[Dịch] Cầu Ma

Chương 119 : Là hắn!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Gã đàn ông uống rượu trông thấy cô gái lập tức lộ ra vui mừng, đứng dậy muốn nói cái gì. Cô gái ánh mắt bình tĩnh đi tới ngồi đối diện gã đàn ông, mắt lướt qua bên Tô Minh định rời đi, như không quá để ý. “Được không?” Gã đàn ông thấp thỏm, không ngồi xuống mà nhỏ giọng hỏi. “Ngươi không đủ tư cách, nhưng ta tranh thủ thời gian một ngày cho ngươi chứng minh mình đủ tư cách.” Tô Minh rời đi, đây là lời cuối cùng hắn nghe được trước khi đi. Hai người nói chuyện không che giấu nhưng Tô Minh không muốn tham gia chuyện không liên quan mình. Dù hắn mơ hồ thấy giữa gã đàn ông và cô gái có gì đó bí ẩn, nhưng việc này không liên quan đến hắn. Một đêm bình yên, sáng sớm ngày thứ hai, Tô Minh từ tĩnh tọa mở mắt ra, sửa lại quần áo, rời khỏi gian phòng. Hàm Sơn Thành buổi sáng có sương mù mỏng manh, đi bên ngoài tựa như đạp mây, còn có loại cảm giác kỳ lạ. Ngày hôm qua quan sát và lắng nghe, Tô Minh càng hiểu về Hàm Sơn Thành hơn chút. Hắn đi trên đường, ngẩng đầu nhìn Hàm Sơn Thành. Thành này nói chính xác thì có bốn tầng, chỗ hắn đứng là tầng thấp nhất, phạm vi cũng lớn nhất. Lên tầng ba sẽ hạn chế tu vi. Nếu không đủ tu vi thì không thể tiến lên. Còn tầng thứ hai, thậm chí là tầng cao nhất thì phải có thân phận mới vào được. ‘Trên tầng thứ nhất là đỉnh núi, cũng là tháp hái sao của thành, chỉ có cường giả Khai Trần, trở thành khác một trong ba bộ lạc mới có thể vào.’ Ánh mắt Tô Minh liếc hướng đỉnh Hàm Sơn Thành, thật lâu sau mới thu lại tầm mắt. Hắn đi từng cửa hàng bán thảo dược trong tầng thứ tư. Tô Minh không mua thảo dược luyện chế Sơn Linh Dược và Nam Ly Dược. Lần này hắn tới Hàm Sơn Thành chủ yếu là tìm xem có bản đồ đi Tây Minh không, còn có thảo dược để luyện Đoạt Linh Dược. Tới buổi trưa, Tô Minh đi ra đi vào hầu hết chỗ bán thảo dược, có bán đầy đủ nhưng mắc hơn Phong Quyến nhiều. May là Tô Minh có thạch tệ Phương Mộc hiếu kính, coi như đủ xài. ‘Thảo dược luyện chế Đoạt Linh Dược còn thiếu năm…’ Buổi trưa, Tô Minh mắt suy tư đi tới cửa vào tầng thứ ba. Chỗ này có một cánh cửa lớn tương tự, bên trong lấp lóe ánh sáng âm u, xung quanh có mười mấy người như đang chờ xem kịch vui. Tô Minh trông thấy có một số Man Sĩ thuận lợi đi qua cửa, nhưng có không ít tu vi không đủ khi tiến vào thì bị bắn ngược ra. Dù sắc mặt không cam lòng nhưng không còn cách nào khác, không thử tiếp mà đi hướng đám người náo nhiệt, dường như mua cái gì mới thuận lợi đi vào cửa. Quan sát cánh cửa xong Tô Minh nhấc chân lên, đi tới gần cửa. Lúc hắn tới gần thì mọi người xung quanh lập tức nhìn chằm chằm. Tô Minh sắc mặt bình thường, tiến một bước vào màn sáng, nhưng lúc này hắn lập tức cảm nhận có lực bài xích rơi trên người, như bị ai đó dùng sức đẩy, lảo đảo lùi vài bước, không thể tiến vào. ‘Hạn chế tu vi tại Ngưng Huyết cảnh tầng thứ tám…’ Tô Minh nhướng mày lùi lại, dựa theo lực bài xích phán đoán yêu cầu vào cửa tầng thứ ba. “Lại một kẻ không có tài lại cứ muốn thử, nói ngươi đó, lại đây đi!” Trong mười mấy người xem kịch vui thì có một người hô to hướng Tô Minh. Tô Minh lạnh lùng nhìn. Người cất tiếng là một gã đàn ông trung niên chỉ có Ngưng Huyết cảnh tầng thứ năm. Gã thấy Tô Minh sắc mặt không tốt nhìn lại, lập tức trợn mắt lộ ra lệnh bài màu trắng giắt bên hông. “Hừ, thoạt nhìn cũng cứng đầu nhỉ. Lệnh bài thông hành này vốn chỉ cần một ngàn thạch, nếu ngươi muốn tiến vào tầng thứ ba thì phải một ngàn ba trăm thạch!” Gã đàn ông trung niên hừ lạnh, từ trong ngực lấy ra mảnh đá to cỡ bàn tay lắc lư trong tay. Tô Minh thu lại tầm mắt, không thèm để ý gã đàn ông trung niên mà nhìn hướng cánh cửa, lần nữa cất bước tiến lên. Hắn hành động chẳng những khiến gã đàn ông trung niên cười khẩy, cũng khiến tộc nhân ba bộ lạc buông bán lệnh bài thông hành chú ý. Họ nhìn, cất tiếng cười vang. “Đã mấy ngày không thấy người giống vậy, Phương Lâm, một ngàn ba trăm thạch cũng không bán!” “Không ngờ tên này khiến Phương Lâm nổi máu, hắn lời rồi. Nếu là ta thì không hai ngàn thạch sẽ không bán, hoặc là chịu bỏ tiền hoặc đừng mơ bước vào, ai bảo hắn không đủ tu vi!” Rõ ràng mười mấy người này rất quen thuộc, bây giờ ăn ý cười vang, không ai hạ giá mà còn nâng giá lên. Tiếng cười của họ khiến người xung quanh chú ý. Đặc biệt là những người không thể đi qua cửa đều lộ ra đồng tình. Tô Minh tới gần cửa, không bước vào mà nâng lên tay phải ấn mặt ánh sáng âm u, lần nữa cảm nhận lực bài xích. “Hai ngàn thạch, ngươi lấy ra hai ngàn thạch thì lão tử bán lệnh bài thông hành cho ngươi!” “Tên kia, ta cho ngươi biết, ngươi không phải người thứ nhất kiếm chuyện. Hôm nay ngươi không mua, theo quy tắc của chúng ta, lần sau đến dù không có ta ở đây thì ngươi phải mất nhiều thạch tệ mới có thể…” Gã đàn ông trung niên thuộc An Đông bộ lạc hét to nhưng chưa nói xong lập tức ngừng bặt. Mấy người đứng xem lần lượt giật mình, không cười nữa mà ngây ngốc nhìn cánh cửa, sắc mặt kinh hãi. Tô Minh đứng đó không động đậy, chỉ có tay phải ấn trên màn sáng nhưng ánh sáng kịch liệt nhấp nháy như có lực lượng vô hình nhập vào, khiến ánh sáng âm u tựa tấm vải bị xé ra hõm sâu vào, mặt trên lan tràn gợn sóng như không thể chịu đựng được nữa. Hình ảnh này khiến tộc nhân ba bộ lạc buôn bán lệnh bài thông hành đều hít ngụm khí lạnh. Gã đàn ông trung niên thì sắc mặt tái nhợt. Mấy năm nay họ ở đây kiếm thạch tệ, mỗi ngày gặp rất nhiều người ra vào, có thể nói là thấy rộng biết nhiều. Loại ánh sáng hõm vào thế này họ đã thấy vài chục lần, nhưng mỗi lần xuất hiện biến dị đều là cường giả Khai Trần cảnh tạo thành! Cường giả Khai Trần vừa vào cửa thì ánh sáng bị kéo lấy, cuối cùng như bị xé rách. Trong không khí yên tĩnh, màn sáng trước mặt Tô Minh đột nhiên xuất hiện vết rách, Tô Minh chậm rãi thu lại tay phải, bình tĩnh tiến một bước vào trong, màn sáng dần trở lại bình thường. Ngoài cửa tĩnh lặng, gã đàn ông trung niên làm bộ bình tĩnh. Mấy tộc nhân ba bộ lạc đứng cạnh gã sửng sốt nửa ngày đều đồng tình nhìn gã. “Chọc giận Khai Trần, Phương Lâm, ông tới số rồi.” “Không ngờ hắn lại là Khai Trần cảnh, trông hắn mới bao nhiêu tuổi chứ?” “Ta chưa từng thấy người này, chắc tiền bối đó gần đây mới đến Hàm Sơn Thành.” Gã đàn ông trung niên hơi hoảng, tuy nói cố gắng bình tĩnh nhưng nỗi sợ khiến gã không dám bán lệnh bài thông hành nữa, vội vàng rời đi. Gã thầm hối hận, ánh mắt gã luôn nhìn chính xác, nếu không thì đã không làm công việc này. Rõ ràng thấy Tô Minh lần đầu tiên thất bại, dựa theo lực bắn ra suy đoán tu vi của hắn, thế này mới ra tiếng nhưng không ngờ đã nhìn lầm. ‘Đây chẳng phải là ăn hiếp người sao. Ngươi rõ ràng là tiền bối, đi qua một lần là được, làm gì khó xử ta chứ.’ Gã đàn ông trung niên càng nghĩ càng thấy oan. Bên này Tô Minh đi vào cánh cửa tiến tới tầng thứ ba Hàm Sơn Thành. Hắn ngoái đầu nhìn màn sáng trong cánh cửa, lộ ra suy tư. ‘Nhờ tỉ mỉ khống chế, không phải Ngưng Huyết cảnh bình thường có thể nắm giữ. Lần thứ hai mình tỉ mỉ khống chế khí huyết thì đơn giản đi vào, nhưng màn sáng hõm vào rõ ràng khác với những người tiến vào.’ Tô Minh trầm ngâm đi theo đường mòn, cách hắn không xa là tầng thứ ba Hàm Sơn Thành. Kiến trúc bên trong không tính quá nhiều, người đi đường hơi thiếu nhưng mỗi người đều là Ngưng Huyết cảnh tầng thứ tám trở lên. Thậm chí kiến trúc hùng vĩ không thiếu uy nhiếp. Hiển nhiên các kiến trúc có cường giả trấn giữ. Dù là buổi trưa nhưng chỗ này không ồn ào như tầng thứ tư. Tô Minh đi bên ngoài các cửa hàng, đột nhiên mắt lóe sáng, vẻ mặt hơi kỳ lạ nhưng rất nhanh biến mất. Đây là một cửa hàng bán vật trên người dã thú, tràn ngập mùi máu. Trong cửa hàng một ông lão ngồi xếp bằng, nhắm mắt, trên cổ tay phải có chuông. Cửa hàng này không lớn, bên trái vách tường có chín cây đinh màu đen. Đóng đinh con nhện to cỡ bàn tay, nhện màu tím đã chết nhưng có chín chân! Cái chân thứ chín màu đỏ thẫm, rõ ràng khác với tứ chi còn lại. ‘Đây là một trong ba tài liệu luyện chế Nạp Thần Dược!’ Tô Minh thu lại tầm mắt, đi hướng gian hàng. Ngay lúc Tô Minh sắp bước vào gian hàng thì đột nhiên trên bầu trời Hàm Sơn Thành, ba đoàn khói bỗng cuồn cuộn, có tiếng sấm đánh vang vọng. Biến cố đột ngột lập tức khiến ông lão trong gian hàng mạnh mở mắt ra. Không chỉ mình ông, mấy người trong tầng thứ ba đều chấn động tinh thần, cùng ngẩng đầu lên. Chỉ thấy ba đoàn khói kịch liệt lăn lộn, cùng lúc đó, trong thành trì xây dựa vào núi trên tầng thứ nhất, trong tháp hái sao ở đỉnh núi đột nhiên vang tiếng chuông tang thương vọng tám hướng. *Đinh đinh đoong* Tiếng chuông như dấy lên âm thanh vô hình lan tràn xung quanh, chẳng những khiến người tầng ba chú ý, người tầng thứ tư xôn xao, ngay cả người ở tầng thứ hai bên trên cũng tập trung nhìn. “Ba tiếng chuông, là có người định xông vào Hàm Sơn Xích!” “Đã lâu không thấy người dám khiêu chiến Hàm Sơn Xích! Kẻ thất bại đều chết hết, nhưng một khi thành công thì có thể khiến ba bộ lạc thỏa mãn một yêu cầu!” “Yêu cầu là chuyện nhỏ, quan trọng là nếu thành công thì sẽ được tôn thờ làm khách cao quý nhất bộ lạc, địa vị hoqn xa khách bình thường. Ta thậm chí nghe nói là một trong các điều kiện Thiên Hàn tông thu đệ tử vào tông môn tại Hàm Sơn Thành!” “Người khiêu chiến Hàm Sơn Xích này định vào của bộ lạc nào?” Bên tai Tô Minh vang từng tiếng xôn xao, chỉ thấy đỉnh núi, chính giữa ba sợi xích liên tiếp ngọn núi xuất hiện một bóng người. ‘Là hắn!’ Tô Minh nhìn bóng dáng đó, mắt lộ suy ngẫm.