[Dịch] Đế Tôn
Giang Tuyết chào Thiết Trụ một cái khiến hắn ta mặt đỏ tía tai, hồn vía vẫn như còn đang ở trên mây, không biết phải nói gì. Giang Nam nhận giỏ trúc trong tay hắn, lấy thức ăn đặt lên bàn rồi cười nói: “Tỷ, ngươi cùng ăn cơm với bọn ta đi.”
Giang Tuyết gật đầu rồi ngồi xuống chiếc bàn đá bên cạnh, Giang Nam đi lấy thêm một đôi bát đũa nữa rồi cùng Thiết Trụ ngồi xuống. Giang Tuyết ăn uống có phần đạm bạc, chỉ ăn vài miếng cơm rồi buông đũa, chỉ còn hai thùng cơm Giang Nam và Thiết Trụ ra sức nhồi nhét toàn bộ đồ ăn vào dạ dày.
Đến khi Giang Tuyết dọn dẹp chén bát mang đi rửa rồi Thiết Trụ mới cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng, hắn thở ra một hơi, hiếu kỳ hỏi: “Tử Xuyên, tỷ tỷ ngươi tại sao lại xinh đẹp tới vậy, còn mĩ miều hơn cả vương phi. Đúng rồi, tỷ tỷ ngươi đã lập gia đình chưa?”
“Ngươi hỏi làm gì?”
Giang Nam cảnh giác, hắn ho khan một tiếng rồi nói nhỏ: “Trụ Tử à, đó là biểu tỷ của ta, không phải là tỷ đệ ruột thịt, chúng ta từ nhỏ đã được lập hôn ước, trên danh nghĩa là tỷ đệ, nhưng thực tế thì như vợ chồng.”
“Tiểu tử thúi, thỏ không ăn cỏ gần hang, ngươi ngay cả cỏ non xung quanh cũng gặm sạch.”
Thiết Trụ rủa trong lòng một câu, nhưng ngoài mặt thì cười nói: “Nhìn ngươi còn hoạt bát thế này ta cũng thấy yên tâm. Thật đáng tiếc vì hôm nay ngươi lại không tới phủ Tề vương, vào sáng sớm nay, đích thân Tề vương đã tới thị sát võ tràng, thậm chí tự mình thi triển công phu quyền cước. Wow, rất là tuyệt vời.”
“Tề vương đích thân chỉ điểm cho đệ tử phủ Tề vương?”
Giang Nam không khỏi cảm thấy rất hâm mộ, Tề vương là ai, là người đã đạt tới cảnh giới Thần Luân của võ đạo, tu vị cực kỳ cao cường, không thể chứng kiến cao thủ như vậy ra tay quả thật là một điều đáng tiếc. Tuy nhiên, so với việc xem Tề Vương tập võ thì thu hoạch phong phú của chính mình càng kinh người hơn. Chuyện sáng sớm nay quả thật đã đủ để thay đổi cuộc đời hắn, ít nhất đời này, kiếp này cũng không phải cùng đường tới mức đi làm thổ phỉ.
Còn có chuyện gì rực rỡ, đẹp đẽ như trong mộng so với cuộc gặp gỡ định mệnh tối qua. Làm gì có được cơ hội tuyệt vời hơn, kinh tâm động phách hơn thế nữa?
“Võ học Tề vương sử dụng chính là một trong tứ đại tuyệt học của vương phủ - Long Hổ Tượng Lực quyết.”
Chỉ cần nhắc tới võ học là mặt mày Thiết Trụ lập tức hớn hở hắn ra, hắn hưng phấn cười nói: “Lúc ấy ta núp trong bóng tối quan sát, học lén được hai chiêu, phải nói rất kinh người. Long Hổ Tượng Lực quyết bao gồm ba yếu quyết lớn cở bản là Long Hành Bách Biến, Khốn Hổ Xuất Tù, Thần Tượng Đà Sơn, không chỉ có chiêu thức đẹp đẽ mà thần thái còn rất dũng mãnh. Có thần có thái mới đúng là võ học thượng đẳng.
Mấy lời hoa mĩ này hiển nhiên không phải thứ cục đất như Thiết Trụ có khả năng chém gió được, mà chính là lời do Tề vương nói ra. Giang Nam cũng đã từng nghe đám nô tài phủ Tề vương bình luận về môn võ học này, nghe nói Long Hổ Tượng Lực quyết chính là do vị Tề vương đời thứ nhất nhờ gặp qua được chân long, voi thần, quan sát được yêu hổ, qua bao trận thập tử nhất sinh mới có thể trở về sáng tạo nên môn tâm pháp này.
Long Hổ Tượng Lực quyết được hoàng đế khai quốc rất đánh giá cao, cho là tâm pháp bá đạo nhất thế gian, thậm chí khi khảo thí thực lực võ giả còn sử dụng nó để phân biệt trình độ.
Tu được “Hổ lực” thì sức mạnh có thể nâng được một ngàn cân, kéo được “kính cung” nặng tám thạch (một thạch 120 cân), “Tượng lực” nâng được một vạn cân, “Long lực” thậm chí tới mười vạn cân.
Võ giả luyện cốt bình thường cũng đã có được nhất hổ chi lực (sức lực tương đương một con hổ), sau khi đạt tới Luyện Khí mới có được nhất tượng chi lực (sức lực một con voi), tu thành Ngoại Cương mới có được nhất long chi lực (sức lực tương đương một con rồng)
“Ta hiện tại tu luyện tới cảnh giới luyện cốt, có thể nâng được tảng đá 2000 cân, tối đa đạt tới nhị hổ chi lực” – Giang Nam thầm nghĩ trong lòng.
Thiết Trụ vừa nói vừa vung tay múa chân, hắn kéo Giang Nam đi nhanh ra ngoài thành, khi tới nơi tương đối vắng vẻ trong núi, hắn đột nhiên tung người nhảy tới một khoảng đất rộng rãi, miễn cưỡng thi triển một lần Long Hổ Tượng Lực quyết mà hắn học trộm được.
Hắn mô phỏng rất tốt, tuy nhiên rất nhiều chiêu chỉ có thể mô tả được lông tóc bên ngoài, đánh được một nửa liền không thể tiếp tục, những ảo diệu bên trong vì thế cũng không có thể hiện được ra.
Hơn nữa bên trong quyền cước của hắn cũng không có ẩn chứa chân khí, hoàn toàn chỉ là sức mạnh bắp thịt bình thường, do đó uy lực của chiêu thức cũng không được phát huy.
Tuy nhiên nhìn qua một lần lại có thể ghi nhớ nhiều tới mức này cũng đã là rất giỏi, ngộ tính và tư chất đều không hề kém chút nào.
Nói về độ tinh diệu, mấy chiêu này hoàn toàn không thể sánh bằng Giang Nguyệt Phá Lãng quyết nhưng lại mang cho người khác một loại cảm giác giống như rồng bay, voi giày, hổ chạy.
“Ồ!”
Giang Nam kêu nhỏ một tiếng, một chiêu đứt quãng vừa rồi lại khiến cho chân khí bên trong cơ thể hắn cộng hưởng, theo mỗi động tác của Thiết Trụ mà chúng dần dần chuyển động nhanh hơn.
Trong mắt của hắn lúc này Thiết Trụ đang biểu diễn không còn đơn thuần là từng chiêu từng thức nữa mà giống như đang tận mắt chứng kiến những con mãnh thú như hổ, voi, rồng đang gào thét, chém giết… Những tinh hoa, ảo diệu mà Thiết Trụ không thể diễn ra vậy mà lại hiện lên trong đầu hắn rõ ràng như vậy, tựa như hắn sớm đã học thuộc lòng Long Hổ Tượng Lực quyết vậy.
Thiết Trụ học lỏm chỉ được vài thức, hơn nữa còn không đầy đủ, cũng không có được tâm pháp Long Hổ Tượng Lực quyết, nhưng cái chuông ma bên trong lòng Giang Nam lúc này lại không ngừng vang lên cộng hưởng, một bức đồ án từ từ hiện lên trên mặt chuông, nào là rồng cuộn, hổ chồm, voi lớn giày xéo.
Trong cơ thể hắn, chân khí Ma Ngục Huyền Thai kinh di chuyển theo một lộ tuyến kì lạ khiến cho lực lượng trong cơ thể hắn càng lúc càng tăng cao, đồng thời giúp cho hắn càng thêm hiểu rõ tinh túy của Long Hổ Tượng Lực quyết.
Long hành bách biến!
Khốn hổ xuất tù!
Thần tượng đà sơn!
Dường như tất cả biến hóa của Long Hổ Tượng Lực quyết đều ẩn giấu toàn bộ trong tên gọi, GA đối với mấy chữ này càng ngày càng bị hấp dẫn, hiểu biết của hắn về Long Hổ Tượng Lực quyết càng lúc càng sâu, chẳng những có thể diễn ra đúng nguyên bản mấy chiêu thức, mà còn có thể suy diễn ra được tâm pháp tương ứng.
Đây chính là tác dụng của Ma Ngục Huyền Thai kinh, môn tâm pháp này tuy yêu cầu ban đầu rất cao, tuy Giang Nam chỉ mới tu luyện được vài canh giờ nhưng ánh mắt cùng kiến thức đã hơn xưa rất nhiều.
Hắn lúc này giống như đang đứng trên vai người khổng lồ vĩ đại, dù cho có nằm bẹp ra đấy cũng có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh, con người bên dưới.
Long Hổ Tượng Lực quyết tất nhiên vượt xa so với Hóa Huyết Thần Công, tuy nhiên trước mặt kẻ biến thái như Ma Ngục Huyền Thai kinh thì nó cũng ngoan ngoãn trở thành một môn bí quyết đơn giản, dễ hiểu. Nói đơn giản là nó vẫn không thể thoát khỏi phạm trù võ học của Ma Ngục Huyền Thai kinh được
Những huyền ảo của mấy tuyệt học cấp bậc này vậy mà đều bị Ma Ngục Huyền Thai kinh của hắn suy diễn trực tiếp ra, sau đó khắc lên bên trên cái chuông ma vô số đường vận hành chân khí phức tạp.
“Tử Xuyên, uy lực Long Hổ Tượng Lực quyết trong tay Tề vương còn lớn hơn trăm ngàn lần so với ta, mỗi quyền đánh ra thậm chí còn nghe được tiếng long ngâm, hổ gầm nữa.”
Thiết Trụ thu quyền, cười nói: “Nghe Tề vương nói, nếu tu luyện môn thần công này tới mức siêu thoát võ đạo, trở thành thần thông sẽ có được lực lượng như rồng, như hổ, không ai địch nổi.”
Giang Nam không trả lời, hắn lúc này vẫn còn đang yên lặng suy diễn ảo diệu của Long Hổ Tượng Lực quyết, mỗi chiêu, mỗi thức biến hóa đều được hắn suy diễn chuẩn xác trong lòng.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu!
Lúc trước hắn từng thủ suy diễn tâm pháp tầng thứ tư của Giang Nguyệt Phá Lãng quyết dựa trên ba tầng trước, nhưng hôm nay, chỉ cần nhìn một vài chiêu thức hắn lại có thể suy diễn ra toàn bộ tâm pháp, độ khó so với trước phải gấp vô số lần, thế nhưng hắn lại cảm giác rất nhẹ nhàng, thoải mái.
“Đây là thứ mà Giang Tuyết tỷ gọi là gọi là kiến thức, là tầm nhìn sao?”
Trong lòng Giang Nam rạo rực, thầm nghĩ: “Ta luyện Ma Ngục Huyền Thai kinh đồng nghĩa với việc đứng từ góc nhìn của Ma Ngục Huyền Thai kinh để quan sát Long Hổ Tượng Lực quyết, vậy nên vừa nhìn đã hiểu ngay. Chẳng trách Tuyết tỷ nói nàng suy diễn ra mười tám tầng của Giang Nguyệt Phá Lãng quyết hoàn toàn không phải dựa vào sự thông minh tài trí, mà chỉ đơn thuần là kiến thức, là tầm nhìn.”
Do tu vị hạn chế, hắn chỉ có thể suy diễn ra tâm pháp năm tầng đầu tiên, cho dù năm tầng này có khác biệt, chênh lệch như thế nào so với nguyên bản thì trong lòng hắn cũng không có gì tiếc nuối.
“Trụ tử, ta…Thế này, tổ tiên ta cũng có lưu lại một bộ công pháp tương tự như Long Hổ Tượng lực quyết, ngươi xem qua thử.”
Trong lòng Giang Nam rất cao hứng, hắn đưa chân bước về bãi đất trống, chân khí trong người vận chuyển, thân hình vừa di chuyển thì một cổ khí thế vô cùng hoang dã, cuồng bạo từ trong cơ thể của hắn đã bạo phát ra ngoài, hệt như một con giao long hung tàn từ trong vực sâu đen tối thoát ra khiến Trụ Tử cực kì hoảng sợ. Hắn hồn nhiên không nghĩ rằng cơ thể nhỏ bé kia lại có thể bộc phát một khí thế tàn bạo kinh khủng như vậy.
"Giao Long Xuất Uyên!"
Cả tay và chân của Giang Nam cùng lúc chuyển động, da, thịt, gân, cốt cơ thể hắn rất cân đối, thân thể hắn phảng phất nhưng một con du long, chân khí vận hành đến tay chân kích phát toàn bộ tiềm năng mạnh mẽ trong cơ thể. Đột nhiên một tiếng rồng ngâm trầm thấp, du dương từ lồng ngực của hắn truyền ra, âm thanh tuy nhỏ nhưng lại khiến cho khí huyết Thiết Trụ sôi sục, trên ngực giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, tưởng như sẽ đè hắn dẹp lép thành một vũng máu chỉ chốc lát.
"Mãnh Hổ Xuất Tù!"
Thân hình Giang Nam đột nhiên bổ nhào về phía trước, hai chưởng đánh ra, hai tay bắt chéo vào nhau, hai luồng chân khí dọc theo hai tay ma sát với nhau lập tức phát ra một âm thanh đinh tai nhức óc, giống như một con mãnh hổ bị bỏ đói nhiều ngày vừa thoát ra khỏi lồng giam liền gào rống, thèm muốn ăn thịt người.
"Thần Tượng Đạp Sơn!"
Giang Nam thi triển thức thứ ba của Long Hổ Tượng Lực quyết do mình suy diễn đánh ra, một chiêu "Thần Tượng Đạp Sơn!" đánh ra, bước chân di dộng, bước liền mười ba bước, mỗi bước bước ra đều có một khối đá xanh hai ba xích bị hắn đạp nát.
Đông! Đông! Đông!
Hai chân di động, đá vụn bị nát ra bắn lên trên không trung lên cao hơn một xích liền bị lực lượng cường bạo đánh cho nát bét, cùng lúc đó hai cánh tay của hắn tựa như hai cái vòi voi không ngừng lao về phía trước khiến cho không khí xung quanh rung động liên tục, lực lượng cực kỳ bá đạo, mạnh mẽ, hắn vậy mà một hơi đánh liền mười ba chiêu.
Không thể không thừa nhận rằng Long Hổ Tượng Lực quyết quả là một môn võ học có uy lực cực kỳ lớn, chỉ tính riêng về lực tấn công, nó còn trên của Giang Nguyệt Phá Lãng quyết, chỉ là thiếu đi tính tinh diệu. Thế nhưng lực công kích mãnh liệt như thế thì quả là hiếm thấy.
Long Hổ Tượng Lực quyết do hắn suy diễn ra đã đem mấy chữ bá đạo, mạnh mẽ này phô diễn ra vô cùng tinh tế, có công, có thủ, xưa nay hiếm thấy. Nó đem đặc tính tàn bạo của giao long, hung tính của mãnh hổ, thần lực của cự tượng (voi lớn) hòa hợp, phát huy đến mức vô cùng hài hòa.
Trong chớp mắt hắn đã thi triển ra hai chiêu trong Long Hổ Tượng Lực quyết, thức thứ tư Long Xà Khởi Lục chính là một loại thân pháp, Long Du Đại Giang, Xà Hình Kinh Cức, đi đứng không để lại dấu vết khiến cho kẻ khác không thể nắm bắt được vị trí. Thức thứ năm Hổ Nhập Dương Quần đơn thuần là một chiêu thức dành cho chém giết, hổ đói ăn thịt dê chỉ cần một chiêu trí mạng.
Năm chiêu hắn suy diễn ra cũng giống như GN quyết, nó tương ứng với năm tầng cảnh giới, thức thứ năm Hổ Nhập Quần Dương là do Giang Nam chưa đủ lực đả thông màng xương, không có chân khí tương ứng thúc dục nên uy lực biểu hiện ra không lớn.
Năm chiêu trôi qua, Giang Nam liền thu quyền mà đứng, cốt cách trong cơ thể liên tục phát ra những âm thanh “bùm bùm”, một loại lực lượng cuồng bạo đem sức mạnh mỗi ngóc ngách dù là hẻo lánh trong cơ thể liên tục tăng.
Long Hổ Tượng Lực quyết quả thật rất kì diệu, nó khiến cho sức mạnh trong cơ thể hắn tăng lên rất mạnh, dùng Ma Ngục Huyền Thai kinh làm pháp môn, Long Hổ Tượng Lực quyết dưới sự thi triển của tâm pháp cao cấp ma môn này liền được khai phá một phần, khiến cho các phần trên cơ thể hắn như da thịt, gân cốt đều được rèn luyện, cứng cỏi hơn rất nhiều.
“Trước đây sức lực vốn chỉ tương ứng với hai hổ, hiên tại sức lực không ngờ lại gia tăng một nửa.”
Chân khí trong cơ thể Giang Nam chầm chậm khôi phục, hắn chỉ cảm thấy sức mạnh trong cơ thể gia tăng rất nhiều, trong lòng vừa mừng vừa sợ, liền cười cười nói: “Trụ Tử, bộ công pháp này của ta so với Long Hổ Tượng Lực quyết của Tề vương thì như thế nào, cao hơn chứ?”
Thiết Trụ vốn đang trợn mắt há mồm hoảng sợ, phải sau hơn nửa ngày hắn mới hồi phục tinh thần, liền giơ ngón tay cái lên cười nói: “Tử Xuyên, đây là công pháp gia truyền của tổ tiên ngươi đó sao? Lợi hại, quá là lợi hại! Không nghĩ tới ngươi là kẻ thâm tàng bất lộ như vậy, trong bộ dạng thư sinh vậy mà ẩn giấu bản lĩnh cao cường.”
Sắc mặt Giang Nam đỏ lên, tổ tiên hắn vốn chỉ là thư hương môn đệ (nho sinh), rất khinh thường và có thành kiến với võ đạo, luôn cho rằng nó chỉ dành cho những kẻ đầu to óc trái nho mới sử dụng, làm gì có thứ gọi là tuyệt học truyền thừa chứ.
“Tử Xuyên, công pháp này của Giang gia các ngươi có chiêu thức không giống với Long Hổ Tượng Lực quyết của Tề vương, khí thế cũng thấp hơn một bậc, tuy nhiên cũng thuộc vào hạng tốt rồi,”
Thiết Trụ tán thưởng không ngừng, khuôn mặt không giấu vẻ hâm mộ nói: “Không nghĩ ra Giang gia cũng là thế gia võ đạo, tuy thua kém Long Hổ Tượng Lực quyết của Tề vương một bậc nhưng hoàn toàn có thể xếp vào tuyệt học cao đẳng.”
“Không bằng Long Hổ Tượng Lực quyết?”
Giang Nam hơi nhíu mày, sau đó cảm thấy thoải mái cả người, hắn chỉ là ngẫu hứng suy diễn Long Hổ Tượng Lực quyết, chỉ là dựa trên tàn chiêu của Thiết Trụ mà suy diễn, cũng không phải tận mắt nhìn loại cao thủ như Tề vương biểu diễn, như vậy tâm pháp suy diễn ra có uy lực không thể bằng Long Hổ Tượng Lực quyết cũng là dễ hiểu.