[Dịch] Dã Man Vương Tọa
Trương Đức Bưu chú ý đến miếng không gian giới chỉ này cùng với miếng không gian giới chỉ của hắn giống nhau, đều là bảo thạch màu lam điêu khắc hình đầu sói, không khỏi âm thầm cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ mấy tên Ma đạo sư thảo nguyên ta gặp tại vực sâu Trầm Luân cũng là người bộ lạc Vương Đình? Chỗ bộ lạc Cự Mang của Đồ La chiến sĩ đông đúc, ma pháp sư rất thưa thớt, mà bộ lạc Vương Đình lại có nhiều Ma pháp sư như vậy, không hổ là đại bộ lạc đệ nhất trên thảo nguyên.”
Mọi người đều biết, Ma pháp sư khó bồi dưỡng hơn chiến sĩ rất nhiều, hơn nữa tại địa phương như thảo nguyên, không có phương thức giáo dục phát triển như tại trung nguyên, hao tốn gấp bội tiền tài cũng chưa chắc có thể đào tạo ra được Ma pháp sư. Bộ lạc Vương Đình có được nhiều Ma pháp sư như vậy chứng tỏ bộ lạc này có một nguồn tài lực thâm hậu cùng văn hóa phát triển.
Jiamon Richie mở miếng không gian giới chỉ ra, nhất thời trong giới chỉ có thứ gì đùn lên, xếp thành một ngọn núi nhỏ, trong đó hầu hết là kết quả thu hoạch của gã trưởng lão Thần miếu Ngân Nguyệt cự lang trong hoang mạc Thần Vẫn. Vương cấp ma hạch nằm lăn lóc, còn có da lông, xương cốt ma thú chưa qua xử lý, tài liệu luyện kim, cùng với những loại thuốc nước ma pháp, mặt khác còn có trang bị của những mạo hiểm giả bị hắn giết chết.
Làm cho người khác không thể tưởng tượng được là trong miếng không gian giới chỉ này có chứa một con Lôi ưng!
Lôi ưng được gọi là ‘Male Kourou’, hay là ‘Costin’. Trong ngôn ngữ thảo nguyên, ‘Male Kourou’ có nghĩa là loài chim bay cao nhất, nhanh nhất thế giới, mà ‘Costin’ có nghĩa là vua của vạn loài chim ưng.
Lôi ưng trưởng thành có sải cánh ước chừng bốn năm thước, kiêu dũng thiện chiến, mới sinh ra không lâu liền có thể thao túng phong hệ ma pháp, sau khi trưởng thành có thể diễn sinh ra lôi hệ ma pháp, có thể đánh nhau với Vương cấp ma thú trên không trung như Griffin, cực kỳ lợi hại, là một loại cao giai Vương cấp ma thú tương đối mạnh mẽ.
Con Lôi ưng trong không gian giới chỉ này vừa mới trưởng thành, hình thể không quá lớn, đứng lên chỉ cao một thước, hiển nhiên vị trưởng lão Ngân Nguyệt thần miếu này bắt được chưa bao lâu, còn chưa kịp ký kết ma sủng khế ước nhân tiện đã tao ngộ đám người Trương Đức Bưu, không thể làm gì khác hơn là bắt nó nhốt vào trong không gian giới chỉ.
Bên trong không gian giới chỉ còn có không ít thi thể ma thú, mới đầu thấy con Lôi ưng này mọi người vốn tưởng rằng cũng chỉ là một cỗ thi thể, cũng không để tâm, vậy mà súc sinh này lập tức làm khó làm dễ, một luồng lôi quang điện hình cung bao bọc cả đám người lại, mọi người phía trong lập tức bị điện giật toàn thân tê dại, không thể nhúc nhích!
Lôi ưng nọ kêu lên một tiếng lanh lảnh, hai cánh vỗ mạnh, vô số phong nhận bắn nhanh ra!
Khoảng cách gần như thế, uy lực phong nhận không thể triển khai hoàn toàn, nhưng do khoảng cách quá gần nên khó né tránh, mấy người lập tức bị phong nhận làm bị thương. Trương Đức Bưu cùng Đồ La, Agan đều tu luyện đấu khí, cũng không bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ có Ma đạo sư Jiamon bị phong nhận cắt qua, trên người bị cắt hơn mười vết thương, cũng may Trương Đức Bưu thấy tình hình không ổn, cố gắng chịu đựng tê liệt, lấy thân thể cản bớt cho hắn một chút, nếu không, không thể nghi ngờ giờ này Ma đạo sư đã phải về chầu ông bà!
Con Lôi ưng nọ thấy đánh lén không thành công, lập tức hai ưng trảo thật lớn chộp về phía hai mắt Đồ La, Đồ La liền vội vàng giơ cánh tay trái lên bảo vệ hai tròng mắt, bị Lôi ưng nọ chộp trúng cánh tay, kéo xuống một mảng thịt, máu tươi đầm đìa.
Đồ La đau đớn kêu lên một tiếng, cánh tay phải vận sức ném Lang Nha bổng tới, Lôi ưng lập tức giương cánh bay lên, tránh được công kích của hắn, bỏ chạy về phía xa.
- Còn muốn chạy?
Đột nhiên Trương Đức Bưu nhảy lên, bắt được móng vuốt Lôi ưng, hung hăng đập nó xuống đất, chỉ nghe ‘Rầm’ một tiếng, con Lôi ưng nọ bị sức mạnh ngàn cân của hắn quật xuống đất không ngờ không chết, gào thét một tiếng, xoay đầu mổ về phía tay hắn.
Trương Đức Bưu không khỏi cả kinh, lập tức nâng nó lên, đập xuống đất một lần nữa, cát bay đầy trời, ‘thịch, thịch, bịch bịch’ liên tiếp bốn năm lần, con Lôi ưng khổng lồ rốt cục không chịu đựng nổi, đã chết ngất từ lúc nào.
Không thể không nói, sức sống của con súc sinh này quả thật mạnh mẽ đến đáng sợ!
Trương Đức Bưu bỏ lại Lôi ưng, hổn hển hít thở vài ngụm khí thô, quay đầu nhìn thoáng qua, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Chỉ thấy trên người Jiamon Richie toàn thân đều nhuốm máu, suýt chút nữa bị phong nhận chém rách bụng, cánh tay trái của Đồ La đầm đìa máu tươi, bị Lôi ưng kéo xuống một mảng thịt, mà kính mắt của cung tiễn thủ đã bị con Lôi ưng nọ dùng ma pháp lôi quang điện hình cung đánh nát, Agan Brooky vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng Trương Đức Bưu rất rõ ràng, lúc này hai mắt của hắn chả nhìn thấy gì, cho dù một đầu Cự long đứng ngay trước mặt hắn cũng không thấy rõ ràng.
Về phần Trương Đức Bưu, trên người hắn cũng đầy những vết thương lớn nhỏ, bốn người bọn họ trông chật vật không chịu nổi!
Trưỡng lão Thần miếu Ngân Nguyệt cự lang đánh lén chẳng làm bọn họ tổn thương tí nào, ngược lại một con Lôi ưng vừa trưởng thành, chỉ trong nháy mắt, khiến cho Jiamon Richie cơ hồ suýt chết, Agan hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, Trương Đức Bưu cùng Đồ La bị thương không nhẹ, nhất là cánh tay trái của Đồ La, nếu không trị liệu kịp, sợ ràng cánh tay trái này sẽ bị tàn phế!
- Con súc sinh này quả thật mạnh mẽ!
Khuôn mặt Đồ La âm trầm, cầm Lang Nha bổng tiến về phía Lôi ưng, Jiamon Richie vội vàng nói:
- Không nên giết nó, để đó cho ta!
Ma đạo sư cố gắng đứng dậy, đi tới bên cạnh con Lôi ưng đang bất tỉnh, lấy ra một viên ma hạch, dùng bột phấn vẽ ra một đạo ma pháp trận, sau đó kích hoạt trận pháp, cười ‘hắc hắc’ không ngừng, nhưng không nhờ lại động đến vết thương, đau đến mức suýt nữa chết ngất.
Qua một lúc sau, con Lôi ưng nọ đã tỉnh lại, cực kỳ ngoan ngoãn đứng cạnh Ma đạo sư, không hề phòng bị đối với hắn.
Sắc mặt Trương Đức Bưu cùng Đồ La tối sầm lại: “Tên Jiamon hỗn đản này, không ngờ thừa dịp con chim ưng đang bị hôn mê liền ký kết ma sủng khế ước với nó, nếu không, với sự lợi hại của Lôi ưng, nghĩ muốn chờ nó tỉnh lại rồi ký kết khế ước, chỉ sợ là khó khăn vô cùng.”
Jiamon có thể thu phục được Lôi ưng, Trương Đức Bưu chân thành cao hứng cho hắn, con Lôi ưng này vừa mới trưởng thành mà đã mạnh mẽ như vậy, sau này khẳng định còn có thể tiến giai, tương lai sẽ trở thành một cánh tay đắc lực cho Ma đạo sư.
Lôi ưng được Ma đạo sư Jiamon đặt một cái tên thú vị, gọi là Tiểu Lôi, toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt ưng nhìn quanh sinh uy.
Mặc dù Tiểu Lôi cực kỳ thuần phục chủ nhân, nhưng đối với ba người còn lại cũng không thân thiện cho lắm, hung quanh lấp lánh, nhìn chằm chằm vào bọn họ, nhất là Trương Đức Bưu, hiển nhiên bị hắn ‘đập’ cho một trận tơi tả đau đớn, từ đó ghi hận trong lòng.
Trương Đức Bưu liền hung ác liếc nó một cái, con Lôi ưng nọ giật thót người một cái, bị hắn dọa sợ mất mật, vội vàng quay đầu ríu ra ríu rít với Ma đạo sư Jiamon, dường như muốn nói cái gì, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Trương Đức Bưu một cái, hiển nhiên là đang ‘tố cáo kẻ xấu’ với chủ nhân.
- Bốn người chúng ta đều bị thương, không thể tiếp tục đi vào hoang mạc Thần Vẫn nữa, trước hết trở về thành Cự Mang để điều trị thương thế cho Jiamon cùng Đồ La đã.
Trong lòng Trương Đức Bưu có chút tiếc nuối, đi trong hoang mạc Thần Vẫn chỉ ngắn ngủi vài ngày, hắn thì có dấu hiệu đột phá, nếu như có thể đi sâu vào trong hoang mạc, nói không chừng hắn có thể nhân tiện mà đột phá, chính thức trở thành một gã Man đấu sĩ.
Bốn người rời đi hoang mạc Thần Vẫn, phản hồi thành Cự Mang. Thương thế của Ma đạo sư Jiamon ngày càng nghiêm trọng, khi đi tới thành Cự Mang đã hấp hối, vết thương trên cánh tay trái của Đồ La cũng đã bắt đầu thối rữa, bốn người đi thẳng đến Thần miếu, đại Shaman Delaney nghe tin, vội vàng từ trong Thần miếu chạy ra, bộ dạng vô cùng hấp tấp.
- Đại Shaman quả thật nhiệt tình…
Trương Đức Bưu cảm khái một câu, đang định mở miệng mời đại Shaman Delaney trị liệu cho Jiamon cùng Đồ La, chỉ thấy trưởng lão nọ chạy thẳng về phía hắn, ôm chặt tay hắn, kích động trào nước mắt.
- Ca ngợi Thái ca! A Man, rốt cục ngươi đã trở về!