bóng dáng gầy yếu hiện giờ trong mắt A Công thật sự lớn rồi, như núi vậy. “Tất Đồ!” Tô Minh biết tu vi của mình không đủ để cuồng vọng cho rằng có thể chiến thắng Tất Đồ. Hắn muốn dùng là rất nhiều Nguyệt Dực, dùng ý chí để đám Nguyệt Dực chiến đấu thay! Đây chính là ý nghĩ mơ hồ lúc trước xuất hiện rồi dần thành hình! Giây phút hắn hô lên hai chữ Tất Đồ, Tô Minh đứng trước mặt A Công, dùng thân thể bảo vệ ông, nâng lên tay phải nắm Huyết Lân Mâu, hai trăm bốn mươi ba sợi máu khoảnh khắc ngưng tụ chồng chất thành một sợi, mạnh ném hướng Tất Đồ. Huyết Lân Mâu phát ra tiếng rít kinh người, đem lực lực lượng khí huyết của Tô Minh tập trung một chỗ, dung nhập vào Huyết Lân Mâu, khiến mâu như xé rách không gian, tựa tia chớp đỏ vọt hướng Tất Đồ. Cùng lúc đó, ý chí của Tô Minh bao trùm tất cả Nguyệt Dực, khiến các Nguyệt Dực xung quanh phát ra tiếng rít sắc nhọn điên cuồng xông tới. Nguyệt Dực bay đầy trời cùng ở trên không trung vẽ ra hình ảnh khó miêu tả. Trong đó các Nguyệt Dực bay nhanh cùng với trường mâu lao thẳng tới Tất Đồ, thậm chí là Nguyệt Dực to lớn vốn thuộc về lão cũng rít gào xông tới. Vô số Nguyệt Dực lấy trường mâu làm mũi nhọn, ở trên không trung thành hình dạng mũi tên, thoáng chốc tới gần Tất Đồ vẻ mặt hoảng sợ, muốn hủy diệt lão! Lão từ chỗ Nguyệt Dực lấy được lực lượng Khai Trần, bây giờ không thể tránh khỏi bị Nguyệt Dực lấy lại. Tất Đồ mặt tái nhợt, nhanh chóng lùi ra sau. Cảm giác muốn bái lạy Nguyệt Dực bay quanh người Tô Minh càng lúc càng mãnh liệt. Lão thống khổ nâng lên tay phải, một ngón tay mạnh đâm vào ngực, dường như có khói đen chớp mắt khuếch tán vòng quanh người thì loại cảm giác này mới mất đi. Nhưng hiển nhiên làm như vậy phải trả giá lớn, khiến lão lung lay, mặt tái nhợt, trong mắt lộ điên cuồng. Lão ngửa đầu rống hướng vô tận Nguyệt Dực và Huyết Lân Mâu đang lao tới. Theo tiếng rống, chỉ thấy luồng sáng đen bay ra khỏi miệng lão, ở trước mặt hóa thành cái đỉnh lô đen to cỡ hình người. Bên ngoài đỉnh lô điêu khắc vô số mặt người đau khổ, có kêu gào, dữ tợn, khóc lòng, cũng có sự phẫn nộ gầm rống không ra tiếng. Toàn bộ đỉnh lô tỏa ra hơi thở âm trầm, sau khi xuất hiện khiến xung quanh như bị đông lại. “Chú ý đỉnh lô này, lúc trước hắn từng sử dụng một lần, vật ấy ẩn chứa lực lượng kỳ lạ. Nếu không phải ta dùng bảy châm hiến tế sinh mạng sẽ không cách nào chống cự. Nhưng lão không thể phát huy hết sức, sử dụng xong sẽ biến yếu ớt!” A Công biến sắc mặt, vội nói. “Các ngươi đi chết cho ta!” Tất Đồ vẻ mặt hung tợn hộc máu rơi trên đỉnh lô. Lập tức đỉnh tô khuếch tán ánh sáng xanh u ám. Theo độ khuếch tán, thân thể Tất Đồ lập tức khô héo, tựa như máu thịt và sinh mệnh lúc này bị đám mặt người thống khổ trên đỉnh lô hút đi. Thoáng chốc đỉnh lô biến lớn cỡ mười mét. Hơi thở tang thương càng đậm đặc mấy lần. Bên trên lấp lóe ánh sáng u ám, rất nhiều mặt người điêu khắc trở nên sống động, thành đàn tuôn ra khỏi đỉnh lô. Sau khi mặt người xuất hiện, từng tiếng đau đớn vang vọng khắp trời đất. Cùng lúc đó, Huyết Lân Mâu của Tô Minh và vô số Nguyệt Dực đã xé gió tới rồi. Hai bên đều là một đám, trong chớp mắt tựa như hai đám mây đen đụng nhau, hình thành lực chấn và tiếng nổ mãnh liệt. Trong tiếng nổ, những mặt người tựa bong bóng vỡ tan, bị Nguyệt Dực xông vào điên cuồng xé nát. Nhưng dù là vậy, một Nguyệt Dực không mạnh lắm, thường sau khi xé rách mặt người thì cũng hóa thành sương đỏ bay lên trời, tan mất. Nhưng những mặt người khi bị xé nát thì không còn vẻ thống khổ mà lộ ra sự giải thoát. Dường như chúng nó xuất hiện không phải chiến đấu mà vì tìm chết, tìm nguồn gốc không đau khổ nữa. Đám người đó có một phần từng thuộc về Hắc Sơn bộ lạc, cũng có một số là thuộc Ô Sơn bộ lạc, Ô Long bộ lạc, những người chết đã mất tích nhiều năm. Có số ít không biết Tất Đồ từ đâu tìm tới, dung nhập vào khí cụ Tà Man, hiến tế thành oan hồn. Tiếng nổ không ngừng quanh quẩn, như muốn phá hủy mọi thứ tại đây. Huyết Lân Mâu tập trung toàn bộ sức mạnh của Tô Minh, khi Nguyệt Dực xung quanh tấn công và xé rách mặt người đau khổ đằng trước, thì nó thế như chẻ tre xuyên qua đám mặt người đâm vào đỉnh lô to lớn. Khoảnh khắc nó đâm vào đỉnh lô, Huyết Lân Mâu mạnh chấn động, bắt đầu từ mũi mâu lan tràn tan vỡ tới toàn thân mâu. Huyết Lân Mâu hóa thành vô số mảnh vỡ lần nữa rơi trên đỉnh lô. Đỉnh lô chấn động kịch liệt. Vốn một kích của Tô Minh không thể tạo thành thương tổn cho nó. Nhưng khi Huyết Lân Mâu lấy tan vỡ làm cái giá, bùng phát lực lượng mạnh nhất trong đời, oành một tiếng, khiến đỉnh lô chấn động xuất hiện một vết nứt nhỏ. Cùng lúc đó, vô số Nguyệt Dực rít gào lao tới, không ngừng điên cuồng đụng vào đỉnh lô, khiến vết nứt ngày càng lớn. Mọi chuyện nói thì dài nhưng kỳ thực chỉ vài giây. Chỉ nghe thanh âm như xé trời rạch đất, đỉnh lô vỡ thành hai nửa rơi xuống đất. Khoảnh khắc đỉnh vỡ ra, Tất Đồ phun búng máu, cơ thể lảo đảo vội lùi ra sau. Nhưng lão lại nhe răng cười. “Đỉnh Sát!” Bên Tô Minh cũng bởi vì Huyết Lân Mâu tan vỡ mà miệng mồm đầy máu. Huyết Lân Mâu là Man Khí đầu tiên hắn có được, cùng hắn trải qua trận chiến với Ô Sâm ở Phong Quyến, trận tàn sát đẫm máu vài ngày trước lúc bộ lạc di dời. Bây giờ khi nó bị phá hủy, Tô Minh bị thương không chỉ là thân thể, còn có tâm tình luyến tiếc. Nhưng tâm tình không nỡ này bị Tô Minh đè ép, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập tới. Chỉ thấy đỉnh lô vỡ làm hai rơi xuống đất bên trong tuôn ra thật nhiều khói đen, ngưng tụ lại hóa thành mặt người to lớn, nó rống gầm bay lên trời. Mặt to hơn mười mét, miệng há rộng, có thể nuốt vài Tô Minh. A Công đứng sau lưng Tô Minh biến đổi sắc mặt, xông lên trước định đẩy hắn ra, liều mạng ngăn cản mặt to. Nhưng Tô Minh lại tiến lên một bước, cũng chắn trước mặt A Công. Hắn duỗi ra đôi tay, lập tức các Nguyệt Dực đỏ mắt lao thẳng tới chỗ Tô Minh, chớp mắt tới gần. Từng Nguyệt Dực tập trung trên người Tô Minh, bao phủ từng lớp, Nguyệt Dực to lớn vốn thuộc về Tất Đồ cũng lao đến. Giây phút mặt to phía dưới lao đến cắn nuốt, thân thể Tô Minh bị thật nhiều Nguyệt Dực bao phủ, trong trời đất hình thành một Nguyệt Dực càng khổng lồ! Thoạt nhìn là một con, nhưng kỳ thực là do vô số Nguyệt Dực ngưng tụ thành! “Lửa!” Một tiếng kinh thiên động địa truyền ra từ người Nguyệt Dực khổng lồ. Thanh âm kia là của Tô Minh, nhưng cũng thuộc về các Nguyệt Dực. Theo thanh âm xuất hiện, từ người Nguyệt Dực khổng lồ bùng phát khí thế mạnh mẽ. Khí thế này không thuộc về Tô Minh mà là các Nguyệt Dực! Cơ thể Tô Minh giống như trái tim Nguyệt Dực, tinh thần của hắn tương đương với ý chí của Nguyệt Dực. Hắn có thể khống chế thân hình Nguyệt Dực khổng lồ, khi thốt ra một chữ lửa, xung quanh Nguyệt Dực giáng xuống thật nhiều ánh trăng, hóa thành biển lửa bạc, lấy Nguyệt Dực làm trung tâm giữa ở không trung lan tràn ra. Biển lửa bạc bùng nổ khuếch tán, mặt người to lớn lao lên định cắn nuốt lập tức lộ ra thống khổ, bị biển lửa bao bọc. Nó thống khổ hét thảm, cùng với Nguyệt Dực khổng lồ có Tô Minh bên trong bị bao phủ hơn mười mét thiêu đốt thành tro bụi. Gần như lúc mặt người bị thiêu cháy, Nguyệt Dực khổng lồ bay vòng quanh biển lửa bạc thẳng hướng Tất Đồ phương xa. Tất Đồ mặt tái nhợt, con mắt trợn to. Mãi đến giờ lão vẫn không thể tin điều mình nhìn thấy. Nhưng dù sao lão cũng là cường giả Khai Trần cảnh, có kinh nghiệm chiến đấu tràn đầy. Lão lùi ra sau, đem Tô Minh thành kẻ địch nguy hiểm hơn cả Mặc Tang. “Thanh Tác Man!” Tất Đồ nâng lên tay phải chỉ hướng không trung. Lập tức chỗ thịt nát giữa trán xuất hiện khe rãnh, giống như lúc Nam Tùng thi triển thuật này. Nhưng phía Tất Đồ thì khe hở trực tiếp lan tràn từ mặt chạy tới bụng, giống như cả người lão bị cắt ra. Luồng khói xanh đậm đặc từ khe hở trong người lão tuôn ra, vòng quanh người Tất Đồ, hình thành xiềng xích khói xanh!