[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)
Bữa cơm cứ thế diễn ra. Đường Tử Yên không có được bất kỳ tin tức hữu dụng gì. Cô không thể không thừa nhận ban đầu mình đã nhìn lầm Lâm Vân. thật không thể ngờ một tay cà lơ phất phơ lại có thể có bản lĩnh như vậy. Trước khi đến nhà xưởng tìm Lâm Vân, cô đã tìm hiểu một chút, khi được biết tất cả mọi sự tình đều là chủ ý của Lâm Vân. Cô đã hoàn toàn không biết gì về người thanh niên trước mắt này nữa rồi.
Hơn nữa hắn chính là người đã từng cứu Tô Tịnh Như. Đường Tử Yên bắt đầu tin tưởng phán đoán của Tô Tịnh Như. Con người này không phải người bình thường.
Hôm nay khi cô vừa đến công ty, thì nghe được báo cáo của Cam Dao, rằng hắn vừa đến đã dám tăng lương cho công nhân viên trong công ty lên gấp đôi. Thậm chí trong cuộc họp sáng hôm nay, một lần nữa tăng lên mấy lần tiền lương cho mấy công nhân viên chính, mỗi người còn có một trăm ngàn tiền thưởng. Đường Tử Yên quả thực cho rằng Lâm Vân chính là một nhà giàu mới nổi.
Nhưng hôm nay khi cô nghe Cam Dao nói kim ngạch trên số sách của công ty đã gần một trăm triệu nguyên, thực sự thiếu chút nữa là điên mất rồi. Đây đâu phải là bán nội y chứ? Đây quả thực là cướp ngân hàng mà. Lúc này mới có bao nhiêu thời gian chứ? Trong lòng đột nhiên vô cùng thừa nhận với cách làm tăng lương này của Lâm Vân. Con người này thực sự là một người bất bình thường.
- Lâm Vân, thẻ làm xong rồi, giao cho anh.
Cam Dao đưa hai chiếc thẻ ngân hàng cho Lâm Vân. Đường Tử Yên này biết, là Lâm Vân muốn trả tiền thiết bị. Tuy không biết tại sao trả bằng thẻ. Nhưng hắn hẳn là có đạo lý của mình, nên không hỏi thêm gì.
- Quản lý Lâm, trong chiếc túi mà anh xách đựng gì thế?
Đường Tử Yên thấy Lâm Vân dường như không thích mình lắm, đành phải tự khơi chuyện.
- À, là đồ lót tặng cho bà xã tôi, làm cả buổi chiều hôm nay ở xưởng đấy.
Lâm Vân giơ cái túi lên nói.
Đường Tử Yên hoàn toàn không còn lời gì để nói, rõ ràng là dùng nguyên liệu của nhà xưởng để làm đồ tặng cho người khác, còn ngang nhiên hùng hồn nói trước mặt Tổng giám đốc như mình. Tuy nhiên hắn đã có vợ rồi sao? Sao chưa nghe qua nhỉ?
Cam Dao nghe Lâm Vân nói nội y là để tặng cho vợ, trong mắt hiện lên chút ảm đạm. Lâm Vân không chú ý đến, nhưng Đường Tử Yên lại có thể tinh tế nhận ra? Trong lòng giật mình, lẽ nào Cam Dao này có ý gì với Lâm Vân? Có rất nhiều lần, cô ta nghi ngờ Tô Tịnh Như có ý tứ với Lâm Vân, không ngờ Cam Dao cũng như vậy.
Lâm Vân có sức hấp dẫn lớn như vậy sao? Đường Tử Yên nhìn chằm chằm phía sau lưng Lâm Vân và suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác được từng đợt hương vị trong lành yên tĩnh. Những lo lắng bàng hoàng mấy tháng qua của mình rõ ràng đã tan biến đi rất nhiều, hương vị đó cảm giác được từ trên người Lâm Vân. Trong mắt Đường Tử Yên hiện lên chút nghi hoặc, thầm nghĩ Lâm Vân này rốt cuộc là ai?
- Đường tổng, bây giờ chị đến khách sạn sao?
Cam Dao hỏi.
- Tiểu Dao, từ nay về sau chỗ riêng tư thì cứ gọi tôi là Tử Yên nhé. Đường tổng, Đường tổng nghe có chút xa lạ. Cô sống ở đâu vậy? Hay là tối nay tối qua chỗ cô ở nhé.
Đường Tử Yên bỗng nhiên muốn ở cùng với Cam Dao, để tìm hiểu thêm một chút tình hình của Lâm Vân.
- A, cái này có vẻ không tiện lắm.
Lâm Vân xen lời nói.
- Cái gì mà không tiện, tôi đâu có cùng với anh...
Đường Tử Yên lập tức im miệng, mặt bỗng chốc đỏ lên. Chuyện này cũng không phải là chuyện có thể tùy ý lấy ra để ví dụ.
- Đúng vậy, cô không yêu cầu ngủ cùng với tôi. Nhưng cũng như vậy thôi.
Lâm Vân như cười như không nhìn Đường Tử Yên. Cố ý dùng ngữ điệu mập mờ nói nốt ra lời mà Đường Tử Yên chưa nói hết.
- Anh...cái này làm sao giống.
Thấy Lâm Vân đùa như vậy. Đường Tử Yên có chút tức giận, nhờ anh thì nhờ anh, nhưng nói chuyện phải có chừng mực chứ.
- Bởi vì tôi sống cùng với Cam Dao. Cô tới chỗ Cam Dao ở, chẳng phải là ở cùng với tôi sao? Đạo lý đơn giản như vậy mà cô cũng không hiểu, giường nhỏ lắm, nhiều người ngộ nhỡ nhét không nổi thì không liên quan đến tôi đâu nhé.
Lâm Vân dường như có chút nghi ngờ với năng lực phản ứng của Đường Tử Yên.
Nghe được lời Lâm Vân nói, Đường Tử Yên ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ nhanh như vậy Cam Dao đã sống cùng với Lâm Vân rồi sao? Không đúng, Cam Dao nhìn không phải là hạng người như thế!
Tuy nhiên đào mắt nhìn sắc mặt đỏ ửng của Cam Dao, còn có chút căm tức trong đó. Đường Tử Yên lập tức hiểu rõ Lâm Vân này nhất định là đang nói hưu nói vượn.
- Phải không vậy, tốt thôi. Tôi cũng thích nhiều người chen chúc nhau. Đi thôi, chúng ta về thôi.
Đường Tử Yên kéo tay Cam Dao nói, sắc mặt còn mang chút hương vị ranh mãnh.
Lâm Vân thực tại đã bị người phụ nữ bưu hãn này đánh bại rồi, rõ ràng trực tiếp nói thích đông người chen chúc, thậm chí còn kéo tay Cam Dao giống như bà lớn bà bé gọi Lâm Vân về nhà.
- Tử Yên...
Cam Dao còn chưa nói hết lời. Đường Tử Yên liền nói:
- Tôi biết, cô không cần nói đâu.
Cam Dao thầm nhủ cô biết cái gì chứ? Tuy nhiên không giãi thích gì thêm.
Điều Đường Tử Yên không ngờ tới chính là Lâm Vân thực sự đi theo phía sau các cô. Lúc đầu còn nghĩ rằng hắn cố ý làm như vậy, nên cũng không để ý, thầm nghĩ để xem anh có thể giả bộ đến khi nào.
Tuy nhiên tiến vào ngõ Hạnh Hoa, khi Lâm Vân lấy chìa khóa ra mở cửa. Đường Tử Yên trợn tròn mắt, cô thật không ngờ Cam Dao thật sự ở chung cùng Lâm Vân.
Bây giờ đi ư! Nhìn ánh mắt nghiền ngẫm của Lâm Vân đang nhìn mình. Đường Tử Yên trong lòng thực tại không cam tâm hết lần này đến lần khác bại dưới tay con người trước mắt này. Tuy nhiên người ta sống cùng với nhau thì mình vào làm gì chứ? Thua thì thua. Ai, đang định tạm biệt Cam Dao. Lâm Vân lại mở miệng nói.
- Thật đúng là muốn đến ở cùng chúng tôi à. Ài, giường nhỏ quá, chắc chỉ có thể chen chúc nhau thôi. Các cô tự nguyện, không liên quan gì đến tôi nhé. Mấy ngày này ăn uống tốt, cơ thể được bồi bổ có chút lợi hại. Tôi vào trước nha.
Nói xong Lâm Vân đã bước vào trong nhà rồi.
- Hi hi...
Cam Dao nhìn Đường Tử Yên với sắc thái trên khuôn mặt thay đổi liên tục, thực sự nhịn không được mà cười thành tiếng, tên Lâm Vân này cũng đủ xấu mà.
- Tử Yên, chúng ta vào đi. Buổi tối chúng ta chen nhau một chút cũng được mà.
Cam Dao vừa nói vừa kéo tay Đường Tử Yên đi vào.
- Cam Dao. Cô...
Đường Tử Yên không ngờ Cam Dao lại có thể hào phóng như vậy, bản thân ở cùng với Lâm Vân thì không nói nữa rồi, không ngờ còn chủ động bảo mình cùng ở. Quả thực...Sắc mặt thoáng chốc trở nến khó coi vô cùng.
- Chị Tử Yên, không như chị nghĩ đâu. Bọn em thuê cùng phòng thôi. Chỉ là về sau khi làm cùng công ty mới quen nhau, chị đừng nghĩ nhiều quá. Anh ta nói giường nhỏ chật chội là nói hai chị em mình đấy.
Cam Dao thấy sắc mặt Đường Tử Yên không tốt, vội vàng giải thích.
Nghe xong lời giải thích của Cam Dao. Đường Tử Yên cuối cùng cũng thờ phào một cái. Ý nghĩ vừa rồi quả thực khiến cô chịu không nổi. Tên hỗn đản Lâm Vân này, không ngờ lại đáng giận như thế. Không ngờ lại có thể nói câu gì mà “Mấy ngày này ăn uống tốt, cơ thể được bồi bổ có chút lợi hại”. Đúng là đồ lưu manh. Tuy nhiên cô càng ngày càng có hứng thứ với anh chàng Lâm Vân này. Buổi tối vừa khéo tâm sự chút về hắn.
Nhưng Đường Tử Yên sau khi bước vào thì không còn nhìn thấy Lâm Vân đâu nữa, thật lâu sau nhịn không được, không khỏi hỏi Cam Dao:
- Lâm Vân sao mà không thấy đâu nữa vậy?
Khóe mắt Cam Dao hiện lên chút ảm đạm:
- Anh ta mỗi ngày đi về thì không đi ra nữa. Tuy nhiên ngày nào anh ta cũng đều dậy rất sớm.
Trong lòng còn có một câu không nói ra Đó là ngày nào cũng mang một chút đồ ăn sáng về cho cô.
- Ồ...
Đường Tử Yên lại một lần nữa bị kích thích bởi thói quen ly kỳ này của Lâm Vân.