[Dịch] Cuồng Thần
Phòng học rất lớn, có thể dung nạp được tám mươi người. Hiện tại mới chỉ ngồi kín khoảng một nửa, trước mặt là một cái bảng đen. Vách tường sạch như phấn trắng. Xem ra chính là nơi học tập sau này. Ta tìm vị trí ở hàng phía sau ngồi xuống. Huynh đệ Hoả thị ngồi bên cạnh ta.
Tiếng chuông vang lên, một nữ lão sư tuổi khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tiến vào. Nàng này không cao, tóc đen dài đến ngang vai, dung mạo tú lệ tao nhã, nhìn qua cũng biết là người rất ôn nhu. Nàng trước tiên ho khan một tiếng, rồi mới lớn tiếng nói: "Các môn sinh, tất cả yên lặng. Bắt đầu khoá học." Âm thanh của nàng rất trong trẻo, khiến tai của ta nghe được cảm thấy thoải mái dị thường.
Lão sư không ngờ lại trẻ như vậy, điều này thật ngoài ý liệu của ta.
Trong phòng học yên tĩnh lại.
"Ta trước hết tự giới thiệu bản thân một chút. Ta tên là Trang Tĩnh. Sau này chính là chủ nhiệm của lớp này. Ta chủ yếu phụ trách những khoá chính về ma pháp. Hy vọng tất cả mọi người có thể tích cực phối hợp với ta, cố gắng tu luyện, vì học viện mà giành lấy vinh quang. Cũng vì lớp ma vũ trong sáu lớp học năm thứ nhất của chúng ta mà giành lấy vinh quang. Mọi người nếu có vấn đề gì về phương diện ma pháp, đều có thể đến tìm ta." Ta thầm nghĩ trong lòng. Lão sư này là người bình dị dễ gần, ở tuổi này mà có thể giảng dạy tân sinh chúng ta, khẳng định có thực lực phi phàm.
"Sau đây, các môn sinh hãy tự giới thiệu một chút. Từ phía bên trái hàng thứ nhất bắt đầu."
Hàng thứ nhất bên trái là một nữ sinh. Nếu nàng ta mà là nam nhân thì cũng phải được coi là dạng eo tròn vai nở, thân cao chừng một mét tám, vòng eo so với chiều cao cũng không khác là bao nhiêu. Dùng ngôn từ lưu hành phổ biến để hình dung về nàng ta thì là - dáng như địa cầu. Nàng ta không có một điểm khiếp sợ, sửa sang một chút rồi đứng lên nói: "Xin chào Trang lão sư, xin chào các vị môn sinh. Ta tên là Phượng Quyên, đã từng học ma pháp hoả hệ và một ít công phu gia truyền. Hy vọng sau này trong học tập có thể trao đổi với mọi người ... (tiếp theo phải tóm gọn lại trong một ngàn từ)". Oa, ấn tượng thật như tám bà nói chuyện, nói mãi vẫn chưa hết. Cuối cùng, ngay đến cả Trang lão sư cũng không nhịn được nói: "Được rồi, Phượng Quyên môn sinh, đến đây thôi, người tiếp theo."
Lúc này con phượng béo ú mới hậm hực ngồi xuống, bất quá, hiển nhiên là vẫn chưa nói thoả lòng.
Sau nàng là một nam sinh rất nhỏ và gầy, so với ấn tượng về Phượng Quyên lúc trước thật là tương phản vô cùng. Gã đứng lên, dùng giọng nói khàn khàn: "Ta tên là Long Tráng, sau này xin mọi người chiếu cố nhiều hơn." Nói xong đặt đít ngồi xuống.
...
Cuối cùng cũng đến lượt ta. Ta đứng dậy, hết sức khống chế âm thanh bản thân trở nên nhu hoà một chút, nói: "Ta tên là Lôi Tường." Nhiều nữ sinh bắt gặp thân nhìn cao lớn và khuôn mặt anh tuấn của ta đều ném về phía ta ánh mắt quyến rũ. Chưa biết ứng phó thế nào cho hoàn hảo, ta lại vô tình nhìn thấy mị nhãn của Phượng Quyên, thiếu điều ngay cả bữa cơm tối qua cũng muốn phun ra ngoài. Ta kìm nén thứ nước chua chua đang trào lên, vội vàng ngồi xuống.
Lão sư Chủ nhiệm lớp hiển nhiên có hứng thú đối với ta, truy hỏi: "Lôi Tường môn sinh trước kia có học qua cái gì?"
Ta bất đắc dĩ phải đứng dậy, bất quá đã không dám quan sát bốn phía nữa, chỉ nhìn thẳng vào Trang lão sư nói: "Ta học qua một ít quyền pháp và đấu khí."
"Ô! Ngươi chưa học ma pháp ư?"
"Chưa!"
"Vậy sau này người cần phải rất cố gắng, tranh thủ đuổi kịp tiến bộ của mọi người."
"Vâng, thưa lão sư."
Sau đó huynh đệ Hoả thị giới thiệu bản thân. Do bọn họ giống nhau như đúc nên cũng làm cho mọi người có ấn tượng rất sâu sắc.
"Tốt lắm, tất cả mọi người đã tự giới thiệu xong. Hy vọng sau này các môn sinh có thể tôn trọng và yêu quí lẫn nhau, đoàn kết tiến thủ. Sau đây phải tuyển ra một lớp trưởng, để sau này có thể giúp ta quản lý lớp chúng ta. Mọi người xem có cách nào để tuyển chọn cho tốt."
Một gã môn sinh tên là Ngũ Đức đứng lên nói: "Lão sư, theo như ta biết, dường như mỗi một lớp trong học viện đều có một thủ tịch sinh. Không bằng, chúng ta cũng tiến hành tỷ thí một lần, tuyển ra thủ tịch sinh. Sau đó lại để người đó làm lớp trưởng, như vậy cũng có thể khiến chúng nhân đều phục."
Trang lão sư gật đầu, mỉm cười nói: "Biện pháp này không tệ. Các môn sinh còn có kiến nghị gì khác không?"
Đại bộ phận môn sinh đều tỏ vẻ không có nghi ngại gì, cũng tỏ vẻ không chỉ được ra biện pháp nào tốt hơn. Sau đó, Trang lão sư tuyên bố: "Vào buổi học tới, mọi người bắt đầu đến trường huấn luyện số bốn, thông qua tỷ thí tuyển ra lớp trưởng. Bây giờ bắt đầu học thôi."
Ta lặng lẽ hỏi huynh đệ Hoả thị bên cạnh: "Có thể bỏ qua được không? Lớp trưởng có ý nghĩa gì? Có ảnh hưởng tới tu luyện không?"
Hoả Hành nói: "Không ảnh hưởng tới tu luyện, nghe nói lớp trưởng nếu có quan hệ tốt với các lão sư thì có thể học thêm nhiều thứ từ bọn họ. Học viện có Thiên Long tổ, chỉ có thủ tịch sinh trên năm thứ hai của mỗi lớp mới có quyền tham gia. Nghe nói trong đó có thể học được các công phu thâm sâu hơn. Học viện có sáu năm học. Mỗi năm học đều có sáu lớp. Cho nên, Thiên Long tổ cũng có khoảng ba mươi người. Bọn họ mới là tinh anh của học viện."
Nói như vậy, lớp trưởng lại có nhiều lợi ích như vậy. Ít nhất cũng có thể có được cơ hội học tập tốt hơn. Xem ra ta không thể bỏ qua.
Trong buổi học không có thời giờ nghỉ ngơi. Ta theo đại đội nhân mã đi thẳng đến trường huấn luyện số bốn. Trường huấn luyện số bốn nằm ở phía sau của Giáo học lâu. Luôn luôn sẵn sàng cho các học viên của lớp ma vũ sử dụng.
Các nữ sinh trong lớp nghị luận liên hồi. Từ trong âm thanh nhỏ xíu của các nàng nghe loáng thoáng có tên của ta. Ta vô thức sờ sờ khuôn mặt của mình. Trông ta thực sự thì thế nào nhỉ?
Có vài nữ sinh tự thị dáng vẻ không tệ, tiến đến sán lại gần ta. Ý đồ dùng tư dung của bản thân để mê hoặc ta. Trình độ này của bọn họ sao có thể khiến ta động tâm đây. Tất cả đều thúc vào người ta một cái.
Cuối cùng cũng nhịn được tới nơi. Trường huấn luyện số bốn ở trong một cái phòng lớn, xung quanh có năm tầng khán đài, ước chừng khoảng bốn, năm trăm người có thể ngồi được. Ở giữa trường là một lôi đài lớn rộng mỗi bên hai mươi mét.
Trang lão sư đi lên lôi đài nói: "Được rồi, sau đây tiến hành rút thăm. Có môn sinh nào nguyện ý bỏ cuộc không?"
"Có, có, có". Không phải chứ. Không ngờ có đến hơn nửa bỏ cuộc. Nữ sinh chiếm đa số. Trang lão su thông kê một chút. Sau đó chính thức tham gia có mười sáu người. Trải qua rút thăm phân thành tám tổ. Hai người đối đầu với nhau. Người thắng đi tiếp. Kẻ thua bị loại bỏ.
Người đối đầu với ta đầu tiên chính là Hành Hoả. Gã nhìn ta xuất ra động tác tỏ vẻ không biết làm sao, rồi nói: "Lôi Tường, lại đây, chúng ta hãy đánh một trận." Ta gật đầu, tiến lên lôi đài.
Hoả Hành rút trường kiếm ra nói: "Ta không thể hạ thủ lưu tình, huynh cũng phải cố gắng đấy."
Ta nói: "Lại đây!"
"Hoả thần vĩ đại, hãy ban cho ta ngọn lửa vô tận." Theo giọng ngâm của Hoả Hành, trường kiếm của gã từ từ chuyển sang màu đỏ, phát ra nhiệt khí đằng đằng. Ta vẫn đứng không nhúc nhích, chờ đợi động tác của gã.
Hoả Hành hét lên một tiếng lớn, nhanh chóng xông đến trước mặt ta, rồi đột nhiên chém xuống một kiếm. Ta khẽ nghiêng người, tịnh không né tránh thanh kiếm của gã. Trường kiếm chém thẳng vào bả vai của ta. Hoả Hành hiển nhiên không nghĩ đến thái độ kỳ quái như thế của ta, vội vàng nhanh chóng thu về sợ đả thương ta. Nhưng quán tính quá lớn đã không thể làm gì được. Thanh kiếm sung mãn năng lượng hoả diễm bổ thẳng vào vai của ta phát ra một tiếng "phác!"
Kỳ thật, từ lực đạo rút kiếm của gã ta đã biết rằng gã không đả thương được ta, vì thế mới cố ý để gã chém trúng. Bả vai chỉ có cảm giác hơi nóng một chút. Ta nhìn gã mỉm cười, tay trái giơ lên bắt lấy trường kiếm của gã, tay phải đánh ra một trưởng.
Hoả Hành cảm giác trường kiếm chém vào người của ta tựa như chém vào một khối băng rắn chắc. Thân kiếm bị ta nắm lấy lại càng không có cách nào di động được. Lưỡi kiếm sắc bén kèm theo hoả tính vậy mà vô pháp cắt vào bàn tay của ta. Trong cơn kinh hãi, gã bị ta đánh một chưởng bay xuống lôi đài.
Toàn bộ quá trình này cũng chỉ diễn ra trong thời gian vài giây ngắn ngủi. Ta chủ yếu chỉ dùng sức đẩy gã ra, tịnh không có làm cho gã bị thương. Hoả Hành rơi xuống dưới đài, không nhịn được nhìn vào trường kiếm của mình. Lưỡi kiếm không ngờ lại cong đi một chút.
Gã bật hỏi: "Lôi Tường, đây là công phu gì của huynh, lại không sợ cả kiếm chém vào."
Ta bình thản nói: "Không phải không sợ, mà là sức ngươi chưa đủ. Ngươi có muốn tỷ thí lại một lần nữa không?"
Hoả Hành lắc đầu nói: "Không cần! Ta nhận bại."
Các môn sinh dưới đài khác nhìn đều choáng váng, đều không nghĩ đến trận đầu tiên lại có kết cục bất ngờ như vậy. Tất cả không thể không dùng con mắt khác để nhìn ta. Ta lập tức trở thành nổi tiếng.
Trang lão sư tuyên bố: "Trận thứ nhất Lôi Tường thắng. Trận tiếp theo là Phượng Quyên với Hoả Tinh."
Ta đi xuống dưới đài, vỗ vỗ vào vai Hoả Hành nói: "Hãy tự hài lòng với bản thân đi! Ngươi là người đầu tiên thua ta mà có thể toàn thân yên lành thối lui." Hoả Hành nghe ta nói giật mình. Ta không lý tới gã nữa, ngẩng đầu lên nhìn trận tỷ thí trên đài.
Hỏa Tinh và Phượng Quyên trên đài đã bắt đầu trận đấu. Phượng Quyên dùng một cái búa lớn, đang múa may lên xuống tạo ra tiếng gió vù vù. Cây búa lớn vào trong tay nàng ta tựa như một cộng lông, huy vũ không tốn chút sức lực nào. Trên búa cũng được tăng thêm ma pháp hoả hệ. Tuy thân hình nàng ta nhìn qua đồ sộ, nhưng tốc độ di chuyển lại không hề chậm chạp, giống như một chiếc lá cây. Nàng ta nhẹ nhàng phiêu diêu chuyển động vòng quanh Hoả Tinh, dần dần bức Hoả Tinh vào một góc đài. Kình phong tạo bởi cây búa thép khiến cho Hoả Tinh căn bản không tiếp cận được vào trong phạm vi ba mét xung quanh nàng ta. Gã chỉ dùng trường kiếm cố gắng phát ra một ít ma pháp hoả hệ. Nữ nhân này có thực lực thật không tầm thường.
Hoả Hành thở dài nói: "Đó là nữ nhân sao? Thật là quá đáng sợ."
Ta bình thản nói: "Đệ đệ của ngươi phải thua thôi. Gã căn bản vô pháp phát huy ưu thế của bản thân."
Quả nhiên, lời của ta vừa dứt thì kiếm của Hoả Tinh đã bị cây búa lớn của Phượng Quyên đánh bay đi. Cây búa dừng lại ở cách trên đầu ba tấc. Hoả Tinh hoảng sợ sắc mặt biến thành trắng bệch.
Phượng Quyên cười đắc ý nói: "Ngươi thua rồi." Nàng ta thành người thứ hai gia nhập vào nhóm bát cường.
Chỉ sau thời gian bằng một tiết học, đã chọn ra được bát cường. Trận đấu tiếp sau của ta là với một nam môn sinh tên là Lạc Lôi. Gã dùng thương. Theo ta quan sát, thương pháp của gã tuy ảo diệu, nhưng lực đạo lại không đủ.
Trận đấu đầu tiên của vòng thứ hai, ta và Lạc Lôi sau lời tuyên bố của Trang lão sư đồng thời tiến vào trận địa. Lạc Lôi nói: "Ngươi vừa mới thắng quá dễ dàng. Ta sẽ không cho ngươi cơ hội như vậy."
Ta hừ lạnh một tiếng không trả lời.
"Nếu không phải là gã kia trình độ đáng bỏ đi thì cũng là đã khinh địch. Ta sẽ không phạm phải sai lầm như hắn. Được! Để ngươi kiến thức được cái gì là công phu chân chính. Xem thương đây! Tinh hà mãn bố!" Nói xong, trường thương dài một trượng hai trong tay huyền ảo xuất ra các đốm sáng đầy trời, nhằm vào ta chụp tới. Mũi thương phát ra âm thanh của đấu khí phác phác. Ta căn bản không nhận ra gã muốn đâm vào đâu. Thực lực của gã xác thực phải mạnh hơn Hoả Hành.
Ta nâng cánh tay lên bảo vệ hai mắt, rồi vận Thiên Lôi Tá Giáp ra toàn thân. Y phục phồng lên tràn đầy kình khí. Trên thân bỗng xuất hiện một cơn đau nhẹ. Chiêu Tinh hà mãn bố của Lạc Lôi đâm chính xác vào người ta không sai một li.
Ta hạ tay xuống, lạnh lùng nhìn gã. Lạc Lôi kinh sợ nhìn ta, miệng lẩm bẩm nói: "Bây giờ ta mới biết gã vừa rồi sao lại bị thua. Ngươi quả thật là đao thương bất nhập."
"Ta không phải đao thương bất nhập. Chỉ là lực đạo của các ngươi không đủ mà thôi."
Lạc Lôi nói kiên định: "Ta sẽ không bỏ cuộc. Lại một lần nữa. Hỡi đại địa trầm ổn, hãy dùng sức mạnh cường đại của ngài xuyên thủng địch nhân trước mặt - Địa mâu thứ." Thì ra hắn là học ma pháp thổ hệ.
Dưới chân rung chuyển, một mũi địa thứ, như một mũi nhọn lớn bằng đất đâm thẳng lên. Ta nghiêng mình ra phía sau. Tuy tránh được nhưng ta cũng sợ hãi toàn thân toát mồ hôi lạnh. Mũi địa thứ lớn này, cho dù với lực phòng ngự của ta cũng không thể chắc chắn không thụ thương chút nào. Chính lúc ấy, mũi địa thứ thứ hai lại xông tới.
Tránh mãi cũng không phải là biện pháp. Ta dùng toàn lực xông về phía trước. Mũi địa thứ ở phía sau ta không ngừng thốc lên. Ta tránh né trong kinh hiểm vạn phần hết mũi địa thứ này đến mũi địa thứ khác. Tuy tránh được sự tấn công trước mắt nhưng lại không thể may mắn thoát khỏi những mũi khác bao quanh. Nếu không phải lực phòng ngự siêu cường của ta, nói không chừng toàn thân đã bị đâm bầm tím. Tuy thế y phục của ta lại không thể bào toàn được.
Cuối cùng ta cũng đã xông tới trước mặt Lôi Lạc ba mét. Ta nhảy lên cao, gầm to một tiếng: "Cuồng Lôi hàng thế." Đó là lần đầu tiên từ khi ra khỏi Thú nhân hoàng thành ta dùng tới Cuồng Lôi thập tam quyền trong chiến đấu.
Ta ở giữa không trung tràn ngập khí thế cường đại chưa từng thấy. Quyền đầu không ngừng lớn lên trong mắt Lạc Lôi. Hắn cảm giác được trong không trung tràn ngập lực lượng sục sôi trải rộng như sóng cồn. Mọi phương vị né tránh dường như đã đều bị một quyền này của ta phong toả hết, khiến cho gã vô pháp lách tránh.
Lạc Lôi nghiến răng, trường thương trong tay vận toàn lực đâm về phía ta.
Kỳ thật, khi nhảy lên cao thì ta đã biết rằng ta đã thắng. Bởi vì gã bất luận thế nào cũng vô pháp đỡ được quyền pháp mà ta toàn lực xuất ra.
Hữu quyền của ta mang theo một cụm đấu khí cường đại đánh lên trường thương của Lạc Lôi. Trong không trung vang lên một loạt tiếng vỡ vụn. Lạc Lôi bị lực đạo cường đại của ta tống bay ra khỏi lôi đài. Trường thương của hắn vỡ ra thành từng mảnh vụn rơi xuống đất. Nếu không phải vào thời khắc tối hậu ta triệt hồi đại bộ phân đấu khí, lại biến lực đạo như sấm nổ thành lực đẩy đi, thì có lẽ gã đã vĩnh viễn vô pháp nhìn thấy thái dương vào ngày mai.
Ta đứng trên đài, chắp tay ra sau lưng, toả ra khí thế như muốn hỏi anh hùng thiên hạ ai dám bỏ qua ta. Ta nói lạnh lùng: "Bây giờ ngươi đã biết bản thân đã may mắn nhiều thế nào chứ. Xin thứ lỗi đã huỷ đi trường thương của ngươi."
Lạc Lôi dưới đài tịnh không thụ thương gì, tự nhiên biết là ta đã hạ thủ lưu tình, căm hận lui ra một bên. Lão sư Chủ nhiệm lớp nhấp nháy mắt, trong lòng thầm nghĩ: "Thực lực của Lôi Tường này thật mạnh. Phải biết rằng Tinh Vân thương pháp của Lạc Lôi trước khi đến học viện đã có chút danh tiếng. Trong lớp này, thậm chí cả khoá năm nay xếp hạng đáng ở trên cao. Không ngờ lại bị hắn đánh bại."
Nàng đang suy nghĩ thì ta ở trên đài nói: "Lão sư, có nên tuyên bố ta thắng lợi hay không?"
Trang lão sư lúc này mới có phản ứng, vội nói: "Lôi Tường thắng, tiến vào bán kết."
Ta từ trên đài nhảy xuống. Huynh đệ Hoả thị lập tức chạy tới. Hoả Tinh nói: "Lão Lôi, huynh thật là giỏi à. Quyền vừa rồi của huynh đơn giản mà lại quá đẹp. Xem ra lớp trưởng chẳng phải huynh thì còn ai nữa. Có thể dạy ta làm thế nào không?"
Ta nói: "Quyền pháp của ta không thích hợp để ngươi học. Ngươi nên có gắng luyện công phu của bản thân cho tốt."
Hoả Tinh như dẫm phải đinh, có chút giận dỗi. Ta không lí đến gã, đi đến một góc ngồi xuống. Bởi vì để hoàn tất tỷ thí trong một ngày hôm nay, thể lực rất là trọng yếu. Vừa rồi tuy thắng Lạc Lôi, nhưng ta cũng tịnh không biểu hiện khinh thường ra ngoài mặt. Mũi địa thứ đó đối với ta cũng có đả thương nhất định. Hơn nữa, trận chiến vừa rồi cũng tổn hao của ta rất nhiều thể lực. Nếu hai đối thủ sau này đều có trình độ như Lạc Lôi, thì ta muốn vị trí lớp trưởng này cũng phải có chút khốn khó.
Ta trong lòng thầm nghĩ, trận tiếp sau tuyệt đối không thể để cho đối thủ có cơ hội sử dụng ma pháp. Nhất định phải tiên hạ thủ vi cường.
Ta ngồi tĩnh lặng điều tức năng lượng trong thể nội, đưa chân khí Thiên Lôi Tá Giáp đang tán loạn hội tụ trở lại. Đối với mọi sự tình khác xảy ra trong trường đấu lọt vào tai cũng không nghe thấy.
Thời gian không lâu, ta cảm giác được chân khí đã dần khôi phục được trạng thái tốt nhất. Ta hít thật sâu một ngụm khẩu khí rồi đứng dậy.
Ta đi đến bên cạnh đài, vừa lúc bắt gặp đoạn kết của một trận đấu. Phượng Quyên huy vũ đại chuỳ đánh bay cả người cả kiếm của đối thủ xuống đài. Thật là lực đạo kinh nhân.
Lão sư Chủ nhiệm lớp tuyên bố: "Phượng Quyên thắng. Kết thúc vòng đấu tứ kết. Sau đây bắt đầu vòng đấu bán kết. Lôi Tường đấu với Phong Vấn. Mời các tuyển thủ vào trường đấu!"
Là ta sao? Xem ra vừa rồi thời gian nhập định của ta thật không ngắn nhỉ. Ta đi lên lôi đài, đứng ở một bên. Một cơn gió nhẹ thổi lên trên mặt, ta thấy mắt hoa lên phía đối diện đã có thêm một người. Tốc độ thật nhanh. Ta trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Đây chính là Phong Vấn, thân hình cân xứng, trong tay cầm một thanh trường kiếm. Gã mỉm cười nói: "Vừa rồi nhìn trận tỷ thí của huynh, ta biết huynh rất mạnh. Nhưng ta đã có phương pháp ứng phó huynh."
"Nói ít lời thừa thôi. Đến đây!" Vì không để đối phương sử dụng ma pháp, ta lần đầu tiên chủ động tấn công. Chân trái bước lên, thân thể bắn vọt về phía trước, kèm theo là một quyền đấm ra như sấm nổ. Đấu khí cường mãnh chụp về phía Phong Vấn, kình phong khiến vạt áo của gã bay phần phật. Vào lúc sắp sửa đánh trúng, Phong Vấn trước mặt đột nhiên biến mất. Một quyền uy lực vô bì của ta bất ngờ đánh vào khoảng không. Gã chẳng những tốc độ nhanh, đấu khí cũng rất mạnh, không ngờ có thể đào tẩu trong vòng đấu khí của ta.
Ta đang kinh ngạc, liền phát giác phía sau có một đạo gió nhọn hoắt tập kích tới. Ta tịnh không né tránh, quay người lại đưa ngực ra đở thế tiến công của đối phương, cùng lúc đó nhanh chóng đấm ra một quyền.
Một mũi phong tiễn cắm chuẩn xác vào ngực của ta, nhưng quyền của ta lại đấm vào khoảng không một lần nữa. Phong Vấn đứng ở một bên của lôi đài kinh hãi nói: "Lực phòng ngự của huynh thật sự là cao. Phong tiễn mạnh như vậy của ta mà huynh cũng có thể đỡ được."
Phong Vấn bắt đầu tăng tốc bay quanh người ta, thỉnh thoảng lại dùng ma pháp bắn cho ta một mũi phong tiễn, hoặc phong nhận, căn bản không đối đầu trực tiếp với ta. Ta vung quyền bốn phía chỉ là toi công, lãng phí khí lực. Đấu khí Thiên Lôi Tá Giáp của ta cường độ quá thấp, không thể đánh xa bằng gã. Vì thế căn bản không tạo ra uy hiếp gì cho gã. A! Được rồi! Ta có thể dùng hắc ám ma pháp dung hợp trong đấu khí, giống như lần trước ngạnh đỡ sự công kích của phụ thân.
Ta đứng giữa lôi đài, mặc kệ ma pháp phong hệ của gã đánh như tát nước vào người. Ngoại y dưới ma pháp phong hệ của gã càng bị phá nát, để lộ ra nội y và cơ bắp mạnh mẽ hoàn mĩ của hai cánh tay ta. Ta âm thầm quan sát phương vị di động của gã, hắc ám lực tập trung không ngừng trong thể nội. Cảm giác băng lương thông thấu tâm can lập tức tràn ngập toàn thân, sự linh mẫn của các giác quan theo đó cũng tăng lên nhiều.
Trong lúc đó, Phong Vấn vừa công kích vừa thầm nghĩ: "Cứ như thế này, có lẽ chưa phá được phòng ngự của hắn thì ma pháp và đấu khí của ta cũng đã cạn kiệt rồi. Gã bằng hữu này không biết làm từ cái gì mà rắn chắc đến vậy. Không được! Phải xuất tuyệt chiêu mới xong." Nghĩ đến đây, Phong Vân gầm to một tiếng: "Tật phong ma lang kiếm!"
Gã đưa đấu khí toàn thân hội tụ lên trên trường kiếm, lại dùng ma pháp phong hệ tăng tốc độ của bản thân xông thẳng tới. Thân thể trên không trung quay rất nhanh. Lúc còn cách ta năm mét, đấu khí của gã đã đâm vào da khiến ta thoáng đau đớn. Nếu bị gã đam trúng, cho dù với lực phòng ngự của ta có lẽ cũng phải thụ thương. Ta bèn quát to một tiếng: "Đến thật tốt!" Rồi vận hắc ám lực đã ngưng tụ đầy đủ, đấm thẳng một quyền vào gã.
Một đạo đấu khí đen trắng cuộn vào nhau theo quyền xuất ra. Ta không tin với lực đạo kết hợp thế này ta lại thua được. Ngay vào sát na hai cỗ lực đạo phải va chạm vào nhau, Phong Vấn ở trên không bỗng bằng một cách không thể tưởng tượng nổi nghiêng người sang bên trái, tránh né được một quyền tất sát của ta. Trường kiếm vẫn hướng vào ngực ta đâm tới. Phong Vân lợi dụng ma pháp phong hệ cải biến phương hướng. Bất luận ta né tránh thế nào, gã cũng đều có thể đuổi tới.
Vào thời khắc nguy cấp đó, lòng ta bỗng tĩnh lặng, cảm giác được rõ ràng phương hướng công tới của gã, gầm to một tiếng: "Cuồng Lôi kinh thiên." Rồi nghênh đón mũi kiếm công tới của gã bằng quyền ảnh đầy trời, khoá toàn bộ phương vị có thể di chuyển của gã, bức gã phải cùng ta ngạnh tiếp.
Phong Vấn hiển nhiên không nghĩ đến ta bỗng nhiên lại có kỹ xảo thế này, đã vô pháp tiếp tục né tránh, gã cắn răng tăng tốc xông tới mãnh liệt. "Oanh!" Kiếm và quyền cuối cùng cũng đập vào nhau giữa không trung. Ta thua sút do lực đạo quá phân tán. Tuy lực đạo tuyệt đối của ta hơn gã rất nhiều, nhưng lần này lại thua sút.
Nội y trước ngực của ta bị đấu khí phát ra từ trường kiếm xuyên thủng, trên ngực lưu lại một vết huyết tích sâu nửa tấc. Máu theo miệng vết thương trào ra. Kinh mạch trong thân thể cũng chịu lực xung kích nhất định. Ta thở nặng nhọc khuỵ một chân xuống đất dùng tay chống giữ trọng lượng của thân thể. Đây là lần đầu tiên ta thụ thương kể từ khi rời khỏi Thú nhân hoàng thành.
Phong Vân bề ngoài xem ra tốt hơn ta một chút, nhưng thể lực cũng tiêu hao nhiều phi thường. Trường kiếm vì không chịu nổi lực xung kích cự đại vừa rồi đã chỉ còn lại một nửa. Gã cũng quỳ một chân xuống đất như ta, dùng thanh đoạn kiếm chống đỡ thân thể của gã. Kinh mạch trong thân thể bị lực đạo cường đại của ta đánh cho tổn thương nghiêm trọng. Cảm giác lạnh như băng trải ra toàn thân gã. Gã đang liều mạng dùng đấu khí hoá giải hắc ám lực xâm nhập.
Ta dùng tay trái điểm vài cái lên miệng vết thương trên ngực, phong bế huyết mạch, miễn cưỡng từ dưới đất đứng lên. Sau một vài cái loạng choạng, ta mới miễn cưỡng đứng ổn định được. Ta lần đầu tiên đối với công pháp Nhất lực hàng thập huệ của phụ thân phát sinh sự nghi hoặc, cũng là lần đầu tiên nhận ra tầm quan trọng của kỹ xảo. Hiện tại ta nếu muốn thủ thắng thì gian nan dị thường. Thể lực giờ đây tiêu hao quá nhiều, lại thêm vết thương trên ngực, chỉ cần di động một chút thì cơn đau nhói tim lại ào đến. Mồ hôi lạnh đã thấm ướt nội y.
Phong Vấn cũng đứng lên loạng choạng như ta, nói: "Còn muốn đánh nữa không?" Trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ bất lực. Ta cười khổ nói: "Nếu ngươi còn có thể tấn công được, ta sẽ thua."
"Cũng vậy cũng vậy thôi. Xem ra chỉ tiện nghi cho Phượng Quyên rồi." Gã nói xong câu này, cả hai chúng ta đồng thời ngã ra phía sau.
Lão sư Chủ nhiệm lớp vội nhảy lên lôi đài, quan sát thương thế của chúng ta. Sau khi phát hiện không có nguy hiểm đến tính mạng, mới thở ra một hơi nói: "Lưỡng bại câu thương? Nhanh lên nào, các môn sinh hãy đưa bọn họ đến phòng y vụ."
...
Ở trong đó, dược vị nồng nặc, ta miễn cưỡng mở mắt ra, cố gắng ngồi dậy. Mới hơi cử động một chút thif một cơn đau đớn vô cùng đã từ trên ngực truyền lại. Ta đành phải ngã lại xuống giường. Ta cảm nhận được ngực được bó bởi vải mỏng. Cố hết sức nhẫn nhịn cơn đau kịch liệt không để bản thân phát ra tiếng rên rỉ, ta miễn cưỡng nghiêng đầu nhìn quanh. Nằm ở chiếc giường bên cạnh ta là Phong Vấn. Đây có lẽ là phòng y vụ.
Ta vận hắc ám lực xem xét kinh mạch trong nội thể. Vài nhánh trên ngực đã bị bế tắc. May sao Thiên Lôi Tá Giáp của ta đã đỡ được đại bộ phận đấu khí. Bằng không, bị thương đến tâm mạch thì thật phiền phức. Ta dùng hắc ám lực khai thông từng điểm từng điểm kinh mạch bị bế tắc. Chẳng biết qua bao nhiêu thời gian, ta nghe thấy dường như có người tiến lại.
"Hai tiểu tử này, sao còn chưa tỉnh? Không nên vì cái chức lớp trưởng này mà liều mạng như vậy chứ. Muốn liều mạng cũng phải đợi đến đại hội luận võ của khoá chứ. Thế này hay thật! Vừa mới khai học đã đều nằm thẳng cẳng ở phòng y vụ." Đó là âm thanh của Trang lão sư.
Ta cảm giác một bàn tay nhỏ bé mát lạnh đặt trên đầu ta. "May thật, không nóng, không có bị sốt!" Không thể khống chế nổi, trong lòng ta trào dâng lên một sự ấm áp. Nàng ta vì cái gì mà quan tâm đến ta như vậy, chẳng lẽ chính là vì ta là học sinh của nàng chăng?
"Phong Vấn sao rồi, lẽ ra hắn phải không bị thương nặng như Lôi Tường mới phải chứ. Sao lại vẫn bất tỉnh. Người sao lại lạnh thế này." Âm thanh lo lắng của Trang lão sư truyền lại.
Kinh mạch bị bế tắc của ta đã được thông đến bảy tám phần. Ta mở mắt ra. Trang lão sư đang ngồi trên giường của Phong Vấn, tay đặt lên trên đầu của gã.
Ta cất giọng hư nhược: "Lão sư, hắn trúng hắc băng đấu khí của ta, tất phải do ta hoá giải." Kỳ thật đương nhiên là trúng phải hắc ám lực.
"Lôi Tường, ngươi tỉnh rồi à. Hắc băng đấu khí của ngươi là gì, sao ta từ trước đến nay chưa từng nghe qua. Bất quá, xác thật là rất lợi hại. Ngươi làm thế nào giúp hắn tỉnh lại."
"Người hãy đưa tay hắn cho ta." Hai giường cách nhau không xa, chỉ một cự li ngắn ngủi.
Ta đưa tay đặt lên trên mạch môn của Phong Vấn từ từ hấp thu hắc ám lực đã xâm nhập vào trong nội thể của gã. Từng đạo hắc khí từ trên tay gã dần dần truyền lại vào nội thể của ta. Ta chẳng những không cảm thấy bị mất lực, mà ngược lại cảm thấy hắc ám lực dần dần đầy đủ. Tinh thần cũng tốt hơn vài phần so với lúc mới tỉnh dậy.
"Lão sư, hắn không việc gì nữa đâu. Nghỉ ngơi nhiều một chút sẽ tốt thôi."
"Đấu khí của ngươi thật sự rất thần kỳ. Phải do chính mình mới có thể hoá giải. Vốn ta tưởng rằng Phong Vân phải tỉnh lại trước ngươi. Ngươi nói hai người các ngươi, đánh đến ngươi sống ta chết là vì cái gì. Vốn ta muốn phó thác cho một trong các ngươi làm lớp trưởng. Bây giờ nhường lại cho Phượng Quyên. Có khí lực thì đợi tới đại hội luận võ của khoá hãy sử dụng, vì lớp giành lấy vinh quang. Sao lại đánh chính người mình."
Nàng thật sự khi nói chuyện thì cũng thao thao bất tuyệt. "Lão sư, ta hôn mê bao lâu rồi."
"Một ngày một đêm rồi. Mới học được một ngày đã có hai người phải vào phòng y vụ, hại ta bị Giáo trưởng trách mắng một chập." Trang lão sư trên mặt lộ ra thần sắc đầy sinh khí.
Một ngày một đêm ư. Hắc Long đáng thương của ta lại bị đói rồi. "Lão sư, người có thể đưa ta ra ngoài một chút được không?"
"Đi ra ngoài làm gì, vết thương của ngươi phải an dưỡng thật tốt mới được."
"Ta có thớt ngựa ở trong chuồng ngựa của học viện. Ta muốn đi cho nó ăn. Nó từ ngày hôm qua đến nay vẫn chưa ăn gì hết."
Trang lão sư xì một tiếng nói: "Thôi, ngươi nghỉ ngơi đi, ta giúp ngươi đi cho nó ăn. Thật là như mắc nợ với các ngươi vậy." Nói xong, nàng đứng lên muốn đi ra ngoài.
"Không được đâu! Lão sư! Ngựa của ta chỉ ta mới cho ăn được, người có lẽ không cho nó ăn được đâu."
Trang lão sư nhíu mày nói: "Sao lại phiền phức đến thế. Được rồi, ngươi đợi ở đây. Ta đi tìm cho ngươi một cái xe đẩy, rồi sẽ đẩy ngươi đi."
Nàng có biện pháp rất hay. Không lâu sau, nàng tìm được một cái xe đẩy có chút cũ kỹ hư hỏng. Ta muốn thử ngồi dậy, thì trên ngực lại đau đớn, lại ngã nhào xuống giường. Trang lão sư nói: "Được rồi, ta đến đây." Rồi đở ta từ trên giường ngồi dậy. Trên người nàng truyền tới một hương thơm thanh tân, khiến ta như bị hun đốt trở nên có chút mơ hồ. Nàng chỉ có một mét sáu phải ôm ta cao đến hai mét không thể tránh được có chút tiếp xúc thân thể. Cảm giác mềm mại làm kích động thần kinh của ta.
Trang lão sư nhìn thấy bộ dạng ngây ngất của ta, liền quẳng ta vào trong xe đẩy, làm cho ta run rẩy sợ hãi, nổi giận nói: "Ngươi làm gì vậy, có cho ngựa ăn không?" Trong lòng thầm nghĩ, tiểu sắc quỷ ngươi ăn đậu hũ của ta. Nghĩ đến đó, trên khuôn mặt nàng ửng đỏ. Nhìn thấy thân thể cao to tráng kiện và khuôn mặt anh tuấn của ta, nàng không khỏi có chút tưởng tượng không hợp lẽ. Nàng nỗ lực lắc đầu, nghĩ: "Ta sao lại thế này, hắn là học sinh của ta mà."
Ta đương nhiên không biết sự đấu tranh trong nội tâm của nàng, trên đầu đau đớn một trận mới tỉnh trở lại, vội nói: "A! Xin lão sư thứ lỗi, chúng ta đi thôi."
Trang Tĩnh đẩy ta đi đến chuồng ngựa. Ta vội lấy cỏ khô thượng hảo cho Hắc Long ăn. Ta tạ lỗi với nó: "Lại để cho ngươi chịu đói, đều là ta không tốt."
Trang lão sư nói: "Thớt ngựa này của ngươi thật sự không tồi. Nhìn qua đã biết là một thớt bảo mã. Từ đâu mà có nó vậy?"
Nếu người khác hỏi ta vấn đề này, ta khẳng định sẽ không thèm lý đến. Cũng vì vừa rồi khoảng cách giữa ta và nàng bị rút ngắn lại, ta bỗng thấy vô pháp cự tuyệt câu hỏi của nàng. "Hắc Long vốn là một thớt ngựa hoang, bị ta thu phục. Sau đó luôn đi theo ta."
"Để ta chạm vào xem nó thế nào." Không phải chứ. Nhìn dáng vẻ như con chim tước nhảy nhót của nàng thật như là một tiểu hài tử.
"Tốt nhất không nên. Tì khí của nó rất nóng nảy. Nó đã từng đá chết người ta!"
"Kinh khủng như thế ư? Ta không tin, ta nhất định phải chạm vào mới được." Nói xong, Trang lão sư bước tới, đưa tay chạm tới Hắc Long. Trong mắt của Hắc Long lộ ra thần tình cảnh giác, nó lui lại phía sau một bước, hí lên một tiếng dài, dựng hai vó trước lên.
Ta vội quát to: "Hắc Long, không được vô lý như thế, đây là bằng hữu." Hắc Long như hiểu được lời nói của ta, đạp vó ngựa vào một phương hướng khác.
Trang lão sư nhảy dựng lên vì sợ hãi. Thấy Hắc Long không công kích nữa nàng ta mới thu hồi thuỷ tính vừa mới ngưng tụ. "Doạ ta sợ nhảy dựng cả lên. Con ngựa này của ngươi thật hung dữ. Nó dường như nghe hiểu lời ngươi nói nhỉ."
"Ta cũng không biết thế nào. Dường như bọn ta tâm linh tương thông. Chúng ta về thôi."
Trang lão sư làm mặt quỷ với Hắc Long sau lưng ta, rồi mới đẩy ta quay về phòng y vụ. Đương nhiên, quá trình ôm ta quay trở lại giường là không thể tránh được ...
Qua một ngày, Phong Vấn cũng tỉnh lại, ăn được bữa sáng. Gã hỏi ta: "Huynh thế nào rồi, có tốt không? Ngày đó đấu khí của huynh thật sự lợi hại. Vốn ta vẫn có năng lực công kích. Không ngờ bị đấu khí của huynh làm đông lại, kinh mạch toàn thân đều như khô kiệt. Thật là không thể đề khởi khí lực lên được."
"Nội thương của ta cơ bản không sao. Vết kiếm thương trên ngực cũng đã đóng miệng. Qua vài ngày nữa sẽ không sao." Trong lòng ta cũng rất bội phục công phu của gã. Không ngờ có thể xuyên thấu lực phòng ngự siêu nhiên của ta. Xem ra, ta sau này phải tăng cường tu luyện Thiên Lôi Tá Giáp.
"Huynh luyện đấu khí gì vậy? Lực phòng ngự thật sự mạnh."
"Mạnh cái gì, lại không phải bị ngươi đả phá hay sao?"
"Quyển Long đấu khí của ta rất có danh tiếng, là một dạng tấn công loa toàn xoáy tròn như rồng cuộn gió. Có thể tuỳ ý cải biến phương hướng, lại có lực xuyên thấy mạnh phi thường. Ta từ trước tới nay chưa từng thấy ai có thể đón đỡ được. Hôm đó, ta vào lúc tối hậu đã dùng đến toàn bộ Quyển Long đấu khí, hơn nữa lại gia cường thêm ma pháp phong hệ, mới chỉ có thể miễn cưỡng phá được lưới phòng ngự của huynh một chút ít. Lúc vừa chạm vào lưới phòng ngự của huynh, ta vẫn lưu lại chút dư lực vì sợ làm huynh bị thương, sau cùng ta đã dùng toàn lực nhưng vẫn vô pháp đột phá hoàn toàn."
Thì ra là đấu khí loa toàn thức. Không lạ là có lực xuyên thấu mạnh đến như vậy. "Thương thế của ta không sao. Bất quá y phục của ta đều bị ngươi nghịch ngợm làm nát hết rồi."
"Thanh kiếm của ta không phải đã bị ngươi đánh gãy hay sao. Cũng vậy cũng vậy thôi."
Đang nói đến đây, Phong Vân và huynh đệ Hoả thị tiến vào. Phong Vân vừa tiến vào đã kêu lên: "Thế nào rồi? Hai vị, không sao chứ? Ta nghe huynh đệ Hoả thị nói các huynh ngày đó đánh giết nhau đến thiên hôn địa ám."
Phong Vấn cười chửi mắng: "Ngươi xem lại cái miệng của ngươi đi. Nhỏ như vậy mà nói không ngừng. Ngươi yên lặng một chút được không."
Phong Vân nói: "Từ nhỏ huynh đã khi phụ đệ. Ngay cả nói cũng không cho đệ nói sao?"
Hoả Tinh kinh ngạc hỏi: "Các ngươi biết nhau à?"
Phong Vấn mỉm cười nói: "Hắn là đường đệ của ta. Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Chỉ là một người thì thiên về học tập ma pháp, một người lại thiên về vũ kĩ mà thôi."
Hoả Hành nói: "Thật tốt, tất cả đều không phải người ngoài. Sau này chúng ta có thể sẽ thê thảm đây, để Phượng Quyên kia ... đảm đương chức vị lớp trưởng. Vốn ta nghĩ rằng Lôi Tường chắc chắn sẽ được. Ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một người như huynh." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: