[Dịch] Đấu Chiến Cuồng Triều
Đôi mắt bạn học Mã Đông lộ ra vẻ tức giận, Vương Trọng khóc không được cười cũng không xong: “ Cậu có chiêu gì thì cứ sử dụng đi, đừng quên, hôm nay là sinh nhật mình, tối nay về nhà mình ăn cơm.”
“À, cậu xem đầu óc mình chẳng ra làm sao, được rồi, mình phân công, cậu đi tới chỗ đông người phát xong truyền đơn, mình ở lại đây tiếp tục lôi kéo người, mình không tin, với dung nhan của mình mà không tuyển được mấy con chim non!” Mã Đông nói.
Vương Trọng cười cười gật đầu, dù sao anh không có chiêu.
Đợi Vương Trong đi khỏi, Mã Đông lập tức đứng dậy, ánh mắt chần chừ nhìn xung quanh, tuy anh chỉ muốn thu nhận các sư muội tươi non, nhưng để hội đoàn của cậu sống lại thì mới là việc gấp, nếu trong một tuần không tuyển đủ năm người, thì hội đoàn này cần phải giải tán rồi, đến hộ đen cũng làm không được.
Đột nhiên mắt của bạn học Mã Đông sáng lên, bước nhanh về phía các sinh viên mới, chặn đường của các tân sinh viên, Mã Đông nháy mắt, tên nhóc này cao hơn hai mét, thân hình này cơ bắp này chắc chắn là phân viện chiến sĩ rồi.
“Bạn học, tân sinh viên phải không, gia nhập hội đoàn chưa?”
Tân sinh viên bị chặn đường ngơ người một lúc, lập tức nở một nụ cười thật thà, cúi chào gật đầu: “Chào sư huynh, em là tân sinh viên Baron Gosta, đến từ thành phố Quick Buttons, chưa gia nhập xã đoàn.”
“Haha, rất tốt, vận may của cậu đến rồi, tôi xem tư chất của cậu không tệ, gia nhập hội Wonderful của tôi đi, đây là thiên đường của tinh anh, đến đây, gặp hội viên của hội Wonderful Vương Trọng, sư huynh của cậu, đứng dầu cuộc thi trắc nghiệm lý luận khoa chỉ huy, cậu biết khoa chỉ huy chứ, là thiên đường của kẻ mạnh!” Mã Đông mở thiên tấn, đem thành tích của Vương Trọng cho Baron Gosta xem, đồng thời che đi một nửa phần phía sau.
Đứng thứ nhất???
Baron Gosta thật sư ngạc nhiên, các huynh trưởng hầu như chỉ thích các sư muội, không có để ý gì đến cậu, cậu có thể gia nhập hội đoàn ưu tú như vậy sao?
“Huynh huynh trưởng, em có thể được sao?” Baron Gosta có chút nói lắp rồi.
“Từ bây giờ cậu có thể gọi tôi là hội trưởng rồi, tôi đánh giá cao cậu!” Mã Đông giả tạo nói.
“Vâng, Sư…hội trưởng, em nhất định sẽ nỗ lực!” Baron gật đầu liên tục.
Toàn thân Mã Đông cảm thấy rất khoan khoái, chẳng trách có nhiều người muốn làm hội trưởng đến như vậy, thật tuyệt: “Baron à, hội trưởng giao nhiệm vụ đầu tiên cho cậu, đem bàn và tài liệu về kho, tôi đem địa chỉ gửi tới thiên tấn của cậu.”
“À, hội trưởng, chúng ta vẫn tiếp tục tuyển người chứ ạ?” Baron Gosta háo hức hỏi.
Mắt Mã Đông lườm một cái: “Cậu xem hôi Wonderful của chúng ta là gì, chúng ta chỉ chiêu mộ những tinh anh đặc biệt, tố chất số một, thà thiếu mà tốt!”
Khuôn mặt hào hứng của Baron Gosta đỏ lên, đúng thật là thành phố lớn Thiên Kinh, phong cách của huynh trưởng học viện anh hồn bậc nhất thật sự mạnh hơn thành phố nhỏ của bọn họ!
Nhìn Baron nhẹ nhàng nhấc bàn lên, Mã Đông lần nữa cảm nhận được sự sáng suốt của mình, xã đoàn không thể thiếu hậu cần, cái này là một chọi ba rồi.
Mã Đông chuồn đi tìm thấy Vương Trọng đang phá truyền đơn, từng xấp truyền đơn nhét vào túi lại: “Người anh em đi thôi, mình đã tuyển được người rồi, hôm nay là sinh nhật mười sáu của cậu, ngày quan trọng, ngày mai tiếp tục làm!”
Vương Trọng cười gật đầu: “Cậu không đem một nửa thành tích của mình đi gạt người chứ?”
“Gạt cái gì mà gạt, mình chỉ trần thuật sự thật… một nửa sự thật.” Mặt Mã Đông không quan tâm.
Vương Trong là một “Wonderful”, khi ở trường trung học với một bài báo về “kiểm soát các kỹ năng chiến đấu trong vai trò cốt lõi của đoàn đội” thu hút sự chú ý của học viện, kết hợp với thành tích xuất sắc đã đốt lửa linh hồn trực tiếp được vào khoa chỉ huy, nhưng những phát triển tiếp theo lại làm cho người ta thất vọng, tiềm năng phát triển của vị “thiên tài này chỉ có 5, thấp hơn trình độ trung bình, cũng là nói, hoàn tài là một người ở phái lý luận, vốn tưởng rằng anh ta thông qua giáo dục chính thống sẽ phát huy khả năng của mình, kết quả… dần dần mờ nhạt, về phía học viện cũng giả câm giả điếc uống thuốc Hoàng Liên phải đắng nên không nói ra được, Vương Trọng càng trở thành chuyện cười của khoa chỉ huy.
Khoa chỉ huy đúng là dại diện của tinh anh, cả một năm học, Vương Trọng cũng chỉ có một người bạn là Mã Đông.
Truyện đ-ượ-c dị-ch tại iREAD.vn-Học viện anh hồn có bốn phân viện lớn, phân theo nhiều trọng điểm khác nhau: phân viện chỉ huy, phân viện dị năng, phân viện chiến sĩ, phân viện phù văn.
Phân viện chỉ huy là chiếc nôi của các sĩ quan, tất phải là học sinh toàn diện về lý luận, thiên chất, thực chiến, đương nhiên anh em con cháu của những gia tộc anh hồn có bối cảnh vững chắc đều ở phân viện này.
Phân viện dị năng chỉ tuyển những học sinh có năng lực đặc biệt, rốt cuộc thì những người trong thắp sáng hồn lửa chỉ có một bộ phận nhỏ sở hữu dị năng, đồng thời cũng bao gồm việc nghiên cứu khoa học dị năng.
Phân viện chiến sĩ chiêu mộ những học sinh ưu tú có tính hồn lực trưởng thành.
Còn về phân viên phù văn, thì tuyển những học sinh thắp sáng hồn hỏa, nhưng không có đặc điểm nổi bật, phân viện phù văn cũng là phân viện lớn nhất, cũng nhiều môn học nhất, bao gồm các chuyên ngành bổ trợ khoa học phù văn, dù sao ở thời đại này, mỗi học sinh thắp sáng hồn hỏa đều là tài nguyên, cho dù không có hướng về chuẩn bị chiến đấu cũng có thể làm rất nhiều việc.
Đương nhiên tất cả các học sinh của học viện phù văn cơ bản đều có trái tim chiến đấu, nếu điểm thi tổng hợp có thể vào top ten của năm, thì có được cơ hội đổi chuyên ngành, trên lý thuyết, các học viện khác thành tích quá kém nên bị phán định không phù hợp yêu cầu chuyên ngành, cũng bị giáng xuống phân viện phù văn, chỉ là tình huống này trong hai trăm năm lịch sử xây dựng trường chưa bao giờ xảy ra.
Mã Đông tuy là khoa chỉ huy, nhưng lý tưởng đời người của anh hầu như không có một chút liên quan đến việc trở thành anh hùng.
Vừa mở cửa nhà, mũi đã ngửi thấy mùi hương thơm phức, Mã Đông đã chui vào nói: “Chú Vương, chắc chắn là tay nghề của chú rồi, sườn sốt chua ngọt, thật là thơm!”
Một người phụ nữ nho nhã bước tới, mỉm cười: “tiểu Đông đến rồi, ngồi tự nhiên đi, một chút nữa là xong rồi.”
“ Dì Shirley lại xinh đẹp hơn rồi, bạn gái con mà được một nửa như dì thì con đã đốt hương kính phật rồi!” Mã Đông cười nói.
“Thằng nhóc này miệng ngọt như mật ấy.” Shirley cười nói, mặc dù không trang điểm, ăn mặc lại rất giản dị, nhưng vẫn không thể che đậy được vẻ nho nhã từ trong xương cốt.
Mã Đông không phải là chưa từng gặp mặt qua, nói thật, những người con gái thuộc tầng lớp thượng lưu trang điểm lòe loẹt không cách gì có thể so sánh với dì Shirley được.
“Miệng thằng này có thể nói chết thành sống đó, không biết hôm nay ai lại rơi vào hố của nó đây.” Vương Trọng nói, tuy không biết quá trình, nhưng tân sinh viên bị Mã Đông xử chắc chắn là bị rồi.
“Cắt, cậu như vậy là phủ định sức hút nhân cách của mình rồi, những sư muội nhỏ kia mới nhìn thấy mình, lập tức vừa khóc vừa hét xông vào, ôi, con người mình quá đàng hoàng rồi.” Mã Đông không khách sáo gắp một miếng sườn.
Shirley phì cười, có Mã Đông thì không khí luôn náo nhiệt, nhìn Vương Trọng với ánh mắt tràn đầy yêu thương từ bi, mười năm trước, cô và Vương Chiến Phong đều nghĩ Vương Trọng có thể không qua khỏi, nhưng Vương Trọng lại khỏi bệnh một cách thần kỳ, đó là món quà lớn nhất của thượng đế.
Bữa cơm diễn ra hòa thuận vui vẻ, có thằng hề Mã Đông này, cả buổi tối đầy ắp tiếng cười, Vương Chiến Phong cũng phá lệ uống một chút rượu, dì Shirley vốn không che giấu thân phận cô nhi của Vương Trọng, Vương Trọng cũng không có tự buồn tự hận, mà ngược lại anh cảm nhận được sự ấm áp khi ở trong ngôi nhà này.
Qua một buổi tối ấm áp, tiễn Mã Đông đi, Vương Trọng về lại phòng mình, nhìn về phía cửa sổ, trong lòng cũng có chút xúc động, anh cuối cùng đã trưởng thành, vào học viện anh hồn luôn là mộng ước của anh, cũng muốn tìm cách để giải quyết vấn đề của bản thân, nhưng dường như không có gì giúp đỡ.
Một năm trôi qua, nhìn tân sinh viên nhập học, Vương Trọng cũng cảm thấy áp lực, nhưng suy nghĩ về nó, mình từ lúc cơ thể bệnh tật yếu đuối đến bây giờ, còn có cái gì phải oán hận, nếu không đủ, chứng tỏ bản thân nỗ lực không đủ, năm hai, mình phải nỗ lực hơn mới được, nghĩ rồi nghĩ Vương Trọng rơi vào giấc mộng, vẫn là thế giới đen tối kia, mười năm như một, bóng đêm vô tận vẽ ra một dãy cầu vòng, khóe miệng Vương Trọng lộ ra một nụ cười.
(Các sư muội đều nói, thu thập phiếu bầu mới là huynh trưởng tốt)