[Dịch] Cầu Ma

Chương 110 : Gió cuốn mây bay


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Bóng dáng ấy nhắm mắt, lúc bị ngôi sao vẽ ra thì người áo đen ở giữa không trung phát ra tiếng thét trầm đục, mạnh rút lui thẳng tới chỗ Tất Đồ. Y chộp lấy cơ thể Tất Đồ định rời khỏi đây. Y cảm nhận được từ trời sao xa lạ truyền ra khí thế làm y sợ hãi. Khí thế này khiến y sởn cả tóc gáy, đã rất nhiều năm rồi y chưa từng có cảm giác như vậy. Hiện tại y không còn ý nghĩ bắt lấy Tô Minh nữa. Suy nghĩ đầu tiên trong óc là mau chóng rời khỏi đây! Nhưng giây phút y túm lấy Tất Đồ định rời đi, bóng dáng do trời sao hợp thành mở mắt ra, trong mắt là lạnh lùng và uy nghiêm khiếp người. Chỉ một ánh mắt đủ khiến Tất Đồ đầu óc trống rỗng. Lão cảm thấy bóng dáng trên trời sao này vượt qua cả Thần Tà Man phương bắc lúc trước lão hiến tế triệu hoán. ‘Y là ai!’ Người áo đen sợ muốn chết, cảm giác sợ hãi này khiến y không còn để ý điều gì, phóng người lên, dưới chân xuất hiện nhiều khói đen. Cả thân thể y và Tất Đồ đều nhanh chóng biến mất trong không gian. Ngay lúc người áo đen dẫn theo Tất Đồ dần biến mất, người có khuôn mặt khá giống Tô Minh ở trên trời sao nâng lên tay phải, không nắm thành nắm đấm mà khép lại năm ngón ấn xuống đất. Bàn tay vừa xuất hiện thì dưới đất liền nổi gió. Gió thổi qua chỗ người áo đen và Tất Đồ biến mất, không gian nơi này lập tức vặn vẹo. Chỉ thấy bóng dáng người áo đen và Tất Đồ như là bị cứng rắn kéo lại không cho chạy trốn. Khoảnh khắc hai người hiện ra, Tất Đồ hét thảm, đôi tay thành thịt vụn. Người áo đen đứng chắn trước mặt đã hộc máu, khuôn mặt giấu trong áo đen tràn ngập kinh sợ. ‘Tu vi gì thế này! Vượt xa Tế Cốt Cảnh rất nhiều...cường giả từ bên ngoài, chẳng lẽ y có thể so với Man Hồn cảnh!’ Bàn tay trên trời nhìn thì chậm rãi nhưng thực tế cực nhanh đập xuống. Phương hướng chính là chỗ của người áo đen và Tất Đồ. Tiếng đì đùng quanh quẩn, ngay lúc dấu tay đến, người áo đen phát ra tiếng gào thê lương, một phen túm lấy Tất Đồ, đưa lực lượng từ sau lưng vào người lão, mạnh ném lão hướng bàn tay. Tất Đồ vốn chẳng có sức phản kháng, cơ thể chớp mắt đụng phải bàn tay. Lực lượng do người áo đen truyền vào bùng nổ, cả người lão nổ tung phát ra lực lượng mạnh mẽ khiến trời đất chấn động. Nhưng bàn tay chẳng hề ngừng lại, dường như lực lượng này đối với nó chẳng đáng để ý. Nó xuyên qua lực chấn do Tất Đồ tự nổ chộp hướng người áo đen. Người áo đen mắt đỏ rực, y không thể tránh né. Mạnh nâng lên đôi tay, đốt sống lưng thứ mười ba phát ra lực lượng cường đại dung nhập vào đôi tay, đập vào bàn tay kia. Tiếng nổ lại vang vọng, người áo đen phát ra tiếng hét thê thảm, tay áo đen lập tức thành vải vụn, ngay cả áo đen trên người cũng vỡ thành từng mảnh, lộ ra hình dạng che giấu. Đó là một ông lão, cơ thể có đồ đằng đen. Xem hình dạng đồ đằng giống như một con mắt, ở sau lưng lão, khối xương sống lưng thứ mười ba tỏa hơi thở tang thương xa xưa. ‘Ta nhận ra đây là một pháp khí giữ lại tia ý niệm chẳng biết đã qua bao nhiêu năm. Chỉ là một tia ý niệm đã cường đại như vậy, người này nhất định là rất mạnh trong nước ngoài!!!’ Lão già hộc máu, đôi tay run rẩy lập tức tan vỡ. Lão biết giờ là giây phút sinh tử. Thân thể bắn ngược ra sau, lão giãy dụa nâng lên tay phải, chộp hướng hư không, trong tay xuất hiện một tấm da thú. Da thú có lông bạc, thoạt trông cực kỳ quý giá. Bây giờ lão chộp lấy nó trùm lên người, cùng lúc đó, đôi tay bắt ấn niệm thần chú, mười ngón tay vỡ nát xẹt qua đồ đằng trước người. Hình dạng đồ đằng giống như Man Văn trên người, là một con mắt! “Hóa Thú Biến!” Lão già gầm lên, người lấp lóe tia sáng bạc, cơ thể ở trong chớp mắt biến đổi cực kỳ quái dị. Chỉ thấy người lão bị da thú bao trùm, trong ánh sáng bạc da thú lan tràn toàn thân. Trong mắt Tô Minh lão biến thành mãnh thú bạc! Mãnh thú giống con trâu nhưng chỉ có một con mắt, toàn thân rậm rạp lông bạc. Đôi sừng trên đỉnh đầu lấp lóe tia điện. Dưới da lông bạc vị trí sống lưng thứ mười ba phát động tất cả sức mạnh Tế Cốt Cảnh, mạnh xông hướng bàn tay, phát ra tiếng dã thú gầm, đụng chạm. Bàn tay nâng lên, khi đụng vào ngưu thú bạc thì cả người con thú bỗng chấn động, đôi sừng trên đỉnh đầu lập tức vỡ nát. Lông bạc rơi rụng như là bị xén mất. Khi tất cả lông rụng hết, tầng da thú rách, tróc khỏi người ngưu thú. Ánh sáng chợt lóe, ngưu thú biến mất, lại xuất hiện lão già. Mặt lão trắng bệch, mắt lộ tuyệt vọng hộc máu, bị bàn tay đè lên người. Đôi tay lão vỡ ra, hai chân cũng tan nát, nửa thân dưới càng thảm, chỗ sống lưng thứ mười ba mạnh run lên, oành một tiếng vỡ nát. Khối xương này vỡ khiến lão già phát ra tiếng hét cực kỳ thống khổ, tràn ngập tuyệt vọng. Lão biết mình bị bàn tay đánh nát Man Cốt, từ nay về sau dù may mắn sống sót cũng sẽ không là cường giả Tế Cốt Cảnh. ‘Chỉ một tia ý niệm đã mạnh như vậy…’ Lão cười thảm nhắm mắt lại. Khoảnh khắc lão nhắm mắt, không trung chỗ chiến đấu hiện ra trạng thái không ổn định, giờ càng bị bàn tay ấn một cái hiện ra vô số khe hở quanh người lão già. Nhưng khe hở nhanh chóng lan tràn, phút chốc vỡ ra như tấm gương! Không gian tan vỡ! Trời đất có không gian, chẳng qua nó vô hình không nhìn thấy. Nhưng nếu gặp phải đòn tấn công mạnh mẽ thì sẽ có một chớp mắt giống như vậy, sau đó nhanh chóng tự khép lại. Nhưng khoảnh khắc vỡ sẽ hình thành cái hố nuốt vạn vật. Hố này có lực hút cực lớn, có thể hút hết mọi thứ xung quanh. Hiện tại không gian Ô Sơn vỡ ra, cái hố xuất hiện! Đó là một vòng xoáy màu đen. Lúc nó vừa xuất hiện, người áo đen trước tiên bị hút vào, khiến lão tránh khỏi một chưởng khiến lão tuyệt vọng. Cùng lúc đó, gió núi xung quanh, đá lăn, cây cỏ khô và tuyết đen, tất cả mọi thứ đều bay nhập vào hố đen. Cơ thể Tô Minh không thể nhúc nhích, hiện tại bị lực hút mạnh mẽ kéo người hắn bay thẳng tới hố đen, cùng đám đá vụn và cây cỏ hút vào trong hố. Khoảnh khắc bị hút vào, hắn thấy A Công nằm ở đỉnh núi khác, nhắm mắt lại, không biết chết hay sống, ông cũng bị hút vào hố. Đây là hình ảnh cuối cùng Tô Minh trông thấy. Trước mắt hắn tối đen, lúc bị hút vào trong thì đã mất đi tỉnh táo. Hố đen chỉ tồn tại vài giây liền khép lại, biến mất không còn bóng dáng, trời đất hồi phục như bình thường. Trời sao xa lạ cũng dần tán đi, bao gồm cả bóng người to lớn từ từ nhạt, cuối cùng quanh quẩn tiếng két két, cây cờ màu đen nhanh chóng biến thành vàng rơi xuống, bị gió thổi qua hóa thành tro bụi. Mặt đất nổ tung, xuất hiện từng vết rạn, tuyết đen không còn nhiều lắm đều tan mất. Một dấu tay to lớn hiện ra trên mặt đất, tiếng nổ vang vọng. Chỉ thấy một ngọn núi trong năm ngọn Ô Sơn vỡ ra thành tro bụi tan mất. Tất cả trở về bình tĩnh. Trong cánh rừng không bị lan đến, có một con khỉ nhỏ sốt ruột chạy nhanh. Nó bò lên Ô Long Sơn lúc trước Tô Minh bị cuốn vào hố đen, ở trên ngọn núi nó nhìn lên trời phát ra tiếng hú kêu gọi. Tiếng hú vang vọng thật lâu, mãi đến khi con khỉ nhỏ mặt đau khổ nhìn chân trời phương xa. Vẫn có thể thấy bên kia ngọn núi, dường như trong ký ức của nó Tô Minh từng nói muốn nhìn xem bên kia núi có cái gì. Dần dần con khỉ nhỏ xuống núi, sau đó không ai ở trong rừng trông thấy bóng dáng màu đỏ nữa. Nơi đây cũng không còn mấy năm một lần đêm trăng máu, không còn Nguyệt Dực. Năm ngọn núi Ô Sơn trải qua trận chiến tựa như năm ngón tay bị chém bỏ tận gốc một ngón, trở thành bốn ngọn núi, nhưng Hắc Viêm Sơn không có đỉnh. Kết thúc… Phong Quyến bộ lạc hoang tàn. Kinh Nam và Văn Yên, hai cường giả Khai Trần cảnh sau khi trở lại thì chọn bế quan, hoàn toàn không hé lộ về Phong Quyến Sơn. Chuyện lớn nhỏ trong tộc đều giao cho đám Thạch Hải phụ trách. Thậm chí họ không để ý việc tu hành của đám Diệp Vọng. Họ bị thương nặng, nếu không phải đối phương có kiêng dè không phóng nhiều sát khí, chỉ sợ hai người không thể sống sót trở về. Ô Sơn bộ lạc trở thành phụ thuộc Phong Quyến, trở thành bộ lạc thứ bảy của thành đá, cũng là bộ lạc yếu nhất. Tất cả Man Sĩ trong bộ lạc chỉ có tộc trưởng, Bắc Lăng, và cả Tiễn Thủ tàn tật. A Công không trở về, Lôi Thần không trở về, Tô Minh cũng không trở về. Trong bi thương, mấy ngày sau Ô Sơn bộ lạc sai người đi Ô Sơn một phen, kiếm trở về thi thể tộc nhân, Nam Tùng, Sơn Ngân, nói ra tình hình bốn ngọn núi Ô Sơn cho các tộc nhân biết. Họ tràn ngập đau thương. Cái ngày Tô Minh và Bắc Lăng ước hẹn, dường như là trùng hợp, vì những tộc nhân đã chết làm lễ tang một lần. Họ không biết Sơn Ngân phản bội, đem thi thể của gã cùng với tộc nhân chôn cất. Ngày tang lễ, bầu trời giáng xuống mưa tuyết, rất lạnh. Ngoài Ô Sơn bộ lạc, trong mưa tuyết lạnh lẽo có cô gái mặc áo trắng im lặng đứng đó sờ khuyên tai xương đeo ở vành tai. Khuôn mặt có tuyết và mưa, phải chăng cũng ướt đẫm lệ?