[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)

Chương 165 : Biến cố ở ao đầm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

- Anh rể, con rắn cắn em lần trước có hình dáng giống hệt bức tranh này, lúc đấy em có nhìn thấy nó thoáng qua. Hàn Vũ Đình thấy Lâm Vân cầm hai bức tranh, vội vàng chỉ vào một bức có hình con rắn. Trong lòng Lâm Vân thầm than, thiên nhiên thật rộng lớn, điều kỳ diệu đâu đâu cũng có. Chất độc mình không thể giải được, thì những người thổ dân này lại biết cách giải. Thậm chí còn vẽ bức tranh cho mình. Lâm Vân chào từ biệt người thổ dân. Hắn không biết bọn họ là người Anh-điêng bản xứ hay là người của bộ tộc nào khác, mà vật hắn tìm, có lẽ chính là Jaguar. Tuy nhiên, những điều này cũng không phải những điều hắn muốn biết. Hiện tại hắn đã biết loại thảo dược có thể trị liệu cho Hàn Vũ Đình. Lâm Vân vô luận thế nào cũng phải đi thử một lần. Dù sao, nếu như Hàn Vũ Đình có thể đi lại được, thì tiến độ tìm kiếm của mình sẽ nhanh hơn nhiều. Một đường dọc theo hòn đảo tìm kiếm, Lâm Vân đã đi chệch tuyến đường trên bản đồ. Nhưng hắn cũng không lo lắm, bởi vì hắn đã nhớ kỹ tuyến đường đó trong đầu. Hòn đảo này cũng không phải là gần. May mà bức tranh mà người thổ dân vẽ coi như chính xác. Nhưng dù vậy, đến buổi chiều ngày hôm sau, Lâm Vân và Hàn Vũ Đình mới tới nơi. Nhưng vừa đến, Lâm Vân liền trợn tròn mắt. Bốn phía của nơi này là vô tận ao đầm và trũng nước. Mà ở giữa khu vực ao đầm này là một hòn đảo nhỏ. Như vậy, người thổ dân kia nói không sai. Ở trong rừng nguyên thủy lại có một hòn đảo, tuy không phải đặc biệt khiến người ta kinh ngạc, nhưng Lâm Vân lại cảm thấy hòn đảo này có chút quỷ dị. Bất quá, chính là quỷ dị, Lâm Vân cũng muốn đi vào xem xét một lát. Phải chờ tới khi thăng cấp Tinh Hồn hậu kỳ, không biết muốn chờ bao lâu nữa. Mà nơi này có thảo dược có thể giải độc cho Hàn Vũ Đình, nên đương nhiên muốn đi. Tuy đã tìm được vi trí rồi, cũng khẳng định phải đi vào. Nhưng làm thế nào để đi tới lại là một vấn đề khá lớn. Xung quanh hòn đảo nhỏ kia đều là ao đầm, và những vũng nước khá kỳ lạ. Vậy làm thế nào để đi tới đó bây giờ? Chắc nên dùng bè tre hoặc bè gỗ để đi qua. Đây là rừng rậm, thiếu gì cây cối. Thích hợp làm bè gỗ nhất chính là cây Balsa, vừa cứng rắn, lại rất là nhẹ. Là loại gỗ phù hợp với mọi yêu cầu của một chiếc bè. Mà xung quanh đây có khá nhiều cây Balsa. Lâm Vân để Hàn Vũ Đình xuống, rồi lấy dao chặt mấy cây Balsa. Hắn muốn ngay lập tức làm một cái bè gỗ. Lâm Vân đã Tinh Hồn trung kỳ, cho nên làm việc vô cùng mau lẹ. Hàn Vũ Đình nhìn Lâm Vân dùng dao như múa, trong lòng âm thầm ngạc nhiên. Nàng cơ hồ không nhìn thấy động tác của Lâm Vân. Chỉ là trông thấy ánh dao lóe lên. Một cái cây thô ngay lập tức biến thành một những thanh gỗ dẹp, phẳng lì. Các tài liệu làm bè gỗ đã đơn giản hình thành. Lâm Vân lại đi tới gần đó cắt một ít dây leo, buộc chặt những thanh gỗ lại, chất liệu dây leo ở đây rất tốt, không sợ bị đứt ra. Chỉ vài phút sau, Lâm Vân đã buộc những thanh gỗ Balsa thành một cái bè giản dị. Đặt bè gỗ ở trong ao đầm, ôm lấy Hàn Vũ Đình, rồi đi tới trước cái bè. Lâm Vân vận dụng lực lượng Tinh Vân vào hai chân. Bè gỗ nổi trên ao đầm giống như bị ai kéo đi vậy, trực tiếp lao tới phía trước. Hàn Vũ Đình nằm trong ngực của Lâm Vân, cho dù nàng ngốc cũng biết anh rể này của mình là một người không bình thường. Rõ ràng có thể dùng chân để điều khiển cái bè gỗ đi nhanh như vậy. Nàng kìm lòng không được muốn rời khỏi ngực của Lâm Vân để đứng cùng hắn. Nhưng bất đắc dĩ, khí lực trên người của nàng không còn tí nào. Lâm Vân nhìn thoáng qua Hàn Vũ Đình vừa động đậy, cho rằng sợ hãi, lền ôm chặt nàng chặt hơn. Hàn Vũ Đình được Lâm Vân ôm sâu vào ngực, trong nội tâm đột nhiên có chút khác thường. Thậm chí có chút động tình, khiến nàng mắc cỡ đến đỏ bừng mặt. Vì sao mấy ngày hôm trước mình lại không có cảm giác này? Cho dù Lâm Vân giúp nàng làm những chuyện rất là tế nhị kia, nàng cũng chỉ có chút thẹn thùng mà thôi. Tuyệt đối không động tình như vậy. May mà Lâm Vân chỉ tập trung điều khiển bè, nên không có phát hiện ra biểu lộ quẫn bách của Hàn Vũ Đình trong ngực. - Anh rể, vì sao anh có bản lĩnh như vậy? Đây không phải là lần đầu tiên Hàn Vũ Đình hỏi câu này. Nàng chỉ là muốn dời đi sự chú ý để đỡ xấu hổ mà thôi. Lâm Vân tức cười, chẳng lẽ lại nói cho Hàn Vũ Đình, mình là người Tu Tinh sao. Tuy nhiên, Hàn Vũ Đình cũng không có tiếp tục hỏi vấn đề này, mà là nói: - Anh rể, em biết anh là người rất có tài năng. Nhưng anh có thể nói cho em biết vì sao trước kia anh phải giả bộ làm như vậy không? Em thích con người của anh lúc này hơn. Còn có, chiếc vòng trên cổ tỷ tỷ là do anh tặng chị ấy sao? Mắt thấy sắp lên tới đảo, Lâm Vân đành phải trả lời: - Những thứ này về sau hẵng nói. Sắp tới nơi rồi. Mà loại gỗ Balsa này thật không tệ, làm thành bè gỗ lại có thể có hiệu quả hơn cả bè tre. - Ừ. Hàn Vũ Đình rất nhu thuận trả lời một tiếng, rồi lại cúi sâu vào ngực của Lâm Vân. Lâm Vân cười cười. Trong lòng nghĩ, còn biết sợ hãi cơ đấy. Đúng lúc này, đột nhiên phát sinh dị biến. Một tiếng Oanh vang lên, một lực lượng rất lớn từ ao đầm đánh vào cái bè gỗ. Lâm Vân đang nghĩ tới chuyện của Hàn Vũ Đình và chiếc gỗ Balsa, hơn nữa do sắp tới đích, tâm tình hơi buông lòng, nên không có chú ý. Khiến bè gỗ bị cỗ lực lượng này phá tan thành năm sáu mảnh. Lâm Vân mượn nhờ lực đẩy, nhảy lên hai mét. Còn chưa kịp nhìn xuống dưới xem là con gì, thì mắt thấy phải rơi xuống ao đầm. Lâm Vân nhìn hòn đảo phía trước, thấy còn cách vài mét. Vô luận như thế nào cũng không có khả năng thoáng cái có thể nhảy lên đảo. Mà một khi mình rơi vào ao đầm này, lại bị sự công kích của một con vật chưa biết, vừa muốn chống chọi nó, vừa muốn chiếu Hàn Vũ Đình, thì kiểu gì cũng bị ăn thiệt thòi. Nếu ở phía dưới không chỉ có một con, mà có một đám, thì không chừng mình chỉ một con đường chết. Công kích của con quái vật này có vẻ giống như con quái vật trong sông Amazon mà Hàn Vũ Đình kể. Mắt thấy muốn rơi xuống, mà phía dưới con quái vật đã há cái miệng rộng tràn đầy khủng bổ, chỉ chờ hai người Lâm Vân rời xuống là làm thịt. Lâm Vân hít vào một hơi. Hàn Vũ Đình cũng nhìn thấy mình và Lâm Vân sắp rơi vào miệng quái vật, sợ tới mức nhắm chặt mắt lại. Lâm Vân nhìn con thú, biết rằng hôm nay khó mà tránh được một trận ác chiến. Lúc rơi xuống miệng của nó, Lâm Vân dùng sức đá. Đồng thời mượn nhờ lực của cú đá này, lần nữa nhảy lên hơn ba mét. Đã biết không thể không rơi xuống đầm, Lâm Vân liền ném Hàn Vũ Đình lên bờ, đồng thời cũng ném luôn cái ba lô theo. Ném xong Hàn Vũ Đình và cái ba lô, thì Lâm Vân từ từ rơi xuống đầm. Hàn Vũ Tích bị Lâm Vân ném tới bờ, trượt ra xa một lúc, nhưng chỉ thấy hơi đau ở mông, không có bị tổn thương gì cả. Chỉ là chân tay vẫn như vậy, không có khí lực. Quái thú bị Lâm Vân đá một cước, rõ ràng không há miệng lần nữa, làm cho Lâm Vân không có cách nào mượn lực. Hàn Vũ Đình ngồi ở trên bờ, trợn mắt nhìn Lâm Vân rơi xuống ao đầm. Cái ba lô thì đã rơi xuống bên cạnh nàng. Sau khi Lâm Vân rơi xuống, nước trong ao đầm kêu lên sùng sục, sau đó thì yên tĩnh. Hàn Vũ Đình nhìn chằm chằm vào ao đầm môt lúc, mới kịp phản ứng là Lâm Vân đã rơi vào trong đó. Một tiếng khóc xé rách cổ họng: - Lâm Vân…Anh rể…. Ở bên cạnh Lâm Vân vài ngày, từ cảm kích Lâm Vân đã cứu mình, rồi đến sùng bái. Lâm Vân liên tục chiếu cố nàng mà không có câu than vãn nào, khiến nàng thậm chí sinh ra một ít cảm xúc mà chính nàng còn không biết. Nhưng hiện tại Lâm Vân đã rơi vào ao đầm, biến mất không thấy gì nữa. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn và cô đơn. Nàng hầu như quên hết tình cảnh cua mình, quên hết việc nàng sẽ chết nếu không có Lâm Vân bên cạnh. Không biết khi nào Lâm Vân đã trở thành người thân mà nàng ỷ lại. Lúc này nàng mới chợt hiểu, mất đi Lâm Vân, nàng không có cách nào thừa nhận sự thật này, không muốn mất đi anh rể. Hàn Vũ Đình chỉ biết không ngừng khóc. Nước mắt rơi đầy mặt, thanh âm đã sớm trở nên khàn khàn không phát ra được âm thanh nào nữa. “Lâm Vân, thực xin lỗi, là em hại chết anh. Tỷ tỷ, thực xin lỗi, là do em mà anh rể mới rơi vào đầm lầy. Em thực sự xin lỗi hai người…” “…Tỷ tỷ, em rốt cuộc đã hiểu, vì sao chị yêu anh ấy như vậy. Thực xin lỗi. Tỷ tỷ, là em sai rồi, anh rể là người đáng giá để chi yêu. Là do em không hiểu thế nào là tình yêu. Đôi khi em thực sự hâm mộ chị. Tỷ tỷ, chị có một người chồng nhớ chị như vậy. Anh ấy là một người chồng tốt….Nhưng là, hiện tại em mới hiểu….” Nàng không còn sợ hãi với tử vong nữa. Chỉ còn lại sự sơ hãi với cô đơn. Hiện tại nàng chỉ có cô đơn, vô tận cô đơn.. “Anh rể, anh đã muốn đi, vì sao lại muốn vứt em một mình lên bờ? Em cũng muốn đi cùng anh, em không muốn chết cô đơn một mình. Em rất sợ ở đây một mình, thật sự rất sợ…Em rất muốn nằm lại trong ngực của anh, cùng với anh rơi vào đầm. Anh rể, anh chờ em, em sẽ đi theo anh. Hàn Vũ Đình thì thào nói rồi dùng hết khí lực toàn thân, muốn bò tới phía ao đầm để cùng chết với Lâm Vân. Chờ ở chỗ này chậm rãi chết, còn không bằng chết một chỗ với anh rể. Nàng không muốn chịu đụng sự cô đơn vô tận kia. Nàng muốn xuống ao đầm chết cùng anh rể. Nàng chỉ tiếc rằng, không thể chết ở trong ngực của anh ấy. Vài ngày trước, đối mặt với tử vong, nàng rất sợ hãi. Nhưng hiện tại. Hàn Vũ Đình lại cảm thấy tử vong có thể làm cho nàng giải thoát rất nhiều chuyện. Nàng cảm thấy rất bình tĩnh, không còn sợ hãi hay lo lắng, mà chỉ kiên định bò tới ao đầm. Dù tốc độ chỉ giống như con ốc sên, nhưng ý thức của nàng đã lộn xộn. Trong ý thức của nàng chỉ còn sự kiên định, muốn chết ở trong ao đầm. muốn chết với anh rể... Lâm Vân vừa rơi vào ao đầm, liền biết là không tốt. Cũng không phải hắn sợ sẽ bị chết ngạt trong này. Hiện tại hắn có Tinh Hồn. có thể hồ hấp ở bên trong cơ thế. Cho nên cho dù chìm trong nước mấy chục phút cũng không có vấn đề gì. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn muốn đưa Hàn Vũ Đình lên bờ trước. Hắn có thể nhịn thở trong nhiều phút, nhưng Hàn Vũ Đình lại không được. Nên hắn không lo lắng cái này, mà hắn lo lắng con quái vật vữa nãy có thể trốn đâu đó ở đầm lầy đánh lén mình. Vậy thì mình sẽ nguy hiếm. Còn có. không biết loại quái vật này có sống thành bầy không. Một hai con còn không sợ. nếu một đám tới thì coi như xong đời. Nhưng lúc bị rơi vào trong ao đầm này, Lâm Vân hoàn toàn không cảm giác xung quanh có nguy hiếm gì. Chỉ có thẻ căn cử vào sự ba động của nước để phán đoán. Mà mùi vị trong cái đầm lấy này thật khó ngửi, khiến Lâm Vân muốn buồn nôn. Lâm Vân không dám cừ động, đứng yên tại chỗ hơn 10 phút. Nhưng vẫn không thấy có dấu hiệu nào muốn tập kích hắn. Trong lòng hắn rất buồn bực. Không biết quái thú vừa đụng vờ cái bè ở đâu rồi. Mà chờ ở đây cũng không phải kế sách lâu dài. Cũng may đã đưa Hàn Vũ Đình lên bờ, có lẽ nàng ấy tạm thời an toàn trên đó. Lâm Vân bắt đầu di động chậm rãi. Bùn lầy trong ao đầm càng ngày càng mỏng. Thậm chí đã nghe thấy tiếng nước chảy. Trong lòng Lâm Vân vui vẻ, xem ra vận khí của mình không sai. có thể bơi tới chỗ đầy nước. Nhưng Lâm Vân không dám buông lòng đề phòng. Quả nhiên, đang lúc Lâm Vân muốn tới chỗ có nhiều nước, thì một cỗ lực lượng cực lớn lao tới từ phía tay phải của hắn. Không ngờ con quái vật này lại một mực đi theo mình tới tận đây. mà mình không phát hiện ra. Có thể thấy, con vật này có một khả năng lấn trốn nào đó. Thậm chị còn có thể có chút linh trí. Đoán chừng do nó bị mình đá một cước, có chút sợ hãi, một mực thăm dò mình tới nơi này. Nó thấy Lâm Vân sắp rời đi khu vực đầm lấy. mới đột nhiên tập kích Lâm Vân. Lâm Vân âm thầm cười lạnh, cho dù mi có cẩn thận, cũng phải uống nước rửa chân của lão tử. Bị mi đánh lén một lần. lần này sẽ trả lại cho mi. Lâm Vân không giữ sức nữa. mà xuất ra mười thành lực lượng Tinh Vân, một cước đá vào cô của quái thú. Một tiếng Oanh kịch liệt vang lên. Quái thú bị Lâm Vân đá một cước toàn lực. cơ thể giống như viên đạn vọt về phía sau, khiến dòng nước xung quanh phải tách thành hai bên. Lâm Vân đoán chừng con vật này không chết cũng phải mất nửa cái mạng. Cũng lười đuổi theo nó. mà bơi nhanh về phía hòn đảo. Lên trên đảo. Lâm Vân chẳng quan tâm bùn bẩn trên người, mà tranh thủ thời gian chạy về hướng Hàn Vũ Đình. Khi chạy tới nơi, rõ ràng lại không trồng thấy nàng. Trong lòng Lâm Vân cả kinh, chả lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi? Nhưng vừa quay đầu mới thờ dài một hơi. Cô nàng Hàn Vũ Đình này không biết khi nào đã bò tới phía ao đầm. Nàng ta muốn làm gì vậy nhỉ? - Hàn Vũ Đình, em làm gì thế? Vì sao bò ra đấy làm gì? Lâm Vân có chút tức giận. Đã đưa cô lên bờ rồi, cô cử ở chỗ đó chờ tôi là được, bò về phía ao đầm làm cái gì? Nghe thấy tiếng gọi của Lâm Vân. thân thể của Hàn Vũ Đình run lên. “Chẳng lẽ là ảo giác? Nếu không vì sao mình lại nghe thấy tiếng anh rể gọi?” Hàn Vũ Đình không dám quay đầu lại. Nàng sợ khi quay đầu, ảo giác sẽ biến mất. - Em làm gì vậy. Hàn Vũ Đình? Lâm Vân thấy biếu lộ của Hàn Vũ Đình có vẻ không đúng, vội vàng hỏi lại lần nữa. đồng thời đi về phía Hàn Vũ Đình. Hàn Vũ Đình đột nhiên quay đầu lại. đúng là Lâm Vân. anh ấy không có chết. Niềm vui tràn ngập trong lòng khiến cho nàng không nhịn được rơi nước mắt. khàn giọng gọi một tiếng: - Anh rể... Nhưng chỉ gọi được một tiếng này. nàng liền không chịu được sự tra tấn về thể lực và tinh thần, liền hôn mê bất tỉnh. Tuy Lâm Vân không biết vì sao Hàn Vũ Đình phải bò tới ao đầm. Nhưng hắn cũng đoán được là nàng ấy muốn đi cứu mình. Thật là một cô gái ngốc. Chẳng lẽ cô nàng bò tới ao đầm là có thể cứu mình sao? Chỉ là tốn công vô ích mà thôi. Lâm Vân Ồm Hàn Vũ Đình đang hôn mê tới bên cạnh một cái hồ. rồi đặt nàng nằm ở đó. Lâm Vân cời hết quần áo của mình ra giặt. Trên người dính đầy bùn. rất là bần. ngay cả đầu tóc cũng phải rửa một chút. Tuy nhiên, nơi này quá nguy hiếm, hắn không dám đẻ Hàn Vũ Đình ở chỗ khác, nên phải đặt nàng ở bên cạnh hồ. Nhưng khi Lâm Vân tắm rửa xong, thì mới phát hiện quần áo của mình ở trong ba lồ. Mà ba lồ thì ở bên cạnh Hàn Vũ Đình. Đành phải mang thân thể trần truồng đi tới cái ba lồ lấy quần áo. Cũng may Hàn Vũ Đình còn đang hôn mê. Lâm Vân vừa mặc quần ngắn. Hàn Vũ Đình liền tỉnh. Nàng vừa mở mắt thì thấy Lâm Vân mặc quần áo. nàng liền gọi: - Anh rể... Lâm Vân xấu hổ vô cùng, nhưng Hàn Vũ Đình hình như không quan tâm thì phải. Chỉ là ngơ ngác nhìn Lâm Vân đang mặc quần áo, con mắt không hề có ý đóng lại. - Anh rể. anh không chết, thật tốt quá. Hàn Vũ Đình nhịn không được lại rơi nước mắt. Ồng trời thật là tốt. để cho anh rể còn sống. Hiện tại trong mắt nàng. Lâm Vân có mặc quần áo hay không không quan trọng, quan trong là Lâm Vân còn sống. Nàng muốn ngăn nước mắt. nhưng nước mắt lại không ngửng rơi. Cảm giác cô đơn và tĩnh mịch, cảm giác bi thương vừa rồi, khiến nàng minh bạch, nguyên lai anh rể quan trọng với mình như vậy. Lâm Vân nhìn nhìn Hàn Vũ Đình, mới biết nàng ấy sợ hãi vì thấy mình rơi xuống đầm. Tuy nhiên, nàng ấy sợ hãi cũng là bình thường. Nếu như mình không còn sống. Hàn Vũ Đình nhất định cũng không sống nổi. Nàng ấy không thể cừ động, làm sao có thể sống trong một khu rừng nguyên thủy như vậy? - Vì sao em lại bò tới gần ao đầm? Em không biết chỗ đó rất nguy hiểm sao? Lâm Vân vội vàng mặc quần áo, nhìn Hàn Vũ Đình hỏi. Hắn thật sự không hiểu. Hàn Vũ Đình đã không còn khí lực để mà nhúc nhích, vì sao còn cố gắng bò tới ao đầm. Chẳng lẽ nàng bò tới đấy là có thể cứu mình sao? - Em... Hàn Vũ Đình nghẹn lời. Nàng không biết nên trả lời như thế nào với Lâm Vân. Chẳng lẽ lại nói. do mình không chịu nổi sự dày vò của cô đơn? Chẳng lẽ nói mình không muốn chết cô đơn một mình trên bờ. mà muốn rơi vào ao đầm. chết chung với hắn? - Được rồi. từ nay về sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Hiện tại anh mang em đi tìm thảo dược. Tìm được thào dược giải độc cho em. em có thể đi đường được rồi. Lâm Vân thấy Hàn Vũ Đình ấp a ấp úng. cũng lười hỏi tiếp. Cô bé có tính cách hấp tấp này. không ngờ hôm nay lại nhu thuận như một chú mèo nhỏ vậy. Không khỏi thờ dài một hơi, hoàn cảnh quả nhiên có thể thay đổi hết thảy. - Anh rể... Hàn Vũ Đình lần nữa gọi một tiếng. Nàng đột nhiên rất muốn nằm tiếp trong ngực trong của Lâm Vân. Còn về chuyện nàng có thể đi được hay không. nàng không còn nóng lòng như mấy hôm trước. Thậm chí, nàng cảm thấy trong ngực của hắn mới là nơi ấm áp nhất, là nơi mà nàng không bao giờ phải sơ hãi. - Làm sao? Lâm Vân có chút kỳ quái nhìn Hàn Vũ Đình đang nằm trong ngực mình. - Em cũng muốn tắm rửa. Hàn Vũ Đình thật sự muốn tắm rữa. Những ngày này loanh quanh ở trong rừng, lại bò lê bò lết ở đất một lúc lâu. nàng sớm cảm thấy cả người khó chịu. Hôm nay trồng thấy Lâm Vân tắm rửa. nên cũng muốn tắm rửa sạch sẽ một chút. Nàng không lo ngại tắm rửa trước mắt anh rế, chết nàng còn không sợ. - Ách... Lâm Vân sững sờ. Mình giúp Hàn Vũ Đình đi vệ sinh đã là chuyện bất đắc dĩ. cho nên mình mới muốn mau chóng tìm thảo dược để nàng có thể lấy lại sức lực. về phần việc Hàn Vũ Đình muốn tắm rữa. nàng khẳng định là cần mình hỗ trợ. cái này... - Ngày mai tắm cũng được, chịu bần một chút có làm sao. Hôm nay anh sẽ tìm thảo dược giải độc giúp em. Khi em lấy lại sức lực của mình thì hẵng tắm. Lâm Vân nghĩ thầm, nhịn tắm rửa một ngày cũng không có gì khác nhau, vẫn là để cho nàng ta tự tắm rữa. Nếu giúp nàng ta tắm thật sự là bất tiện. - Vâng... Hàn Vũ Đình trầm thấp trả lời một tiếng rồi không nói gì nữa. Không biết trong đầu suy nghĩ cái gì. Lâm Vân cũng im lặng. Ồm Hàn Vũ Đình bắt đầu đi loanh quanh đảo tìm kiếm thảo dược mà người thồ dân kỳ quái kia nói. Đây không phải là một hòn đảo rất lớn, nhưng cũng không phải nhỏ. Khắp nơi là bụi cây, bụi gai. Cùng vô số những loại rắn, côn trùng không biết tên đi qua đi lại. Tuy Lâm Vân không sợ. nhưng cũng không muốn bị nó cắn rồi lại mất công bức độc ra.