[Dịch] Đấu La Đại Lục
Cục diện đại lục trước mắt hình thành như vậy, ngoại trừ nguyên nhân từ hai đại đế quốc, trọng yếu nhất, chính là bên trong vài đại gia tộc hồn sư cùng vũ hồn điện. Thử hỏi, một đế quốc thống nhất khổng lồ, như thế nào lại cho phép những thứ này ảnh hưởng đến địa vị thống trị của chính mình?
Đoàn người Sử Lai Khắc học viện muốn tới Thiên Đấu thành, trước hết phải ra khỏi lãnh thổ Ba Lạp Khắc vương quốc, sau đó xuyên qua vương quốc phía bắc Ba Lạp Khắc quốc là Tây Nhĩ Duy Tư vương quốc, mới có thể tiến vào địa phận Thiên Đấu đế quốc. Lại theo hướng đông, hướng Thiên Đấu đế quốc hoàng thành, cả lộ trình chừng gần hai ngàn lý. Như thế, có thể thấy được Thiên Đấu đế quốc diện tích khổng lồ thế nào.
Trong Sử Lai Khắc thất quái, Đái Mộc Bạch, Đường Tam, Chu Trúc Thanh cùng Trữ Vinh Vinh đều dùng hồn đạo khí của mình để trữ vật dụng, các sư phụ cũng có. Bởi vậy, bọn họ trên đường đi không cần lo vấn đề lương thực. Trước khi xuất phát, thực vật cùng nước uống đều đã được chuẩn bị cho vào hồn đạo khí. Cho dù không có nơi tiếp thực phẩm, chỗ đó cũng đủ cho bọn họ dùng trong mười ngày.
“Tốt lắm, tiểu quái vật, các ngươi cũng đã nghỉ ngơi hai tháng thời gian, từ bây giờ bắt đầu, gia tốc chạy đi, mỗi người đều phải đuổi kịp ta, nếu không thì mặc kệ, hắc hắc.”Phất Lan Đức tựa hồ lại khôi phục bộ dạng trước kia, trong mắt lộ ra thần sắc gian trá, một tay nắm cánh tay đại sư, vừa nói đã hướng phía trước chạy đi.
Phất Lan Đức tất nhiên sẽ không toàn lực chạy đi, cùng Triệu Vô Cực cầm đầu sư phụ học viện chạy theo hai bên hắn.
Sử Lai Khắc thất quái liếc nhau, không chút do dự bắt đầu chạy, không có phụ trọng, trong trường hợp này, thậm chí không cần sử dụng hồn lực, sợ là cả Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh cũng hoàn toàn có thể theo kịp tốc độ của Phất Lan Đức lúc này.
Đại sư được Phất Lan Đức dùng hồn lực mang theo, không cần hao phí chút khí lực nào, nghi hoặc hỏi: “Phất Lan Đức, ngươi làm như vậy có ý nghĩa gì để rèn luyện bọn trẻ? Bọn chúng thân thể trụ cột bây giờ đã phi thường tốt.”
Phất Lan Đức cười hắc hắc: “Thực sự không có ý nghĩa rèn luyện sao? Tiểu Cương, có chút phương thức ngươi không thể sử dụng, càng huống chi, cho dù không có ý nghĩa rèn luyện, cũng có thể đi đường nhanh một chút, nếu đi chậm, trên đường tất phải ăn thêm vài bữa cơm, như vậy hẳn là tiêu tốn không ít tiền. Lần trước ta đã thống nhất dùng ba trăm kim hồn tệ trong giai đoạn huấn luyện thứ ba. Có thể tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm.”
“Ngươi……, ngươi thật sự là một lão già kẹt xỉ.” Đại sư không nói được gì nữa, hắn cùng Phất Lan Đức trái ngược, cho tới bây giờ cũng không coi nặng vấn đề tiền bạc, tiền bạc tiêu hết lại có lại. Dù sao, hắn vẫn còn là đại hồn sư, vũ hồn điện cũng có trợ cấp.
Phất Lan Đức có chút gian trá hướng đại sư nháy mắt, dưới chân đột nhiên gia tốc, như một mũi tên vọt lên.
Quen thuộc với Phất Lan Đức nhất không thể nghi ngờ là Triệu Vô Cực, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua bên người đường đậu hồn sư Thiệu Hâm, nắm lấy cánh tay hắn, “Tên Phất Lan Đức này, không nên hành hạ khớp xương mấy lão già chúng ta như vậy chứ.” Phụ trợ hệ hồn sư đương nhiên tốc độ không bằng được, hắn mang theo Thiệu Hâm đồng thời tăng tốc.
Phất Lan Đức gia tốc, Sử Lai Khắc thất quái phía sau có chút tụt lại. Chỉ dùng sức lực thân thể sao có thể đuổi kịp hồn sư sử dụng hồn lực, huống chi, Phất Lan Đức chính là mẫn công hệ hồn sư, hơn nữa còn là cấp bậc hồn đế mẫn công hệ hồn sư.
Trong lúc vội vàng, Sử Lai Khắc thất quái cũng gia tốc, cứ như vậy, Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh không theo kịp. Áo Tư Tạp được Đái Mộc Bạch mang theo, Trữ Vinh Vinh do Tiểu Vũ cùng Chu Trúc Thanh trợ giúp, bảy người như trước không tách rời, toàn lực hướng phía trước tăng tốc đuổi theo.
Sử dụng hồn lực thời gian ngắn đương nhiên không có gì, nhưng hồn lực của Sử Lai Khắc thất quái sao có thể so sánh cùng sư phụ. Phất Lan Đức khống chế tốc độ, vừa là tốc độ lớn nhất mà bọn chúng có khả năng đạt tới. Không tới một canh giờ, Sử Lai Khắc thất quái hồn lực đã tiêu hao bảy, tám thành.
Phất Lan Đức thấy phía sau thất quái đã theo không kịp, lúc này cước bộ mới chậm lại, dùng tốc độ bình thường đi tiếp, cho Sử Lai Khắc thời gian dùng đại hương tràng khôi phục thể lực. Đương nhiên, Phất Lan Đức cùng các sư phụ khác sẽ không cùng đại hương tràng của Áo Tư Tạp. Đường đậu của Thiệu Hâm sư phụ so với đại hương tràng kia đương nhiên tốt hơn nhiều. Dù sao, cấp bậc của Thiệu Hâm, còn xa Áo Tư Tạp có thể so sánh được.
Dụng phương pháp như vậy chạy đi, sau một ngày, Sử Lai Khắc thất quái như lại trải qua ma quỷ huấn luyện của đại sư. Bất quá, một ngày, bọn họ cũng đã đi được xấp xỉ bốn trăm công lý, hoàn thành một phần năm quãng đường.
May mắn, Phất Lan Đức cũng không làm như những gì đã nói, không để mọi người phải nghỉ ngoài trời, vào trú trong một thị trấn nhỏ.
Gọi là một thị trấn nhỏ, kì thực chỉ là một cái thôn khá lớn. Sử Lai Khắc học viện mọi người đi vào thôn, chỉ có duy nhất một căn lữ quán, mặc dù có chút đơn giản, nhưng cũng miễn cưỡng gọi là sạch sẽ.
Phất Lan Đức thể hiện hết mức thiên phú keo kiệt của mình, tổng cộng chỉ cần ba phòng, sư phụ một gian, nam đệ tử một gian, nữ đệ tử một gian.
“Ta chết vì kiệt sức rồi.” Áo Tư Tạp nằm ngay lên giường, hít thở từng ngụm từng ngụm, vè mặt hưởng thụ. Tất cả mọi người chạy cả một ngày, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, ai cũng không quan tâm nơi này giản lậu.
Đái Mộc Bạch cáu kỉnh nói: “Ngươi mệt cái gì? Đại bộ phận thể trọng của ngươi đều ở trên người ta hết còn gì?”
Áo Tư Tạp nói: “Ta cũng phải chế tạo dại hương tràng cùng ma cô tràng cho các ngươi a, nếu không có ma cô tràng của ta, chúng ta có thể theo sau không. Hồn lực của ta tiêu hao so với các ngươi cũng không ít hơn. Hồn lực tiêu hao cũng sinh ra mệt mỏi đó chứ.”
Mã Hồng Tuấn nói: “Ngươi phàn nàn gì nữa. Ta mới là xui xẻo nhất, ta thể trọng lớn nhất, tốc độ lại chậm. Hy vọng sớm tới ngày ta có năng lực phi hành. Tới lúc đó, chạy như vậy cũng không thành vấn đề.”
Đường Tam cười nói: “Đừng phàn nàn nữa, mau nghỉ ngơi đi, ai biết ngày mai viện trưởng đại nhân của chúng ta có bắt chạy lần nữa hay không.”
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Cửa phòng mở, Tiểu Vũ từ bên ngoài thò đầu vào, “Tiểu Tam, ngươi ra đến đây một chút.”
Đường Tam đáp ứng một tiếng, đi ra khỏi phòng.
“Tiểu Vũ, làm sao vậy?” Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tiểu Vũ, Đường Tam không khỏi nhịn được có chút yêu thương.
Tiểu Vũ làm nũng trề môi, “Chạy một ngày đường, chân ta đều nhũn cả ra rồi. Ca, ngươi bóp chân cho ta được không?”
Thời gian ma quỷ huấn luyện trước đó, mỗi lần Tiểu Vũ mệt mỏi, Đường Tam cũng đều giúp nàng xoa bóp chân. Huyền thiên công nội lực so với hồn lực cũng vẫn có chút khác biệt. Trong đó có tác dụng trị liệu, thứ hồn lực không có. Tổng thể mà nói, hồn lực thuộc loại bá đạo, còn huyền thiên công lại là trầm ổn hòa nhã.
“Hảo, ở chỗ này?” Đường Tam xoa đầu Tiểu Vũ hỏi.
“Uh, ở chỗ này đi, Vinh Vinh cùng Trúc Thanh đều đã ngủ.” Vừa nói Tiểu Vũ vừa nhấc chân phải lên, thể hiện ra sự mềm dẻo của mình, tiểu thối thon dài trực tiếp gác ở trên vai Đường Tam.
Đường Tam đưa hai tay lên, một tay nắm cổ chân nàng, một tay xoa nhẹ trên bắp chân, nhiệt lực của huyền thiên công truyền vào, Tiểu Vũ nhất thời thoải mái nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn toát ra vài phần đỏ hồng.
Đường Tam một bên giúp Tiểu Vũ xoa bóp chân, một bên nhìn nàng nói: “Ngày mai nếu lại chạy như vậy, tốt hơn là để ta mang theo ngươi đi đi. Ta sử dụng bát chu mâu tốc độ hẳn là không có vấn đề gì.”
Tiểu Vũ hì hì cười, “Không cần đâu, ta chạy được, kì thật như vậy cũng tố, ta cũng có lý do để ngươi bóp chân a. Thật sự là rất thoải mái, ca, tại sao bàn tay ngươi lại ấm vậy?”
Đường Tam bất đắc dĩ lắc đầu, đối với muội muội này, hắn yêu thương từ trong nội tâm, cũng không để ý giầy nàng dính bùn đất, nhẹ ấn vào đế giày Tiểu Vũ, giúp nàng buông lỏng, “Như vậy cảm giác thế nào?”
“Rất thoải mái a, tựa hồ chân đã không còn mỏi nữa.” Mặc dù cách một lớp giầy, nhiệt lực từ bàn tay Đường Tam vẫn truyền vào chân nàng, tựa như là ngâm mình ở suối nước nóng, cảm giác nóng ấm khiến ánh mắt Tiểu Vũ toát ra một trận mê ly.
“Tốt rồi. Ta chuyển chân khác đi.”
Tiểu Vũ nhìn Đường Tam, ánh mắt như đọng lại, “Ca, sau này chúng ta còn có thể tốt như vậy không, nếu sau này ngươi có đại tẩu, ngươi có cần ta nữa không?”
Đường Tam mỉm cười, nói: “Nha đầu ngốc, như thế được sao? Lúc nào ngươi cũng là muội muội của ta.” Đối với tình cảm nam nữ, hắn kiếp trước thực sự không có kinh nghiệm, đời này lại càng thêm không rõ. Cha không có bên người, nhưng từ khi tới Sử Lai Khắc học viện, Đường Tam không dám có chút tình cảm vu vơ nào. Có tình bạn đồng môn, thân tình của Tiểu Vũ và đại sư, hắn đã rất thỏa mãn với cuộc sống rồi.
Tiểu Vũ mỉm cười, hỏi: “Nếu không, chờ sau này chúng ta lớn lên, ta sẽ gả cho ngươi, có được không? Như vậy mởi có thể làm muội muội của ngươi cả đời, để cho ngươi chiếu cố ta.”
Đường Tam bật cười, nói: “Hảo a, chỉ là ngươi xinh đẹp như vậy, gả cho ta thì thật ủy khuất cho ngươi đó.”
Tiểu Vũ hừ một tiếng, “Người ta nói nghiêm túc, có cái gì ủy khuất chứ. Trong lòng ta, ngươi là tốt nhất, ca, ngươi biết không? Vinh Vinh lúc nào cũng giễu cợt ta, bảo ta với ngươi là a ca với a muội.”
Đường Tam sửng sốt một chút, “Đúng vậy a, ngươi không phải chính là muội muội của ta sao?
Tiểu Vũ mặt đỏ lên, “Không giống như vậy, ai da, không nói với ngươi nữa, thật là đầu gỗ.” Vừa nói, nàng thu chân lại, đi tới sau lưng Đường Tam, hai tay nắm trên vai hắn.
Mặc dù thủ pháp của Tiểu Vũ có hơi kém, nhưng vẫn làm cho Đường Tam rất thoải mái, nhất là ôn tình nhàn nhạt, càng làm cho Đường Tam xúc động trong lòng.
“Tốt lắm, ngươi cũng mau đi nghỉ sớm đi, ngày mai còn tiếp tục chạy.” Đường Tam có chút không muốn giữ tay Tiểu Vũ lại.
“Được.” Tiểu Vũ đáp ứng một tiếng, lúc này mới quay trở về phòng. Tim nàng đập nhanh hơn, nhưng đáy mắt lại lộ ra vài phần do dự cùng ý tứ sâu sắc.
Trở lại phòng trọ, làm Đường Tam có chút kinh ngạc chính là Đái Mộc Bạch ba người còn chưa đi nghỉ, nhìn Đường Tam lộ ra ý cười.
Áo Tư Tạp từ trên giường đứng lên, hướng tới chỗ Đái Mộc Bạch, giơ một chân lên, giả giọng ngòn ngọt nói: “Chạy một ngày đường, chân ta đều nhũn cả ra rồi. Ca, ngươi bóp chân cho ta được không?”
Đái Mộc Bạc ha ha cười, giả giọng Đường Tam nói: “Hảo, ở chỗ này?”
Áo Tư Tạp vội tiếp một câu: “Uh, ở chỗ này đi, Vinh Vinh cùng Trúc Thanh đều đã ngủ.”
Nhìn bộ dạng tức cười của bọn họ, Đường Tam hít mạnh nói: “Hảo a, các ngươi nghe trộm chúng ra nói chuyện.”
Một bên kia mập mạp hắc hắc cười, “Không phải chúng ta nghe lén, là do nơi này cách âm hơi kém, ca, ngươi cũng bóp chân cho ta đi.” Vừa nói, hắn vừa giơ cái chân béo ra.
Đường Tam gật gật đầu, “Hảo, có cái này, ta nghe nói, có chút độc tố đối với cơ thể ngươi ngược lại có chút hữu ích, còn có tác dụng thư cân hoạt huyết, không biết ta dùng bát chu mâu có tốt không, hay dùng ngươi thử đi.” Vừa nói, hắn vừa cởi áo, lộ ra thân mình rắn chắc, làm như sắp sửa phóng thích bát chu mâu.
Mập mạp hoảng sợ, kéo cái chăn che kín thân mình, thảm thiết hú lên, “không nên a, Tam ca, ta sai rồi.” Lúc trước kịch độc của bát chu mâu để lại cho hắn ấn tượng cực kì sâu sắc.
Đường Tam cáu kỉnh nói: “Ngủ.”
Đái Mộc Bạch a a cười, “Đường Tam, người ta cũng đã hướng ngươi thổ lộ, ngươi cũng không nên trì hoãn vậy chứ. Tiểu Vũ chính là mỹ nữ hiếm có, thủ khoái hữu, thủ mạn vô (nhanh thì được, chậm là mất),”
Đường Tam sửng sốt một chút, “Nhưng chúng ta là huynh muội. Tốt hơn, không nên nói tới chuyện này nữa. Chúng ta còn nhỏ vậy, thảo luận chuyện này còn sớm quá. Ngươi nghĩ ta giống mập mạp sao? Ta không có nhiều tà hỏa giống như hắn.”
Mã Hồng Tuấn từ trong chăn thò đầu ra, cãi lại: “Ta làm sao? Nam nữ là việc thiên kinh địa nghĩa, là bản năng nguyên thủy nhất.”
Đường Tam trừng mắt liếc hắn một cái, “Ta thấy ngươi còn hơn cả bản năng nữa.”
Đái Mộc Bạch cũng không nói thêm cái gì, mỉm cười lắc đầu, khoanh chân ngồi trên giường, tiến vào trạng thái tu luyện.
Một đêm không nói chuyện, sớm ngày thứ hai, mọi người tiếp tục chạy. Lúc này, bọn họ đã ra khỏi Ba Lạp Khắc vương quốc, tiến vào Tây Nhĩ Duy Tư vương quốc.
May mắn, hôm nay Phất Lan Đức không có tăng tốc, chỉ theo tốc độ bình thường dẫn mọi người theo hướng đông bắc đi tới.
Trong hôm ấy, bọn họ đã tới Tây Nhĩ Duy Tư vương quốc, vào phía nam thủ đô, Tây Nhĩ Duy Tư thành. Phất Lan Đức tự nhiên chọn thành thị lớn này nghỉ chân làm mọi người thật sự ngạc nhiên. Bọn họ đặt chân vào trong thành khi sắc trời vừa tối xuống.
“Phất Lan Đức, ngươi đã thay đổi sao?” Đương lúc Phất Lan Đức viện trưởng dẫn mọi người vào một tửu điếm sang trọng thì, ngay cả người luôn trầm ổn như đại sư cũng không khỏi cảm thấy quái dị. Hơn nữa, lần này, Phất Lan Đức cũng thuê năm gian phòng để cho mọi người có thể thoải mái một chút. Thậm chí, ngay cả cơm chiều cũng phá lệ thịnh soạn.
Bất luận là đại sư hay Triệu Vô Cực cùng mấy vị sư phụ, ai cũng đều không thể giải thích được hành vi khó hiểu của Phất Lan Đức. Người luôn luôn keo kiệt như hắn sao đột nhiên lại trở nên hào phóng như vậy?
Cơm dọn ra, Phất Lan Đức rốt cục cũng lộ ra diện mạo thực.
Phất Lan Đức mỉm cười, nâng chén rượu lên, nói: “Chạy cả hai ngày, mọi người cũng đều chịu khổ rồi, hôm nay, ta mời mọi người ăn ngon. Bất quá, mỗi tên tiểu quái vật chỉ nên uống một chén rượu thôi.”
Nói xong, hắn uống một hơi cạn chén rượu, hơn nữa cực kì nhiệt tình chiêu đãi mọi người.
Đái Mộc Bạch ghé bên tai Đường Tam nói nhỏ: “Nhìn thấy nụ cười này, ta thà nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của viện trưởng còn hơn. Không biết tại sao mỗi lần hắn cười, ta đều có cảm giác hắn có điều gì gian trá, ngươi chờ mà xem. Hôm này viện trưởng đại nhân của chúng ta bỏ nhiều tiền ra như vậy, dám chắc có chuyện.”
Quả thật, sau ba chén rượu, nếm qua vài món ăn, Phất Lan Đức lau sạch mồm, ôn hòa hướng phía Sử Lai Khắc thất quái nói: “Các ngươi cũng đã hai tháng nay không tiến hành thực chiến. Trong Tây Nhĩ Duy Tư thành cũng có một tòa đại đấu hồn tràng, tối này các ngươi cũng hoạt động một chút đi, cũng không cần tham gia tất cả đấu hồn, để khỏi ảnh hưởng tới hành trình ngày mai, chỉ cần tham gia đoàn chiến thôi.”
Đái Mộc Bạch buồn cười nhìn Phất Lan Đức lộ ra cái đuôi hồ ly, nói: “Viện trưởng đại nhân, chúng ta thật chiến xong có được thưởng không, hay là đều thu về học viện?”
Phất Lan Đức đại nghĩa lẫm lẫm: “Học viện mặc dù đã đóng cửa, nhưng ta vẫn là viện trưởng, ngươi nghĩ rằng ta sẽ chiếm tiện nghi của các ngươi sao? Tất cả thu vào các ngươi tự mình phân chia, chúng ta không can hệ. Mộc Bạch, chẳng nhẽ ngươi cũng hoài nghi ta có mục đích?”
Lần này đến phiên Đái Mộc Bạch bất ngờ. Hắn vốn cho rằng Phất Lan Đức muốn cho bọn họ tham gia đoàn chiến là để kiến tiền. Với cấp bậc hiện tại, một hồi đoàn chiến mỗi người đều có thể được ít nhất một trăm kim hồn tệ, với một người, đó cũng là số tiền khá khá, thật không nghĩ tới Phất Lan Đức lại chính trực như vậy.
Chẳng nhẽ vị viện trưởng đại nhân này thật sự thay đổi?
Chỉ có Mã Hồng Tuấn thấu hiểu sư phụ của hắn, hướng Đái Mộc Bạch khoa tay múa chân. Đái Mộc Bạch lúc này mới chợt hiểu được, động tác của Mã Hồng Tuấn ngắn gọn nói đến hai chữ: đánh bạc.
Đúng vậy, tại cùng cấp bậc, ngay cả hoàng đấu chiến đội cũng không thắng được Sử Lai Khắc thất quái, như thế nào lại có đối thủ có thể hơn họ chứ. Chỉ cần trong trận chiến họ dốc sức một chút, tự nhiên sẽ thu lợi không nhỏ, đây mới chính là tính toán của Phất Lan Đức.
“Tốt lắm, chúng ta xuất phát thôi.” Phất Lan Đức thống khoái trả tiền, tìm hiểu rõ đường tới đại đấu hồn tràng rồi dẫn mọi người ra khỏi tửu điếm.
Tây Nhĩ Duy Tư đại đấu hồn tràng nhìn qua so với Tác Thác thành đại đấu hồn tràng còn hùng vĩ hơn, nơi này dù sao cũng là thủ đô Tây Nhĩ Duy Tư vương quốc, còn cao hơn Tác Thác thành một bậc.
Mang theo mặt nạ khiến cả đại đấu hồn tràng rung động, Sử Lai Khắc thất quái lại xuất động.
Bất quá, Phất Lan Đức trong khi báo danh đoàn chiến cho Sử Lai Khắc thất quái lại trợn tròn mắt.
Công tác viên tại đại đấu hồn tràng cẩn thận tra xét Sử Lai Khắc thất quái đấu hồn huy chương, trên mặt toát ra vẻ tư nghị nhìn bảy người đeo mặt nạ trước mặt, có chút khó khăn nói: “Xin lỗi, các vị hồn sư tôn kính, ta sợ các ngươi không thể tham gia đoàn chiến đấu hồn đêm nay.”
Sử Lai Khắc thất quái không tỏ vẻ gì, nhưng Phất Lan Đức lại trở nên nóng nảy.
Phải biết rằng, tiến vào Tây Nhĩ Duy Tư thành, hắn đã chi không ít tiền, chỉ để đêm nay kiếm lại một khoản lớn.
“Tại sao? Chẳng nhẽ Tây Nhĩ Duy Tư đại đấu hồn tràng lại không có ai hay sao?” Phất Lan Đức tức giận hỏi.
Mặc dù Phất Lan Đức nói có chút kiêu ngạo, nhưng công tác viên cũng không phản bác lại chút nào. Một đội ngũ ba mươi cấp đã đạt tới kim đấu hồn huy chương, quả thật có tư cách để kiêu ngạo. Hắn làm việc tại đấu hồn tràng hơn hai mươi năm, đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy một đấu hồn chiến đội quái dị như vậy.
“Xin lỗi tiên sinh,ở Tây Nhĩ Duy Tư đại đấu hồn tràng của chúng ta quả thật không có một chiến đội ba mươi cấp nào đạt tới kim đấu hồn để tiến hành chiến đấu công bình.” Công tác viên hơi khó khăn trả lời.
Phất Lan Đức nói: “Vậy ngân đấu hồn đội ngũ cũng được. Ngươi không thấy đội của bọn họ cũng chỉ có một gã đạt tới kim đấu hồn hay sao?”
Công tác viên lắc đầu: “Việc này dám chắc không được. Đầu tiên, chỗ chúng ta chỉ có một chiến đội ba mươi cấp đạt tới ngân đấu hồn, nếu để bọn họ xuất chiến thì không công bình. Ngài cũng hiểu được quy củ của đại đấu hồn tràng, cấp bậc đoàn đội phải dựa theo hồn sư cấp cao nhất để tính toán.”
Một bên Triệu Vô Cực có chút hả hê cười nói: “Xem ra, có người tính toán chi li lại thất bại rồi.”
Đứng bên cạnh Triệu Vô Cực là Lo Kỳ Bân, Lý Úc Tùng cùng Triệu Hâm ba vị cũng không nhịn được cười. Bọn họ cùng Phất Lan Đức cũng không phải quan hệ công việc, trước khi Sử Lai Khắc học viện thành lập, họ cũng là bằng hữu tốt của nhau, nhìn Phất Lan Đức trù tính hỏng việc, tự nhiên làm bọn họ cảm thấy vui vẻ.
Phất Lan Đức không cam lòng hỏi: “Vậy không có biện pháp nào khác sao?”
Công tác viên suy nghĩ một chút, trả lời: ”Cũng không phải không có viện pháp. Nếu các vị quyết định tham gia đấu hồn, ta tất nhiên sẽ có cách an bài. Nhưng các vị bị đấu hồn huy chương hạn chế, nói cách khác, các vị có thể khiêu chiến thấp nhất bốn mươi cấp đấu hồn đội ngũ. Tại chỗ chúng ta, bốn mươi cấp cơ hồ đều là ngân đấu hồn chiến đội, cũng có cả kim đấu hồn chiến đội, các vị có thể tùy ý lựa chọn.”
Bồn mươi cấp? Phất Lan Đức tính toán một chút, kiên định lắc đầu, “Thế thì quên đi vậy.”
Tuy hám tiền, nhưng Phất Lan Đức cũng rất hiểu đạo lý.
Mặc dù trên đấu hồn tràng, bình thường mà nói không ai dồn đối phương vào chỗ chết. Nhưng hắn cũng tuyệt đối không để các đệ tử vì ích lợi của mình mà đi mạo hiểm.
Nếu dám chắc có thể chiến thắng mà không có nguy hiểm gì hắn sẽ làm. Nhưng thu ích lợi từ sự mạo hiểm của các đệ tử thì hắn tuyệt đối không làm. Hắn mặc dù bủn xỉn, nhưng dù sao cũng có nguyên tắc.
“Không, ta thấy có thể.” Âm thanh cứng ngắc của đại sư đột nhiên vang lên. Đại sư chậm rãi đi tới bên người Phất Lan Đức.
Phất Lan Đức nhíu mày, “Tiểu Cương, ngươi đùa phải không, chuyện này sao có thể được. Ngươi không phải không biết chênh lệch một cái hồn hoàn sẽ thế nào, chẳng nhẽ ngươi muốn cho bọn nhỏ đi chịu chết sao? Ngươi đừng quên, bọn chúng còn có ba người ngay cả ba mươi cấp cũng chưa vượt qua, đối mặt với đội ngũ hồn sư bốn mươi cấp, chúng không có cơ hội nào cả.”
Đại sư lắc đầu nói: “Ta đương nhiên sẽ không để cho bọn nhỏ đi mạo hiểm. Phất Lan Đức, bốn mươi cấp đấu hồn chiến đội cũng có nhiều loại.”
Nói đoạn, đại sư chuyển hướng công tác viên: “Vừa rồi ngươi nói chúng ta có thể tùy ý lựa chọn đối thủ, đúng không?”
Công tác viên vội gật đầu: “Đương nhiên được, hơn nữa ta có thể cam đoan, tràng đoàn chiến đấu hồn này có thể tiến hành tại trung tâm đấu hồn tràng.”
Tình huống vượt cấp khiêu chiến tại đấu hồn tràng rất ít khi xảy ra, nhất là đoàn chiến. Nếu là dưới tình huống một chọi một, có một vũ hồn đặc biệt xuất sắc có lẽ còn có cơ hội. Còn đoàn chiến là sức mạnh tập thể, nếu cả đội đều kém đối thủ một cái hồn hoàn, như thế nào có thể đánh được? Bởi vậy, việc đoàn chiến vượt cấp cơ hồ không bao giờ gặp phải. Trong suốt lịch sử đấu hồn tràng, cũng không có mấy lần khiêu chiến thành công. Nhưng vượt cấp khiêu chiến, không thể nghi ngờ là cực kì hấp dẫn người xem đấu hồn, dễ dàng khiến họ hưng phấn. Chỉ cần tin tức phát ra, trung tâm đấu hồn tràng có thể dự tính không còn chỗ ngồi. Chuyện hay như vậy, đấu hồn tràng nào lại có thể cự tuyệt được?
Đại sư tiếp tục nói: “Các ngươi ở đây có đội ngũ bốn mươi cấp nào đặc biệt hung tàn không? Tốt nhất là mỗi lần giao đấu đều giết chết vài đối thủ, tỉ lệ giết người càng cao càng tốt.”
“A?” Công tác viên giật mình nhìn đại sư, trong lòng thầm nghĩ người này chẳng nhẽ muốn chiến đội của họ đi vào chỗ chết hay sao? Hắn tưởng đại sư sẽ lựa chọn một đội có thực lực yếu nhất, như thế nào cũng không nghĩ tới đại sư lại nói như vậy.
Phất Lan Đức nắm lấy bả vai đại sư, gầm nhẹ một tiếng, “Tiểu Cương, ngươi điên rồi? Ngươi muốn bọn nhỏ đi chịu chết?”
Đại sư lạnh nhạt cười, “Phất Lan Đức, ngươi nghĩ ta sẽ để tiểu Tam đi chịu chết sao? Yên tâm đi, ta có dụng ý.”
Phất Lan Đức sửng sốt một chút. Đúng vậy, đại sư như thế nào cũng không có khả năng để cho bọn nhỏ chịu chết, huống chi Đường Tam còn là đệ tử duy nhất của hắn. Từ biểu hiện yêu thương của đại sư bình thương, Phất Lan Đức cũng nhìn ra được hắn đã đối với Đường Tam như với đứa con của mình, sao có thể để Đường Tam đi mạo hiểm.
Đại sư thừa lúc Phất Lan Đức đang suy tư, lại hướng công tác viên hỏi: ‘Cuối cùng ở đây có đội ngũ như vậy hay không?”
“A, có, có một.” Công tác viên lúc này mới phản ứng lại, “Hung thần chiến đội, bốn mươi cấp ngân đấu hồn chiến đội. Sau khi tiến vào ngân đấu hồn cấp bậc bốn mươi sáu chiến đạt ba mươi mốt thắng, đánh chết đối thủ sáu mươi ba người, đánh thương nặng mười tán người, được xưng là ngân đấu hồn chiến đội hung tàn nhất. Đại bộ phận ngân đấu hồn đội ngũ khác đều không muốn gặp họ, bởi cách đánh của bọn họ vô cùng hung bạo.”
Đại sư hài lòng gật đầu, “Hảo, chúng ta sẽ khiêu chiến hung thần chiến đội này. Chiến đội của chúng ta gọi là Sử Lai Khắc thất quái, tổng cộng có bảy đội viên xuất chiến.”
“Đại sư.” Mắt thấy đại sư nói là làm, Triệu Vô Cực cùng bốn vị sư phụ cũng vội vã đi tới, muốn ngăn cản lại.
Đại sư hướng bọn họ lắc lắc đầu, nói nhỏ một cái gì, lúc này mọi người mới chợt hiểu ra, trên mặt lo lắng cũng biến mất.
Phất Lan Đức có chút chần chừ hỏi: “Nhưng, như vậy có được không?”
Đại sư nhàn nhạt nói: “Phất Lan Đức, đây cũng là một loại kinh nghiệm. Một ngày nào đó bọn chúng đối mặt với tình huống như vậy, ngươi cho rằng, lúc đó chúng ta sẽ ở bên cạnh chúng sao? Hãy cứ để bọn chúng đối mặt bây giờ đi.”
Ánh mắt Phất Lan Đức cùng đại sư va chạm, tựa hồ như lóe ra tàn lửa, cuối cùng hắn cũng gật đầu đồng ý: “Được rồi, hi vọng là ngươi nói đúng.”
Đại sư lạnh nhạt cười, nói: “Đây là phương pháp kiểm nghiệm tố chất tốt nhất, cũng là kinh nghiệm sớm muộn gì lũ trẻ cũng phải trải qua.
Phất Lan Đức nhìn mấy vị sư phụ nói: “Như vậy đi, chúng ta biểu quyết một chút, ai ủng hộ quyết định của đại sư thì giơ tay, thiểu số phục tòng đa số.
Vừa nói, Phất Lan Đức giơ tay lên đầu tiên, mấy vị sư phụ chần chừ một lát, cuối cùng cũng tỏ vẻ đồng tình.
Đại sư lúc này mới hướng công tác viên, “Vậy hãy giúp chúng ta an bài đi.”
Mông Lệ tâm tình gần đây có chút khác lạ. Làm đội trưởng hung thần chiến đội, cũng khó trách hắn tâm tình buồn bực. Hung thần chiến đội đã có hơn nửa tháng không tham gia đoàn chiến đấu hồn. Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ bị tất cả bốn mươi cấp ngân đấu hồn chiến đội khác bài trừ, không muốn cùng họ tiến hành đấu hồn.
Hung thần chiến đội từ khi thành lập tới nay, luôn tuân theo chiến thuật tấn công điên cuồng, Mông Lệ luôn luôn sùng bái mạnh mẽ và hung ác. Trong các trân đấu, bất luận gặp phải đối thủ nào, hắn đều dẫn đầu hung thần chiến đội hướng đối thủ liều mạng điên cuồng công kích. Sợ là có thắng, đối thủ cũng sẽ có thương tàn thậm chí tử vong.
Chính do vậy, mỗi khi hung thần chiến đội tham gia đoàn chiến đấu hồn, đối thủ ban đầu sẽ bị áp đảo khí thế, thực lực dù có mạnh hơn, cũng rất khó chiến thắng bọn họ.
Nhưng gần đây, hung thần chiến đội lại gặp phải phiền toái. Bởi tác phong vô cùng hung ác, tất cả ngân đấu hồn chiến đội đều cự tuyệt tiến hành đấu hồn với bọn họ. Bồi dưỡng ra một hồn sư không dễ, ai lại hy vọng đồng đội của mình chết trên đài đấu hồn? Tai nạn ngẫu nhiên ngoài ý muốn có thể khó tránh, nhưng nếu cùng hung thần chiến đội đấu hồn, xuất hiện tử vong lại không phải ngoài ý muốn. Bài trừ hung thần chiến đội là sự cộng sức của tất cả bốn mươi cấp ngân đấu hồn chiến đội còn lại.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: