[Dịch] Chư Thiên Tế

Chương 1 : Tự do.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
sau →

Gió mát... Vi vu. Gió hây hây thổi, trên đất mẹ một đám cỏ lau không ngừng chập chờn theo từng cơn gió. Trời xanh Mây trắng. Đứng giữa cánh đồng cỏ lau mênh mông bát ngát này, tâm linh cùng tư tưởng vô câu vô thúc, tự do bay bổng. Cảnh đẹp, đẹp như trong thơ. Bênh cạnh đồng cỏ lau đẹp như trong tranh này, một thân ảnh từ từ xuất hiện mang theo khí tức tường hòa, nhàn nhã, bước từng bước tiến về phía trước. Cánh tay trắng nõn như ngọc, nhẹ nhàng lướt qua đám cỏ lau. Giống như đang hưởng thụ cảm giác mềm mại khi ngón tay tình cờ chạm phải vạt hoa lau, giống như là đang hưởng thụ từng tia nắng. Lại giống như là đang thưởng thức khung cảnh yên tĩnh, trời xanh gió mát, tâm linh thăng hoa. Hồi lâu. Một chiếc xe ngựa men theo con đường bên cạnh đồng cỏ lau, nhanh chóng chạy đến, thanh âm trục xe chuyển động trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy vang lên vô cùng rõ ràng. Đây là loại xe ngựa cực lớn dùng trong giao thương, không gian trong xe xếp đặt cực kỳ hợp lý, coi như là bảy, tám người ngồi cũng sẽ không cảm thấy chen chúc. Phía trước xe ngựa còn có bốn vị kỵ sĩ trung tuổi, lưng đeo lợi kiếm, mặt mày đầy vẻ đề phong hướng về phía những bụi lau dò xét, giống như là đang hộ vệ, bảo vệ xe ngựa đi đường an toản. Một lát sau, nam tử trung niên đi trước dẫn đường đồng tử đột nhiên co rụt lại, nhạy bén phát hiện ra một đạo thân ảnh xuôi theo đám cỏ lau bên cạnh đường, chậm rãi tiến về phía trước. Đó là một vị nam tử hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, thân vận thanh y, tướng mạo nam tử này không tính là quá điển trai, nhưng mà trên người hắn lại tản ra một khí chất không có cách miêu tả bằng lời, nhất là mái tóc lốm đốm bạc trắng như tuyết, chập chờn theo gió, càng khiến cho hắn tăng thêm 1 phần mị lực. Nam tử áo xanh này đi bên cạnh đám cỏ lau, thần sắc vô cùng bình thản, an tịnh. Hắn đứng ở nơi đó, giống như là cùng cả đồng cỏ lau hợp thành một chỉnh thể, hòa hợp khiến cho người ta không thể tìm thấy bất cứ khuyết điểm nào. Nhưng mà chính cảm giác hòa hợp khiến cho người ta không thể tìm thấy bất cứ khuyết điểm nào này lại chính là vấn đề lớn nhất.. Nguyên nhân chính là... Vị trí đồng cỏ lau này tên là Nhạn Đãng Hồ, mà Nhạn Đãng Hồ chính là một trong những con đường nguy hiểm nhất nối liền thành Thanh Hồng với Vấn Kiếm Sơn. Trên vùng đất ma thú hoành hành bốn phía này, cho dù không phải là nơi hoang dã cũng đều ẩn chứa nguy cơ trùng trùng, huống chi Nhạn Đãng Hồ còn là một trong những hiểm địa cấp ba. Hiểm địa cấp ba, thường có ma thú cao giai qua lại, một người nam nhân có thể ở nơi này bảo trì an tĩnh, bình yên đi về phía trước chỉ có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, hắn đối với hung hiểm bên ngoài hoàn toàn không biết gì ca,r chưa từng đặt chân qua thế giới bên ngoài thành thị, tông môn. Cho nên đối với hiểm địa cấp ba Nhạn Đãng Hồ đại danh đỉnh đỉnh, hắn vẫn có thể bảo trì an tĩnh. Chỉ có điều, từ khí chất tang thương, dường như đã thấu hiểu sự đời tản ra từ trên người nam tử này, không khó để nhìn ra hắn tuyệt đối không phải là loại trẻ tuổi, tiểu bối mới vào đời. Như vậy, chỉ có thể là loại khả năng thứ hai. Hắn là kẻ tài cao gan lớn, căn bản không để hiểm địa cấp ba Nhạn Đãng Hồ vào trong mắt, cho nên cho dù biết rõ là Nhạn Đãng Hồ có thể tồn tại ma thú cao giai, vẫn có thể nhàn nhã dạo chơi bên hồ. Nghĩ vậy, nam tử trung niên thúc ngựa chạy tới, chắp tay hành lễ vỡi nam tử áo xanh, khách khí nói. - Tại hạ thành Thanh Hồng- Đoạn Đao Môn, Từ Hồ, kính chào các hạ! Đi bên cạnh đồng cỏ lau, nam tử áo xanh nghe được thanh âm, bước chân hơi dừng lại một chút, xoay người nhìn về phía Từ Hổ đang tự báo tên họ, mỉm cười nhẹ gật đầu. Từ Hồ cũng là người từng trải, lộ trình từ thành Thanh Hồng đến Vấn Kiếm Sơn, mỗi tháng hắn cũng chạy hai, ba lần. Cũng có chút nhãn lực nhìn người, nam tử áo xanh này mang đến cho hắn một cảm giác bình lặng, ôn hòa, xem ra cũng không phải là hạng người đại gian ác, hơn nữa nhớ đến suy đoán vừa rồi, hắn lại vội vàng mở miệng. - Vị thiếu hiệp này, con đường này dẫn đến Vấn Kiếm Sơn, thiếu hiệp hẳn là định đến Vấn Kiếm Sơn phải không? Nam tử áo xanh không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu. - Trước mắt khoảng cách đến Vấn Kiếm Sơn còn hai ngày lộ trình, dường như thiếu hiệp cũng không có tọa kỵ, xe ngựa kia của ta vẫn còn ghế trống, nếu thiếu hiệp không chê, thì chúng ta có thể đi cùng, trên đường đi cũng có thể chiếu cố cho nhau, không biết ý của thiếu hiệp thế nào? - A.... Nam tử áo xanh khẽ cười một tiếng, nhìn Từ Hổ nói. - Hiện tại thế đạo hỗn loạn, ma thú hoành hành, ngươi không sợ ta là loại người lòng mang ý xấu hay sao? - Ha ha, Từ Hồ ta cũng lăn lộn trong giới tu luyện hơn mười năm rồi, cho dù tu vi bình thường, nhưng vẫn có chút nhãn lực nhìn người, thiếu hiệp khí chất an bình, tường hòa. Người có khí chất này, tuyệt đối không phải là hạng người cùng hung cực ác. Từ Hổ cười lớn, nói thẳng suy ngĩ của mình, cuối cùng lại bổ xung một câu. - Huống hồ cho dù là hạng người hiểm ác, đối mặt với đệ nhất kiếm tông của Thánh Quang Đế Quốc kiến lập trên Vấn Kiếm Sơn cường giả vô số, tránh đi còn không kịp, sao dám chủ động tiến lên? Ánh mắt của nam tử áo xanh cũng không dừng lại trên người Từ Hổ quá lâu, hắn đi đến bên cạnh bụi lau, quan sát một lát sau đó chọn ra một gốc lau tươi tốt bẻ xuống, cầm trên tay, cuối cùng mới khẽ liếc nhìn Từ Hổ nói. - Làm phiền rồi. Nghe được câu trả lời này của nam tử áo xanh, Tử Hồ vui vẻ vội vàng nói. - Thiếu hiệp, mời lên xe! Nói xong dẫn vị nam tử áo xanh này vào trong xe. Loại xe ngựa chuyên dùng cho giao thương này có không gian rất lớn, bảy, tám người ngồi cũng không thành vấn đề. Giờ phút này bên trong xe chỉ có sáu người tính cả nam tử áo xanh nữa cũng chỉ có bảy người, cũng không tính là quá chật chội. Trong sáu người có hai người hiển nhiên là giống như Từ Hổ cũng là hộ vệ. Thành Thanh Hồng cách Vấn Kiếm Sơn khoảng năm trăm sáu mươi km, cho dù tính năng cỗ xe ngựa này không tệ, nhưng đoán chừng một ngày cũng chỉ chạy được 200km, cộng thêm việc ăn uống trên đường cùng ngủ nghỉ ban đêm, cũng cần ba ngày mới tới nơi. Mà ở chốn hoang dã ma thú hoành hành này, buổi tối nghỉ ngơi tất nhiên cần có người canh gác, tự nhiên là mọi người không ngủ đủ giấc cho nên phải thay phiên nhau túc trực. Ngoại trừ hai người hộ vê, bốn người còn lại cũng chia thành hai tốp. Trong đó một tốp gồm ba người, một nam tử trung nhiên, một thiếu nữ 15, 16 tuổi, cùng với một nữ tử ăn mặc giống như thị vệ tầm 25, 26 tuổi. Ba người này có lẽ là hai cha, con cùng hộ vệ. Còn lại là một nam tử trẻ tuổi, ăn vận cũng có chút phong phạm của một vị thiếu hiệp, bên người có đeo một thanh bội kiếm bằng thép tinh, tuy nhiên không biết thực lực ra sao? Nam tử áo xanh đến cũng không khiến trong xe có động tĩnh gì, hai hộ vệ nhẹ gật đầu với hắn, sau đó thì khôi phục bộ dáng như cũ, tuy rằng nam tử trung niên muốn khách sáo một chút với nam tử áo xanh, chỉ là khi nhìn thấy hai vị hộ vệ nhắm mắt dưỡng thần cũng không tiện quấy rầy hai người, đối với nam tử áo xanh khẽ gật đầu, sau đó quét mắt đánh giá hắn vài lần rồi thu hồi ánh mắt lại. Xe ngựa chỉ ngừng trong chốc lát rồi tiếp tục lên đường. Dưới sự đề phong cẩn mật của bốn vị hộ vệ, xe ngựa hữu kinh vô hiểm vượt quá 8 km Nhạn Đãng Hồ. - Phù! Rời khỏi phạm vị Nhãn Đãng Hồ, bốn vị hộ vệ giống như là vừa trút đi được một gánh nặng thở dài một hơi, thần sắc căng cững cũng thả lỏng, thư giãn đi không ít. - Sắp tới chính là ngày diễn ra đại điển truyền ngôi tông chủ của đệ nhất kiếm tông của Thánh Quang Đế Quốc chúng ta- Lâm Môn Kiếm Tông, gần đây trên trường lui tơi không ít cao thủ, ma thú lợi hại gần như đã bị thu thập hết. Vì thế Nhạn Đãng Hồ mới có thể bình yên như vậy. Rời khỏi Nhãn Đãng Hồ, bốn vị hộ vệ thư thái cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, đã có tâm tư nói chuyện phiếm. - Cho dù rất nhiều thiếu hiệp của Lâm Môn Kiếm Tông hạ sơn càn quét Lương Dạ Lâm nhưng mà phiến rừng rậm này quá lớn, diện tích hơn hai trăm km, sợ rằng chúng ta chỉ có thể đi dọc theo bên cạnh nơi này, tuyệt đối không thể buông lỏng cảnh giác. Từ Hổ ta có thể lăn lộn chốn hoang dã, chính là bởi vì cẩn thận, nếu không chỉ sợ lúc này ta đã sớm giống như là các vị tiền bối trong môn hộ, phơi thây ngoài đồng rồi. - Vâng, sư huynh! - Đã biết! Từ lão đại. Ba vị hộ vệ bên cạnh vội vàng đáp lời. Một lát sau, vị hộ vệ trẻ tuổi xưng Từ Hổ là sư huynh kia chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói, - Sư huynh, vì sao chúng ta phải để cho người kia lên xe, hắn cũng không có trả tiền mà , chúng ta.... - Không được nói bậy! Người hộ vệ trẻ tuổi này chứng kiến Từ Hổ nghiêm mặt lại, vội vàng ngậm miệng, không nói thêm câu nào nữa. - Ngươi suy nghĩ thử xem nếu nam tử trẻ tuổi kia không có thực lực thì dám đơn thân độc mã hành tẩu trong hoang dã hay sao? Hơn nữa xung quanh Nhạn Đãng Hồ, thôn không có, điếm cũng không, điểm dừng chân gần đây nhất cũng cách nơi này một ngày lộ trình. Nói cách khác, hắn hành tẩu trong hoang dã đã một ngày, mấy năm nay ma thú hoành hành, tuy rằng, hành tẩu một ngày có khả năng chưa gặp phải ma thú. Nhưng thần sắc hắn không có chút nào tán loạn, bởi vậy ta phỏng đoán, nam tử này tám chín phần là một vị cao thủ chân chính., đám ma thu bình thường căn bản là chưa tiếp cận được hắn đã táng thân dưới kiếm của hắn rồi. Một vị cao thủ như vậy, một khi chúng ta gặp phải nguy hiểm, chính là trợ lực lớn lao, hắn lên xe của chúng ta chính là vận khí của chúng ta rồi, ngươi còn muốn tiền xe? - Thì ra là thế. - Sau này nên nhìn xa một chút, chúng ta lăn lộn bên ngoài kiếm cơn, ngoại trừ ma luyện tu vị, phương diện nhìn người cũng không thể bỏ qua. - Vâng, sư huynh.