[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)
- Vũ Tích tỷ, đến nơi rồi, hai người xuống xe trước đi, em đi cất xe vào trong gara.
Mỹ Na dừng xe ở khu chung cư, nói với Vũ Tích và Vũ Đình.
- Tỷ tỷ, không nên suy nghĩ nhiều, Lâm Vân vốn là…
Hàn Vũ Đình thấy sắc mặt của tỷ tỷ tái nhợt, liền im lặng.
Hàn Vũ Tích thẫn thờ xuống xe, đột nhiên sờ cái vòng trên cổ, trong lòng lại quặn đau. Lúc mình nhận được chiếc vòng cổ này, trong lòng vui vẻ, hạnh phúc biết bao. Thậm chí nghĩ tới, nếu bệnh của Lâm Vân tốt rồi, mình cũng có thể tiếp nhận hắn. Hắn đã biết quan tâm tới người khác, vì sao hắn còn làm như vậy?
Thấy tỷ tỷ đột nhiên xông ra ngoài, Hàn Vũ Đình liền vội kéo chị mình lại. Nàng không biết vì sao tỷ tỷ một mực im lặng, thẫn thờ, sau đó lại lao ra ngoài.
Hàn Vũ Tích giật xuống cái vòng cổ, chạy tới một bãi rác cạnh khu chung cư, dùng sức ném cái vòng cổ kia đi. Nhìn chiếc vòng cổ biến mất trong đống rác, nàng lẩm bẩm nói:
- Nếu như nó là Tưởng Niệm, vậy thì ta không muốn nó.
Đi cùng Mỹ Na và Vũ Đình trở về chỗ ở, Hàn Vũ Tích ngơ ngác ngồi ở trong phòng của mình, suy nghĩ miên man. Hôm nay mình đánh hắn là vì cái gì? Chẳng lẽ là do hắn tới nhà ga tìm gái làng chơi sao? Vì sao khi mình vừa nghe Phương Bình kể lại, trái tim như muốn bị xé nứt? Không phải mình đã ly hôn hắn rồi sao? Hắn làm chuyện đó thì liên quan gì tới mình?
Tưởng Niệm chỉ có đeo vài ngày, đã bị mình ném đi. Thật giống như mình không phải ném vòng cổ, mà là ném đi sự nhớ thương hắn. Thậm chí có mấy lần nàng muốn tới bãi rác đó, lấy Tưởng Niệm về, nhưng vừa nghĩ tới việc làm của Lâm Vân ở nhà ga, lại nhịn xuống.
Tưởng Niệm ném, lòng cũng không.
Rốt cuộc nàng đã minh bạch, khi Lâm Vân tống Tưởng Niệm cho mình, lòng của nàng cũng bị hắn cầm đi. Mặc dù, đến hiện tại, nàng còn không muốn thừa nhận.
Dù đầu óc của hắn vẫn không bình thường, dù hắn còn là một người thích sĩ diện.
Thậm chí, cho dù hôm nay nhìn thấy trong ví tiền của Lâm Vân toàn là giấy, lòng của nàng cũng vì Lâm Vân nhỏ máu, rơi lệ, hận không thể nói cho hắn biết, mình có thể nuôi sống hắn.
Vì sao mình để cho Lâm Vân ngủ trên giường của mình mà không có chút đắn đo nào? Vì cái gì biết Lâm Vân đã động vào áo lót của mình, nhưng nàng chỉ oán hận hắn rời đi mà không nói một lời, mà không để ý tới việc hắn đã nhìn thấy đồ vật riêng tư của mình?
Nàng không biết vì sao nàng lại yêu hắn? Vì sao khi nàng đã yêu hắn rồi, lại không muốn thừa nhận?
Sắc mặt của Hàn Vũ Tích càng ngày càng tái nhợt, nước mắt chậm rãi rơi xuống gò má….
Tuy hiện tại vẫn còn hận hắn, nhưng lại lo lắng cho hắn nhiều hơn. Lo lắng hắn đã đi chưa? Buổi tối hắn sẽ ngủ ở nơi nào? Hắn đã có chỗ ở chưa? Hắn còn có tiền ăn cơm không?
Hàn Vũ Tích hối hận vì đã tát hắn. Thậm chí có loại xúc động, đi tìm hắn ngay bây giờ, không để cho hắn lang thang ngoài đường nữa. Hắn đi nhà ga, vì sao mình muốn trách cứ hắn? Hắn đã ly hôn với mình, tiền cũng tiền của hắn.
Kết hôn vài năm, nhưng đến tay của mình cũng không cho hắn đụng được. Tuy hắn có chút không bình thường, nhưng hiện tại rõ ràng đã tốt hơn lúc trước rất nhiều. Một người nam nhân có sinh lý bình thường, dù đầu óc có chút vấn đề, nhưng đi vào đó cũng rất bình thường? Vì sao mình phải phản ứng lớn như vậy, thương tâm như vậy? Vì sao không nghĩ tới những việc hắn đã làm cho mình gần đây.
Mỗi ngày hắn đều nấu cơm cho mình ăn. Hắn thà để cả người ướt đẫm cũng muốn che ô cho mình. Lúc hắn trị liệu giúp mình, toàn thân đều là mồ hôi. Lúc hắn rời đi với chiếc lưng ướt sũng máu, hắn vẫn còn cười ngây ngốc với mình. Đến ngày sinh nhật của mình, hắn còn làm Tưởng Niệm để cho mình vui vẻ….
- Lâm Vân.
Hàn Vũ Tích đột nhiên đứng lên, nàng muốn đi tìm hắn, không thể để cho hắn lại ở bên ngoài nhặt sắt vụn, không thể để cho hắn lang thang ngoài đường.
Hàn Vũ Tích vừa đứng lên, lập tức lại chán chường ngồi xuống. Chắc hắn đã rời đi quán karaoke, mình đi đâu tìm hắn bây giờ? Còn chiếc vòng cổ? Thôi, coi như mọi chuyện chấm dứt từ đây, cần gì phải tìm về nữa.
Cầm cái gối màu vàng nhạt, ngẫm lại, đây cũng là món quà hắn dùng tiền nhặt sắt vụn mua được. Hàn Vũ Tích lại nghẹn ngào khóc.
….
Đột nhiên, Lâm Vân có cảm giác bồn chồn trong người. Giống như có vật trân quý gì đó của hắn bị ném đi vậy. Lông mày nhíu lại, lục soát khắp người, cũng không thấy mất cái gì.
Xe lửa từ Phần Giang đi Phụng Tân phải 9h rưỡi mới khởi hành. Lâm Vân lên xe lửa, tìm một chỗ ngồi , chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần. Tâm tình không phải là tốt, nên cũng không muốn tu luyện.
Ngồi đối diện với Lâm Vân là một người trung niên, và một thiếu niên chừng mười mấy tuổi. Thấy Lâm Vân ngồi đối diện bọn họ, người trung niên liền cười chào hỏi. Lâm Vân thấy thế cũng mỉm cười một cái.
Ngồi bên cạnh Lâm Vân là một nữ nhân đeo khẩu trang Thoạt nhìn, tuổi chừng ba mươi. Lúc Lâm Vân ngồi xuống, nàng kia vẫn im lặng, không nhúc nhích. Do cái trán cũng bị vài cọng tóc che mất, nên nhìn không rõ khuôn mặt của người nữ nhân kia. Lâm Vân cũng không phải là người tò mò, nên mặc kệ nàng.
Còn phải ngồi mấy giờ xe lửa, cho nên Lâm Vân vừa ngồi xuống liền nhắm mắt dưỡng thần.
Mấy tiếng sau.
- Ba ba, anh kia lúc ngồi vào chỗ, liền một sợi tóc cũng không thấy nhúc nhích qua. Đã mấy tiếng rồi…
Hai người ngồi đối diện có vẻ là cha con. Người thiếu niên bỗng thấp giọng hỏi phụ thân.
Từ lúc Lâm Vân ngồi vào chỗ ngồi, tinh thần của hắn liền rơi vào trạng thái tĩnh dưỡng, nên cả ngón tay cũng không nhúc nhích chút nào. Nếu không phải do nhìn thấy hắn lên xe, hai người ngồi đối diện còn tưởng hắn đã chết rồi.
Người trung niên đã sớm phát hiện tình huống kỳ lạ của Lâm Vân, trong lòng cũng đầy nghi vấn. Tuy không biết là hắn xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn đánh đứa con một cái:
- Đừng nói linh tinh…
Y biết bên ngoài có rất nhiều người kỳ quái, nhưng những người này không thích người khác quấy rầy bọn họ. Chon nên tranh thủ ngăn đứa con nói tiếp.
Người nữ tử ngồi bên cạnh Lâm Vân cũng di chuyển người một cái, có vẻ như nàng muốn xem Lâm Vân. Nhưng do nhiều năm giữ thói quen lạnh lùng, cho nên nàng lại thôi. Cũng một phần do trên người của Lâm Vân tỏa ra một mùi thơm tươi mát khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu. Nàng còn chưa từng ngửi thấy loại nước hoa nào có mùi như vậy.
Nhưng nàng biết rõ, rất nhiều người nam nhân, không thể để cho bọn họ có một chút cơ hội. Thậm chí nàng đã chuẩn bị một khi Lâm Vân di chuyển gần về phía mình, nàng sẽ đứng lên trách mắng hắn. Bất quá, nàng không có phản đối mùi thơm trên người hắn.
Nhưng làm cho nàng kỳ quái chính là, từ lúc Lâm Vân ngồi xuống sau, hắn chưa từng cử động qua. Cho dù một sợi tóc cũng không thấy nhúc nhích. Hiện tại xe lửa đã đi được bốn giờ, trên đường đã dừng ở vài cái trạm rồi.