[Dịch] Đấu La Đại Lục

Chương 55 : Phi Thiên Thần Trảo (toàn)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Đường Tam suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Vậy được rồi. Kỳ thật cũng không có gì phải giữ bí mật cả, mấy đồ vật này cũng không phải tưởng học là có thể học được." Đường môn ám khí nổi tiếng như vậy, há lại không ai muốn học trộm chứ, chính là tại cái thế giới kia, Đường môn sừng sững mấy trăm năm nhưng chưa bao giờ ám khí giả mạo có thể siêu việt được như vậy. Một gã đệ tử Đường Môn bình thường muốn chế tạo ám khí phải qua mười năm bồi dưỡng. Đường Tam tại phương diện này thiên phú cực cao, nhưng cũng phải trải qua hơn hai mươi năm không ngừng nghiên cứu chế tác, mới đạt tới trình độ chế tạo kỵ quát ám khí siêu việt, muốn giả mạo cơ hồ không có khả năng. Trữ Vinh Vinh nói: “Vậy tốt quá, không cần về trước. Nói thật, ta mà trở về có lẽ ba ba ta sẽ không cho ta đi nữa, vừa lúc này cũng không phải huấn luyện, có thể đi du ngoạn chơi. Tiểu Vũ, ngươi bảo chúng ta nên đi chơi đâu đây? Đường Tam, ngươi có muốn cùng đi không? Đường Tam nhíu mày, trả lời: “Sư phụ cho nghỉ chính là để chúng ta tu luyện hồn lực. Vinh Vinh, ngươi đã quên rồi sao? Trữ Vinh Vinh lè lưỡi, cười nói: “Không có việc gì, ta cũng không phải lúc nào cũng chơi, bây giờ hồn lực của ta yếu nhất, ta biết phải cố gắng. Nhưng cũng nên buông lỏng một chút, kết hợp nghỉ ngơi. Tiểu Vũ gật đầu, nói: “Vinh Vinh nói cũng có lý, tiểu Tam, ngươi có muốn cùng chúng ta ra ngoài không?” Đường Tam lắc đầu: “Quên đi. Ta còn một số việc muốn làm, các ngươi cứ đi đi, chú ý an toàn là tốt rồi.” Nói xong hắn vội cáo từ. Ở kí túc xá nữ cảm giác có chút quái dị. Hai tháng này làm Đường Tam trên đường đi cảm thấy tốt hơn. Qua lần trước gặp nạn tại Tinh Đấu đại rừng rậm, Đường Tam ngày càng cảm giác được mình thực lực không đủ. Mặc dù sau khi có bát chu mâu, hắn so với những hồn sư đồng cấp có ưu thế rất lớn, chỉ khi nào cấp bậc chênh lệch quá lớn, ưu thế này mới bị phá vỡ. Hồn sư bốn mươi cấp, Đường Tam tự tin có thể chiến thắng, vượt qua bốn mươi cấp còn phải tùy vào thuộc tính khắc chế. Nếu thuộc tính có thể khắc chế, hắn tin tưởng bằng vào ám khí cũng có thể liều mạng, nhưng nếu chính mình bị đối thủ khắc chế, vậy cơ hồ hắn không có khả năng chiến thắng. Mấy dụng cụ lần trước Đường Tam mua tại tiệm rèn đã tới. Đi qua xưởng rèn hắn đặc ý mua một ít kim chúc. Đấu hồn giúp hắn thu được tới năm ngàn kim hồn tệ, mua một chút kim chúc tốt cũng không thành vấn đề. Hơn nữa mua kim chúc, hắn chuẩn bị trong hai tháng này tăng thêm cho mình một chút võ trang, đồng thời tăng mạnh tập luyện thủ pháp ám khí. Nội lực không đủ, rất nhiều ám khí tinh diệu của Đường Môn đều không thể phát huy uy lực. Cho nên, Đường Tam muốn luyện tập công phu hắn am hiểu nhất, kỵ quát ám khí. Sử Lai Khắc học viện mặc dù đơn sơ, nhưng diện tích cũng không nhỏ. Hơn nữa số lượng sư phụ cùng đệ tử cũng không nhiều, dụng cụ được mang tới, Đường Tam cũng hướng Phất Lan Đức mượn một gian phòng trống để sử dụng. Đương nhiên tiền thuê phòng không thể thiếu. Từ kí túc xá của Tiểu Vũ và Trữ Vinh Vinh về, Đường Tam trực tiếp đi tới gian phòng này. Căn phòng kiến trúc rất đơn giản, xây bằng đá, mặc dù cũng không phải đẹp, nhưng hết sức kiên cố. Đây là kiến trúc mà người bình dân thường dùng. Phòng không lớn, chỉ rộng khoảng ba mươi thước. Đường Tam lấy ra một lò nung, một cái đe cùng một cái chú tạo chuy (búa rèn), qua một thời gian không sử dụng, đã xuất hiện chút rỉ sét. Tại một góc phòng là một đóng các loại kim chúc, hầu hết đều chưa trải qua gia công gì. Đường Tam đơn giản sắp xếp lại phòng một chút. Khi hắn cầm lên chú tạo chuy, một cảm giác quen thuộc dâng lên, không khỏi hồi tưởng đến cảnh cha dạy mình chú tạo. Mặc dù Đường Hạo cũng không dạy hắn lâu, nhưng thời gian đó cũng là thời gian hắn thân mật nhất với cha. Những lời nói lúc đó của Đường Hạo đều khắc sâu trong tâm trí hắn. “Thần tượng (thợ rèn đã lên thần ^^) không phải dùng thần thiết chế tạo ra thần khí (vũ khí lên thần luôn ^^), mà là chỉ dùng sắt thường cũng có thể tạo ra thần khí.” Đường Tam thì thào nhắc lại lời cha nói, chú tạo chuy trong tay nương theo tiểu thối phát lực, đã đứng lên. Không nhằm mục tiêu nào, mang theo tiếng gió gào thét, chú tạo chuy không ngừng theo vũ đạo giáng xuống, mỗi chuy đều mang đầy nội lực, thân thể bán chuyển, chuy tiếp chuy, đều hoàn hảo. Nội lực cùng thân thể có biến hóa, Loạn Phi Phong chuy pháp của Đường tam các trở nên đắc thủ. Mặc dù không có mục tiều nào, nhưng cảm giác mồ hôi phát tiết làm cho hắn cực kì thống khoái. Vẫn vung ra chín chín tám mốt chuy, Đường Tam mới ngừng lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Thống khoái, thật sự là thống khoái. Đường Tam đưa chú tạo chuy lên trước mặt, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh chính mình tại Đường Môn và thời gian bên cạnh Đường Hạo học tập chú tạo, nhất thời không nén được cảm xúc. Mười ba tuổi, có nghĩa là hắn đã tới thế giới này mười ba năm. Tại đây, rất nhiều thứ trước kia chưa bao giờ có, tình thân, vũ hồn, hồn kĩ, tất cả đã dung nhập vào linh hồn hắn. Đường Tam chợt chuyển mình, đã đi tới chỗ đống kim chúc, chú tạo chuy đặt trên một khối tinh thiết đường kính chường nửa thước, nhất thời làm khối tinh thiết trượt xuống. Mũi chân tức thì lộ ra, nhẹ nhàng hất lên, khối tinh thiết trăm cân đã bay lên. Tay trái đưa ra bắt lấy khối tinh thiết, lộ ra một dấu ấn. Đường Môn, dấu ấn vĩnh viễn không thể xóa nhòa, ta nhất định sẽ làm ngươi tại cái thế giới mới này phát dương quang đại. Đặt tinh thiết lên trên chú tạo lô (cái lò nhỏ để nung sắt), Đường Tam thuần thục đốt than lên. Lửa cháy. Cảm giác tràn ngập tiết tấu. Tiếng ống bễ nổi lên trong phòng. Chỉ trong chốc lát, ngọn lửa đỏ bừng đã bốc lên. Chú tạo lô bắt đầu quay lại với chức năng chính của nó. Đường Tam thủy chung không quên lời cha nói. Hắn cũng hiểu tại sao ba hắn nói dụng sắt thường chế tạo thần khí mới là thần tượng đích thực, đó không chỉ là kĩ nghệ, mà còn là sự kiên định và nghị lực. Sắt bình thường, nếu trải qua vạn lần tôi luyện, cũng sẽ trở thành thiết trung chi vương (vua sắt =.=). Đường Môn đối với chế tạo ám khí yêu cầu cực kì nghiêm cẩn, làm từng loại kỵ quát ám khí trở nên nổi tiếng, Đường Tam đối với ám khí mình làm ra yêu cầu lại càng thêm nghiêm khắc. Hắn tuyệt đối sẽ không để vì chất lượng ám khí xuất hiện vấn đề mà mình lâm vào tình huống nguy hiểm. Tinh thiết bị thiêu đốt đỏ bừng tựa như một khối hồng bảo thạch thật lớn. Cũng chỉ khi nung đỏ hoàn toàn, nó mới lộ ra tạp chất trong mình. Đường Tam cầm chú tạo chuy lên, vũ đạo bắt đầu. Đương, đương, đương, đương….Tràn ngập những tiếng đập mang theo tiết tấu từ trong thạch phòng truyền ra. Đường Tam bắt đầu tập trung chú tạo, từ ngày bắt đầu, ngoại trừ thời gian ăn cơm, hắn thậm chí còn không quay về kí túc xá để ngủ, mỗi ngày đều không ngừng chú tạo. Mệt mỏi, hắn ngồi ngay tại chỗ tu luyện hồn lực. Tinh lực khôi phục, hắn lại lập tức tiếp tục công việc. Ai cũng không biết Đường Tam cuối cùng là đang chế tạo thứ gì. Ngay cả đại sư cũng không rõ ràng lắm, nhưng cho tới giờ cũng không có ghé phòng chú tạo tìm hắn. Đó là sự tín nhiệm hoàn toàn. Đường Tam tuyệt đối sẽ không vì chú tạo mà quên đi việc tu luyện. Duy nhất vào gian phòng chú tạo, cũng chỉ có Tiểu Vũ. Tiểu Vũ mỗi ngày đều tới, nàng cũng không quấy rầy Đường Tam, chỉ là yên lặng đặt quần áo sạch sẽ một bên, mang vào mội ít nước sạch và vài thứ hoa quả, rồi lại lặng lẽ đi ra. Cũng không phải nàng không muốn nói chuyện với Đường Tam, chỉ là bởi từ khi quen biết đến nay, nàng chưa bao giờ thấy hắn quên ăn quên ngủ để làm một chuyện như vậy. Trên người Đường Tam lúc nào cũng tràn ngập bụi kim chúc, hòa cùng mùi sắt và màu than. Đối với tình huống này, Tiểu Vũ thực sự cũng có chút lo lắng. Chỉ có khi quay lại, thấy Đường Tam đã thay quần áo sạch sẽ, thịt hết chỗ nước và đĩa hoa quả, nàng mới cảm thấy vui lên một chút. Ngày qua ngày, âm thanh bên trong phòng chú tạo cũng trở nên dày đặc hơn. Mỗi ngày từ khi trời còn chưa sáng, nó đã bắt đầu vang lên, thẳng đến khi ánh sáng ban ngày đã tắt hẳn, mới hoàn toàn chấm dứt. Trong khoảng thời gian này, kể cả lúc ăn cơm, Đường Tam cũng có vẻ trầm mặc ít nói, như bị vây vào trong một trạng thái trầm mặc. Đối với tình trạng này, Đái Mộc Bạch cũng không hiểu nổi, thân thể Đường Tam đầy bụi kim chúc, nhưng lại tráng kiện hẳn. Nhìn qua, hắn so với trước đây càng cao lớn thêm vài phần, trong mắt lộ ra vài phần tử ý nhàn nhạt, mang theo cảm giác mê người. Xa xa, nắng vàng dần dần trải rộng ra từ phia đông, trong mắt hắn tràn đầy tử khí. Lặng yên nâng hai tay lên, hai bàn tay nắm chặt lại, toàn thân thể như cương thiết bình thường chợt căng ra, tựa như sức mạnh của một con báo, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ cuồng dã. “Bốn mươi chín ngày. Suốt bốn mươi chín ngày, ta cuối cùng cũng đã thành công.” Chậm rãi mở bàn tay ra, trong tay hắn xuất hiện một đôi thiết cầu. Thiết cầu đen nhánh. Ngay cả khi mặt trời chiếu xuống cũng không có ánh kim xuất hiện, nhưng một tầng hơi thở lạnh lẽo lại như toát ra từ bên trong. Thiết cầu này trong phòng còn mười sáu viên khác,để cho Sử Lai Khắc thất quái. Tại đây, suốt hai tháng bên trong, hắn tuyệt đại bộ phận tinh lực đều dùng để chế ra mười tám thiết cầu này. Không thể biết được cảm giác khi hoàn thành sung sướng thế nào. Đường Tam cầm trong tay thiết cầu, thì thào tự nhủ: “Bây giờ cũng chỉ còn thiếu độc. Muốn chế tác phật nộ đường liên, còn cả bạo vũ lê hoa châm, đáng tiếc thế giới này nguyên liệu hạn chế quá lớn.” Cổ tay khẽ động, hai quả thiết cầu phá không bay ra, một tả một hữu, không phát ra tiếng động nào. Chúng bay theo một quỹ đạo kì dị, lại một lần nữa quay lại lòng bàn tay Đường Tam, không ngừng xoay tròn, nhưng lại không hề va chạm với nhau. Tu luyện xong tử cực ma đồng, Đường Tam lại trở về phòng chú tạo. Bên trong, kim chúc đã tiêu mất toàn bộ, kể cả kim chúc hắn mua về từ tiệm rèn. Tay phải lướt quă mặt bàn, kể cả hai khối đang hắn đang nắm, tổng cộng mười tám khối thiết cầu toàn bộ biến mất vào nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ. Ánh mắt Đường Tam dừng lại ở cái ghế duy nhất coi như sạch sẽ, trên đó là bộ quần áo sạch Tiểu Vũ hôm qua đua tới. Thấy vậy, hắn không nén được toán ra một tia ôn nhu. Tiểu Vũ luôn để cho Đường Tam thoải mái, nàng lúc nào cũng biết nên làm cái gì. Bình thường, nàng luôn vui vẻ, hoạt bát, nhưng khi cần yên tĩnh, nàng cũng không quấy rầy chút nào, chỉ là yên lặng ngồi nhìn như không hề có mình ở đó, làm người khác không hề chú ý. Lúc này trời còn chưa sáng rõ, theo lệ thường Sử Lai Khắc học viện chưa có ai ra khỏi giường cả. Đường Tam dội nước lên người. Nước lạnh làm hắn tỉnh táo hẳn, tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới xong, hắn mới thay bộ quần áo hôm qua Tiểu Vũ đưa tới, toàn thân nhất thời cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Thu thập hết mọi thứ, cảm giác thư thái truyền khắp toàn thân. Đường Tam đưa tay phải lên trước mặt, màu lam nhàn nhạt từ lòng bàn tay xuất hiện, một cây lam ngân thảo lặng yên sinh trưởng ra. Trong lòng hắn chập chờn suy tư. “Tựa hồ lại vừa tiến bộ đây mà.” Đường Tam trên mặt hiện ra vài phần mừng rỡ. Đối với Đường Tam mà nói, bốn mươi chín ngày này đối với thể lực cùng tinh thần mà nói, có thể so với giai đoạn huấn luyện của đại sư với mọi người. Mỗi ngày đều không ngừng chú tạo cùng suy nghĩ, thân thể hắn thừa nhận áp lực không ít hơn phụ trọng trước kia. Nếu không phải sức khỏe và nhẫn nại của hắn cũng lớn, lại có thêm nội lực chống đỡ, sợ rằng đã sớm không thể tiếp tục. Nhưng cũng nhờ mỗi ngày đều ma luyện, thân thể hắn so với trước đây càng thêm rắn chắc, nhất là cánh tay tựa hồ lớn thêm một vòng, cơ bắp nối lên góc cạnh, bả vai càng trở nên rộng lớn, mỗi động tác đều có thể thấy cơ bắp trên người co rút. Chỉ là, tay Đường Tam lại vẫn thon dài như trước, bàn tay cũng không có vết chai nào. Tiến bộ của hắn không chỉ có thể lực cùng hồn lực, đồng thời còn có huyền ngọc thủ. Dựa theo Đường Tam phỏng chừng, bốn mươi chín ngày điên cuồng si mê chú tạo này, cũng làm hồn lực hắn tiến bộ, tăng lên tới ba mươi ba cấp. Đương nhiên đây cũng không chỉ là kết quả của hai tháng cố gắng này mà cùng hai tháng ma luyện trước đó cũng có liên quan rất lớn. Không tới bốn tháng, hồn lực lại tiến bộ một bậc. Tốc độ như vậy chỉ có thể dùng hai chữ kinh khủng để hình dung. Mặc dù đột phá ba mươi cấp hồn lực, tăng mỗi bậc hồn lực cũng khó khăn nhất định, đối với người thường cũng phải tu luyện ít nhất nửa năm, tư chất kém thậm chí phải một năm mới có thể tăng lên. Đường Tam bước vào thực đường, làm hắn có chút kinh ngạc chính là mọi người cũng đã bắt đầu điểm tâm. Thật ra, mọi người cũng không phải hôm nay mới bắt đầu ăn sớm như vậy, chỉ bất quá Đường Tam mấy ngày này đều bận rộn chú tạo, căn bản là không chú ý tới điểm này. “Thiết nhân của chúng ta đến rồi kìa. Ơ! Thiết nhân như thế nào hôm nay lại sạch sẽ vậy?” Nói chuyện chính là Đái Mộc Bạch, mặt cười nhìn Đường Tam. Đái Mộc Bạch luôn hết sức kiêu ngạo, mà hắn cũng có thực lực để kiêu ngạo. Nhưng tại trước mặt Đường Tam, hắn lại không chút nào tỏ vẻ kiêu ngạo. Mặc dù hồn lực Đường Tam so với hắn kém rất nhiều, nhưng Đái Mộc Bạch biết, nếu là sống chết giao thủ, cơ hồ khó có thể dám chắc hắn có thể chiến thắng Đường Tam. Trong Sử Lai Khắc thất quái, Đường Tam không thể nghi ngờ đã trở thành người trọng yếu nhất. Nhưng là, Đái Mộc Bạch cũng biết, thành tựu của Đường Tam cũng không đơn giản chỉ là do thiên phú. Bốn mươi chín ngày này, Đường Tam làm cái gì thật sự mọi người không biết, nhưng những tiếng chuy tử không dứt thì ai cũng có thể nghe thấy, đó là nghị lực lớn như thế nào mới có thể hoàn thành? Dưới sự nỗ lực của Đường Tam, không chỉ là Đái Mộc Bạch, ngay cả tên lười biếng Áo Tư Tạp cũng đều bị kích thích mà cố gắng tu luyện hồn lực. Đại sư đề ra cho bọn họ một phương pháp tu luyện không nghỉ, hay chính là tu luyện hồn lực cả trong khi ngủ. Mỗi ngày ngoại trừ một ít thời gian rèn luyện hồn kĩ cùng thân thể ở bên ngoài, còn lại, đều là tu luyện hồn lực. Quá trình mặc dù tẻ nhạt, nhưng thực lực tăng lên không thể nghi ngờ là rất tốt. Trong lúc đó. Hồn lực Tiểu Vũ tăng lên tới ba mươi hai cấp. Những người khác hồn lực cũng tăng lên không nhỏ. Bây giờ, Sử Lai Khắc thất quái hồn lực phân biệt: Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch, ba mươi tám cấp tam hoàn (ba cái hồn hoàn) chiến hồn tôn. Hương Tràng Chuyên Mại Áo Tư Tạp, ba mươi mốt cấp tam hoàn khí hồn tôn. Thiên Thủ Tu La Đường Tam, ba mươi ba cấp tam hoàn chiến hồn tôn. Tà Hỏa Phượng Hoàng Mã Hồng Tuấn, hai mươi tám cấp nhị hoàn chiến đại hồn sư. Nhu Cốt Mị Thỏ Tiểu Vũ, ba mươi hai cấp tam hoàn chiến hồn tôn. Thất Bảo Lưu Ly Trữ Vinh Vinh, hai mươi bảy cấp nhị hoàn khí đại hồn sư. U Minh Linh Miêu Chu Trúc Thanh, hai mươi tám cấp nhị hoàn chiến đại hồn sư. Đường Tam mỉm cười, nói: “Đồ vật đã làm xong hết, ta tính, thời gian chúng ta tới Thiên Đấu hoàng gia học viện cũng chỉ còn vài ngày nữa.” Trữ Vinh Vinh tò mò hỏi: “Tam ca, lần này ngươi lại làm ra thứ gì tốt vậy, cho chúng ta xem đi.” Đường Tam trả lời: “Kì thật trong khoảng thời gian này ta chế tạo đồ vật cũng không nhiều, vì chế tạo thứ này tương đối phiền toái, ngoại trừ mấy món ám khí trước, ta còn làm cho tất cả mọi người một thứ tương đối hữu dụng.” “Chúng ta cũng có phần?” Trữ Vinh Vinh vừa nghe xong nhất thời mừng rỡ. Những người khác cũng không nhịn được nở nụ cười sung sướng. Ám khí Đường tam chế tạo ra luôn cuốn hút mọi người. Bọn họ đã thấy các loại kỵ quát ám khí đều chế tạo hết sức tinh xảo, Đường Tam dùng nhiều ngày như vậy để chế tác, có thể thấy được đồ vật lần này khẳng định chất lượng không tồi chút nào. Mã Hồng Tuấn cười hắc hắc: “Tam ca tốt của ta, mưa móc cùng hưởng, mau cho chúng ta xem đi.” Tiểu Vũ trừng mắt nhìn Mã Hồng Tuấn: “Cái gì mưa móc cùng hưởng? Khó nghe chết, tiểu Tam còn chưa ăn cơm, để hắn ăn cơm trước đi.” Trữ Vinh Vinh cười nói: “Chỉ có Tiểu Vũ là yêu thương Tam ca a!” Tiểu Vũ hướng nàng lè lưỡi, một bên đẩy thức ăn tới trước mặt Đường Tam. Từ khi đại sư tới, thực đơn của Sử Lai Khắc học viện thay đổi rất lớn, đương nhiên, hiện tại đã không còn là học viện trả tiền, mà là Sử Lai Khắc thất quái tự mình trả tiền. Nhưng đồ vật vần như trước, đối với tình hình kinh tế của học viện đại sư cũng không có giấu diếm, mà trải qua một tháng tại đấu hồn tràng, mọi người đều kiếm được kha khá, tự nhiên cũng không quan tâm tới vấn đề tiền bạc. “Ờ, được. Đợi ta ăn cơm trước, sau đó chúng ta ra bên ngoài, không dấu các ngươi, thực đường thực sự hơi nhỏ.” Đường Tam hướng Tiểu Vũ cười tiếp nhận bữa sáng. Hắn không khách khí ăn từng miếng lớn. Trong khoảng thời gian này lượng công việc thật sự quá lớn, hắn cũng theo đó mà ăn nhiều hơn. Trong bảy người, Đường Tam ăn nhiều nhất. Những người khác giống nhau, nhìn Đường Tam đại khoái, không khỏi nóng lòng nghĩ tới thứ hắn sắp mang ra. Bị mọi người chú ý thật sự mất tự nhiên, nhất là trong khi ăn cơm. Đường Tam nhanh chóng kết thúc bữa sáng, lập tức đứng lên, “Không cho các ngươi xem, ta sẽ không tiêu hóa nổi mất. Đi thôi, đi ra ngoài, ta cho các ngươi đồ vật này.” Tiểu Vũ rất tự nhiên mang bát đũa Đường Tam vừa ăn xong đi rửa. Đường Tam kéo tay nàng lại: “Đợi tí nữa hãy dọn, chúng ta ra bên ngoài trước.” Bảy người tới học viện thao trường. Thao trường không có ai, ánh mặt trời tràn ngập, lúc này đã bắt đầu vào mùa hạ. Sử Lai Khắc học viện nằm giữa đại lục, cho dù sáng sớm cũng hết sức ấm áp. “Tiểu Tam, mau lấy ra đi. Đó là đồ vật gì vậy?” Trữ Vinh Vinh vội vàng hỏi. Đường Tam mỉm cười, tay phải chạm vào nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ, lấy ra một thứ gì đó hình dáng đặc biệt. Đó là một thứ hoàn toàn bằng kim chúc, toàn thân hiện ra ánh bạc, nhìn qua trông hơi giống tụ tiễn, nhưng so với tụ tiễn lớn hơn một chút, cũng dày hơn. Để cho mọi người nhìn rõ hơn, Đường Tam kéo ống tay trái lên, hai tay ghìm lại. Một vật hơi to lộ ra, hình nửa vòng tròn, bên trong như có vải. Đường Tam khóa nó trên tay trái, cả cái ống dai đều nằm ở bên trong. Hắn điều chỉnh một chút, sau đó giơ tay lên. Cái vật hình ống được gắn chặt vào cánh tay, không có chút nào thừa ra, nhìn qua rất gọn gàng. Cuối cùng, ngay cả Tiểu Vũ cũng không nhịn được tò mò, “Tiểu Tam, đây là thứ gì? Trông có vẻ uy lực còn lớn hơn cả tụ tiễn?” Đường Tam mỉm cười lắc đầu, nói: “Chuẩn xác mà nói, nó xem như một loại công cụ, ta gọi nó là phi thiên thần trảo. Các ngươi xem ta thao tác sẽ rõ.” Hắn kéo phía trên phi thiên thần trảo, từ cái ống xuất hiện ra năm cái vòng sắt trên năm ngón tay. Ngay sau đó, bàn tay trái Đường Tam nắm chặt lại, nương theo tiếng thanh thúy, một cái chùy kim chúc bắn mạnh ra, vượt ra khỏi chiều dài tay. Lập tức, kim chúc chùy đột nhiên biến hóa thành một cái kim chúc trảo, phân năm ngón tay, ánh lên hàn quang dưới mặt trời, nhất là đầu trảo, cảm giác như năm hàn tinh. Đường Tam từ dưới đất nhấc lên một tảng đá, “Phi thiên thần trảo là ta dùng vài loại kim chúc dung hợp lại, ngàn chuy trăm luyện tạo nên, thân mình cực kì cứng rắn, đủ để xuyên kim thấu thạch. Kim chúc trảo này chính là bộ phận mấu chốt, móng vuốt sau khi mở ra, chỉ cần hơi đụng chạm, sẽ tác động tới cơ cấu bên trong, làm kim chúc trảo trực tiếp tung ra. Vừa nói, hắn cho tảng đá vào trước kim chúc trảo. Chỉ nghe đích một tiếng, mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn, kim chúc trảo dễ dàng đâm xuyên tảng đá, tựa như đâm qua đậu hủ, cả thân trảo ngập vào tới gần một nửa. Đường Tam tiếp tục giải thích: “Khi dùng kim chúc trảo tấn công mục tiêu, cần năm lần thao tác. Đầu tiên, giữ cái vòng sắt bằng ngón trỏ, duỗi thẳng ngón trỏ ra, kim chúc trảo sẽ văng ra. Thứ hai, nếu duỗi ngón giữa ra thì kim chúc trảo sẽ toàn lực đâm vào, lực lượng rất lớn, ước chừng có thể đâm xuyên cương bản dày một thước, còn ba thao tác khác, sẽ phối hợp với chúng để có tác dụng khác. Vừa nói hắn vừa duỗi ngón tay giữa ra, phốc một tiếng, bụi bốc lên, khối đá trực tiếp bị hắn chộp nát. Chứng kiến cảnh này, Sử Lai Khắc thất quải sáu người đều không khỏi nhịn được nuốt nước miếng ừng ực. Bọn họ thật sự không nghĩ ra, như thế nào có thể làm ra cái trảo cứng như vậy. Kỳ thật, theo lời Đường Tam ngàn chuy trăm luyện cũng không khoa trương chút nào. Sau khi kim chúc đã được tôi luyện, ngay cả chú tạo chuy cũng không thể làm cho nó thay đổi hình dạng. Nhờ Đường Tam hao phí lượng lớn hồn lực, sử dụng vũ hồn tiểu chuy tử mới có thể hoàn thành. Trong quá trình chú tạo, Đường Tam cũng phát hiện, tiểu chuy tử nọ quả thật có chút ảo diệu, chỉ cần dụng lực không lớn cũng sinh ra một loại hiệu quả đặc biệt. Bất luận là loại kim chúc nào tiếp xúc với tiểu chuy tử cũng trở nên mềm dẻo, sử dụng nó để chế tạo ám khí quả thực như hổ thêm cánh. Đáng tiếc, nó lại làm tiêu hao một lượng lớn hồn lực cùng thể lực, Đường Tam phải liên tục ngồi xuống khôi phục, cũng chính vì vậy mà trong thời gian này hồn lực của hắn tăng lên tới ba mươi ba cấp. Đái Mộc Bạch trong lòng khó hiểu, nói: “Cương trảo này có tác dụng gì vậy? Nếu để tấn công tựa hồ còn không bằng hổ trảo của ta.” Đừng nói đánh vỡ tảng đá, với thực lực hắn bây giờ, cho dù thiết kim đoạn ngọc (chém đinh chặt sắt ) cũng không thành vấn đề. Đường Tam mỉm cười, nói: “Đương nhiên không chỉ như thế, nếu không nó cũng không gọi là phi thiên thần trảo. Nó chủ yếu giúp chúng ta “bay” lên, mặc dù không phải chính thức bay, nhưng cũng có tác dụng nhất định, các ngươi xem, đây chính là tác dụng thứ ba của nó.” Vừa nói, Đường Tam lại một lần nữa lấy ra cương trảo, sau đó hướng một cây đại thụ cách đó chừng hai mươi thước, ngón cái nhấn mạnh, chỉ nghe vút một tiếng, tại bao tay cương trảo bắn ra, lóe sáng quang mang, trong chớp mắt đã bay ra xa, phốc một tiếng, trực tiếp cắm sâu vào thân cây. Mọi người chứng kiến rõ ràng, phía sau cương trảo có một sợi dây kim loại nhỏ. Ngay sau đó, Đường Tam duỗi ngón tay ra, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, toàn thân thẳng như mũi tên, trong chớp mắt bay lên trên cây đại thụ, mũi chân điểm nhẹ trên thân cây, nhờ vào phi thiên thần trảo, cả người như treo ngược trên cây. Ngón trỏ cử động, buông cương trảo ra, Đường Tam trong nháy mắt đã về trước mặt mọi người. “Tại một số địa hình đặc thù, phi thiên thần trảo có thể phát huy tối đa tác dụng, đồng thời, nó cũng có thể dùng để bắt người. Dây kim loại dài ba mươi thước, có thể chịu lực ước chừng ba trăm cân, chỉ cần cơ thể chúng ta nặng không quá ba trăm cân, có thể bằng vào nó bay lên một chỗ cao nhất định. Mỗi một cái phi thiên thần trảo bên trong cấu tạo đều vô cùng phức tạp, do rất nhiều bánh răng cùng máy móc tạo thành. Đương nhiên, đối với Đường Tam mà nói, cái này cũng không phải là tinh tế gì lắm, thứ chính thức tinh tế, vẫn còn ở bên trong nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ, chính là mười tám khỏa thiết cầu nọ. Ngón út duỗi ra, cương trảo thu hồi về trong bao tay, cổ tay Đường Tam rung lên, năm ngón tay đã từ thiết hoàn thoát ly ra, thiết hoàn tự động trở lại bên trong bao tay. Nhìn qua, nó như trước chỉ là một tấm cương thiết bảo vệ tay bình thường. Mã Hồng Tuấn thì thào nói: “Thứ này quả thực phi diêm tẩu bích, lưu môn khiêu tỏa (trèo tường vượt rào, vào nhà không cần khóa ^^) công cụ a!” Đường Tam cũng không tức giận: “Cái gì gọi là lưu môn khiêu tỏa, mập mạp, ngươi phải chú ý thể trọng, nếu một ngày ngươi vượt quá ba trăm cân, thứ này đối với ngươi sẽ trở nên vô dụng. Còn nữa, mọi người khi trang bị nó cần phải bỏ bớt một bên tụ tiễn. Mộc Bạch, ngươi khi sử dụng vũ hồn thân thể sẽ phát sinh một chút biến hóa, cho nên phi thiên thần trảo của ngươi ta đã thêm một chút dây đàn hồi vào chỗ nối, như vậy sẽ không bị cơ bắp bành trướng phá hủy.” Ngoại trừ Đường Tam, Sử Lai Khắc lục quái đều thể hiện ra sự ăn ý lẫn nhau, tất cả đều làm cùng một động tác, hướng Đường Tam giơ tay phải ra. Mặc dù nhìn qua, phi thiên thần trảo này lực công kích cũng không mạnh. Nhưng tất cả mọi người đều thông minh, ai cũng nhìn ra được thứ này tại một số trường hợp lại có rất nhiều tác dụng. Về phần sử dụng cụ thể thế nào thì còn cần phải làm quen một chút đã. Đường Tam lấy ra sáu phi thiên thần trảo phân biệt giao cho mọi người. Mỗi người đều được làm theo kích cỡ thân mình, bởi vì chúng đều còn nhỏ, để tránh khi lớn thêm mà cánh tay cũng biến hóa kích thước, tại chỗ nối đều dùng thêm dây đàn hồi. Một bên ngắm nghía phi thiên thần trảo, Đái Mộc Bạch nhịn không được nói: “Tiểu Tam, thật không biết đại não ngươi là thứ gì cấu tạo nên, ngay cả loại đồ vật như thế này cũng có thể nghĩ ra.” Đường Tam cười khổ, trong lòng thầm nghĩ, thứ này há lại có thể tưởng tượng ra, đây là Đường Môn bao nhiêu năm nghiên cứu kết tinh, hắn chỉ bất quá nắm giữ phương thức thế tác mà thôi. Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua hai tháng nghỉ ngơi. Sử Lai Khắc học viện này, Phất Lan Đức trước kia đã mua, cũng không có gì giá trị lắm. Vài vị sư phụ đều không phản đối đề nghị của đại sư. Thấy thời gian ước định sắp tới, Phất Lan Đức liền lệnh mọi người thu thập hành trang, chuẩn bị xuất phát, hướng Thiên Đấu hoàng gia học viện. Những ngày này, bầu trời vô cùng rực rỡ, ngàn dặm không có một gợn mây. Đứng ở cửa học viện, Phất Lan Đức nhìn qua có chút thất bại. Sử Lai Khắc học viện đã khắc sâu vào trong tâm trí hắn, trong lòng tràn đầy cảm xúc hai mươi năm tại đây, hai mươi năm, nhân sinh có được mấy cái hai mươi năm. Những kỷ niệm nơi này không ngừng chảy xuôi trong hắn, khiến hắn cảm thấy cay đắng, chua xót. Triệu Vô Cực khoác bả vai Phất Lan Đức, “Đừng nhìn lại, đi thôi, cũng không phải là không được trở lại nữa, sau này huynh đệ ta quay trở lại đây dưỡng lão là được.” Phất Lan Đức trừng mắt liếc hắn: “Ta đã rất già rồi sao?” Triệu Vô Cực cười khổ nói: “Không già. Ngươi xem, chúng ta mới đều năm mươi tuổi mà thôi, còn không tính là già hay sao. Bất quá, mấy người chúng ta nhãn quang đều cao, đến cả một cái kết hôn cũng không có.” Phất Lan Đức hừ một tiếng, “Vậy là các ngươi nhãn giới đều rất cao. Có nữ hồn sư đẹp tới lượt ngươi sao. Ngươi không biết trong giới hồn sư nữ hồn sư chỉ chiếm có một thành sao?” “Vậy ngươi thì sao? Ngươi nhãn giới lại không cao? Như thế nào cũng không có lão bà?” Triệu Vô Cực có chút không phục nói. “Ta? Ta….” Phất Lan Đức sửng sốt một chút, không nói ra lời. Khi hắn giương mắt nhìn về phía đại sư, lại phát hiện ra đại sư cũng đang nhìn chính mình, hai người trong mắt đều toát ra vài phần đau khổ, cơ hồ đồng thời lắc đầu. “Xuất phát thôi.” Phất Lan Đức thu lại tâm tình, hạ lệnh xuất phát, hơn mười người bước đi rời Sử Lai Khắc học viện. Thiên Đấu đế quốc hoàng thành là Thiên Đấu thành, nằm ở trung tâm đế quốc, là trung tâm chính trị của đế quốc, cũng là một trong hai thành thị lớn nhât đại lục, tại Đấu La đại lục, cũng chỉ có Tinh La đế quốc hoàng thành có khả năng so sánh với. Mặc dù bây giờ hai đại đế quốc cũng không có quản chế vương quốc, công quốc chư hầu, nhưng bên trong cũng có nội tình, Lấy Thiên Đấu thành làm trung tâm, Thiên Đấu đế quốc nắm trong tay tam đại quân khu đều nằm phụ cận, tổng binh lực vượt qua trăm vạn, thực lực hùng hậu. Từ mặt nào đó, Thiên Đấu đế quốc cũng không mạnh mẽ chế ước các vương quốc cũng có cái lý của nó. Bất luận Thiên Đấu, hay cả Tinh La đế quốc, vẫn cần vương quốc, công quốc bao bọc bên ngoài, một khi phát sinh chiến sự, dám chắc những vương quốc, công quốc này sẽ bị đánh trước. Đương nhiên, cái này cũng là hành động bất đắc dĩ. Đế vương nào lại không hi vọng có thể lợi dụng hoàng quyền nắm trong tay hết thảy. Tuy nhiên cục diện đại lục lúc này, lại căn bản không cho phép thống nhất tình huống xuất hiện. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: