[Dịch] Đấu La Đại Lục III - Sưu tầm
Nhìn Đường Vũ Lân, trong mắt Nguyên Ân Dạ Huy loé lên một vẻ kinh ngạc. Sức mạnh của tên này tựa hồ lại trở nên mạnh mẽ hơn. Mặc dù vừa nãy mình đã thu tay lại, nhưng hắn đón đỡ cũng quá ung dung rồi đi.
Đường Vũ Lân nói: "Nguyên Ân, trước tiên đừng động thủ, chúng ta tra hỏi rõ ràng lại nói. Tạ Giải đã mạo phạm ngươi như thế nào?"
Nguyên Ân Dạ Huy hung tợn nói: "Còn không phải bởi vì ngươi hay sao!!"
Nàng cầm lấy quần áo sạch bên cạnh mình, xoay người bỏ chạy.
Đường Vũ Lân xoay người lại, vảy màu vàng kim trên người lặng yên rút đi, hướng về Tạ Giải đưa ra một ánh mắt hỏi dò, "Lại sao nữa? Đang yên đang lành, Nguyên Ân tại sao lại nổi nóng đến như vậy?"
Tạ Giải cười khổ nói: "Ta thấy thứ không nên thấy, hic!" Lập tức, hắn đem tình hình lúc đó kể đại khái lại một lần.
Đường Vũ Lân càng nghe, vẻ mặt càng trở nên kỳ quái. Xem ra, đúng là có quan hệ với mình. Nguyên Ân có lòng tốt giúp mình hộ pháp, nên mới rửa ráy trong sân. Ngờ đâu bị Tạ Giải ma xui quỷ khiến gì, lại trở về sớm nhìn thấy. Chuyện này...
Để thật sự phân rõ là ai đúng ai sai, vẫn đúng là rất khó khăn, không giống như chuyện lần trước. Lần trước Nguyên Ân là ở trong phòng, Tạ Giải đi nhìn lén phòng của nhân gia người ta, vậy nên vốn không chiếm lý. Nhưng lần này thực sự là có chút yếu tố trùng hợp ở trong đó. Nếu nói là Tạ Giải sai hoàn toàn, đối với Tạ Giải cũng không quá công bằng.
Thời gian không lâu, Nguyên Ân Dạ Huy mặc xong quần áo mới quay trở lại. Sắc mặt tái nhợt hoàn toàn.
Nhìn Tạ Giải, nàng thật hận không thể đem cái tên này xé thành mảnh vụn. Hai lần, thân thể băng thanh ngọc khiết của chính mình lại bị người này nhìn thấy hai lần!! Chuyện này làm sao có thể? Tại sao lại như vậy hả trời!
Khốn nạn, thật sự muốn bằm hắn ra!
Vẻ mặt Tạ Giải có chút quái lạ, đứng ở nơi đó nói không nên lời.
Đường Vũ Lân chỉ có thể đảm nhiệm vai trò người hoà giải, "Nguyên Ân, thực sự xin lỗi! Chuyện này có nguyên nhân bắt nguồn từ ta, ngươi là vì hộ pháp cho ta, mới..."
Hắn có chút lúng túng dừng lại một chút, mới tiếp tục nói: "Bất quá, Tạ Giải cũng không phải cố ý. Hắn trở về sớm, vốn là dự định cho chúng ta một niềm vui bất ngờ. Hẳn là trong nháy mắt khi hắn nhìn thấy, liền bị ngươi phát hiện. Tạ Giải, ngươi mau nhanh nhận sai cùng Nguyên Ân đi!"
Vô luận nói như thế nào, cũng là Tạ Giải chiếm tiện nghi.
Tạ Giải cúi đầu, nói: "Xin lỗi, là sai lầm của ta. Ta không nên lặng yên quay về. Bất quá, ta thật sự chỉ nhìn thấy một chút."
Người ta nói thật đó nha! Có điều tuy rằng chỉ là một chút, nhưng thấy thật rõ ràng nha! Lúc trước Nguyên Ân Dạ Huy dưới ánh mặt trời, vẻ đẹp mềm mại đầy nữ tính kia của nàng đã khắc sâu dấu ấn trong đầu hắn. Không có khinh nhờn, chỉ thuần túy là sự thưởng thức. Nàng thật là đẹp! Thậm chí cả sau khi biến thành Thái Thản Cự Viên, dù có là khỉ vẫn đều rất đẹp.
Hô hấp của Nguyên Ân Dạ Huy rõ ràng có chút gấp gáp, duỗi hai ngón tay ra, "Hai lần, hai lần rồi! Hắn là một gã Mẫn Công Hệ Hồn Sư, ai biết là đã đến lúc nào? Ta làm sao có thể tin tưởng hắn chỉ liếc mắt nhìn? Mà dù chỉ liếc mắt nhìn cũng không được!"
Tạ Giải cúi đầu không nói lời nào, Đường Vũ Lân chận lại nói: "Nguyên Ân, thực sự xin lỗi. Chuyện này nguyên nhân bắt nguồn từ ta, chi bằng thế này, ta đoán tạo cho ngươi một khối Hữu Linh Kim Loại miễn phí, bảo đảm mức độ hòa hợp từ 85% trở lên, thế nào?"
"Không được!" Nguyên Ân Dạ Huy cả giận nói: "Sự trong sạch của ta cũng chỉ đáng giá có một khối Hữu Linh Kim Loại sao?"
Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nói: "Vậy ngươi nói xem phải như thế nào đây? Mọi người đều vẫn chưa trưởng thành, Tạ Giải cũng xác thực không phải cố ý. Chuyện này đúng là trùng hợp. Ngươi cứ nói ra yêu cầu đi! Chúng ta sẽ đền bù cho ngươi."
Nguyên Ân Dạ Huy cả giận nói: "Cái thứ thích đàn ông như ngươi, làm sao có thể hiểu được nỗi đau khổ của một thiếu nữ khi bị người khác phái nhìn thấy thân thể? Ta..."
Nàng còn muốn phẫn nộ nói thêm gì đó, sắc mặt Đường Vũ Lân đột nhiên biến đổi, giơ tay ngăn cản nàng, không cho nàng nói thêm gì nữa, "Chờ đã, ngươi chờ một chút!! Ngươi mới vừa nói cái gì?" Vẻ mặt Đường Vũ Lân vô cùng nghi hoặc nhìn Nguyên Ân Dạ Huy.
Nguyên Ân Dạ Huy sửng sốt một chút, cơ mặt khẽ co giật một thoáng, quay đầu nhìn sang một bên, có chút gượng gạo nói: "Xin lỗi, ta không nên kỳ thị xu hướng giới tính của ngươi, đây là ta không đúng. Thế nhưng..."
"Ngươi chờ một chút!" Đường Vũ Lân lần thứ hai chặn nàng lại, "Chuyện gì vậy trời!? Cái gì mà ta yêu thích đàn ông? Làm sao ngươi lại có thể nói như đúng rồi vậy?"
Nguyên Ân Dạ Huy cũng sửng sốt một chút, giơ tay chỉ về Tạ Giải nói: "Là hắn nói đó! Hắn nói ngươi và Nhạc Chính Vũ..."
Đường Vũ Lân xoay người lại, sắc mặt ngơ ngác nhìn về phía Tạ Giải.
Tạ Giải ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn Nguyên Ân Dạ Huy nói: "Hả? Chuyện này không phải là ta giải thích qua với ngươi rồi sao? Lần kia… lần kia kỳ thực là hiểu lầm."Đường Vũ Lân nghĩ ra, nắm đấm chậm rãi siết chặt lại, sau đó quay người lại, hướng về Nguyên Ân Dạ Huy hỏi: "Ngươi vẫn luôn cho rằng, ta là một người thích đàn ông?"
Nguyên Ân Dạ Huy cũng nhận ra có gì đó sai sai rồi, nhìn Tạ Giải, "Ngươi khi nào giải thích với ta? Giải thích cái gì?"
Khóe miệng Tạ Giải co giật nói: "Các ngươi nghe ta nói đã! Chuyện kia là hiểu lầm, ta..." Lập tức, hắn đem việc lần đó hiểu lầm Đường Vũ Lân và Nhạc Chính Vũ đơn giản nói qua một lần.
Nắm đấm Đường Vũ Lân siết lại càng lúc càng chặt, ngoẹo cổ nhìn Tạ Giải, nói: "Khá lắm! Ngươi bịa đặt thì thôi đi, lại còn tung tin đồn. Chuyện này có phải là ngươi đã đi rêu rao khắp cả học viện rồi hay không? Nguyên Ân, ta hiện tại đã hiểu rõ cảm giác khi sự thuần khiết bị khinh nhờn của ngươi. Ngươi xem, là ta động thủ, hay là ngươi động thủ?"
"Không nên! Lão đại, ta sai rồi. Ta thực sự đã quên… đã quên giải thích với Nguyên Ân." Tạ Giải vội vàng xin tha mạng, hắn ngay cả ý nghĩ chạy trốn cũng đều không có. Có Đường Vũ Lân cùng Nguyên Ân Dạ Huy hai người ở đây, coi như là một cơ hội nhỏ nhoi chạy thoát được ra ngoài, cũng đều không có!
Đường Vũ Lân nở nụ cười, cười rất vui vẻ, khoát tay một cái liền tóm lấy Tạ Giải, túm lấy hắn lôi xềnh xệch tới trước mặt Nguyên Ân Dạ Huy.
"Người đáng thương tất có chỗ đáng trách. Ta mặc kệ hắn, giao cho ngươi này." Nói xong, hắn buông Tạ Giải ra, xoay người quay về phòng của mình.
Nguyên Ân Dạ Huy và Tạ Giải bốn mắt nhìn nhau trong khoảng cách gần, tay phải Nguyên Ân Dạ Huy bỗng nhiên nâng lên, nắm quyền thật chặt.
Tạ Giải nhắm mắt lại, cũng không né tránh, nhíu chặt chân mày, chuẩn bị hứng chịu lửa giận. Ai bảo chính mình nhìn thứ không nên nhìn cơ chứ!
Nhưng hắn đợi một lát, vẫn như cũ không hề có cảm giác đau đớn truyền đến.
Chỉ nghe "Hức" một tiếng, thời điểm hắn mở mắt ra, nhìn thấy chính là một bóng lưng xoay người chạy về hướng ký túc xá, còn có một giọt nước mắt long lanh bay trên không trung.
Thân hình lóe lên, Tạ Giải lấy tay đón lấy giọt nước mắt này. Không một lý do, trong lòng hắn bỗng cảm thấy quặn đau.
Chuyện náo động đến thế này, sớm biết vậy hắn đã không quay trở về sớm!
Có chút hồn bay phách lạc quay về phòng, vừa vào cửa Tạ Giải liền nhìn thấy Đường Vũ Lân ngồi nghiêm chỉnh ở nơi đó.
"Lão đại, ta, cái kia..."
Đường Vũ Lân tức giận nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: "Quên đi, ngươi cũng thật là một chàng trai đáng thương, cũng đã đủ xui xẻo. Nàng không đánh ngươi sao?"
Tạ Giải lắc đầu một cái, cười khổ nói: "Ta chẳng thà rằng bị nàng đánh một trận, nàng khóc đấy."
Đường Vũ Lân nhìn dáng vẻ hồn phi phách lạc của hắn, ánh mắt đột nhiên động một cái, "Ngươi yêu nàng phải không?"
"A?" Tạ Giải ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Vũ Lân. Một lát sau, hắn có chút mất mát gật gật đầu, "Nhưng mà chuyện này phát sinh, nàng làm sao có khả năng còn yêu ta được!"
Đường Vũ Lân nói: "Chuyện tình cảm ta không hiểu mấy, nhưng ta biết, bất luận làm chuyện gì, nỗ lực thì sẽ có cơ hội, từ bỏ, hết thảy đều là số 0. Chính ngươi suy nghĩ thật kỹ đi. Ta đi ra ngoài ăn cơm đây!"
Hắn thực sự là đói bụng đến rã ruột rồi! Vừa nãy sau khi hấp thu xong năng lượng trong phong ấn liền nghe được động tĩnh bên ngoài. Cùng Nguyên Ân Dạ Huy thử một quyền, chính hắn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh lại tăng cường. Cả người tựa hồ càng giống như là một thể thống nhất, khí huyết trong cơ thể dâng trào chảy xuôi. Có một loại cảm giác như tương hỗ, ngưng tụ, thuần khiết.
Tuy rằng lần đột phá tầng phong ấn thứ 4 này phải tiêu hao những loại linh vật tốt như vậy, nhưng mà sự phát triển của chính mình cũng đúng là cường hãn hơn không ít.
Thật đói! Tinh hoa Kim Long Vương cũng không hề làm giảm bớt cảm giác đói bụng của hắn, trái lại càng thêm mãnh liệt. Hơn nữa, sau khi hấp thu một đạo tinh hoa này, Đường Vũ Lân rõ ràng cảm giác được kinh mạch của chính mình lại bành trướng hơn, sau này chắc chắn sẽ cần nhiều chất dinh dưỡng hơn để tiếp tế.
Hồn lực trở nên càng ngày càng ngưng tụ, một bộ phận rất nhỏ hồn lực tập trung ở đan điền dường như hóa thành trạng thái lỏng, nhưng thể tích quả thật là hơi nhỏ. Xem ra còn cần mình phải trả giá thật nhiều nỗ lực hơn nữa mới được. Dựa theo tốc độ trước mắt này, coi như là đến thời điểm 15 tuổi, chính mình cũng không hẳn có thể đạt đến cấp bậc tứ hoàn Hồn Tông. Tiến độ này thực sự là có chút chậm. Không có tu vi Hồn Tông, không có cách nào lên được cấp độ Đoán Tạo Sư cấp 6. Tất cả chỉ có thể từng bước tích lũy mới được.
Nhìn thấy Đường Vũ Lân đi rồi, Tạ Giải ngồi ở trên giường của chính mình, dáng vẻ có chút ngây ngốc.
Ở trong đầu của hắn, thoáng hiện ra chỉ có bóng dáng của Nguyên Ân Dạ Huy. Một cái nhíu mày, một nụ cười của nàng, đã sớm in dấu ấn thật đậm trong nơi sâu thẳm của tâm hồn hắn mất rồi.
Tạ Giải đứng lên, đi ra bên ngoài cửa túc xá, liếc mắt liền thấy chậu nước trên mặt đất, còn có quần áo dơ mà trước đó Nguyên Ân Dạ Huy cởi ra.
Cầm lấy quần áo thảy vào trong chậu nước, lại múc một chậu nước sạch để ngâm đồ, sau đó Tạ Giải mới bắt đầu quét tước sân.
Sân đã được quét dọn sạch sẽ, đem quần áo của Nguyên Ân Dạ Huy giặt sạch sẽ, phơi lên. Chậu nước được đặt lại nơi quen thuộc của Nguyên Ân Dạ Huy. Hắn đột nhiên phát hiện ra, chính mình tựa hồ hiểu rất rõ các thói quen của nàng…