[Dịch] Cuồng Thần

Chương 1


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
sau →

Sương đêm phủ xuống, ta tuyệt không thấy rõ dung mạo đối phương. Nhưng thoáng liếc mắt nhìn, từ thân hình của hắn, ta khẳng định đây là Bỉ Mông. Còn là ai, thì tình huống trước mắt đã không cho ta nghĩ tiếp. Bảo vệ tính mệnh là việc khẩn cấp. Nếu bị đánh trúng, với sức lực của đối phương, bằng vào Thiên Lôi Tá Giáp mới tập trung được một nửa của ta, kết quả chỉ có một, ta sẽ bị đánh nát thịt. Không còn cách nào, chống lại nó, ta chỉ có cách vận lực hắc ám lên tay, trên tay phát ra hắc khí, chỉ có biện pháp như vừa rồi - đối kháng (sau này khi đã trải qua nhiều trận khổ đấu lấy một chống mười, ta mới hiểu tầm quan trọng của kỹ xảo này). Song quyền đồng thời đấm mạnh lên quyền đầu của đối phương. Ta phát hiện sau khi vận lực hắc ám lên tay, kinh mạch vừa bị chấn thương ngay lập tức khôi phục lại nhanh chóng đến sáu, bảy thành. "Oanh ... " Ta cảm thấy toàn thân như bị tê liệt, bị lực đạo mạnh mẽ của đối phương đánh bay lên. Ta phun ra một ngụm tiên huyết, rơi mạnh xuống mặt đất cách khoảng năm mét. Nếu không phải ta đã dùng đến lực hắc ám, chỉ một quyền vừa rồi cũng có thể lấy đi nửa mạng của ta. Không biết vì sao đối phương tuyệt không truy kích tiếp. Nếu hắn bổ thêm một quyền nữa, ta tuyệt không còn may mắn nữa. Ta miễn cưỡng bò dậy. Phải sau một lúc xiêu viêu, ta mới đứng ổn định được. Rồi kìm không được ói ra một ngụm tiên huyết. Đối phương kêu lên một tiếng: "Ô!" Ta miễn cưỡng ngẩng đầu, tập trung nhìn, lập tức ngây dại. Thì ra địch nhân hùng mãnh muốn lấy mạng ta không ngờ lại là phụ thân. Ta gượng gạo hỏi: "Phụ thân? Sao lại là người?" Trêm mặt của phụ thân nở một nụ cười hài lòng, nói: "Không ngờ, ngươi lại có thể đỡ được hai quyền của ta. Ta có thể yên tâm để ngươi đi hoàn thành nhiệm vụ." Hoàn thành nhiệm vụ? Ta trong lòng tràn ngập nỗi nghi hoặc. Phụ thân nói tiếp: "Quyền thứ nhất của ta dùng một thành lực đạo, mà quyền thứ hai lại tăng thêm một thành. Vốn dĩ cho rằng ngươi sẽ đứng dậy không nổi. Không ngờ rằng ngươi lại có thể đứng lên. Xem ra gần đây ngươi đã cố gắng rất nhiều." Đó có thể là nguyên nhân khiến cho ông ta vừa tỏ ra kì quái. Ta trong lòng cười khổ, đây chính là phụ thân của ta sao? Hoàn toàn không quan tâm đến sinh tử của nhi tử. Nếu thực lực của ta kém một chút, có lẽ đã nằm xuống đất bồi tiếp bà nội rồi. "Vừa rồi hắc khí ở trên tay ngươi là thế nào vậy?" Phụ thân hỏi. Ta thầm kinh hãi, nhớ tới bà nội nói không thể để phụ thân biết đến sự tồn tại của Thiên Ma quyết. Ta liền ra vẻ kỳ quái nói: "Hắc khí nào? Người có nhìn lầm không, có thể là do trời quá tối." Phụ thân ta đầu óc giản đơn, không suy nghĩ nhiều, chỉ nhíu mày nói: "Được rồi, ngươi trở về đi. Buổi sáng ngày mai đến tìm ta, ta có nhiệm vụ giao phó cho ngươi." Ta gật đầu, nói bình tĩnh: "Được!" Nói xong, lê thân hình đau đớn đi về. Thân thể Bỉ Mông đích thật là rắn chắc phi thường. Hơn nữa, ta đã tu luyện Thiên Lôi Tá Giáp đến thoát thai hoán cốt. Chỉ qua một buổi tối, thương thế của ta đã khôi phục lại bảy, tám phần. Phụ thân muốn ta đi hoàn thành nhiệm vụ gì đây. Để ta dẫn binh đánh trận ư? Không có khả năng đó. Hai ca ca đều ở nhà, không có lý gì để ta ra chiến trường trước các ca ca. Vậy là nhiệm vụ gì? Ngoại trừ đánh trận, với uy vọng đặc biệt của phụ thân tại Thú nhân tộc, việc cỏn con gì mà không giải quyết được bằng vài câu nói. Vậy muốn ta đi làm gì? Trong lòng mang theo tâm tình thấp thỏm không yên, ta đến trước cửa phòng của phụ thân. Vừa gõ nhẹ vào cửa, âm thanh hùng hồn của phụ thân vang lên: "Ai?" "Phụ thân, là con, Lôi Tường." "Vào đây." Ta mở cửa ra, từ từ bước vào trong. Phụ thân đang ngồi trên một chiếc ghế tựa đồ sộ, nheo mắt nhìn ta. Ta bình tĩnh đứng bên trong phòng. Tuyệt không vì ánh mắt lăng lệ của ông mà rung động. "Lôi Tường à, ngươi cũng trưởng thành rồi. Trước kia, ta vẫn nghĩ ngươi là loại yếu ớt vô dụng nhất. Kể từ khi ngươi cuồng hoá bốn năm trước đến nay, biểu hiện của ngươi khiến ta hài lòng phi thường. Tuy ngươi không có thân thể hùng tráng như các ca ca ngươi, nhưng thực lực của ngươi tuyệt không dưới bọn chúng, tiềm lực lại cao hơn bọn chúng rất nhiều. Thú nhân vương giao cho ta một nhiệm vụ rất trọng yếu. Ta muốn phái ngươi đi làm." Thì ra là nhiệm vụ do Thú nhân vương giao xuống. Ta mặt không đổi sắc, chỉ bình tĩnh cất tiếng hỏi: "Là nhiệm vụ gì? Người giao cho con, con nhất định hoàn thành." Bất luận là sự việc khó khăn thế nào, ta đều muốn vượt qua, ta muốn trở thành một kẻ mạnh tuyệt thế để phụ thân xem. Nhớ tới cái chết của bà nội, hận ý loé lên trong mắt ta. Từ sau khi bà nội chết, ta đã học cách ẩn tàng tâm trạng của mình. Bất luận là ai cũng vô pháp nhìn thấu ta đang thực sự nghĩ gì. Ta tuyệt đối không được lộ ra hận ý với phụ thân trên đoạn đầu của con đường trở thành một người mạnh. Nhưng mầm mống cừu hận đã bén rễ sâu trong lòng ta. Thù của bà nội, ta tất báo. "Tốt, không hổ là nhi tử của Lôi Áo ta. Thú nhân vương muốn ta tìm một người nằm vùng trong nhân loại. Ngươi cũng biết, thú nhân chúng ta vẫn là tộc yếu nhất trong ba tộc. Vì sao ư? Thứ nhất, là vì chúng ta không biết ma pháp. Thứ hai, là vì trí tuệ của thú nhân phổ biến là thấp, không có nhiều tướng lĩnh ưu tú như nhân loại kia. Nhiệm vụ lần này, chính là thâm nhập vào trong nhân loại để trộm lấy tư liệu chiến thuật và tư liệu ma pháp." "Đi nằm vùng trong nhân loại ư?" "Đúng, ngươi năm nay mới có mười sáu tuổi. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là người có huyết thống của nhân loại trong mình. Dựa vào tướng mạo nhân loại của ngươi nhất định có thể thâm nhập vào trong nhân loại. Ta cho ngươi thời gian năm đến mười năm. Ngươi nhất định phải học hết tất cả cái gì có thể học được rồi trở về. Chúng ta sau đó lại dùng mười năm để huấn luyện binh mã. Sau đó, đại lục sẽ là thế giới của chúng ta. Cho nên, ngươi phải biết tầm quan trọng của nhiệm vụ này. Nếu ngươi thành công, sau này người kế vị Bỉ Mông vương chính là ngươi." Phụ thân nói đích xác là sự thật. Xem ra Thú nhân vương cũng không phải là kẻ ngốc nghếch, lại biết đến khuyết điểm của tộc nhân mình. Đây đúng là biện pháp hay. Chỉ cần phải xem ta có thể làm được hay không. Đối với ta mà nói, đây cũng là cơ hội tốt phi thường. Nếu có thể đến học tri thức của nhân loại, thì đúng là biện pháp để tăng cường thực lực tốt nhất. Hà huống, ta cũng có huyết thống của thú nhân, để thú nhân trở nên mạnh hơn, cũng là hy vọng của ta. Ta kiên định trả lời chắc nịch: "Phụ thân, người yên tâm, con tuyệt không để cho người thất vọng." Phụ thân gật đầu hài lòng, nói: "Tốt, ngày mai ta đưa ngươi đi gặp Thú nhân vương. Sau đó sẽ để thương nhân tiến hành huấn luyện ngươi ba tháng để ngươi có thể quen thuộc với nhân loại. Rồi ngươi có thể xuất phát." "Vâng, phụ thân, vậy con xin cáo lui trước." Được phụ thân ra dấu đồng ý, ta thối lui ra khỏi phòng của ông. Trên đường về phòng, lòng ta như nước thuỷ triều sôi sục. Đã bốn năm rồi không xảy ra việc gì. Nhân loại ư? Ta có cao bằng nhân loại không? Ta Lôi Tường muốn đi ngay lập tức. Trở lại căn phòng của mình, ta vẫn đang trong tâm trạng kích động không kìm nén được, bèn đi luyện công. Ta thay đổi y phục luyện công, đi ra ngoài sân. Trước tiên ta vận Thiên Lôi Tá Giáp ra toàn thân, sau đó hét to, bắt đầu luyện Thiên Lôi thập bát quyền do phụ thân truyền thụ. Quyền pháp này hoàn toàn là để dùng trong lúc xung phong hãm trận, đại khai đại hợp, tối thích hợp cho Bỉ Mông cự thú sử dụng. Đây là do phụ thân mới sáng tạo ra gần hai năm trước. Mỗi quyền đều mang khí thế sung mãn một đi không trở lại, toàn là đối kháng trực tiếp ngạnh kiều ngạnh mã. Dường như không khí chính là địch nhân của ta. Mỗi một quyền ta đều vận dụng khí lực toàn thân. Thanh âm oanh, oanh, oanh bất đoạn từ quyền của ta phát ra. Bụi đất trong sân bị ta đánh bốc lên trên không. Đến khi lực tận ta mới dừng tay. Toàn thân mồ hôi đầm đìa, thoải mái không nói nên lời. Lần đầu tiến đến vương cung của Thú nhân vương, ta nhìn thích thú những kiến trúc to lớn xung quanh. Tuy công nghệ rất thô thiển, nhưng nơi nào cũng tràn đầy khí thế hùng mãnh. Tất cả phòng ốc đều làm từ đá hoa cương, vừa dày vừa vững chắc. Ta và phụ thân đi đến trước một phòng ốc lớn nhất thì dừng lại. Thị vệ đứng tại cửa thấy là phụ thân, vội chào cung kính phi thường: "Lôi Áo vương, chào ngài!" Phụ thân hô một tiếng nói: "Giúp ta thông báo một tiếng." Thị vệ cung thân nói: "Vâng!". Rồi chuyển thân hô to một tiếng: "Bỉ Mông vương Lôi Áo cầu kiến." Thanh âm truyền từng tiếng từng tiếng liên tiếp vào trong vương cung. Không lâu sau, từ hoàng cung chạy ra một thị vệ khác, đi đến trước mặt phụ thân cung kính nói: "Lôi Áo vương, bệ hạ có lời mời." Nói xong chuyển thân đi trước dẫn đường. Ta và phụ thân theo sau hắn tiến vào khu kiến trúc hoành vĩ nhất mà ta từng thấy qua. Điện nơi Thú nhân vương ngồi cao chừng hai mươi mét, hai bên được các cột làm bằng đá hoa cương rất lớn có đường kính chừng một mét chống đỡ. Thân hình cao hai mét của ta hiển nhiên là rất bé nhỏ. Ta đang quay phải quay trái thì phụ thân kéo ta một cái, sau đó thanh âm của ông ta vang lên: "Thần Lôi Áo vương và con trai Lôi Tường tham kiến bệ hạ." Ta cuống quít quỳ xuống mặt đất, cùng phụ thân đồng thanh hô: "Đại vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Một thanh âm trầm hùng từ phía trước truyền tới: "Bình thân, huynh đệ chúng ta, không cần phải khách sáo như vậy." Ta và phụ thân đứng dậy, ngẩng đầu lên, mới nhìn được Thú vương của Thú nhân tộc chúng ta. Thú nhân vương là một nhân sư. Tuy ông ta đang ngồi không nhìn ra thân thể cao lớn thế nào, nhưng khẳng định phải hơn ta. Đại khái tuổi tác không sai khác so với phụ thân là bao nhiêu. Thân hình hùng tráng của ông ta mặc áo da trăn, đeo đai lưng bằng ngọc, trên đầu là vương miện lấp lánh kim quang. Ông ta cũng đang dò xét ta. Quang mang bức nhân trong mắt khiến ta biết thực lực của ông ta không hề dưới phụ thân. Ánh mắt lịch duyệt của ông ta từ trước tới nay ta chưa từng thấy qua. Không lạ có thể xưng vương trong Thú nhân, đúng là có chỗ hơn người. "Lôi Áo, đây đúng là tiểu nhi tử của ngươi ư. Nếu không phải ngươi nói trước, ta thật sự nghĩ rằng hắn là nhân loại." "Đúng thế, bệ hạ. Mẫu thân của tiểu nhi này là nhân loại. Hắn kế thừa sức mạnh của Bỉ Mông nhất tộc của thần, lại kế thừa dung mạo của mẫu thân hắn." Thú nhân vương than dài nói: "Không lạ là ngươi nói tiểu nhi tử của người là nhân tuyển tốt nhất. Nhân loại nhất định không nhận ra hắn có huyết thống của thú nhân chúng ta. Hài tử. Sự hưng suy của thú nhân chúng ta sau này ký thác trên người ngươi đó. Ngươi không được làm ta và phụ thân ngươi thất vọng." "Vâng, bệ hạ, thần (bởi vì ta là phó đoàn trưởng của Bỉ Mông quân đoàn, cho nên cũng xưng thần) nhất định sẽ cúc cung tận tuỵ đến chết không từ." "Tốt, Lôi Áo hiền đệ, công phu của tiểu nhi tử này của ngươi thế nào?" Phụ thân cười ha hả nói: "Bệ hạ, điều này ngài có thể yên tâm, hắn hiện tại đã có thể đỡ được một chưởng ba thành công lực của thần (phụ thân là vì thể diện của mình mà khoa trương như vậy, ta ngay cả hai thành cũng có vấn đề). Tuy thân thể hắn không giống Bỉ Mông chúng ta, nhưng tuyệt đối có thực lực của Bỉ Mông." Thú nhân vương tuyệt không có hoài nghi với lời nói của phụ thân, cao hứng nói: "Thật là anh hùng xuất thiếu niên. Tốt! Quyết định như vậy đi. Để Lôi Tường đến Long thần đế quốc nằm vùng. Sự kiện này bí mật phi thường, các ngươi không được để lộ ra cho bất cứ ai. Hành động lần này, ta ngay cả minh hữu trong Ma tộc cũng không hề thông tri. Lôi Tường à, ngươi có thể phải đối diện với nguy hiểm khó khăn lớn phi thường. Nhưng nhiệm vụ lần này chỉ được thành công không được thất bại. Nếu không bổn vương tuyệt bất dung tình. Chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ này. Ta sẽ truyền mệnh cho ngươi trở thành người kế nhiệm của phụ thân ngươi, thành một Bỉ Mông vương." Thú nhân vương vừa ra ân vừa ra uy, đồng thời cũng nói rõ sự trọng thị của ông ta đối với nhiệm vụ lần này. Ta vội quỳ xuống nói: "Vâng, thần nhất định sẽ không phụ sự uỷ thác của bệ hạ." Thú nhân vương lại quay sang phụ thân nói: "Tốt lắm, cứ như vậy đi. Ngày mai ta sẽ chọn những thương nhân tốt nhất đến phủ của ngươi để dạy cho Lôi Tường một chút lễ nghi và những điều cần lưu ý của nhân loại." Phụ thân nói: "Vâng, bệ hạ. Vậy thần sẽ đưa khuyển tử cáo lui trước." Ra khỏi hoàng cung, phụ thân bất ngờ vỗ vai ta thân mật, cao hứng nói: "Nhi tử à, con nhất định phải vì Bỉ Mông nhất tộc của chúng ta mà giành lấy vinh quang. Cơ hội lần này tốt phi thường. Bệ hạ rất mong đợi ở ngươi đấy." Ta nhạt giọng nói: "Vâng, phụ thân." Ngày thứ hai kể từ ngày gặp Thú nhân vương, ta bắt đầu học tập lễ nghi của nhân loại từ các thương nhân hay đến Long Thần đế quốc. Khả năng ghi nhớ và mô phỏng của ta vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ. Vốn theo kế hoạch sẽ mất ba tháng để huấn luyện, không ngờ mới chỉ có một tháng mà bọn họ đã không còn gì để dạy nữa. Từ lúc học hỏi lễ nghi của nhân loại và nghe kể các câu chuyện xưa của nhân loại, hứng thú của ta đối với quốc gia của nhân loại lại càng thêm nồng hậu. Nói cho cùng ta cũng có một nửa huyết thống của nhân loại trong người. Cũng muốn biết quốc gia của mẫu thân giống như thế nào. Từ bên ngoài truyền vào một âm thanh hùng hậu: "Lôi Tường, phụ thân tìm ngươi." Thì ra là đại ca Lôi Long. Trong hai ca ca chỉ có đại ca có lòng tốt đối với ta. Nhị ca căn bản nhìn ta không vừa mắt, hắn không đến khi phụ đã là chuyện tốt cho ta rồi. Đi ra khỏi phòng, ánh dương quang chiếu xuống làm cả người ta ấm lên. Toàn thân hùng tráng của đại ca xuất hiện trước mắt ta. Đứng một chỗ cùng đại ca, ta đúng là quá bé nhỏ. "Đại ca sao phải tự mình đến đây. Sao không cho truyền lệnh binh đến thông tri ta." Ta bình thản nói. "À à, ta vừa ở chỗ phụ thân, thuận tiện đến thăm đệ. Nghe nói đệ phải ra ngoài thi hành nhiệm vụ bí mật. Chúng ta sẽ không thể gặp nhau trong một thời gian dài." Ta gật đầu, không trả lời. Đại ca thấy ta như vậy cũng không cảm thấy kỳ quái. "Tốt lắm, đi nào, đệ hãy tự đi, ta đi trước đây." "Vâng. Tái kiến." Sau khi trả lời xong, ta đi thẳng đến phòng của phụ thân. Phụ thân đang ngồi đằng sau cái bàn lớn của ông, trong tay cầm một tập giấy tờ để đọc. "Phụ thân, con đã đến." Phụ thân ngẩng đầu, nhìn thấy ta, rồi mới đưa tập giấy trong tay cho ta nói: "Đọc xem, đây là tư liệu về thân phận nằm vùng của con. Con phải học thuộc trên đường. Nghe bọn thương nhân nói con đã nắm giữ được hết những gì bọn họ dạy. Sự việc này không nên trì hoãn. Ngày mai, con thu thập hành trang, rồi lặng lẽ xuất phát." Ta tiếp lấy tập giấy. Thấy trên đó có ghi tính danh Lôi Tường, đến từ Lạc Mẫu thôn ở bên ngoài quan ải của Long Thần đế quốc. Phụ thân Lôi Phu, là thợ thủ công. Mẫu thân là Sa Điệp, tham gia sản xuất đồ thủ công. Bản thân thích làm đồ thủ công từ nhỏ. Năm mười tuổi phụ thân bệnh chết. Năm mười ba tuổi mẫu thân bệnh chết. Một thân một mình lưu lạc trên đại lục từ ba năm trước đến nay. Vì thế tính cách hướng nội ... Còn lại đều là các giới thiệu tường tận liên quan đến thân phận. Đọc tư liệu này có thể thấy đã được xây dựng nghiêm mật phi thường không có một chút sơ hở. Ta hiểu, người mang thân phận trùng tên họ với ta này khẳng định đã chết dưới tay phụ thân. Đó là tác phong từ trước tới nay của phụ thân. Không hề lưu lại cho địch nhân một cơ hội nhỏ nào. *** Ta quay đầu lại, đưa mắt nhìn thật kỹ thành thị mà ta đã sinh sống mười sáu năm. Hít một hơi thật sâu, bắt đầu lịch trình thực thi nhiệm vụ của ta. Phụ thân an bài ta trực tiếp đi đến thủ đô của Long Thần đế quốc - Long Thành. Nơi đó có một trong tứ đại học viện của nhân loại, là Thiên Đô học viện. Nhiệm vụ của ta là vào trong đó học tập. Đó cũng là một cách để có thể học tập tri thức. Hiện tại là tháng năm. Thiên Đô học viện tháng tám bắt đầu chiêu sinh. Cho nên ta phải đến đó trước tháng tám, tham gia cuộc khảo thí nhập học. Hôm nay khí trời rất tốt. Bầu trời xanh lam rộng mênh mông hàng vạn dặm không có một gợn mây. Cây cối hai bên đại đạo không ngừng vang lên tiếng chim hót líu lo. Rời khỏi nơi mà ta đã phải sinh sống mười sáu năm khổ cực, tâm tình của ta như được hoà vào sự rộng mở của bầu trời. Ta mặc võ phục, trên đầu đội một chiếc mũ rộng vành. Trên trước mũ quấn một lớp vải dài ba thước, khiến người khác vô pháp nhìn thấy dung mạo của ta từ bên ngoài. Ở đây vẫn là trong phạm vi đất nước của thú nhân. Nhân loại rất không được hoan nghênh. Cho nên đành phải dấu diếm vẻ bề ngoài giống nhân loại của ta, tránh khỏi những phiền toái không cần thiết. Trước khi rời nhà, ta gặp mẫu thân. Bà vẫn như thế. Ánh mắt trống rỗng, không buồn nói chuyện. Ta đi đến, bà cũng không buồn để ý. "Mẫu thân. con phải đi xa. Trong thời gian ngắn có lẽ không thể quay về." Bà chỉ liếc mắt nhìn ta, rồi quay đầu đi không hề lí đến. Xem ra sinh tử của ta bà cũng không quan tâm. Đã nhiều năm nay, lòng ta đã sớm tê liệt. Ngoại trừ bà nội, không có ai đem lại cho ta sự ấm áp. Nhưng bà chung quy cũng là mẫu thân của ta. Tuy bà không dưỡng dục ta, nhưng ta là do bà sinh ra. Ta thở dài nói: "Mẫu thân, con lần này phải đi đến Long Thần đế quốc." Nghe lời nói của ta, bà chấn động toàn thân, quay đầu lại hỏi: "Là thật sao? Ngươi phải đi Long Thần đế quốc." Ánh mắt của mẫu thân cuối cùng cũng không còn lạnh lẽo nữa, đã có một chút khí tức của con người. Ta gật đầu quả quyết nói: "Đúng vậy, con phải đi thực hiện một nhiệm vụ bí mật." Mẫu thân từ trên giường run rẩy đứng dậy. Ta vội tiến đến giúp đỡ bà. Trong miệng bà thì thào: "Đế quốc, đế quốc, phụ vương, phụ vương, A Phong, A Phong." "Lôi Tường, ngươi có thể giúp ta một chuyện được không?" Ta gật đầu nói: "Mẫu thân nói đi, chỉ cần con có thể nhất định sẽ giúp người." Mẫu thân từ dưới đệm lấy ra một chiếc chuông nhỏ. Tay lắc lắc làm phát ra âm thanh trong trẻo. Chiếc chuông dường như là dùng vật liệu đặc biệt chế thành, quang mang phát ra màu lam nhạt. Ánh mắt của bà trở nên phức tạp phi thường, thoạt ôn nhu, thoạt phẫn nộ, lại thoạt bất lực, miễn cưỡng giao chiếc chuông vào tay ta. Một giọt lệ châu lóng lánh rớt lên trên chuông. "Ngươi đến Long Thần đế quốc, tìm một người tên là Lâm Phong, đưa chiếc chuông này cho hắn. Rồi cho hắn biết Linh Linh xin lỗi hắn." Nói vừa dứt lời, nhãn lệ của mẫu thân tuôn trào ra như suối. Mẫu thân ngã xuống giường. Ta cầm chiếc chuông trong tay, không biết phải làm sao cho phải. Mẫu thân khóc đến khi mệt mỏi, rồi lấy từ trong ngực ra một cái vòng cổ được làm từ những hạt châu nhỏ màu bạc, bên trên treo một hình tiểu long tinh xảo được điêu khắc từ tử thuỷ tinh. Bà yên lặng nhìn ta, sau đó mới đeo chiếc vòng vào cổ ta. "Ta từ trước tới nay chưa từng chiếu cố ngươi một ngày. Ngươi giúp ta hoàn thành việc này, chiếc vòng cổ này coi như là báo đáp của ta với ngươi." Ta gắng sức nén nỗi bi thương vô tận trong lòng, nắm chặt lấy hình tiểu long bằng tử thuỷ tinh kia, để cho thuỷ tinh cứng rắn đâm vào bàn tay. Ta hít một hơi thật sâu, khôi phục lại tâm tình vừa bị kích động của mình, nói: "Được, con nhất định sẽ giúp mẫu thân đưa đến." Nói xong chuyển thân rời khỏi đó không quay đầu lại. Rời khỏi mẫu thân đã sinh ra ta nhưng lại hận ta. Nhưng, khi ra đến cửa, ta lại phó thác cho đại ca chiếu cố đến bà. Rời khỏi Thú hoàng thành rất xa, tâm tình của ta trở nên rất tốt. Từ trước tời giờ chưa từng rời nhà khiến ta nhìn cái gì cũng thấy mới lạ. Mặt trời đã lên tới đỉnh. Tuy đang là tháng năm, nhưng ánh thái dương đã độc hại phi thường. Đi đến chính ngọ, ta thật sự đã có chút mệt mỏi. Ta ngẩng đầu phát hiện ra bên phải đại lộ cũng vừa vặn có một mái lều đơn giản. Đoán rằng cũng có bán cái gì để ăn, ta bước nhanh đến. Quả nhiên là một quầy hàng bán hoa quả. Chủ nhân là một nữ sói, nhìn qua cũng thấy khoảng năm mươi tuổi. Bà ta thấy ta đến trước quầy hàng bèn hỏi: "Ngài chọn quả nào để ăn. Đây đều là lấy từ gia đình của ta, tuyệt đối tươi ngon." Ta lấy ra một đồng bạc ném qua, lạnh lùng nói: "Chọn mỗi loại một thứ." Bà ta thấy tính cách ta bất hảo, cũng không dám nói nhiều, lập tức lấy mỗi loại một ít gói lại, đưa cho ta. Đó thật là một gói lớn, phải đến cả mười người ăn, ta sao ăn được hết. "Không cần nhiều như thế, bà bỏ ra ba phần tư chỗ đó. Còn lại đưa ta." Lão bà trên mặt lộ ra thần sắc khổ sở nói: "Nhưng ta không có tiền trả lại cho ngài." Ta thầm nghĩ, chỉ là một đồng bạc mà cũng không có nổi sao? Cuộc sống thú nhân đều khổ cực như vậy ư? Không nhịn được hỏi: "Cuộc sống gian khổ như thế sao? Không cần trả lại tiền, bà cứ bỏ hoa quả thừa ra cho ta." Lão bà vừa bỏ hoa quả ra, vừa nói không ngừng: "Ngài thật làm một người tốt. Mấy năm chinh chiến liên miên. Chỉ có những vùng gần với thủ đô thì còn được, chứ còn bình dân nơi chiến khu rất khổ cực. Thú nhân chúng ta chỉ có binh lính đương thời hoặc là có vũ lực mạnh mẽ mới có cái để ăn. Kẻ như ta không thể đánh trận, có thể giữ được cái miệng để ăn đã không phải là dễ dàng. Chút hoa quả thế này đã được chưa?" Ta đón lấy hoa quả bà đưa tới, trong lòng không khỏi có chút trắc ẩn. Chịu khổ cực khi đánh trận chỉ có dân chúng, bất luận quốc gia nào cũng đều như vậy. Ta cầm lấy hoa quả quay người định đi thì một âm thanh âm trầm vang lên: "Tiểu tử, đưa tất cả những thứ có giá trị trên người ngươi xuống. Bằng không, hắc hắc, ngươi sẽ thành bữa ăn muộn của các đại gia ngày hôm nay." Ta quay đầu lại nhìn. Có ba người từ phía sau bao vây lấy ta. Một là người gấu, một là người cáo, một là người sói. Tên người cáo chính là kẻ cất lời. Người cáo là loài giảo hoạt nhất trong các chủng tộc của Thú nhân tộc, cũng là loài rất phổ thông. Ta hừ lạnh một tiếng nói: "Muốn cướp ư?" Ba tên đồng loạt cười sặc sụa. Tên người gấu cười nhạo nói: "Nói thừa, không cướp thì chúng ta chặn ngươi lại làm cái gì. Đừng để các đại gia ta nói lời thừa, may giao ra tài vật. Bằng không tối nay sẽ nướng ngươi lên để các đại gia uống rượu." Ta bình thản nói: "Các ngươi thường cướp giật hoặc ăn thịt những người qua đường phải không?" Lần này kẻ trả lời là tên người sói: "Ngươi nói đúng. Thế giới này cá lớn nuốt cá bé. Kẻ yếu chỉ có thể trở thành thức ăn và trò chơi cho kẻ mạnh mà thôi. Đạo lý đơn giản như vậy, ngươi cũng không rõ sao?" Ta liếc bọn chúng nói: "Tốt, ta đã hiểu, đa tạ các ngươi chỉ giáo." Ta bước mạnh mẽ về phía trước một bước, tung một quyền nhằm vào kẻ mạnh nhất của đối phương, người gấu. Bọn chúng hiển nhiên không ngờ ta lại phản kích. Đao trong tay tên người sói và trường kiếm trong tay tên người cáo đồng thời chém vào ta. Ta tịnh không lý gì đến bọn chúng, vẫn đấm một quyền thẳng về tên người gấu. Thân hình của tên người gấu và ta không sai biệt nhiều lắm. Chỉ là nhìn qua thì thấy cũng to khoẻ hơn nhiều. Thấy ta công kích vào hắn, không có một điểm hàm hồ, vươn bàn tay gấu to lớn đập vào quyền đầu của ta. Nếu ta không đeo nón, bọn chúng có thể nhìn thấy nụ cười lạnh trên khoé miệng của ta. Tên người gấu là kẻ kém may mắn đầu tiên. Quyền chưởng đập vào nhau phát ra một âm thanh trầm thấp. Ta và tên người gấu đồng thời nghe thấy tiếng xương cốt của hắn vỡ vụn. Chưa kịp phát ra tiếng gào thảm, thân thể cao lớn của hắn đã bị ta đánh bay ra ngoài năm mét. Ta rất chắc chắn vào cánh tay của ta. Ta biết hắn chỉ có đợi đến kiếp sau mới có thể đi cướp giật tiếp. Vào lúc tên người gấu bị ta đánh bay đi, hai món binh khí cũng đồng thời chém vào vai trái và lưng phải của ta. Tên người sói và tên người cáo cảm thấy như không phải chém vào người địch nhân, mà là vào một tấm thép. Đao kiếm đồng thời bị chấn văng ra. Thậm chí ngay cả y phục cũng không cắt được chút nào. Ta quay nửa người, đá một cước vào ngực của tên người cáo. Tiếng xương cốt đoạn liệt nghe rất rõ rệt. Hắn liền giống như tên người gấu, bay ra xa rơi xuống đất. Tiên huyết từ thất khiếu ào ào chảy ra, nhìn đã thấy không sống được nữa. Tên người sói bị cảnh tượng trước mắt khiến cho kinh hãi ngây người. Đao trong tay rơi xuống đất phát ra một tiếng "đương lang". Hắn hét lên điên cuồng, quay đầu bỏ chạy. Ta cười lạnh lùng, dùng chân hất thanh đao của hắn bỏ lại trên mặt đất lên, đá mạnh một cái. Thanh đao như thiểm điện bắn trúng vào điểm yếu hại trên lưng của tên người sói. Sau một tiếng "phạc". Thanh đao ngập vào đến tận chuôi, treo hắn lên trên một cây mọc bên đường. Ta chậm rãi bước đến trước tên người sói, lạnh lùng nói: "Là ngươi cho ta biết đạo lý cá lớn nuốt cá bé, hy vọng kiếp sau ngươi sẽ học được một điều thông minh." Tên người sói rên rỉ nói: "Ngươi ... ngươi ... thật ... ác độc ..." Rồi thở ra hơi thở cuối cùng. Lão bà bán hoa quả đã sớm sợ hãi đến co người lại run rẩy. Ta đi đến trước quầy hoa quả, lấy đống hoa quả vừa mới mua ban nãy, rồi vất ra một đồng vàng, nói: "Đưa bọn chúng đi mai táng." Nói xong quay người bỏ đi. Ta tuyệt không vì sát nhân mà cảm thấy buồn bã. Từ nhỏ, phụ thân đã dạy ta, trong thú nhân, chỉ có thực lực mạnh mẽ mới là lời nói đáng giá. Không ai đồng tình với kẻ yếu. Đối với địch nhân không thể từ tâm mà mềm tay. Phải nhất kích tất sát. Không cho đối phương một cơ hội phản kích. Cho dù là sư tử bắt thỏ cũng phải dùng toàn lực ứng phó, bất chấp thủ đoạn để giết chết đối phương. Ra khỏi phạm vi của thủ đô, ta mới biết ở quầy bán hoa quả kia mới chỉ là sự khởi đầu của lữ trình tàn sát của ta. Đi đến nơi nào cũng đều là thú nhân cường đạo, thổ phỉ. Ngoại trừ các đại thành trấn có vệ binh bảo vệ, nơi đâu cũng thấy cảnh đốt giết cướp giật. Không lạ là thú nhân trời sinh điều kiện thân thể siêu việt hơn hẳn nhân loại và ma tộc lại chỉ có thể xếp cuối cùng trong tam đại chủng tộc. Cách sống thế này khiến cho người người đều bị nguy hiểm, sao có thể phát triển lên thành lớn mạnh được. Ta liền giúp Thú nhân vương thu thập hết bọn chúng. Dùng hình ảnh huyết lộ để hình dung con đường ta đi tại Thú nhân quốc cũng không quá đáng. Phàm là cường đạo, thổ phỉ gặp phải ta tất cả đều bị ta dùng thủ đoạn sét đánh tiêu diệt. Cuối cùng, ta cũng không biết mình đã giết bao nhiêu người, bản thân cũng đã tê liệt không để tâm nữa. Thông qua một đoạn đường đi ta cũng hiểu được vì nguyên nhân gì mà thú nhân đánh không được nhân loại. Thú nhân tuy trời sinh vũ dũng. Nhưng nói đến cao thủ thì cơ hồ không có. Trong hàng trăm tên bị ta đồ sát, có thể nói cho dù tập hợp hết lại, bằng vào thực lực mạnh mẽ của Bỉ Mông nhất tộc trong ta, cũng chẳng khác nào hổ giữa bầy dê. Cuối cùng cũng tới được biên giới giữa Thú nhân quốc và Long Thần đế quốc. Toà thành cứ điểm Tư Đặc Lỗ của Long Thần đế quốc chắn ngang khu vực giao tiếp giữa hai nước. Tường thành cao trấn giữ tuyến đường tiến lên phía trước của thú nhân. Ta đi đến dưới chân thành, hô lớn: "Phiền tướng quân mở cổng cho ta đi qua. Trên thành, một tướng lĩnh nhân loại nhìn xuống phía dưới, hô lớn: "Ngươi là người nào?" Ta y theo kế hoạch định sẵn nói: "Ta là thương nhân đến vùng đất của thú nhân kiếm sống. Thương đội của chúng ta bị cường đạo thú nhân đánh cướp. Chỉ còn có một cá nhân ta chạy thoát. Ngài xem, ta là nhân loại." Ta bỏ chiếc nón đã đội hơn một tháng nay xuống. Viên tướng quân kia nhìn ra viễn phương. Thấy xác thật chỉ có một mình ta, hơn nữa lại đúng là nhân loại, ngữ khí trở nên nhu hoà hơn rất nhiều, nói: "Bọn cường đạo thú nhân đó, ngay cả mẹ chúng cũng chẳng coi ra gì. Các ngươi cũng thật là, đi vào trong vùng đất của bọn chúng lâu thế kiếm được sinh ý gì, tính mạng lại không đáng giá hay sao. Người đâu, mở cổng thành cho hắn vào." Không lâu sau, cổng thành mở ra, một số quân thủ thành tiến ra nghênh đón ta. Viên tướng quân vừa mới ở trên thành cũng ở đó, thấy ta dung mạo tuấn tú, thân hình cao lớn, liền sinh hảo cảm, nói với ta: "Tổn thất không lớn chứ." Ta giả vờ thở dài nói: "Đừng nhắc đến nữa, có thể sống sót quay về đã xem như vạn hạnh rồi. Tướng quân đại nhân, ngài không biết bọn cường đạo thú nhân đáng sợ thế nào. Bọn chúng thấy người giết người, thấy đồ cướp đồ." Viên tướng quân kia nói: "Tốt rồi. Ngươi cũng không nên buồn quá. Ngươi yên tâm, Long Thần đế quốc chúng ta sớm muộn gì cũng mang bọn chúng đi tiêu diệt hết. Ngươi đi thôi, vào thành nghỉ ngơi. Đến địa bàn nhân loại chúng ta rồi thì không cần sợ nữa." Ta lại nói cảm tạ rất nhiều, trong lòng âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Toà thành cứ điểm Tư Đặc Lỗ này được kiến tạo trên nền của thành Tư Đặc Lỗ. Lần đầu tiên đến thành thị của nhân loại, ta nhìn cái gì cũng thấy mới lạ. Ở đây đúng thật so với địa giới của thú nhân thì phồn vinh hơn nhiều. Cảnh tượng nhốn nháo trên đại nhai, mua mua bán bán, trông thật phồn vinh. Ta theo lời dạy của lão sư thương nhân trước tiên tìm một khách điếm sạch sẽ để ở, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm. Ngày mai lại tiếp tục lên đường đến Long Thành. Đến nơi của nhân loại, ta không cần phải đội nón nữa. Lần đầu tiên gặp được nhiều người tương tự như mình, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn. Tuy trong Bỉ Mông ta là kẻ bé nhỏ nhất, nhưng ở đây, cơ hồ không có ai thân thể cao lớn như ta. Đi trên đại nhai ta có cảm giác như con hạc lạc vào bầy gà. Đi đi lại lại, nhiều nữ nhân đều quay ra ném vào ta ánh mắt hiếu kỳ hoặc quái dị. Nhìn ta rồi, trên mặt lại đỏ lên. Thương nhân lão sư tại cuối buổi học đã nói vẻ ngoài của ta trong nhân loại có thể coi là anh tuấn phi thường. Tới Long Thần đế quốc khẳng định có thể hấp dẫn nhiều nữ hài tử. Không tưởng tượng rằng nữ nhân ở đây lại có đảm lượng lớn như thế. Xem ra ta bỏ nón ra lại là một quyết định sai lầm. Bất quá, ngắm nhìn nữ hài tử của nhân loại so với nữ thú nhân thì thấy thoải mái hơn rất nhiều. Có thể là do bề ngoài bọn họ tương tự như ta. Ta thầm nhắc nhở bản thân. Toà thành này không có chút khói bụi của chiến tranh. Mọi người đều đối xử với nhau rất hoà thuận. Ta đi một vòng trên đại nhai mua chút đồ ăn, rồi quay lại lữ quán. Đêm đã tối như mực. Ta từ trong bọc lấy ra địa đồ của Long Thần đế quốc. Từ đây đến Long Thành cách xa khoảng ba ngàn chín trăm dặm. Thật là chẳng gần chút nào cả. Sáng mai ta phải cấp tốc lên đường. Đến càng sớm thì càng tốt. Như thế có thể chuẩn bị cho cuộc khảo thí đầy đủ hơn một chút. Thu hồi địa đồ, ta xếp bằng ngồi trên giường, dựa theo Thiên Ma quyết bắt đầu luyện tập. Cảm giác băng lương xuyên thấu tràn ra toàn thân ta. Gần đây, ta có cảm giác như Thiên Ma quyết tăng lên rất nhanh. Tầng thứ hai tuy mới luyện được hơn nửa năm nhưng hiện tại ta đã có thể sử dụng được một chút hắc ám ma pháp. Làm cho lực hắc ám và Thiên Lôi Tá Giáp cũng dung hợp tốt hơn so với trước kia. Khó nói liệu có phải là vì nguyên nhân gần đây ta giết rất nhiều người hay không? Kỳ thật, ta không biết, Thiên Ma quyết là công pháp cao nhất trong Ma tộc, là một loại ma vũ kết hợp. Cơ sở đầu tiên của công pháp là khuynh hướng giết chóc, hắc ám, lãnh khốc. Vì ta giết rất nhiều đạo phỉ, vô tình lại đúng với yêu cầu của Thiên Ma quyết, cho nên mới tiến bộ thần tốc như vậy. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: