[Dịch] Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 17 : Chiến Sĩ Hạng Nặng Bạo Lực


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

“Ôi trời, ta nói chính là vấn đề thái độ!” Một bộ phận người tới đây là vì để giải trí, một bộ phận thì lỡ leo lên thuyền cướp nên phải theo, những người khá nghiêm túc thường không chịu được sự bỏ cuộc tùy ý như vậy. Sau khi kết quả tùy chọn vũ khí hiện ra, toàn bộ khán trường ồ lên, hơn ba trăm người đều cảm thấy bị lừa… “Như vậy thì quả thật không thể xem được nữa rồi, kết quả lại là tay không!” “Ông trời cũng xem không nổi, giả tạo quá, tôi cảm thấy Nhà Vua huynh bị ép quá rồi.” “Đầu óc yếu đuối cần được bồi bổ của Nhà Vua huynh sắp rơi vào hoàn cảnh bị chà đạp rồi.” Juan hơi nhăn mày, lúc tùy chọn vũ khí anh ta cũng thấy kỳ lạ, vũ khí chính là sinh mệnh, thậm chí đại diện cho kỹ năng phương thức chiến đấu, trong tâm trí của gia tộc Oleg, người toàn năng trên thế giới này chỉ có hai loại, một loại là thần, một loại là người chết. Hoặc là đối thủ khá linh hoạt có binh khí cổ sát thủ nào đó, Juan không chọn vũ khí, bởi vì người của gia tộc Oleg chưa được huấn luyện anh hồn thì không cho phép dùng vũ khí, đây là một hình thức luyện tập, chỉ có những cá nhân tự tin mạnh mẽ mới có thể bồi dưỡng nên những anh hồn mạnh mẽ nhất. Nhưng không có ai dám xem nhẹ gia tộc Oleg, bởi vì thân thể bọn họ chính là vũ khí mạnh mẽ nhất, cho dù là thích khách nhanh nhẹn dám lại gần người của gia tộc Oleg cũng sẽ chết rất thảm. Hai bên tiến ra trường đấu, chiến trường vẫn là trường thể thao, dường như hai bên đều không có ý định lợi dụng địa hình để lấy ưu thế. Một số người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế lại co lại, chiến đấu với quái vật khổng lồ này may mắn chọn được loại địa hình phức tạp như rừng rậm này, đánh không được thì có thể đánh tập kích, tên khốn này muốn đối mặt trực tiếp, người ta không đánh ngươi chết mới lạ đó. Hai bên bước vào trạng thái chiến đấu. Juan nhìn đối phương, anh ta không có nhìn thấy bất cứ sự sợ hãi nào từ ánh mắt đối phương, nếu có chỉ là sự tự tin và mong chờ. Mong chờ sao? Hai tay Juan gấp lại trước ngực, đây là cách hành lễ của chiến sĩ phương Bắc, để biểu thị sự tôn trọng đối thủ. Đám đông lại được thể thì thầm với nhau, đáng không? Tuy là hành lễ, nhưng thông thường chỉ sử dụng đối với những người được coi trọng. Vương Trọng tất nhiên đã biết, trên thực tế, anh thích ở lì ở thư viện tìm hiểu đặc điểm và của rất nhiều thành phố, danh hiệu mọt sách cũng không phải là kêu vô ích rồi. Vương Trọng nghiêm chỉnh đáp lễ, hai tay gấp lại lên nhau, nhưng hai ngón tay cái đối diện với nhau, điều này là muốn nói với đối thủ, hy vọng đối thủ toàn tâm toàn sức chiến đấu, để đấu một trận đấu dũng sĩ. Juan hơi đơ ra, hai con mắt lộ ra ánh sáng mạnh mẽ, có ý nghĩa, anh không cảm thấy đối thủ rất mạnh, chỉ là đang thưởng thức sự không sợ hãi gì của đối phương, nhưng bây giờ xem ra, anh nên dành sự tôn trọng cho đối thủ rồi. Rầm… Trận đấu mới bắt đầu, Juan đã ra tay trước, thân hình như vậy sử dụng khí thế bạo lực đột phá như vậy thực sự có chút đáng sợ, thân hình to lớn không thể hiện là nặng nề ngốc nghếch, mà đem lại sức mạnh dồn ép như xe tăng tiến vào đột phá. Vương Trọng không chút chùn chân, công kích có mạnh hơn nữa thì chỉ khi trúng mục tiêu mới có hiệu quả, xẹt… Một chưởng bạo lực của Juan bị Vương Trọng né được, tính bạo phát của chiến sĩ hạng nặng rất mạnh, nhưng tính linh hoạt cục bộ chắc chắn kém hơn một chút. Lúc Vương Trọng tránh đòn công kích, đồng thời một đấm đánh vào vùng sườn, đây là điểm yếu thông thường của con người, năng lực đánh chống trả khá yếu. Tiếp đó Vương Trọng vừa chạm phải cảm giác chấn động lực mạnh, thì đối phương lại đấm một chưởng rầm xuống đầu, đòn này nếu như trúng thì cổ Vương Trọng chắc sẽ gãy luôn. Truyện được dị.ch tại iREAD.vn...Bất thình lình hậu ứng, lật người lùi mạnh. Juan không có truy kích, có chút chần chừ, đối thủ này… yếu quá! Đòn công kích của anh ta giống như chỉ để gãi ngứa, hồn lực chắc khoảng năm mươi, cho dù không có bất kỳ chuẩn bị phòng ngự nào, anh ta cũng có thể nhẹ nhàng chống đối được đòn công kích khoảng một trăm Grasso. Chẳng lẻ cảm giác của anh là sai? Xẹt xẹt… Trên mặt và trên người Vương Trọng xuất hiện hai lỗ, tuy có tránh được đòn công kích, nhưng vẫn bị cú đấm làm tổn thương khí kinh. Toàn khán giả lại được một trận ồn ào, tuy biết rằng kỹ thuật hạng nặng của Oleg là hạng nhất, nhưng cũng có chút quá bá đạo rồi, thân hình lớn như vậy lại hung dữ đến vậy. Phòng thủ là nền tảng của chiến sĩ hạng nặng, nếu nắm được thêm tiến công, thì chính là điểm tựa đáng tin cậy nhất trên trường đấu. “Nếu chỉ như vậy, thì cậu không xứng với sự tôn trọng của tôi.” Juan giọng trầm nói, người phương Bắc khá thẳng tính, đặc biệt là người thành phố Storgrad, thành phố đó không thích giả vờ. Vương Trọng cười, vận động thân thể một chút, phòng ngự này có chút giống như là biến dị thú rồi, như vậy mới thú vị. Xẹt… Vương Trọng ra tay rồi, đột kích chính diện, Juan nhăn nhăn mặt, người này muốn chết hay sao! Juan không có tùy tiện ra tay, người ta lúc đối diện với công kích bản năng thường hay phòng ngự hoặc phản kích, nhưng chiến sĩ trải qua huấn luyện, thì sẽ kiên nhẫn chờ đợi. Tất cả người xem đều cảm thấy bất lực, đây hoàn toàn không phải là điều quan trọng, Juan không chút nghi ngờ gì là nhân vật nổi tiếng ngày hôm nay, việc luyện tập chiến đấu cũng là tuyệt đối. Vương Trọng là người tấn công, nhất thiết phải ra tay, anh không có đường lùi. Vương Trọng vừa làm động tác Juan trong phút chốc bạo phát, hét lên một tiếng, một nắm đấm rơi xuống, anh có thể hoàn toàn coi thường đòn công kích của đối thủ, trực tiếp toi mạng. Sau đó đòn công kích của Vương Trọng chỉ là một chiêu ảo, dẫn dụ đối phương ra tay, thân hình mạnh mẽ lật lại, chuẩn bị đánh thêm một chiêu sát thương. Nếu như không thể đánh được tới những vùng như sườn, vùng cổ, vùng ngực thì đối với đối thủ có thân thể cường tráng và giỏi về hồn lực phòng ngự như vậy thì căn bản không có tác dụng. Đúng thời khắc này, Vương Trọng cảm thấy nguy cơ nghiêm trọng. Gào… Rầm… Cuồng thú hoang dã đụng nhau! Xẹt… Vương Trọng giống như con búp bê không trợ giúp bị đụng bay đi… Tất cả mọi người đều câm lặng, tên này là hạng nặng ư, kinh nghiệm chiến đấu này thật sự là không để đường sống, vừa nãy Nhà Vua Mạnh Miệng dùng đòn ảo để dụ đối phương ra tay, không ngờ Juan cũng dùng đòn ảo. Trong thời khắc đối thủ phản ứng, đột nhiên phát lực, đánh một đòn va chạm dữ dội. Đòn công kích đầy tính bùng nổ này e rằng phải là đòn công kích gần một trăm năm mươi grasso. Nhà Vua Mạnh Miệng chắc phải toàn thân vỡ vụn mất. Juan không động đậy, đã đến một phút chưa? Lúc khán giả nghĩ rằng đã kết thúc trận đấu, Vương Trọng bò dậy, hết hồn, tu dưỡng chiến đấu của gia tộc Oleg thật sự không phải là bốc phét. Không bị thương? Một trận bình luận nổ ra, cú chạm kinh thiên động địa như vậy, người gì cũng phải tan rã rồi, nhưng Nhà Vua Mạnh Miệng vẫn như người không xảy ra việc gì. Juan biết, bởi vì đòn công kích hung dữ lúc nãy chỉ là sấm sét lớn nhưng mưa nhỏ, đối thủ lại có thể mượn lực tránh ra, phản ứng này so với hồn lực sử dụng khá là đáng sợ, đây là cảm giác chiến đấu mà thích khách hạng nhất mới có được. Juan biết mình không thể chủ quan rồi, may là đối thủ không có vũ khí, nếu không loại thích khách này là khó đối phó nhất, vừa nhanh nhẹn lại không sợ chiến đấu giáp lá cà.