[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)
Hành động này của Lâm Vân, khiến chẳng những cô gái che mặt cảm thấy có ẩn tình. Mà khách khứa trong đại sảnh cũng cảm thấy không đúng lắm.
A Thọ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Vân, y bỗng nổi lên lòng nghi ngờ. Trước kia còn có thể nói là do người này không hiểu sự đời, muốn tới Giản gia để nói lý. Nhưng hiện tại hắn rõ ràng có chỗ dựa, nhưng hắn vẫn không lĩnh tình mà muốn tới Giản gia. Chuyện này đã không còn đơn giản nữa rồi.
Giản Lạc Phiến thì không nghĩ nhiều như vậy. Thấy hai cô gái kia rời đi, vẫn hừ lạnh một tiếng, liếc mắt ra hiệu cho A Phúc. A Phúc liền rời đi trước. Những người khôn khéo đã nhận ra, Giản Lạc Phiến không muốn bỏ qua cho hai cô gái.
Lâm Vân lạnh lùng cười. Hắn biết những lời vừa rồi của hắn đã khiến mọi người hoài nghi. Nhưng hắn chả có gì phải lo lắng. Hắn cẩn thận không có nghĩa là hắn sợ hãi. Nếu quả thật không có biện pháp, thì cường công cũng được.
- Chậm đã. Bằng hữu, tại hạ là Uông Chí Hà. Dù tôi tới thành Thác Mã chưa được lâu, nhưng tôi cũng biết Nhị thiếu gia Giản Lạc Phiến của Giản gia. Người này chẳng những háo sắc, mà còn chuyên tiến hành cướp bóc với những tán tu từ bên ngoài tới. Vừa nãy bằng hữu đã lộ tiền tài ra ngoài, tên Giản Lạc Phiến chắc chắn có ý xấu với bằng hữu. Nếu bằng hữu không chê, tôi nguyện ý dẫn theo bằng hữu rời khỏi thành Thác Mã.
Tu sĩ tên là Uông Chí Hà, nghiêm nghị nói.
Lông mày của Lâm Vân nhíu lại. Người này thoạt nhìn có vẻ khôn khéo, chắc y phải biết mình tới Giản gia là có mục đích khác chứ. Nhưng y vẫn dám dẫn theo mình. Xem ra y có lá gan không nhỏ. Chính xác hơn là tiền tài động nhân tâm.
Nếu như nói, vừa nãy cô gái áo đỏ giúp hắn, không hề có lợi ích trong đó. Nhưng tên Uông Chí Hà này khẳng định có mục đích khác. Lẽ nào y muốn cướp linh thạch của mình? Khả năng này không lớn. Tu vị của Uông Chí Hà cao hơn cô gái che mặt. Nếu như chỉ vì linh thạch, thì có cần phải đắc tôi Giản gia hay không?
- Ha ha, có vẻ gần đây danh tiếng của Giản gia giảm sút thì phải , không ngừng có kẻ dám đi lên khiêu khích. Họ Uông, cho dù hiện tại ngươi muốn rời đi cũng đã muộn rồi.
Giản Lạc Phiến giận quá hóa cười.
Lâm Vân mỉm cười, nói:
- Tiền tài ư? Mặc dù tôi có một ít, nhưng không phải là nhiều. Tôi nghĩ Giản gia sẽ không vì mười triệu linh thạch Thượng Phẩm mà gây khó xử cho tôi chứ?
- Cái gì?
Chẳng những Uông Chí Hà bị kinh trụ, mà Giản Lạc Phiến cũng đờ ra kinh hãi. Trời ạ, mười triệu linh thạch Thượng Phẩm? Như thế còn kêu một ít tài sản? Cho dù cả Giản gia của y cũng không lấy ra được nhiều linh thạch như vậy.
Uông Chí Hà vốn nghĩ rằng Lâm Vân là một tên bại gia tử. Về sau thấy hắn cố ý đi tới Giản gia mới bắt đầu hoài nghi. Lúc hắn thoáng cái lấy ra một triệu linh thạch cho Thiên Cơ Tử, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Bọn họ đều biết hắn là kẻ có tiền, nhưng thật không ngờ lại là một triệu linh thạch Thượng Phẩm. Bọn họ còn tưởng rằng là linh thạch Hạ Phẩm.
Bây giờ nghe Lâm Vân chính miệng hắn nói ra có mười triệu linh thạch Thượng Phẩm, trong lòng y càng thêm nóng bỏng. Mặc kệ người này tới Giản gia có mục đích gì, nhưng y đã không thể buông tha số tài sản đó. Hơn nữa trên người hắn còn có thứ mà y cần.
- Bằng hữu, chúng ta đi thôi.
Nói xong, Uông Chí Hà muối kéo tay của Lâm Vân, lập tức rời đi.
- Ngăn y lại.
Giản Lạc Phiến sao có thể để con dê béo rơi vào tay người khác.
Lâm Vân biết hiện tại còn bĩnh tĩnh đi tới Giản gia là không có khả năng. Hắn cũng rất muốn biết tên Uông Chí Hà này dẫn mình đi là vì nguyên nhân gì. Huống hồ Uông Chí Hà đã đánh chủ ý lên Lâm Vân, nếu hắn không đánh trở về, thì hắn đã không phải là Lâm Vân rồi.
Nghe Lâm Vân nói vậy, hai cô gái đang đi tới cửa thì ngừng lại. Bọn họ không ngờ hắn lại dám để lộ tiền tài. Không biết là hắn ngu ngốc hay là hắn có mục đích gì khác.
- Âm tỷ…
Cô gái áo hồng nhìn thoáng qua cô gái che mặt. Cô ta biết mình chỉ có tu vị Nguyên Anh, không phải là đối thủ của những người này.
Mà người trẻ tuổi kia chủ động đi theo Giản Lạc Phiến. Nói không chừng Giản gia vì sĩ diện, lại tha cho hắn một mạng. Nhưng nếu như hắn đi cùng với tên Uông Chí Hà, thì khẳng định hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Cô gái che mặt kéo tay sư muội, nói:
- Đi mau.
- Chuyện gì vậy, Âm tỷ?
Cô gái áo đỏ bị sư tỷ kéo ra khỏi quán rượu, thì lên tiếng hỏi.
- Còn chuyện gì nữa? Em thật quá ngây thơ rồi. Tu vị của người trẻ tuổi kia khẳng định không phải là Kết Đan trung kỳ. Nói không chừng chúng ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Hắn đi Giản gia nhất định là có mục đích khác. Em nói một người tu luyện tới mức đến chị cũng không nhìn ra được cảnh giới thì sẽ là người ngu sao?
- Hơn nữa, cho dù hắn chỉ có tu vị Kết Đan, chúng ta cũng không giúp được gì. Không chỉ nói, hai chúng ta không chống cự được cả Giản gia. Ngay cả tên Uông Chí Hà kia cũng có tu vị cao hơn chị một tầng. Một khi đánh nhau, chúng ta đối phó như thế nào?
Cô gái che mặt tỉnh táo nói.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Lẽ nào hắn thật sự…
Cô gái áo hồng vẫn còn lo lắng cho Lâm Vân.
Cô gái che mặt thở dài nói:
- Dù chị không biết người trẻ tuổi kia muốn làm gì. Nhưng chị dám khẳng định, hắn cố ý để lộ tiền tài. Bất kể là mục đích gì, tên Uông Chí Hà và thiếu gia Giản gia sẽ vì thế mà đánh nhau. Chúng ta lập tức rời khỏi thành Thác Mã thôi. Một khi Giản gia phong tỏa cả thành, thì chúng ta lại mặc kẹt trong này.
Nói xong, cũng không quan tâm cô gái áo hồng có đồng ý hay không, liền dẫn theo sư muội rời đi.
Người trong đại sảnh thấy tên tu sĩ Kết Đan này rõ ràng có nhiều linh thạch như vậy, đều rất đỏ mắt. Nhưng ở đây tu vị cao nhất cũng chỉ có Uông Chí Hà. Những người khác có tu vị kém xa. Không có tư cách để tranh giành với Uông Chí Hà và Nhị thiếu.
Uông Chí Hà tung một cước đá bay Giản Lạc Phiến, rồi kéo Lâm Vân rời khỏi Thiên Dương Lâu. Y không dám giết Giản Lạc Phiến. Dù sao Giản Lạc Phiến cũng là con cháu của Giản gia. Huống hồ ông chủ của Thiên Dương Lâu cũng không phải hạng tầm thường. Một khi người đó đi ra, thì cho dù y có bản lĩnh lớn hơn cũng không thể chạy trốn.
Lâm Vân không biết Uông Chí Hà rốt cuộc muốn thứ gì trên người mình. Nhưng hắn khẳng định Uông Chí Hà cần không phải là linh thạch. Chỉ là về sau Lâm Vân tiết lộ số linh thạch mà hắn sở hữu, mới khiến y quyết tâm hơn mà thôi.
Tuy nhiên, chỉ ở trong một quán rượu đã có hai tu sĩ Luyện Hư và một tu sĩ Hợp Thể rồi. Có thể thấy được việc tu luyện ở Hạt Nguyên Tinh phát triển như thế nào. Ngay cả một người trẻ tuổi như cô gái che mặt kia cũng có tu vị Luyện Hư sơ kỳ. Lâm Vân có thể nhìn ra cô ta không quá năm mươi tuổi.
Bản thân Lâm Vân cũng còn trẻ mà luyện tới đỉnh cao. Nhưng hắn biết đó là nhờ hắn uống hai viên Tạo Hóa Đan. Có thể tưởng tượng, thiên phú của cô gái kia rất kinh người.