[Dịch] Đế Trụ

Chương 81 : Thanh lý môn hộ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Gã nạn dân bắt được An Hằng cũng chính là Quý Thừa Vân. Y nhận mật lệnh của Lưu Lăng bắt giữ An Hằng, sau đó chờ Lưu Lăng đến. Y không muốn kết liễu tính mạng của gã bởi Lưu Lăng nói để gã sống còn có chỗ hữu dụng, nếu không chẳng cần rắc rối đến thế, chỉ một đao là có thể lấy mạng gã. Lúc này, dù bị loạn quân vây quanh nhưng Quý Thừa Vân vẫn không hề tỏ ra hoảng loạn. Trận thế như vậy y không chỉ đối mặt một hai lần, thậm chí việc lấy thủ cấp của tướng địch trước hàng vạn quân y cũng từng làm. Như trận chiến với quân Hậu Chu trước đó, một mình y xông pha giữa đống loạn quân, cướp lấy bộ trang phục của quân Chu mặc lên người rồi phi thẳng đến trước chiến mã quân tiên phong địch, vung đao nhằm thẳng tướng địch chém một đao. Tình cảnh bị bao vây ngày đó nguy hiểm hơn hôm nay vạn phần, nên đối mặt với tình huống hiện tại, Quý Thừa Vân chưa từng thấy hoang mang. Hơn nữa hiện y đang giữ An Hằng trong tay, quân Hán ắt sẽ ném chuột sợ vỡ đồ mà không dám manh động, vì vậy không có gì đáng phải lo lắng. Việc cần làm chỉ là đưa An Hằng ra đại doanh, đợi đại quân của Lưu Lăng tới. Nhưng thật không ai dám nghĩ lại có kẻ to gan đến vậy, dám giương cung bắn thẳng về phía Quý Thừa Vân. Phải nói đó đích xác là một kẻ không có não. Quý Thừa Vân mắt đảo tứ phương, mũi tên bay như thế chẻ tre nhằm thẳng y lao tới. Ngay cả thân thủ như y mà cũng suýt không phát hiện ra. Nếu không phải y nghe được tiếng rung của dây cung, e rằng mũi tên đó đã khiến y bỏ mạng rồi. Quý Thừa Vân thụp người xuống, tay kéo An Hằng giơ lên đỡ. Phập! mũi tên cắm thẳng vào vai An Hằng. A! An Hằng hét lên thảm thiết, vùng vẫy toan thoát ra. Ngặt một nỗi hai cánh tay gã không còn chút sức lực, không thể thoát khỏi sự khống chế của Quý Thừa Vân. Mũi tên đó sau khi đâm xuyên qua vai gã liền bay mất hút, có thể thấy sức công phá mạnh cỡ nào. Quả thật, đúng là Mậu Nguyên đã ra tay thì sẽ không để đối phương có đường sống. Mậu Nguyên đã ra tay, thì tên Thiên phu trưởng thủ hạ của y cũng ngay lập tức động thủ. Tên Thiên phu trưởng này được đề bạt do đã lập nhiều công trạng, võ nghệ của y cũng được gọi là xuất chúng. Mũi tên này mục đích để lấy mạng An Hằng, vì vậy y đương nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình. Quý Thừa Vân lại nghe thấy tiếng dây cung rung lên. Lần này y đã có sự chuẩn bị, thấy mũi tên bay tới, y vốn có thể lách người tránh, hoặc dùng dao găm gạt mũi tên, nhưng y lại không làm như vậy. Y nắm áo An Hằng nhấc bổng lên, hết lần này tới lần khác dùng An Hằng làm khiên sống đỡ tên cho y. Mũi tên của Thiên phu trưởng vốn nhằm vào An Hằng, nhưng khi bắn ra lại có vẻ hơi chệch một chút. Quý Thừa Vân thấy vậy cười chế giễu, rồi nâng An Hằng lên điều chỉnh, vừa đúng lúc mũi tên lao tới, cắm thẳng vào bả vai còn lại của An Hằng. Quý Thừa Vân cười ha hả, đứng nép sau An Hằng nói một cách nhạo báng: – An đại tướng quân, xem ra thủ hạ của ngươi cũng đáng tin cậy quá nhỉ. Chắc bọn chúng muốn thừa nước đục thả câu, lấy luôn cái mạng của nhà ngươi. Ha ha! Đoạn y lại buông một tràng cười lớn, tiếng cười mang hào khí ngất trời. Thân hình y mỏng cơm nhưng săn chắc. Một tay y nhấc bổng An Hằng nặng tới hơn trăm cân phăng phăng bước ra ngoài viên môn. Mậu Nguyên thấy đã bắn hai mũi tên mà không tiêu diệt được An Hằng, cũng không chạm được vào cọng lông của Quý Thừa Vân nên trong lòng bắt đầu thấy kinh sợ. Nhưng đến lúc này y không thể dừng tay được nữa. Y hô lớn: – Tặc nhân kia muốn bỏ chạy. Không được để gã làm hại An Hằng tướng quân. Quân đâu, bắn tên! Bắn tên! Câu nói này của y rõ ràng đã giấu đầu hở đuôi. Nếu không muốn An Hằng bị thương, sao y lại ra lệnh bắn tên? Chẳng qua là trong lúc hỗn loạn, chẳng ai kịp nhận ra điều này. Chỉ có An Hằng vừa nghe thấy đã lập tức biết được ý đồ của Mậu Nguyên. Đôi mắt của y trừng trừng nhìn Mậu Nguyên, thét lên ra lệnh: – Ta ra lệnh, không ai được bắn. Mậu Nguyên, ngươi có ý đồ gì! Hai vết tên bắn khiến y vô cùng đau đớn, cộng thêm việc vừa hét lên ban nãy càng dãn cơ trên miệng vết thương, khiến âm thanh y nói ra cũng thấy run rẩy. Những giọt mồ hôi tròn to như hạt đậu lăn dài trên trán, y phục trên người y đã ướt sũng mồ hôi pha lẫn máu. Thấy đám binh lính do dự không dám bắn, Phùng Phục Ba không thèm nghĩ thêm, vội chộp lấy một cây cung nhằm thẳng An Hằng mà bắn tới. Chỉ có điều y vốn là người trọng mưu lược mà coi nhẹ võ nghệ, bản lĩnh cũng chỉ ở mức tầm thường nên mũi tên y bắn ra rất thiếu chuẩn xác, bay thẳng về phía viên môn. Tên gác cửa viên môn bị lính của Quý Thừa Vân trói nằm bất động mặt đất, thấy mũi tên lao thẳng về phía mình vội dùng hết sức nhích mông sang một bên, mũi tên sượt qua mũi y cắm thẳng xuống đất. – Nguy hiểm quá! nguy hiểm quá! Tên lính vừa nãy lẩm bẩm: – A Di Đà Phật, may nhờ Bồ Tát phù hộ. Đúng là chỉ có tin vào đức Như Lai mới được trường sinh. Quý Thừa Vân thấy lũ binh lính kia chẳng hề quan tâm đến sự sống chết của An Hằng, trong lòng cảm thấy lo lắng xen lẫn bực bội. Y vừa đi vừa nghĩ, tự nhủ sao lũ Phủ Viễn quân này lại máu lạnh đến vậy. Mậu Nguyên trừng mắt nhìn Phùng Phục Ba, nghĩ thầm nếu ngày thường y nghe lời chăm chỉ luyện tập thì mũi tên vừa rồi đã không làm mình mất mặt đến vậy. Lúc này, Quý Thừa Vân đã đưa An Hằng tới cửa viên môn, Mậu Nguyên biết rằng nếu hơn một ngàn nạn dân kia quay trở lại tiếp ứng cho người đã bắt được An Hằng thì cơ hội của y sẽ không còn. Nghĩ đến đây, y không thể chần chừ hơn được nữa. Đoạn y hét lớn một tiếng: – Các tướng sĩ! Hãy giết tên gian tế của quân Chu kia. Đại Tướng Quân Vương đang chờ chúng ta đến nương nhờ ở ngay phía trước. An tướng quân hi sinh vì nước, chết thật vinh quang. Y giờ đây không còn do dự gì nữa, giương cung bắn đi một mũi tên. Thấy Chủ tướng đã quyết ra tay, bốn năm trăm tên lính thân tín của y cũng lập tức cũng vứt bỏ mọi suy nghĩ, cùng giương cung hướng thẳng về phía Quý Thừa Vân và An Hằng. Vù! Bỗng có một âm thanh sắc lạnh vang lên. Một cây thương lớn nặng trịch không biết từ nơi nào bay tới, cắm thẳng ngay trước mặt Mậu Nguyên. Cây thương đó lao tới với khí thế vô cùng hung mãnh và bất ngờ, chừng một phần ba thân thương bằng thép ròng cắm sâu xuống đất. Có thể thấy lực ném của người này mạnh đến mức nào. – Dừng tay! Tiếng hét lớn từ đằng xa vọng lại, một viên tướng mặc y phục đen, áo giáp đen một mình cưỡi ngựa phi thẳng vào giữa hàng quân. Người này thân thể cường tráng, toàn thân vận y phục đen nhìn hệt như tử thần. Gã phi ngựa đến, chạy xuyên qua đám nạn dân rồi dừng ngựa ngay cạnh cây thiết thương. Đoạn y giơ tay nhổ cây thiết thương đang cắm sâu xuống đất lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người một lượt rồi hô lớn: – Khâm Phong Bình Nam Đại tướng quân, Chỉ huy sứ quân mã sáu châu Trung Thân Vương tới. Tiếng thét vang lên như sét đánh giữa trời nắng ráo, khiến không chỉ Mậu Nguyên và Phùng Phục Ba ngây người, mà ngay đám tướng sĩ Phủ Viễn quân đang bao vây Quý Thừa Vân cách đó không xa cũng ngơ ngác nhìn gã áo giáp đen. Ngoại trừ người của Quý Thừa Vân ra, ngay cả An Hằng cũng quên cả đau đớn, theo bản năng quay đầu nhìn. Không bao lâu sau, một dòng người dài như một con hỏa long đang uốn lượn trườn tới. Ai cũng đoán ra đó là đám kỵ binh tay cầm đuốc, thoạt nhìn có thể đoán được số lượng không dưới hai ngàn tên. Dưới sự bảo vệ của mười hai thị vệ thân cận, Lưu Lăng phi ngựa thẳng vào đại doanh của Phủ Viễn quân. Một ngàn Hắc Kỳ Lân quân vội dạt sang hai bên, tiếng khiên sắt va vào nhau rào rào, mã đao sáng loáng giơ thẳng lên trời, một tiếng kèn vang lên, không khí trở nên uy nghiêm cực độ. Lưu Lăng dắt ngựa tới trước Phủ Viễn quân, mỉm cười, nói: – Ta đã về nhà. Các ngươi hoan nghênh bổn vương đến vậy sao? Mậu Nguyên lúc này không giấu được vẻ kích động, khua khua thanh trường đao trong tay, hô lớn: – Đại Tướng Quân Vương uy võ. Phùng Phục Ba cùng mấy trăm thân binh lính thân cận của y cũng vô cùng phấn chấn, tất thảy đều quơ binh khí lên hô lớn: – Đại Tướng Quân Vương uy võ. Trong khi rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng thì An Hằng mặt đã xám như tro nguội, trong lòng rối bời. Phủ Viễn quân từng là bộ hạ của Lưu Lăng. Tình cảm của họ với Lưu Lăng thân thiết hơn với An Hằng rất nhiều. Một viên tướng ngẩng đầu, cẩn thận nhìn kỹ Lưu Lăng một hồi, rồi vội quỳ xuống đất hô lên: – Đúng là Đại Tướng Quân Vương! Đại Tướng Quân Vương đã về rồi! Đó là tiếng hô tràn đầy tình cảm, gợi nhớ lại ký ức của mọi người. Binh lính Phủ Viễn quân đều lần lượt quỳ rạp xuống, nhất loạt hô vang câu “Đại Tướng Quân Vương”. Cảnh tượng lúc đó thật không thể rung động lòng người hơn được nữa. Đối với một người sống ở thời hiện đại thì không thể hiểu được cảm giác khiến người người xúc động đó. Lưu Lăng một lần nữa lại được cảm nhận được tình cảm nơi chiến trận mà hắn đã quên mất từ lâu. Đương nhiên không phải ai cũng hưởng ứng Lưu Lăng. Việc An Hằng làm được trong quân doanh trong hai năm qua chẳng lẽ chỉ là con số không hay sao? Ngay giữa khung cảnh ấy, không ít kẻ lặng lẽ lui ra phía sau, từng bước từng bước rồi nhìn nhau thăm dò. Bọn chúng đều là thân tín của An Hằng, hai năm qua theo An Hằng làm những việc trái đạo lý. Bây giờ Lưu Lăng đã tới, bọn chúng không thể không suy xét đến tương lai của mình. Lúc trước, Phủ Viễn quân có bảy đại doanh, tướng quân ở các đại doanh này đều bị An Hằng lập mưu ám hại, trong đó bốn người bị giết. Ngoại trừ Đỗ Nghĩa trốn được về Ngọc Châu ra, chỉ có Mậu Nguyên vẫn nhẫn nhục để sống trong quân doanh. Còn lại một viên tướng quân từ lâu đã về cùng một giuộc với An Hằng, giờ một người đã sa cơ, kẻ còn lại ắt cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Kẻ đó chính là Tưởng Vĩnh Phúc, cũng từng là người được Lưu Lăng cất nhắc. Nhưng khi An Hằng ra tay với các tướng lĩnh, có hai vị tướng quân bị chính Tưởng Vĩnh Phúc lừa đến Ứng Châu, sau đó bị An Hằng sát hại. Hiện giờ cục diện đã thay đổi, quân Phủ Viễn đã bị Lưu Lăng kiểm soát một cách dễ dàng như vậy, Tưởng Vĩnh Phúc làm sao có thể không lo sợ? Gã thất kinh nhìn chung quanh một hồi, chỉ thấy phần lớn binh lính đã quỳ xuống. Ngoại trừ số tay chân thân tín của An Hằng, giờ đây người không quỳ cũng chỉ còn mình gã. Nhưng đứng cùng gã ở một chiến tuyến chỉ có vài trăm tên thân tín, số còn lại khi thấy Đại Tướng Quân Vương trở về đã quỳ rạp xuống từ lâu rồi. Lúc này, Lưu Lăng cách gã không còn xa, nếu bây giờ đột ngột ra tay, nói không chừng chỉ cần một mũi tên có thể giết chết Lưu Lăng. Người ta nói chó cùng rứt giậu, lúc này Tưởng Vĩnh Phúc đã mất hết lý trí. Gã chỉ muốn bảo vệ tính mạng của bản thân, nên theo bản năng là phải loại bỏ nguy cơ đe dọa đến sự an nguy của mình. Lưu Lăng đang trên lưng ngựa, mục tiêu đã hiển hiện, khoảng cách lại gần, theo như gã tính toán, chỉ cần một mũi tên bắn chết Lưu Lăng sau đó thừa lúc hỗn loạn giải cứu An Hằng, giành lại quyền chỉ huy Phủ Viễn quân, âu cũng không phải là không thể. Nghĩ đến đây, Tưởng Vĩnh Phúc nghiến chặt răng, giằng lấy một cây cung của tên binh sĩ đứng bên cạnh gã. – Tên này là giả. Hắn chính là gian tế của quân Chu, không phải Đại Tướng Quân Vương. Tưởng Vĩnh Phúc liều mạng hét lên, sau đó vội giương cung lên. Gã dù sao cũng là một tướng quân, võ công đương nhiên thuộc loại thượng thừa. Gã giương cung căng hết lực, một mũi tên hệt như sao băng xé gió bay thẳng về phía Lưu Lăng. Xoẹt! một âm thanh khẽ vang lên. Một ánh đao vung ra trông tựa như dải lụa. Ánh đao như một tia chớp lóe lên trong đêm tối, khiến ai nấy cũng cảm thấy chói mắt, đồng thời cũng làm mọi người cảm thấy lạnh toát sống lưng. Nhanh! Một đường đao nhanh như chớp! Nhiếp Nhân Vương rút đao khẽ vung lên, gạt phăng mũi tên của Tưởng Vĩnh Phúc. Y bảo vệ ở phía trước Lưu Lăng, giương ánh mắt sắc lạnh nhìn Tưởng Vĩnh Phúc. Cảm giác cái nhìn hệt như một lưỡi dao lạnh như băng, găm thẳng vào tim Tưởng Vĩnh Phúc, khiến gã sợ đến không kìm nổi, sợ hãi thụt về sau mấy bước, tim đập thình thịch. Khi gã vừa kịp nhận ra thì một âm thanh lạnh như băng đã vang lên sát cạnh tai gã. – Một tên tiểu nô nhãi nhép của Chưởng môn Bát Quái Đao môn Lý Thắng Nhất, không ngờ cũng có thể làm đến chức tướng quân? Đầu tiên là hạ độc giết sư phụ để cướp ngân lượng, sau đó lại giết hại mười mấy đồng môn sư huynh đệ. Hóa ra ngươi trốn vào trong quan phủ, chẳng trách Bát Quái Đao môn bao nhiêu năm trời tìm không ra ngươi. Tưởng Vĩnh Phúc sợ hãi đến độ kêu lên một tiếng a, thân mình mềm nhũn ngồi phịch xuống đất bất động. Một vị hán tử vận y phục màu trắng, choàng áo bào gấm, phía trước ngực thêu hình đám mây màu vàng, mặt bịt khăn màu đen không biết tự khi nào xuất hiện bên cạnh Tưởng Vĩnh Phúc như một bóng ma. Không ai hiểu làm thế nào người này có thể xuất hiện ở đó. Khoảng cách gần đến nỗi Tưởng Vĩnh Phúc thậm chí có thể cảm nhận được luồng hơi của y khi nói. Tên Tưởng Vĩnh Phúc thường ngày tự nhận võ công cao cường, nhưng lại bị hán tử kia áp sát tự lúc nào không rõ. Nên khi người đó lên tiếng, gã liền bị dọa sợ đến vỡ mật. – Ngươi là ai? Ngươi làm sao ngươi biết ta là ai? Tưởng Vĩnh Phúc sợ hãi đến độ hai chân bủn rủn, không thể tự đứng dậy được. Gã vừa bò ngửa về phía sau vừa rống lên tru tréo như đang gặp ma. Nhiếp Nhân Địch lạnh lùng cười: – Lý Thắng Nhất đối xử với ngươi không hề tệ. Ngươi vốn chỉ là một tên tiểu nô, sư phụ ngươi đã phá lệ nhận ngươi làm đại đệ tử chân truyền, đích thân dạy võ công cho ngươi. Vậy mà tên phản đồ lòng lang dạ sói nhà ngươi lại ham phú quý, trước hạ độc giết sư phụ, sau đó còn muốn hạ độc cả Lý Thắng Nhất. Nếu y không cảnh giác thì cũng đã sớm bị chết dưới tay tên cặn bã như ngươi rồi. Y vừa nói vừa tiến lên phía trước, từng bước tới gần Tưởng Vĩnh Phúc. Tưởng Vĩnh Phúc sợ hãi tột cùng, những bí mật đó gã chưa từng nói với bất kì ai. Những chuyện đó gã đều chôn sâu trong lòng. Gã vẫn nghĩ đã gần mười năm trôi qua, giang hồ có lẽ không còn ai nhớ đến xuất thân của gã nữa. Nhưng lúc này không ngờ tên khoác áo bào gấm kia lại biết sự việc tường tận đến thế. – Đồ cặn bã như ngươi lấy tư cách gì chỉ huy binh sĩ? Nhiếp Nhân Địch ánh mắt rung lên, lớn tiếng quát: – Hôm nay, ta sẽ thay Bát Quái Môn thanh lý môn hộ. Lưỡi đao trong tay y lóe lên, xoẹt một tiếng, thủ cấp của Tưởng Vĩnh Phúc lập tức rơi xuống đất, lăn lông lốc.