[Dịch] Đấu La Đại Lục III - Sưu tầm
Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
----------------------------------------------
"Tự chủ đột phá phong ấn, chẳng lẽ còn có thể không tự chủ?" Đường Vũ Lân nghi ngờ hỏi.
Lão Đường nói: "Đương nhiên là có, nếu như ngươi đến tuổi tương ứng, hoặc là không cẩn thận gặp phải tình huống cộng hưởng với khí tức của Kim Long Vương, hoặc là tìm được vật phẩm thích hợp, phong ấn lúc nào cũng có thể mạnh mẽ đột phá. Đối với ngươi mà nói, những tình huống này đều rất nguy hiểm. Một khi không thành công, ngươi sẽ tèo. Phong ấn càng về sau càng vững chắc. Nói cách khác, ngươi đột phá phong ấn càng nhiều, khả năng loại đột phá không tự chủ càng nhỏ, ngươi cũng sẽ an toàn hơn. Tốt nhất là mãi mãi cũng không nên xuất hiện loại đột phá không tự chủ này. Nếu không thì…"
Lão Đường không hề nói tiếp, nhưng tiếng nói của hắn rõ ràng có chút lập lờ.
"Lão Đường, cảm tạ ngươi." Đường Vũ Lân nói: "Ta nhất định sẽ nỗ lực. Như vậy, mục tiêu hàng đầu của ta, chính là trước tiên đem Hồn Linh tiến hóa đến Thiên Niên."
"Đúng, cố lên."
……….
"Cuộc thi ngày hôm qua, các ngươi đều thu được điểm rất cao. Nguyên nhân chủ yếu nhất, là các ngươi làm đúng mức chuyện mình nên làm. Ba tháng này cũng không uổng phí, chí ít các ngươi đã là một tổ đội hoàn chỉnh." Vũ Trường Không rõ ràng đang khích lệ các đệ tử của mình, thế nhưng, lời nói của hắn nghe vẫn có vẻ lạnh lùng như thường. Khiến người ta hoài nghi hắn thật sự vì chuyện này mà cảm thấy cao hứng sao?
"Đường Vũ Lân khống chế lực rõ ràng có tăng lên, phải tiếp tục cố gắng. Các ngươi ngày hôm qua hấp thu quá nhiều linh lực, đợi sau khi cuộc thi cuối kỳ kết thúc, ta sẽ kiểm tra tổng quát năng lực cơ thể một lần, để xác định mức linh lực cực hạn các ngươi có thể chịu đựng. Nhớ kỹ, đừng cố gắng vượt quá giới hạn."
Sau đó là tổng kết cụ thể từng trận chiến đấu ngày hôm qua.
Vừa nhắc tới Bạo Động Thăng Linh Đài hôm qua, Linh Ban năm người đều không khỏi có chút hớn hở, đặc biệt là Kim Tỳ đối với trận chiến cùng Nhân Diện Ma Chu, mãi đến tận hiện tại, mỗi người đều vẫn còn cảm giác lâng lâng.
Khi đó, Cổ Nguyệt thậm chí còn vẫn chưa tăng lên đến nhị hoàn, nhưng chiến thuật của trận chiến đó tuyệt đối có thể dùng từ “hoàn mỹ” để hình dung.
"Đường Vũ Lân, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi. Thời điểm ngươi lên kế hoạch đối phó với Nhân Diện Ma Chu, có từng cân nhắc qua tơ nhện kịch độc của Nhân Diện Ma Chu sau đó sẽ mang lại trợ giúp cho các ngươi đánh giết các Hồn Thú khác không?" Vũ Trường Không ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân lắc lắc đầu, "Lúc đó con chỉ nghĩ là để nó hoàn thành bố trí tơ nhện, nó sẽ dễ dàng buông lỏng cảnh giác hơn. Đồng thời, những tơ nhện này chí ít có thể trở thành một lớp bình phong bảo vệ tụi con. Nhưng cũng không nghĩ đến những tơ nhện này sẽ giúp tụi con đánh giết nhiều Hồn Thú như vậy, đem lại cho chúng con lượng lớn linh lực."
Vũ Trường Không gật đầu, "Liên hoàn khống chế làm rất tốt. Ngươi nhớ kỹ, tinh túy của Khống Chế Hệ Chiến Hồn Sư chính là ở chỗ vĩnh viễn không cho đối thủ biết mục đích cuối cùng của ngươi là cái gì. Điểm này ngươi đã làm rất tốt, thông qua nhiều lần hư hư thực thực tự tạo cho mình cơ hội."
Đường Vũ Lân có chút ngại ngùng gãi gãi đầu.
Vũ Trường Không nói: "Thế nhưng, khả năng bình tĩnh của ngươi còn chưa đủ. Sau khi đánh giết Nhân Diện Ma Chu, các ngươi đối mặt với những Hồn Thú sau đó, rõ ràng có chút phân tán, lơ là hơn trước rất nhiều. Các ngươi chẳng phải là đã cảm thấy thỏa mãn vì thu hoạch được nhiều như vậy ở trong Thăng Linh Đài sao?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trên thực tế, coi như là Đường Vũ Lân ngay lúc đó, trong lòng cũng có chút ít ý niệm này, dù sao thu hoạch của bọn họ đã vượt xa kế hoạch.
Vũ Trường Không nói: "Như vậy, ta hỏi các ngươi một vấn đề. Nếu như các ngươi lúc đó thực sự ở trong một mảnh rừng rậm lớn, đối mặt với lượng lớn bạo động Hồn Thú, các ngươi bây giờ còn có thể sống sót xuất hiện ở trước mặt ta à?"
Tất cả mọi người không lên tiếng.
Vũ Trường Không nói: "Nhớ kỹ, bất luận lúc nào, đối mặt với bao nhiêu mê hoặc, bao nhiêu lợi ích, không có gì quan trọng hơn bình an sống sót."
Tạ Giải nói: "Vũ lão sư, con có một vấn đề. Nếu như sau đó chúng con thật sự gặp phải Ám Kim Khủng Trảo Hùng loại hồn thú này, lúc đó nên làm gì?"
Vũ Trường Không nói: "Chạy. Chạy không thoát sẽ chết chắc."
"Ạch" Tạ Giải kinh ngạc nhìn Vũ Trường Không.
Vũ Trường Không nói: "Ám Kim Khủng Trảo Hùng là một loại Hồn Thú phi thường kỳ lạ, từ lúc vừa bắt đầu ra đời, nó đã là Hồn Thú chi Vương, thực lực của nó căn bản không thể đơn giản dùng tu luyện niên hạn mà cân nhắc. Bất quá, khả năng các ngươi đụng phải Ám Kim Khủng Trảo Hùng ngoài đời gần như bằng 0. Dù sao, Ám Kim Khủng Trảo Hùng chân chính đều bị săn giết từ nhỏ gần tuyệt chủng rồi."
"Có phải là vì chúng nó nguy hiểm không?" Trương Dương Tử hỏi.
Vũ Trường Không lắc lắc đầu, nói: "Không, là bởi vì trên người Ám Kim Khủng Trảo Hùng có khả năng rất lớn sẽ có Hồn Cốt. Từ góc độ của Hồn Thú mà nói, nhân loại chúng ta là sinh vật tham lam nhất, Hồn Thú gần như tuyệt diệt, cũng không phải là bởi vì chúng đem lại cho nhân loại bao nhiêu nguy hiểm, mà là vì chúng nó có thể đem lại cho nhân loại bao nhiêu lợi ích."
Nghe hắn nói xong câu này, Đường Vũ Lân không khỏi ngẩn người, hắn lần thứ nhất biết, nguyên lai quan hệ giữa nhân loại và Hồn Thú dĩ nhiên là như vậy. Hồi tưởng lại chính mình ở trong Thăng Linh Đài đánh giết Hồn Thú, không biết tại sao trong lòng hắn đột nhiên có chút không dễ chịu. Dù những Hồn Thú kia chỉ là tồn tại hư huyễn, nhưng mà…
………..
"Ca, ngươi đừng nóng giận." Hứa Tiểu Ngôn sợ hãi hướng về ca ca nói.
Hứa Hiểu Ngữ sắc mặt khó coi suýt nữa muốn chảy nước mắt. Hắn không có cách nào không tức giận. Gia tộc tiêu tốn cả gia tài to lớn, thật vất vả mới lấy được hai thẻ danh ngạch tham dự Bạo Động Thăng Linh Đài, đưa hắn cùng muội muội tiến vào bên trong. Nhưng bởi vì chính mình nhất thời bất cẩn, liền như vậy kết thúc Thăng Linh Đài lữ trình.
Hắn hiện tại còn nhớ rõ nỗi thống khổ bị các loại nguyên tố công kích đánh thủng trăm ngàn lỗ, nghỉ ngơi nguyên một ngày sau mới miễn cưỡng khôi phục như cũ.
"Khu vực bạo động kỳ ngày hôm qua, hẳn là đều từ Đông Hải Thành chúng ta bên này tiến vào. Xem tuổi của bọn họ, hẳn là đã vào trung cấp hồn sư học viện. Lẽ nào, là học sinh của Đông Hải học viện, không được!!!" Hứa Hiểu Ngữ sắc mặt tái xanh nói rằng.
Hứa Tiểu Ngôn sửng sốt một chút, "Nếu nói như vậy, bọn họ sau đó sẽ là học trưởng của muội ư?"
Ở nhà, Hứa Hiểu Ngữ mặc dù là người đàn ông duy nhất, nhưng bởi vì tính cách quật cường, ngạo mạn, không được gia tộc trưởng bối yêu thích. Mà Hứa Tiểu Ngôn dù hơi nhát gan yếu đuối, lại là hòn ngọc quý đối với các trưởng bối.
Hứa Tiểu Ngôn thiên phú dị bẩm, bản thân không quá yêu thích tu luyện, nhưng cũng là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực *. Trong gia tộc cũng bởi vì có huynh trưởng Hứa Hiểu Ngữ nhân tài ưu tú như vậy, cũng không ai bức bách nàng.
*Trời sinh ra hồn lực đã đạt cấp 10, coi phần I, phần II sẽ rõ.
Tiếp đó, sau khi nàng giác tỉnh Võ Hồn được 3 năm, cách đây không lâu, trong một lần gia tộc kiểm tra đã phát hiện hồn lực nàng vậy mà đã đến cấp 17, hơn nữa còn xuất hiện hiện tượng Tinh Luân cực kỳ hiếm thấy trong lịch sử gia tộc, lúc này mới được gia tộc trở nên coi trọng, mới thật sự hiểu ra cô nương này so với Hứa Hiểu Ngữ càng là thiên tài ưu tú hơn.
Hứa gia là gia tộc lớn hàng đầu trong toàn Đông Hải Thành, phụ thân của Hứa Hiểu Ngữ cùng Hứa Tiểu Ngôn, chính là Đông Hải Thành tài vụ tổng trưởng, quyền cao chức trọng, phát hiện con gái yêu có Gia Tộc Truyền Kỳ Võ Hồn tự nhiên là vui mừng khôn xiết, lúc này mới lợi dụng quyền lợi cùng tài lực cá nhân, thu được nhiều hơn một tấm thẻ nhập môn, đem nhi tử cùng con gái đồng thời đưa vào Bạo Động Thăng Linh Đài, đồng thời lần nữa căn dặn Hứa Hiểu Ngữ phải chăm sóc kỹ lưỡng muội muội, giúp muội muội thu được nhiều linh lực.
Nhưng Hứa Tiểu Ngôn tính cách nhát gan, lại không trải qua bất kỳ tôi luyện Hồn Sư nào, tiến vào Thăng Linh Đài tự nhiên là sợ hãi rụt rè, càng không dám giết Hồn Thú. Hứa Hiểu Ngữ chính mình đã hấp thu không ít linh lực, còn muội muội bởi vì không dám giết Hồn Thú nên không hút được bao nhiêu.
Hắn thật vất vả mới vừa thuyết phục được muội muội khi gặp một con Hồn Thú nhất định phải động thủ, liền đụng phải năm người bọn Đường Vũ Lân, sau đó…là bi kịch.
Sau khi trở về không chỉ chịu đựng thống khổ thân thể tinh thần, mà còn bị phụ thân chửi mắng một trận, tâm tình hắn tốt mới là lạ.
"Đừng để cho ta biết là ai, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" Hứa Hiểu Ngữ sắc mặt tái xanh lầm bầm.
Bất quá, ở trong đầu của hắn đột nhiên hiện ra một bóng người, ánh mắt lãnh đạm kia, mặt mũi bình tĩnh, tuy rằng nàng không đẹp bằng muội muội, nhưng lại có một loại khí chất đặc thù. Hơn nữa, nàng vì sao có thể khống chế nhiều loại nguyên tố như vậy cho mình sử dụng?
Mãi đến tận hiện tại, Hứa Hiểu Ngữ trong lòng vẫn như trước tràn ngập nghi hoặc cùng mơ hồ.
"Vũ lão sư, sắp đến đợt thi cuối cùng của cuộc thi cuối kỳ rồi, khóa thực chiến hôm nay có thể dời lại được không thầy?" Trương Dương Tử vẻ mặt nịnh nọt hướng về phía Vũ Trường Không nói.
Không phải sao, đã sắp nghỉ hè, học viên các lớp phổ thông bình thường đã lười biếng đầy ra đấy rồi kìa!
Vũ Trường Không thản nhiên nói: "Bởi vì các ngươi ở trong Thăng Linh Đài hấp thu quá nhiều linh lực, mấy ngày nay, học viện đang liên hệ sắp xếp cho các ngươi tiến hành kiểm tra niên đại Hồn Hoàn cùng kiểm tra năng lực thân thể. Đừng tưởng rằng tuổi trẻ là có thể tiêu xài thời gian lãng phí. Nhỏ mà chịu học, lớn làm thái sư. Nhỏ mà không học, lớn làm…thái giám. Các ngươi muốn làm thái sư hay thái giám? Sự phối hợp của các ngươi trong thực chiến vẫn chưa phải là rất ăn ý đâu! Để ta suy nghĩ một chút, lấy tình huống các ngươi bây giờ, Thăng Linh Đài tạm thời không thích hợp đi vào, thực chiến khóa cũng cần phải có thay đổi mới được. Đi theo ta." Nói xong, hắn liền đi ra ngoài.
Trương Dương Tử cúi đầu ủ rũ thấp giọng nói: "Thái giám? Vũ lão sư cũng thật là không có tình người."