[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)
Nam tử trung niên tên Mông Chân rất nhanh lấy ra một cái hộp ngọc nhỏ. Cô gái che mặt nhận lấy cái hộp, mở ra nhìn một chút, rồi để ở trên mặt bàn nói:
- Đồ vật mà anh muốn tôi cho anh, anh mang nó rồi đi đi.
Tên mập ra dấu cho tên gầy gò đằng sau, tên gầy gò lập tức đi tới cầm chiếc hộp ngọc trên mặt bàn, xoay người trở lại trước mặt tên béo rồi giao cho y.
Tên béo mở chiếc hộp ngọc ra nhìn, sau đó thu hộp ngọc vào túi, gật đầu nói:
- Đã Mông muội khách khí như vậy, muốn giao nó cho anh bảo quản, vậy thì anh không khách khí. Tốt lắm, chuyện ở nơi này đã xong. Mông muội, anh với em đi thôi, thời gian buổi tối rất là quý báu.
Nói xong cười hắc chắc, lộ ra hàm răng bằng bạc.
- Uông mập, anh còn muốn thế nào nữa? Đồ vật tôi đã giao cho anh, anh còn không giữ lời hứa?
Cô gái che mặt cũng nhịn không được nữa, lớn tiếng quát.
- Ách, thật là kỳ quái, anh có nói gì đâu nhỉ? Vật này là chính em giao cho anh. Anh tới nơi này đã hỏi lấy của em cái gì chưa? Anh tới đây là muốn hẹn đi ăn tối với em thôi mà. Em đưa anh hộp ngọc này, coi như là vật đính ước giữa đôi ta vậy.
- Ha ha ha.
Uông mập nói xong cười to, lập tức lấy ra một điếu thuốc. Tên gầy tranh thủ tiến lên châm lửa.
- Anh…
Sắc mặt của cô gái trắng bệch, nhưng lại không thể làm gì được. Mông Chân đứng ở sau cô ta cũng nắm chặt tay, nhưng vẫn chưa đi lên động thủ.
Chỉ hít hai hơi, Uông mập liền vứt điếu thuốc xuống sàn nhà, nói:
- Không cần phải rượu mời không uống, lại uông rượu phạt. Anh không có nhiều kiên nhẫn như vậy. Nếu làm cho anh cao hứng, thì anh sẽ thu em là vợ bé. Nếu là mất hứng, Hừ, cô biết kết cục của con bé Tiểu Yến kia rồi đó. Nó chính kết cục của cô.
- Nguyên lai chính là tên súc sinh ngươi làm chuyện đấy. Uông mập, ngươi là tên súc sinh ăn thịt không nhả xương.
Cô gái che mặt tức giận đến toàn thân phát run.
- Cô em, đừng giả nai với tôi nữa. Cô hẳn là đã sớm biết cha cô và chú của cô là do tôi giết, vết sẹo trên mặt của cô kia cũng là do lão tử chém. Cô cần gì phải ẩn nhẫn, ha ha, muốn báo thù thì lên đây đi. Lão tử Uông mập nếu không làm thịt một con nhãi ranh như cô, lão tử cũng không phải là Uông mập.
Uông mập cười ha hả, kiêu ngạo nói.
Cô gái che mặt càng phát run, nhưng lại không nghĩ ra cách nào đối phó, gân xanh trên tay đã nổi lên. Hai tên nam tử đằng sau cô gái cũng đã chuẩn bị tùy thời động thủ.
- Nguyên lai chính là tên súc sinh ngươi làm hại lão tử. Đồ con heo này, lão tử liều mạng với ngươi.
Lý Thanh nói xong, lập tức đánh tới Uông mập. Y biết hôm nay đã không có cách nào rời khỏi đây, còn không bằng liều mạng làm thịt con heo mập này trước.
Sau lưng Uông mập có một nam tử áo đen, nhìn thấy Lý Thanh lao tới liền tung ra một cước. Lý Thanh bị đá văng xa vài mét, ngã xuống sàn nhà, không dậy nổi.
Cô gái che mặt nhìn Lý Thanh nằm dưới sàn nhà, trên mặt có chút xấu hổ. Nhưng cô ta cũng biết hôm nay không ai có thể chạy thoát. Không khỏi ngẩng đầu nhìn tay Lâm Vân từ đầu đến cuối đều rất trấn định kia.
Lâm Vân không nhanh không chậm bưng chén trà lên, lại uống một hớp. Vẫn chưa nói gì thì Uông mập đã mở miệng:
- Thật không nghĩ tới, khách của Mông muội lại là một tên trang bức như vậy. Lại có thể uống trà trong hoàn cảnh này. Tham Lang, lấy chút máu cho hắn uống.
Người là gọi là Tham Lang còn chưa đi lên, Lâm Vân đã nói:
- Ê heo mập, đưa cái hộp ngọc ngươi vừa cất đi cho ta xem một chút.
Lúc cô gái che mặt mở cái hộp ngọc kia ra, Lâm Vân liền phát hiện ra hộp ngọc có sự ba động của linh khí. Trong nội tâm đã sớm kinh hãi. Tuy nhiên hắn vẫn bất động thanh sắc. Trong đầu suy nghĩ, vì sao có nhiều linh thạch như vậy? Chẳng lẽ nơi này thực sự có người Tu Chân? Đang lúc nghĩ ngợi thì Uông mập đã gọi Tham Lang tới.
Nghe Lâm Vân nói vậy, chẳng những Uông mâp giật mình, tất cả mọi người đều giật mình. Kể cả người đứng phía sau cô gái che mặt cũng ngơ ngác nhìn Lâm Vân. Cô gái che mặt nhìn Lâm Vân, âm thầm tự nhủ, người này có phải là một tên ngốc? Hình như từ khi vào căn phòng này tới giờ, biểu lộ của hắn vẫn là không sợ hãi a.
- Ha ha ha…
Qua mười giây, Uông mập mới phản ứng, lập tức cười to. Thật lâu rồi y không nghe thấy chuyện nào buồn cười hơn thế. Lại có người dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với y. Tên này hẳn là một tên điên.
“Ngươi đoán không sai, ta vốn chính là một tên điên, bây giờ vẫn còn chút điên”
Khóe miệng của Lâm Vân lộ ra vẻ cươi cợt, hình như trả lời suy nghĩ trong lòng của Uông mập.
Uông mập vẫn không nói gì, Tham Lang đã đi tới trước mặt Lâm Vân, giơ tay chụp về phía ngực của Lâm Vân. Y muốn bắt Lâm Vân lại, rồi quật ngã xuống mặt đất.
Tuy nhiên, tay của y còn chưa đụng vào ngực của Lâm Vân, cổ tay đã bị Lâm Vân bắt lấy. Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cổ tay của y bị Lâm Vân trực tiếp bóp nát. Tham Lang còn chưa kêu ra tiếng, Lâm Vân lại giơ chân lên, đạp một cước vào ngực của Tham Lang. Tham Lang bị đá văng ra ba mét, đập vào tường nhà, không ngừng nhổ ra máu tươi, mắt thấy đã không sống nổi.
Mọi người nhìn môt màn này đều ngây dại. Sự lợi hại của Tham Lang, người nào ở chỗ này cũng biết, y chính là một trong bốn thủ hạ lợi hại nhất của Uông mập. Không nghĩ tới, Lâm Vân chỉ cần dùng một chiêu là cướp đi tính mạng của y. Trong khi hắn còn chưa đứng dậy. Đây là thứ yếu, quan trọng nhất là người này ra tay tàn nhẫn, hình như trong suy nghĩ của hắn không coi nhân mạng là cái gì. Khiến cho những dân liều mạng ở đây đều cảm thấy trái tim băng giá.
“Răng rắc”
Thủ hạ đằng sau của Uông mập đều giơ súng lên. Nhưng súng còn chưa nhắm vào Lâm Vân, toàn bộ đã bị rơi xuống mặt đất. Mà mỗi người thì vịn lấy tay cầm súng của mình, bởi vị trên cổ tay của bọn họ đều có cắm một mảnh gỗ, máu còn đang không ngừng chảy. Nhìn nhìn cái bàn trước mặt Lâm Vân, quả nhiên là thiếu một mảnh lớn.
Mông Văn hít vào một hơi. Lần này mình đã chọc vào một người nào vậy? Lại còn muốn bắt hắn lại, chuẩn bị nghiêm hình khảo vấn. Mấy người bên mình còn chưa đủ cho người ta tung mấy cước. Trong nôi tâm càng phát lạnh.
Uông mập nhìn mấy tên thủ hạ cầm súng phia sau, toàn bộ đều bụm lấy cổ tay, trên cổ tay tràn đầy là máu. Xem ra cổ tay của những người này cũng đã bị phế. Trong nháy mắt, mồ hôi đã rơi như mưa trên trán của Uông mập. Lại có người lợi hại như vậy, vì sao mình lại đen đủi như thế? Rõ ràng chọc giận một tên sát thần. Gặp phải thứ dữ rồi, trong lòng sợ hãi khiến y chỉ có thể lắp bắp nói:
- Anh hùng…Là do Uông mập tôi mắt mù, mới mạo phạm ngài…Tôi.
Uông mập nói đứt quãng, cố thể nào cũng không thể nói liền mạch được.
Pằng một tiếng, Lâm Vân vỗ bàn nói:
- Ngươi có phải là heo không, hay là điếc. Lão tử bao ngươi đưa cái hộp đây, con heo ngươi còn muốn lão tử nói mấy lần?
Uông mập lúc này mới phản ứng, vội vàng lấy cái hộp, cung kính chạy tới giơ hai tay đưa cho Lâm Vân, sau đó lùi lại vài bước, lau cái trán đầy mồ hôi.
Lâm Vân mở cái hộp ngọc ra. Quả nhiên là một viên linh thạch, giống với viên mà Tần Vô Sơn đưa cho mình. Lập tức nhướng mày, âm thầm tự nhủ, đã xuất hiện hai viên linh thạch rồi.. Chẳng lẽ nơi này thực sự có người Tu Chân?Mọi người ở đây thấy sau khi Lâm Vân mở chiếc hộp ngọc ra, chỉ cau mày trầm tư. Không ai dám phát ra âm thanh. Uông mập thì vụng trộm nhìn bốn phía, trong đầu đang suy nghĩ như thế nào mới có thể tránh được một kiếp này.
Lý Thanh đã nhận ra người này chính là người đã cứu mình ở Phần Giang. Trong nội tâm rất kích động. Khó trách người này lợi hại như vậy, nếu là hắn, thì không có việc gì được gọi là kỳ lạ cả. Thật không ngờ, ở Yên Kinh mình còn có thể gặp được hắn. Lý Thanh muốn đi lên chào hỏi, nhưng do hiện tại một phần là không đứng dậy nổi, một phần là Lâm Vân còn đang trầm tư.
Một tên thủ hạ áo đen của Uông mập chậm rãi di chuyển tới cửa lớn. Nhưng y còn chưa tới cửa, một tiếng a vang lên, y liền ngã xuống mặt đất, không đứng dậy nổi. Chỗ đầu gối của hai chân đều cắm một mảnh gỗ. Mắt thấy hai cái chân coi như là phế đi, người ở chỗ này đều khiếp sợ, không còn người nào dám cử động.
- Viên đá này vốn là của ai?
Lâm Vân cuối cùng đã lên tiếng.
- Lâm tiên sinh, viên đá này là do một người bạn của cha tôi muốn tôi giữ hộ, còn ông ta thì đi ra nước ngoài có việc. Có lẽ ông ta sợ mang viên đá này đi ra nước ngoại sẽ có rủi ro, nên không mang đi. Nhưng không biết là ai tiết lộ tung tích của viên đá này ra ngoài, nói rằng viên đá ở trong tay tôi. Còn nói viên đá này có tác dụng gì đó với việc tu luyện. Kỳ thưc, tin này toàn là tin vịt. Uông mập chính là muốn tìm viên đá này. Còn nguyên nhân vì sao y muốn viên đá, thì tôi không biết.
Cô gái che mặt tên Mông Văn vội vàng nói.
- A, heo mập, ngươi cần viên đá này làm gì?
Lâm Vân nhìn Uông mập hỏi.
- Hảo hán…Không phải là tôi muốn viên đá đó…Mà là một người bạn của tôi muốn có viên đá đó. Còn y muốn có viên đá để làm gì…Tôi, tôi cũng không biết.
Uông mập nơm nớp lo sợ nói hết mấy câu đó, trên trán lại đổ đầy mồ hôi.
- A, lại có chuyện như vậy? Trong tay bạn của ngươi còn những viên như thế này không? Hiện tại y ở chỗ nào?
Lâm Vân vừa nghe lời này, trong nội tâm cả kinh. Vội vàng hỏi câu đó.
- Y đã có viên đá nào trong tay chưa thì tôi cũng không rõ ràng. Có lẽ là chưa có. Nhưng y thu thập để làm gì, tôi lại không biết. Y tên là Hứa Sĩ, là một khách khanh (Người không thuộc gia tộc ,có tài năng, được gia tộc thuê làm việc) của Phan gia. Mỗi tháng đều đi ra ngoài mấy lần, nhưng không có chỗ ở cố định. Y dùng tiền rất là hào phóng. Tôi với y là ngẫu nhiên nhận thức. Y nói chỉ cần tôi kiếm được ba viên đá như vậy, y sẽ cho tôi hai triệu nguyên. Năm viên là năm triệu nguyên.
Uông mập nói một hồi, dần dần không còn nói lắp như trước.
Lại có người chuyên môn thu mua linh thạch? Lâm Vân lần nữa lâm vào trầm tư. Hắn cảm thấy hơi lo lắng. Người thu mua linh thạch này là ai? Chẳng lẽ thực sự có người Tu Chân ở thế giới này? Lâm Vân cảm thấy mình phải nhanh chóng tăng thực lực của bản thân lên.
Tuy nhiên, tên Uông mập kia còn nhiều điều chưa nói thật, không thể tin được.
Pằng một tiếng, Lâm Vân lại đập vào bàn nói:
- Tên béo, ngươi cũng giỏi nói dối đây. Ngươi là người của bang hội nào? Nếu lại nói thêm một câu nói dối, từ nay về sau ngươi khỏi cần phải lên tiếng. Ngươi sẽ giống như tay thủ hạ nằm ở cửa kia của ngươi.
Lâm Vân nhìn chằm chằm vào tên béo. Tên này hẳn là lão đại của bang hội nào đó. Nhưng y chỉ vì vài trăm nghìn nguyên mà tư mình chạy tới đây. Có chút không hợp đạo lý.
Uông mâp nghe Lâm Vân nói vậy, giật mình một cái, vội vàng nói:
- Đừng làm vậy. Tôi nói, tôi là người của Lang Bang, kỳ thực chỉ là một chân chay mà thôi. Viên đá này là Hứa Sĩ cùng là người trong bang yêu cầu tôi tới tìm. Lần này biết được trong tay của Mông Văn có một viên là do Hứa Sĩ nói cho tôi biết.
- Vậy tay Hứa Sĩ kia ở chỗ nào? Còn ngươi nữa, đứng đầu Lang Bang là ai? Lâm Vân tiếp tục hỏi.
- Bình thường Hứa Sĩ đều ở trong nhà của Phan gia. Hình như y có nhiệm vụ là thu mua các đồ ngọc gì đó. Mà bang chủ Lang Bang là Hoàng Khiếu. Tuy nhiên, hiện tại Hoàng Khiếu cũng làm việc cho Lữ cung phụng.
- Chính thức không chế Lang Bang của chúng tôi, chính là Lữ đạo trưởng. Cũng là cung phụng của Lang Bang. Tôi, Uông mập nhiều nhất chỉ là người sai vặt mà thôi.
Uông mập nói một hơi, có chút kinh nghi bất định nhìn Lâm Vân. Trong lòng y âm thầm suy đoán vì sao Lâm Vân biết mình nói dối.
- Vậy Lữ đạo trưởng là ai? Y ở chỗ nào?
Lâm Vân thấy lại chuyển tới một Lữ đạo trưởng, trong lòng càng hoài nghi.
- Lữ đạo trưởng là ai, tôi cũng không biết. Thậm chí tôi rất ít khi nhìn thấy y. Bình thường, các việc lặt vặt đều là bàn bac với Hứa Sĩ. Ngay cả nơi ở của Lữ đạo trưởng tôi cũng không biết.
Mồ hôi trên trán của Uông mập càng ngày càng nhiều.
- Hứa Sĩ sống ở đâu?
Lâm Vân nhìn Uông mập, phỏng chừng hiện tại y nói là sự thật.
- Hứa Sĩ đang ở nơi nào tôi không rõ. Mỗi lần đều là y đến Nhân Gian Thiên Đường tìm tôi.
- Nếu tìm y, chỉ có thể đi tới gia viên của Phan gia. Ở nơi đó có khả năng gặp được y.
Uông mập trả lời cẩn thận. Y sợ Lâm Vân nếu không hài lòng, liền đá một cước vào người y.
Lâm Vân âm thầm suy nghĩ, xem ra muốn tìm được Lữ đạo trưởng thì phải tìm Hứa Sĩ trước.
- Lý Thanh, cậu tới đây một chút.
Lâm Vân tự hỏi một lát, cảm thấy loại chuyện này cũng không cần phải lo lắng. Chỉ cần mình nhanh chóng tăng cường thực lực là được. Vạn nhất gặp môt người Tu Luyện mạnh hơn mình, thì tính là mình không may mắn. Tuy nhiên, vẫn nên đi một chuyến tới Phan gia kia.
Nghe thấy Lâm Vân gọi mình, Lý Thanh vội vàng nhịn đau đi tới bên cạnh Lâm Vân nói:
- Ân công, không nghĩ tới ở Yên Kinh có thể gặp lài ngài. Thật sự là..
Thần sắc có vẻ rất kích động.
Lâm Vân đập một chưởng lên bờ vai của Lý Thanh, lực lượng Tinh Vân vận chuyển. Lý Thanh chỉ cảm giác có một dòng khí nóng chảy vào người, rất là thoải mái. Cảm giác buồn bực khi bị trúng một cú đá kia đã biến mất không còn nữa. Y rất là kinh hỉ, thậm chí có chút hoảng sợ. Vốn biết bổn sự của người trẻ tuổi cứu mình này rất lớn, không ngờ lại lớn đến trình độ như vậy.
- Ừ, sau này gọi tôi là Lâm Vân là được, không cần phải gọi là ân công làm gì. Không phải cậu ở Phần Giang sao? Vì sao lại tới Yên Kinh?
Lâm Vân có chút kỳ quái hỏi.
- Chuyện này một lời khó nói hết. Lúc trước tôi ở Phần Giang tiếp tục phát triển hội Hắc Long. Hơn nữa còn thành công nắm giữ hội Hắc Long. Nhưng không ngờ Hoàng Đơn còn có một người huynh đệ là Hoàng Song. Hoàng Song đã âm thầm khống chế bộ phận lực lượng của Hắc Long. Cuối cùng y thừa dịp tôi không phòng bị, liền phản bội lại tôi. Tôi bị tổn thất thảm trọng, liền mang theo vài người huynh đệ rời đi Phần Giang, chạy tới Yên Kinh. Tuy chỉ có hai tháng, nhưng tôi ở chỗ này cũng đánh ra một chút danh khí. Không ngờ lần này lại bị tên heo mập của Lang Bang ám hại, khiến tôi và Thiên Minh xảy ra xung đột.
Lâm Vân đơn giản kể lại kinh nghiệm của mình.