[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)
Thời gian cả đêm, Đường Tử Yên đã tìm hiểu được nhiều chuyện liên quan đến Lâm Vân qua Cam Dao. Tuy bản thân Cam Dao biết cũng không nhiều, nhưng dù sao thì cũng sống chung với nhau cả một thời gian dài như vậy rồi…
Buổi sáng hôm sau khi thức dậy, Lâm Vân đã tu luyện trở về, mang về hai phầm điểm tâm cho hai cô gái. Nhìn thấy thân hình lười biếng khi vừa thức dậy của Đường Tử Yên, Lâm Vân cũng không khỏi không tán thưởng thân hình của Đường tổng này thực sự rất đẹp.
- Cam Dao em thật đúng là hạnh phúc quá đi, mỗi ngày đều có người mua đồ ăn sáng. Ngày mai chị cũng sẽ bắt đầu ở đây, Lâm Vân anh sẽ không chỉ giúp tôi một lần chứ?
Đường Tử Yên nhìn nhìn Cam Dao, lại có chút hàm xúc nói với Lâm Vân.
- Đường tổng cô tranh thủ đi rửa mặt đi, nhanh nhanh còn phải đến cửa hàng nữa.
Lâm Vân không chút gì dễ chịu nói.
Cam Dao mặt đỏ lên, trong lòng khẽ thở dài, biết hảo cảm của mình đối với anh chàng Lâm Vân này đã rất sâu rồi. Hắn cố ý tự mình thiết kế, rồi tự tay làm một bộ nội y, đó là để tặng cho vợ của hắn, là Hàn Vũ Tích kia ư? Vợ của hắn nhất định rất hạnh phúc.
“Cửa hàng trang phục Hương Tân” Đường Tử Yên trước đây không chỉ đã đến một lần, nhưng cảnh tượng rung động như hôm nay thì chưa từng gặp qua. Khi ba người Lâm Vân đến vẫn chưa tới chín giờ, “ Cửa hàng trang phục Hương Tân” vẫn chưa mở cửa, nhưng khách hàng đã xếp dài từ trước cửa của cửa hàng lên đến trên cầu vượt.
Lẽ nào những người này đều là đến mua nội y “Vân Tàm Miên”? Đường Tử Yên nhìn Cam Dao, Cam Dao mang vẻ mặt tự hào nói:
- Đường tổng, những người này đều là đến xếp hàng để mua nội y “Vân Tàm Miên” đấy. Chị xem bây giờ đã xếp hàng lên đến giữa cầu vượt rồi kìa, kỳ thực bình thường đều xếp qua cầu vượt cơ.
- Vậy tại sao bây giờ chỉ xếp hàng đến giữa cầu vượt vậy? Có phải lượng tiêu thụ không còn mạnh như trước rồi?
Đường Tử Yên có chút không hiểu hỏi Cam Dao.
- Không phải ạ, là bởi vì nếu xếp hàng quá dài, sẽ ảnh hưởng đến giao thông, bây giờ xếp hàng lên trên cầu vượt đã ảnh hưởng đến giao thông rồi, cũng may cầu vượt là đường giành cho người di bộ, không ảnh hưởng nhiều lắm.Quản lý Lâm đã ra thông cáo, mỗi ngày một người chỉ được mua nhiều nhất là hai bộ, hơn nữa người xếp hàng trước năm giờ không có phần, cho nên bây giờ buổi tối cũng không có người xếp hàng nữa. Tất cả mọi người đều đến giành chỗ từ năm giờ sáng.
Cam Dao giải thích nói.
- Vậy nhiều người giành chỗ như vậy, không ồn ào gây sự sao?
- Không có đâu,Quản lý Lâm đã đặt cameras ở đây, chỉ cần phát hiện gây sự, ồn ào, bất kể là ai, bất kể anh có lý hay không, tất cả đều hủy bỏ tư cách mua nội y “Vân Tàm Miên”.
Nghe xong những lời của Cam Dao, Đường Tử Yên hít một hơi thật sâu. Cô biết hình thức mới trong sản xuất của “Hồng Tường” là nội y “Vân Tàm Miên” rất ăn khách, nhưng không ngờ lại ăn khách đến mức độ này.
- Lâm quản lý , chào buổi sáng.
Một giọng nữ trong trẻo truyền đến.
- Chào buổi sáng, Ngũ Úc, anh giới thiệu với em một chút. Vị này là Tổng giám đốc của công ty chúng ta Đường Tử Yên. Đường Tử Yên đây là Ngũ Úc, là cửa hàng trưởng tại “Hương Tân Nữ Sức Thành” của chúng ta.
Lâm Vân thấy Ngũ Úc đã đến làm việc, liền giới thiệu cô với Đường Tử Yên.
- Chào cửa hàng trưởng Ngũ, sớm đã nghe Cam Dao nói qua về cô, rất vui được gặp cô.
Đường Tử Yên giơ tay bắt tay với Ngũ Úc.
- Chào chị, Đường tổng, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, sớm đã biết Đường tổng tuổi trẻ tài cao, gặp rồi mới biết chị còn trẻ như vậy, lại còn mỹ mạo như thế, mà đã là lão tổng của một công ty rồi, sau này mong được chiếu cố nhiều hơn.
Ngũ Úc vội nói.
- Được rồi, đừng nói những lời khách sáo nữa, bắt đầu mở cửa rồi đó.
Lâm Vân nói xong thì đi vào trong trước.
Ba người phụ nữ đi theo sao Lâm Vân bước vào cửa hàng, Đường Tử Yên thấy những người xếp hàng này quả thực không có tranh giành, không khỏi thầm khâm phục cách làm của Lâm Vân. Ngẩng đầu nhìn bốn xung quanh đều là máy cameras, cô lắc đầu không nói gì, lẽ nào nội y “Vân Tàm Miên” thực sự hấp dẫn người như thế ư?
Có hấp dẫn người hay không, Đường Tử Yên không biết, nhưng nhìn thấy tình hình tiêu thụ thì cô cũng biết được rồi. Mỗi một người đến đều mua hai bộ, tuyệt đối không có người chỉ mua một bộ, chiếc áo ngực rẻ nhất cũng phải mười một ngàn nguyên. Còn lại phần lớn là mấy chục ngàn thậm chí hơn trăm ngàn, có cái còn đến mấy trăm ngàn.
Trời ơi, Đường Tử Yên thực sự là ngây người ra rồi, đã thấy qua những cảnh tượng tiêu thụ như lửa cháy, nhưng cảnh tượng như vậy tuyệt đối là chưa gặp qua. Đây đâu phải là mua nội y chứ, đây rõ ràng là cướp tiền mà! Thời gian chưa đến một buổi sáng, năm trăm chiếc nội y được chuyển vào cửa hàng đã bán cháy trơn.
- Lâm Vân…
Giọng nói của Đường Tử Yên run rẩy, loại nội y này nếu tiêu thụ toàn cầu, “Hồng Tường” sẽ ra sao đây? Đường Tử Yên không dám tưởng tượng. Giơ tay nắm lấy hai tay của Lâm Vân, cô kích động nói không nên lời. Trước đây chỉ là cảnh tượng bán chạy được mô phỏng gián tiếp, nhưng bây giờ Đường Tử Yên được tận mắt chứng kiến, khiến cô không khỏi chấn động sâu sắc.
- Sao vậy, Đường tổng, sao mà gọi thân thiết thế hả, tôi là người đã có vợ rồi đó.
Lâm Vân vừa nói, vừa hẹ nhàng vuốt tay của Đường Tử Yên.
- Cảm giác thật nhẵn mịn a!
Trong lòng thầm cười, đưa tới cửa rồi, thì đừng trách tôi ác tâm với cô nhé.
Cam Dao và Ngũ Úc nhìn Đường tổng đặt tay mình lên tay Lâm Vân, Lâm Vân lại vuốt vuốt không ngừng, lại còn vừa vuốt vừa nói “thật nhẵn mịn”. Mà Đường tổng lại có chút ngây người giống như chưa phản ứng lại được, bàn tay không hề có ý rút ra. Hai người không khỏi thầm giật mình, tự nhủ lẽ nào Đường tổng này và Quản lý Lâm cũng…
- Ah, anh làm gì thế.
Đường Tử Yên cuối cùng cũng phản ứng lại, thấy Cam Dao và Ngũ Úc mang vẻ mặt kỳ quái nhìn mình. Nghĩ tới việc tay mình bị tay Lâm Vân này sờ tới sờ lui, người này quả thực là không biết xấu hổ mà.
- Lâm Vân, anh là đồ lưu manh.
Đường Tử Yên lập tức mặt ửng đỏ, lớn tiếng kêu lên.
- Đường tổng, tôi không có nói cô thất lễ, cô lại nói tôi là lưu manh. Hình như là cô cố ý đặt tay vào tay tôi mà, tôi đâu có chủ động, bên cạnh có người làm chứng nhé.
Lâm Vân nói xong vẻ mặt đầy ý tứ nhìn Đường Tử Yên.
Đường Tử Yên nghĩ lại vừa rồi là do mình trong lúc kích động đã nắm lấy tay Lâm Vân, mặt lại đỏ lên. Tự nhủ tên đốn mạt này không ngờ ra chiêu này với mình, rõ ràng là muốn báo thù vụ lần trước mình điều anh ta xuống cơ sở làm việc. Thầm mắng Lâm Vân này da dày, chỉ có điều cảm thấy tay mình nóng lên, bản thân lớn từng này rồi, vậy mà vẫn chưa đưa tay cho một người đàn ông sờ mó như vậy. Vừa rồi nghĩ lại động tác của Lâm Vân, không ngờ còn vuốt ve tới tới lui lui, đúng là đồ vô lại.
- Đường tổng, vừa rồi gọi tôi có chuyện gì không?
Lâm Vân thấy mình đã trả được một chút thù rồi, tâm tình cuối cùng cũng tốt hơn nhiều, cũng lười phải so đo với Đường Tử Yên này, bèn mở đề tài hỏi.
- À, Lâm Vân làm sao anh làm được thế.
Quả nhiên nghe thấy lời nói của Lâm Vân, Đường Tử Yên lập tức kịp phản ứng lại chuyện vừa rồi mình muốn hỏi, hỏi một cách vô ý thức.
- Làm sao làm được? Rất đơn giản thôi.
Lâm Vân thuận miệng đáp.
- Ồ, thực sự rất đơn giản ư? Vậy nhanh nói cho tôi biết đi.
Khi Đường Tử Yên trả lời, Cam Dao và Ngũ Úc cũng mang vẻ mặt kỳ vọng nhìn Lâm Vân, đều muốn biết cái này rất đơn giản, rốt cuộc là đơn giản chỗ nào?
- Bởi vì, tôi là thiên tài.
Lâm Vân híp mắt nhìn ba người phụ nữ, không khỏi cười thầm, tự nhủ quả nhiên lòng hiếu kỳ của con người mới là quan trọng nhất.