[Dịch] Cơ Động Phong Bạo

Chương 117 : Tinh Hoa So Tài


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

“Lý Phong, nên thay bộ nào nghiêm chỉnh một chút đi. Định như thế này đi gặp Angel hả?” Chu Chỉ hơi chau mày. Y phục của cô ta quả là hết sức lịch thiệp, tuy không phải lễ phục dạ hội nhưng lộng lẫy hơn hẳn đồng phục thường ngày. Lý Phong không biết Chu Chỉ mua ở đâu song cũng chắc là hàng hiệu, quý giá chính là ở chữ đó. Còn hắn thì vẫn là sơ mi trắng quần âu xanh, cốt sạch sẽ là được. “Cô Chu, như thế mới là sinh viên chứ, vả lại sinh viên nghèo như em lấy đâu ra tiền...” Lý Phong nhún vai cười bất lực: “Nếu cô giáo tình nguyện viện trợ không hoàn lại thì em cũng sẽ hào hiệp nhận luôn, không nề hà gì đâu!” “Vậy hả? Ừm... sinh viên tốt nhất vẫn nên giữ bản sắc, mặc như thế này cũng tốt rồi...!” Chu Chỉ kết thúc câu chuyện, thản nhiên bước lên xe. Tiểu tử không bận tâm thì ta càng không để ý, xem nhóc sẽ có biểu hiện bất ngờ gì! Ngồi trong xe, Chu Chỉ điềm đạm nói lại một lượt mục đích buổi gặp tối nay, chủ yếu là để phía bên kia hài lòng. Dù sao thì người ta cũng là tầng lớp yếu nhân hàng đầu thế giới, tỉ lệ thành công của Lý Phong chỉ là năm mươi năm mươi. Chiếc xe đi một mạch đến khách sạn Hilton Thượng Kinh, Lý Phong cùng Chu Chỉ bước vào thang máy… Bề thế thật, đến Chủ tịch USE chắc cũng chỉ vậy là cùng. Hàng chục gã to cao đeo kính đen rải từ ngoài vào trong, không khác gì phim Hồng Kông... Chu Chỉ liếc nhanh sang Lý Phong... Hắn không chút tỏ ra căng thẳng, trái lại còn thản nhiên ngó nghiêng khắp nơi. Bất chợt trong lòng cô ta dấy lên chút lo lắng... Tiểu tử có hiểu hắn đang ở đâu không? Đừng có gây ra chuyện gì là tốt rồi! Thang máy dừng tại tầng 20, hai người vào lối đi riêng dành cho VIP. Từ tầng 20 trở lên Minky đã bao trọn. Được như thế không chỉ bởi Angel không chỉ là ngôi sao ca nhạc mà còn vì xuất thân của cô, rất ít người được phép biết điều đó. “Chào Thiếu tá Chu, mời theo tôi!” Một người đàn ông đeo kính đen tiến tới, lễ phép lên tiếng, đoạn dẫn Chu Chỉ và Lý Phong đến phòng họp: “Xin để học trò tự vào, phòng của cô ở phía đối diện!” Điều khiến Lý Phong ngạc nhiên là bên trong đã có bốn người chờ sẵn, nhìn phù hiệu trên áo thì chính là sinh viên của bốn Học viện hạng A còn lại của USE. Bốn người kia nhìn thấy Lý Phong, cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ... Không phải vì đột nhiên thêm ra một người, năm học viện đã có bốn ở đây, người thứ năm đến là chuyện đương nhiên. Có điều mấy kẻ kia đều tin đó sẽ là Lilan Carlos hay Hoàng Triều Dương gì đó, nào ngờ lại là một tên non choẹt chưa từng nghe từng biết, thật lạ lùng... Đúng là Alan mấy năm nay không được tốt lắm, nhưng chẳng nhẽ lại tồi tệ đến mức không biết nhìn người như vậy? Bốn người đều cho rằng Lý Phong không đáng để ý, hắn đương nhiên mặc kệ, tự tìm cho mình một chỗ ngồi xuống, đoạn không đợi mời bưng luôn một cốc nước uống ừng ực. Bốn tinh anh mẫu mực kia chỉ còn biết chau mày... Nhiệm vụ lần này không những là cơ hội để tiếp xúc với Angel, còn là lần đầu tiên giao đấu giữa sinh viên niên năm học viện quân sự lớn nhất. Nhiều năm nay cả năm trường đều cạnh tranh quyết liệt, điều này ai cũng biết, vì thế lần này cử đi đều là những tinh anh xuất chúng nhất. Đại diện cho Học viện Miguel là một sinh viên năm thứ 3, thân hình cao gầy song không hề có cảm giác yếu đuối, trái lại còn tỏa ra ấn tượng gân thép cốt sắt rất rõ rệt. Sau khi liếc Lý Phong vẻ coi thường, gã lại cúi xuống chăm chú ngắm đôi tay của mình. Thành viên Học viện Benfica là một tân sinh viên, trên mặt lúc nào cũng thường trực một nụ cười, không ngừng tò mò nhìn khắp xung quanh như thể cái gì cũng làm cậu ta hứng thú. Dĩ nhiên sự hiếu kỳ đối với Lý Phong là không thể thiếu. Vốn tưởng người đến sẽ là Lilan Carlos, đã lâu không được đấu với tiểu tử này rồi... Kết quả mọc ra một tên lạ hoắc, không lẽ sau khi đến Alan Carlos đã thụt lùi? Người được Học viện Buchanan cử đến cũng là một tân sinh viên, từ lúc đến chỉ nghe nhạc và chơi game, không hề để ý đến những người khác. Đại diện của Học viện Royal English là một nam sinh năm thứ hai, phong cách khá giống Hoàng Triều Dương, nghĩa là rất điển trai nho nhã, có thể nói là con hạc giữa bầy gà năm bọn họ. Biểu hiện của cậu ta rất bình thản, chỉ lẳng lặng quan sát một chút rồi quay xuống quyển sách trong tay. Xem ra bốn người kia đều quen biết nhau. Chuyện, cùng là siêu sao mà. Chỉ có Lý Phong là khiến ai cũng không hiểu ra sao cả... Mấy năm gần đây Alan quả thực chẳng có nhân tài nào, nếu không mấy học viện khác cũng đâu dám diễu võ dương oai ngay trên địa bàn Thượng Kinh! Lilan Carlos và Hoàng Triều Dương đều không đến, mà có đến cũng thế thôi, còn lâu mới có cơ hội thắng. Lẽ nào hai gã đó thấy khó đã rút trước, nhưng thế đâu có hợp với tính cách của họ?! Ngoài mặt bốn người đều ra vẻ không quan tâm, kỳ thực thâm tâm đều đang cố gắng mày mò, tên Lý Phong này là thần thánh phương nào? Trong khi đó, Lý Phong cũng đang... chửi thầm Chu Chỉ. Ma nữ đáng chết, từ đầu tới cuối tuyệt nhiên không nói với hắn còn có đối thủ cạnh tranh! Tuy mấy nhóc này không đáng bận tâm, nhưng tốt xấu gì ta cũng là chủ nhà. Nếu biết trước đã mang theo chút thuốc trợ tim hay cao dán gì đó, đừng để lát nữa chúng phải nhập viện máu me quá chứ! Nụ cười trên mặt Lý Phong, trong mắt bốn người kia đích thị là ý đồ cầu tài nhạt nhẽo. Xong rồi, thế là một đối thủ coi như không cần phải tính đến! Không phải chờ lâu, chừng năm phút sau cánh cửa nhẹ mở, một phụ nữ trẻ đeo kính đen trang phục công sở bước vào, phía sau là hai vệ sĩ lực lưỡng cũng đeo kính đen sì... Ai mà có vẻ kiêu ngạo như vậy? Ngoài Lý Phong, kỳ dư bốn người kia đều không có gì ngạc nhiên dường như đã biết cô ta là ai. Trước khi đến đây đúng là hắn hoàn toàn mù tịt, chỉ biết người cần bảo vệ là Angel, nữ, 16 tuổi, chưa kết hôn (16 làm sao kết hôn được??!!), nghề nghiệp ca hát. Minky đảo mắt một lượt qua năm gã, khẽ chau mày... Ngoại trừ một trông còn tạm không có lỗi với khán giả, bốn tên còn lại đều bình thường đến mức xấu xí. Thôi bỏ đi, cũng đâu phải là chọn diễn viên... Nhưng gen của người thường đúng thật là kém cỏi, thế kỷ Hai ba rồi mà sinh ra toàn những loại nhăn nhó méo mó thế chứ...! Minky thật không hiểu, tại sao nhân loại không cải tạo gen hết đi cho rồi? Chí ít cũng khiến được bề ngoài trông dễ chịu một chút, đâu có như mấy người nguyên thủy này… Thôi stop! Không cẩn thận lại bị nha đầu giáo huấn cho một trận bây giờ...! “Chào các cậu, tôi là Minky người quản lý của Angel. Năm người các cậu sẽ có một được được chọn làm vệ sĩ trong thời gian chúng tôi ở Thượng Kinh. Hy vọng sau đây các cậu sẽ chứng tỏ hết thực lực!” Nếu không phải biết trước đều là người do USE đề cử, thật khó tin lũ trẻ này lại là thứ mà họ gọi bằng “cao thủ”. Dù sao thì cũng đã dám vác mặt đến, vậy thì khỏi cần khách sáo đi! “Cô Minky, chúng tôi tất nhiên sẽ cố gắng hết sức. Có thể bảo vệ cho cô Angel là vinh hạnh lớn nhất của chúng tôi!” Đại diện của Royal English lên tiếng hết sức thấu tình đạt lý, như thể chính là đầu lĩnh của cả năm người. Trên thực tế Minky cũng cảm thấy người này thuận mắt nhất, đơn giản vì cậu ta trông... đẹp trai nhất! Chẳng thể khác được, người Inventer do những ưu việt về gen, tuy khả năng xuất hiện thiên tài chỉ cao hơn người thường vài ba lần, nhưng vấn đề ngoại hình đã được giải quyết gần như triệt để, vì thế mà Minky mới ác cảm với cả bốn người còn lại. Xấu quá đi, chỉ mỗi nhóc vừa lên tiếng là còn tàm tạm được! “Tốt lắm, giờ đi theo tôi! Thể lệ kiểm tra rất đơn giản, ba vòng loại ba lấy hai, sau đó sẽ do Angel đích thân lựa ra một.” Minky dẫn năm người đến trước cửa một dãy phòng, đoạn quay lại nhìn... Chỉ có cậu sinh viên thấp bé đang chơi game kia là có chút căng thẳng, còn lại ai nấy đều biểu hiện khá bình tĩnh. “Tên các cậu tôi không cần biết, hãy dùng luôn tên của trường học thay thế. Vòng thứ nhất: cận chiến. Đây là điều kiện cơ bản nhất của vệ sĩ, các cậu tự chọn phòng rồi vào. Thực lực của những người bên trong đều tương đương, bất kể dùng thủ đoạn gì, hạ xong đối thủ là có thể ra. Ngay khi đóng cửa là bắt đầu tính giờ, hiểu chưa?” Năm người đưa mắt nhìn nhau, không cần nghĩ ngợi chọn ngay cánh cửa gần mình nhất. Lý Phong có chút suy tính... Nếu như không phải vì Mã Khả và Đường Linh thì hắn sẽ tuyệt không phô diễn, nhưng lần này không thể không cố gắng một chút rồi... Lý Phong là người đầu tiên đẩy cửa, liền sau đó là ba người khác. Mãi đến lúc này cậu sinh viên thấp bé kia mới thu bộ đồ chơi lại, hất nhẹ gọng kính bước tới... Học viện Buchanan hết người rồi chắc, sao lại đưa một đứa trẻ ra đại diện? Dù không coi trọng công việc này thì cũng không thể lấy danh dự ra làm trò cười chứ?! Nhưng rất mau chóng, Minky nhận thấy mình đã sai lầm... Người đầu tiên bước ra lại chính là cậu trai đeo kính đó. Mới chưa được năm giây... “Trẻ con” thậm chí còn tỏ ra ái ngại, xoa xoa đầu: “Xin lỗi chị tôi đã ra tay hơi nặng, nửa giờ sau anh ta sẽ tự tỉnh lại.” Nói đoạn lại chúi đầu vào chơi game... Nhưng Minky thì hết dám xem thường nữa rồi. Người cô ta mời đến đều là cao thủ trong làng võ, Minky không hề nghĩ đám sinh viên non choẹt này có thể đánh thắng, chỉ là muốn xem ai cầm cự được lâu hơn mà thôi. Vậy mà không ngờ... Chưa đầy hai giây gã sinh viên xấu xí của Alan cũng đi ra, chẳng nói chẳng rằng dựa vào tường, không nhìn Minky mà chằm chằm vào “bốn mắt”. Lý Phong quả thực rất hứng thú với cậu chàng đeo kính này. Mấy gã bên trong không phải sát thủ nhưng đều rất khá, nếu không thể làm bị thương thì cũng cần một thời gian ngắn để quật ngã. Tiểu tử này vào sau cùng nhưng lại ra sớm nhất, thú vị đây! “Này, tôi là Lý Phong từ Alan, còn cậu?” Cậu chàng đeo kính ngước lên, cười bẽn lẽn: “Sinh viên năm thứ nhất Học viện Buchanan, họ Tôn trong Tôn Ngộ Không, tên Hãn trong chữ dũng hãn. Mong anh chiếu cố nhiều hơn!” “Thôi đi, chiếu cố cái giề! Tôi cũng là sinh viên mới, có thời gian chúng ta tỉ thí một chút!” Lý Phong thích nhất là đấu với cao thủ, nếu không phải đang mang nhiệm vụ không chừng hắn kéo ngay Tôn Hãn ra chơi vài chiêu. Nhưng bây giờ thì đành phải kiên nhẫn: “Cậu chơi gì mà say mê như vậy?” “À... anh cũng thích chơi game sao? Trò chơi con số tôi tự nghĩ ra, thú vị lắm!” Vừa nhìn thấy giao diện Lý Phong đã thần mặt… Đây đâu phải là “trò chơi”! Một hàng công thức xẹt qua, mấy định luật cao cấp cùng các phép tính nhẩm, trong tích tắc ấy người chơi phải đưa ra đáp án, bó tay...! Vậy mà tên đeo kính này lại hóa giải thoăn thoắt, các ngón tay lướt như múa trên bàn phím. Đây rõ ràng là chương trình kiểm tra khả năng tính toán và phản xạ đôi tay ở mức độ cao. Minky ngại thân phận, tuy cũng rất muốn xem nhưng không qua được tính sĩ diện, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua rồi quay đi. Nhưng chỉ cần như vậy cô ta đã giật mình... Nếu nói USE đã phổ cập đại học, vậy thì người Inventer với ưu thế gen có thể phổ cập cả nghiên cứu sinh trong cùng thời gian đó. Minky không phải loại mọt sách nhưng những thứ này cô ta biết, đều là những công thức siêu phức tạp. Nội dung trò chơi khá đơn giản, mỗi công thức trôi qua đại diện cho một quả bom, người chơi phải “tháo kíp” trước khi bom đến mục tiêu, chỉ cần một công thức không hoàn thành thì sẽ nỏ tung lập tức… Đầu óc người bình thường lợi hại như vậy sao? Một khả năng trí lực như thế, đến người Inventer cũng khó tìm! Thực ra, sự kiêu ngạo cố hữu của người Inventer đã sinh ra không ít sai lầm. Họ đã quên hệ thống gen ưu tú của họ gốc gác vẫn là những tinh anh cơ bản nhất của gen người. Tố chất bình quân của người Inventer cao hơn hẳn, số lượng tinh anh cũng nhiều hơn, nhưng nó không đồng nghĩa với việc trình độ cao nhất của hai bên cũng chênh lệch như vậy. Sự tiến hóa tự nhiên của gen người tuy chậm, nhưng một khi đột biến thì cũng sinh ra những nhân tài đủ khiến người Inventer hụt hơi mới theo kịp... “Tôi có thể thử không?” Lý Phong xoa tay hỏi. Nhìn qua mấy lượt hắn cũng bắt đầu nổi hứng. “Tất nhiên!” Tôn Hãn vui vẻ đưa máy cho Lý Phong. Gã này là người đầu tiên thấy trò chơi của cậu ta là thú vị, những người khác nếu không lắc đầu ngán ngẩm thì là xem không hiểu... Lý Phong bắt đầu chơi, anh bạn đẹp trai của Royal English kia mới bước ra. Vốn đang cố gắng rất ung dung thể hiện bản lĩnh trước mặt Minky, không ngờ đã có hai tên ở đó bình thản chơi game từ lúc nào, thành ra lời định nói đành phải nuốt trở lại... “A, anh lợi hại thật, rất ít người giữ được lâu như vậy!” Dễ dàng nhận thấy, tính cách Tôn Hãn không hề bặm trợn như cái tên của cậu ta, một dạng điển hình của người hễ gặp thanh niên nếu không gọi đại ca thì là anh, gặp phụ nữ gọi là dì, gặp đàn ông y rằng gọi chú! “Oa, vẫn bị over rồi!” Lý Phong tiếc nuối vỗ lên đầu. Game này bắt đầu khá đơn giản, càng về sau càng khó, không hiểu tiểu tử này chơi kiểu gì mà từ nãy đến giờ chưa hề bị ngắt quãng. “Cậu giỏi lắm!” Lý Phong thành thực. Hắn rất ít khen người khác, nhưng nhóc con này đúng là lợi hại! Tôn Hãn lại xấu hổ: “Đâu dám, trò chơi này là tôi tự tạo ra, chơi lâu rồi mọi quy luật đều đã nắm được cả...” Tuy Tôn Hãn khiêm tốn nhưng Lý Phong biết, kho dữ liệu chắc chắn chứa trong máy chủ rồi được tổ hợp ngẫu nhiên, hơn nữa mỗi lần các con số đều thay đổi. Nguyên lý thì đơn giản nhưng trò này tuyệt đối không phải là loại người thường có thể chơi được. Ngoài mặt không thay đổi nhưng Minky đã phải nhìn lại hai tên này… Tôn Hãn đã vậy, không ngờ Lý Phong cũng có thể chơi lâu như thế! Tinh anh của USE quả nhiên không thể xem thường. Minky tuy tính khí nóng nảy nhưng rất coi trọng người có bản lĩnh, tính khí kiêu ngạo nhờ thế cũng bớt đi khá nhiều.