[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)
- Vũ Đình, huynh biết muội cả ngày chỉ nhớ thương người anh rể kia của muội. Không nói muội chưa chắc gặp được người anh rể phàm nhân kia. Cho dù muội có gặp lại, lẽ nào muội muốn cùng chị ruột cùng gả cho anh rể của muội sao?
Hàn Vũ Đình nghe Hoa Thường nói vậy, quay đầu nói:
- Tôi muốn như vậy đó. Liên quan tới anh à? Tôi thích anh rể của tôi không được sao?
- Muội…
Hoa Thường bị những lời này của Vũ Đình, làm cho tức giận khó nhịn.
Nhưng ngay lập tức y liền khôi phục bình thường. Trước thu Mông Văn vào tay đã. Cô nàng Vũ Đình tuy khó chơi, nhưng có thể đợi cơ hội về sau. Sư phụ đâu có thể đi theo bên họ cả đời được.
- Không phải Mông Văn sư tỷ rất sùng bái anh đó sao? Muốn tìm đạo lữ song tu thì tìm chị ấy là được, lôi kéo tôi vào làm gì? À, tôi đã quên nói với anh một chuyện. Trước kia Mông Văn sư tỷ đã từng giúp anh rể tôi làm việc, cũng rất có tình cảm với anh rể tôi. Hoa Thường sư huynh sẽ không tức giận tới thổ huyết chứ?
Hàn Vũ Đình nói xong, lạnh lùng nhìn thoáng qua Mông Văn và Hoa Thường.
Hoa Thường còn chưa nói gì, Mông Văn bỗng phun một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt:
- Vũ Đình, sao em có thể nói như vậy. Chị chỉ thấy Hoa sư huynh làn người không sai. Từ khi nào chị đã nói sẽ trở thành đạo lữ song tu với huynh ấy. Em…
Mỹ phụ trung niên trừng mắt nhìn Hàn Vũ Đình một cái:
- Vũ Đình, thương thế của Mông Văn còn chưa lành, lần sau đừng nói như vậy nữa.
Mông Văn lau vết máu ở khóe miệng, bình tĩnh nói:
- Vũ Đình, theo khách quan mà nói, có lẽ cả đời này chúng ta sẽ không gặp lại Lâm đại ca rồi. Trong lòng em không nghĩ nư vậy sao? Em cũng phải hiểu Lâm đại ca là ai chứ? Trên Địa Cầu có thể tồn tại người Tu Chân được sao? Em đã thấy qua một ai chưa?
- Mà cho dù trên Địa Cầu có người Tu Chân, liệu có ai có thể tu luyện tới Kết Đan và Nguyên Anh không? Có tu luyện tới mức ấy, muốn rời khỏi Địa Cầu vẫn là rất khó. Huống chi truyền tống trận kia đã không còn. Cho dù Lâm đại ca có thể sống tới một trăm tuổi. Nhưng qua một trăm tuổi rồi thì thế nào? Em có từng nghĩ tới không?
- Dù chị biết Lâm đại ca có thể là người Tu Chân. Nhưng ngay cả một viên linh thạch, Lâm đại ca cũng phải vất vả tìm kiếm. Chứ nói gì tới các tài nguyên khác. Vậy thì sao có thể so sánh với chúng ta được?
Mông Văn nhớ tới lúc trước Lâm Vân cướp đoạt đá Bạch Hà. Hiện tại nàng mới biết đó là linh thạch, là một viên linh thạch hạ phẩm. Lâm đại ca kiếm một viên như vậy đã vất vả rồi, có thể tưởng tượng, việc tu luyện của hắn không dễ dàng gì.
Mà tư chất của nàng rất không kém. Đan dược, linh thạch càng không thiếu. Còn có cả danh sư chỉ điểm. Những thứ này, chắc Lâm đại ca nghĩ cũng không dám nghĩ. Nàng tu luyện vài năm ở đây đã là Trúc Cơ rồi.
Đôi mắt của Vũ Đình đã đỏ bừng, nhưng vẫn bình tĩnh nói với Mông Văn:
- Mông Văn sư tỷ, chị có biết cái gì là yêu hay không? Chị không hiểu. Em biết lúc trước chị có yêu anh rể của em, thậm chí còn biết anh rể đã từng hứa hẹn với chị. Lúc em biết chuyện này, em đã rất hâm mộ chị.
- Nhưng hiện tại, em đã biết chị không yêu anh rể. Đó chỉ là một loại tình cảm báo đáp, mang theo sùng bái mà thôi. Sau khi chị mất tích, chị có biết anh rể lo lắng như thế nào không? Tư chất của chị tốt như vậy, có thể tu tiên, nhưng chị có biết tại sao không? Chị có biết vì sao sư phụ muốn thu chị là đồ đệ hay không? Chị không biết, những điều này chị đều không biết. Bởi vì chị không hiểu cái gì là tình yêu.
- Lúc trước em cũng không hiểu chuyện. Em luôn không rõ vì sao chị em lại yêu anh rể như vậy. Thậm chí em còn khiến cho anh rể và tỷ tỷ phải ly hôn. Em luôn mong muốn tỷ tỷ có một người chồng tốt. Nhưng đó là vì em không hiểu anh rể. Kết quả là thiếu chút nữa hại chết tỷ tỷ. Về sau em mới hiểu vì sao tỷ tỷ lại yêu anh rể như vậy.
- Lúc trước ở rừng rậm Amazon, khi nhìn thấy anh rể rơi xuống ao đầm, em chỉ muốn xuống đó chết chung với anh rể. Bởi vì em yêu anh rể. Những điều này, chị sao có thể hiểu được, vì chị có biết tình yêu là cái gì đâu. Em vốn không hiểu, nhưng anh rể đã dạy em. Em tin rằng anh rể nhất định sẽ tới cứu em. Cho dù anh ấy không tới kịp, em vẫn tinh anh rể sẽ tới. Có lẽ là hiện tại, có lẽ vĩnh viễn.
Hàn Vũ Đình nói xong, nước mắt đã rơi lã chã. Nàng khóc không phải vì Lâm Vân không thể tới cứu nàng, mà là vì không được gặp lại anh ấy mà thôi. Nàng chẳng muốn quan tâm tới Mông Văn nữa. Nàng thấy Mông Văn là người quá coi trọng hiện thực. Chị ấy không hiểu cái gì là tình yêu. Anh rể tới cứu nàng hay không, không phải là điều quan trọng. Nhưng ở sâu trong nội tâm của Vũ Đình, nàng cho rằng anh rể nhất định sẽ tới. Đây chẳng qua là một tia ký thác mà thôi.
Mông Văn đã ngây dại, hồi lâu không nói lên lời. Nàng hiểu ý của Vũ Đình. Vũ Đình yêu Lâm Vân. Mặc dù cô bé luôn miệng nói đợi anh rể tới, nhưng trong lòng cô bé cũng giống như mình, biết Lâm Vân không thể nào tới được. Đây là một loại ký thác tình cảm, chính xác hơn là sự tưởng niệm.
Mà nàng thì căn bản đã quên mất Lâm Vân. Nàng chỉ nghĩ tới thực tế mà thôi. Nghĩ tới Lâm Vân làm sao có thể tới được đây. Tình yêu nàng dành cho Lâm Vân kém Vũ Đình quá xa. Đúng như lời của Vũ Đình nói, tình yêu của nàng chỉ là một loại báo đáp và sự phụ thuộc vào một cường giả.
Thứ tình yêu trộn lẫn thứ khác vào, sao có thể gọi là tình yêu?
Vì sao lúc trước Lâm Vân phải đáp ứng mình? Mông Văn biết dung mạo của nàng căn bản kém Nhược Sương và Tĩnh Như. Nhưng vì sao nàng lại là người đầu tiên mà Lâm Vân đáp ứng? Có lẽ lúc đó Lâm Vân chỉ muốn cho nàng một hy vọng sống mà thôi.
Lúc trước Lâm Vân rõ ràng có thể có được thân thể của nàng. Nhưng hắn căn bản không làm vậy. Dù ngoài miệng hắn nói những điều vô cùng xấu, nhưng trong lòng hắn lại khác biệt. Mông Văn nghĩ tới Hoa Thường sư huynh. Một tu sĩ lịch sự, tu vị lại cao, nhưng y rốt cuộc khác Lâm Vân ở chỗ nào? Lẽ nào chỉ vì tu vị của Hoa Thường sư huynh cao hơn Lâm Vân sao?
Còn có, vì sao Vũ Đình lại nói tư chất của mình có quan hệ với Lâm Vân? Chuyện này nàng chưa từng nghe Vũ Đình nói qua. Nếu có thể, nàng nguyện ý giao toàn bộ công pháp của mình cho Lâm Vân, để đền bù tổn thất do mình đã thay đổi tâm ý với hắn.
Thấy Mông Văn nghe xong lời của Vũ Đình, sắc mặt biến thành trắng bệch, Hoa Thường có chút nôn nóng, vội vàng nói:
- Sư phụ, con nguyện ý cùng Mông Văn kết là đạo lữ.
Sắc mặt của Mông Văn càng thêm trắng nhợt. Mỹ phụ trung niên thấy vậy, liền hỏi:
- Mông Văn, ý của con thế nào? Nếu con đồng ý, thì ta lập tức làm chủ cho các con.
Đôi mắt của Mông Văn trở nên đỏ, nàng bỗng nhiên đứng lên nói:
- Sư phụ, hiện tại còn không còn tâm tư nghĩ tới chuyện này. Con…
Mỹ phụ trung niên nhìn Vũ Đình đầy vẻ trách cứ. Nhưng cũng không bàn tiếp nữa