[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Lúc này ba người đi xuống sườn núi, đều tự tế khởi ngọc lâu, mở lồng nguyên khí ra, đi vào trong rừng nấm, chỉ thấy trong đó nơi nơi rơi đầy đầu người, có vừa mới chết, vẫn còn da thịt, lại có đã chết không biết bao lâu, nhìn qua thật ghê người.
Còn có không ít vũ khí, vu binh rơi rải rác trên mặt đất, đã sớm bị ăn mòn, vừa chạm vào một cái liền vỡ ra, không thể dùng được.
“Đây là vu binh của Nhị bá Chu Đinh của ta, mười năm trước ông ấy phụng mệnh thăm dò Ưng Sầu Giản, năm đó ta mới năm tuổi….”
Chu Thế Văn đứng dưới một gốc Nhân đầu khuẩn cô, cúi người nhặt lấy một thanh khoát kiếm, yên lặng nhìn gốc khuẩn cô này, trên mặt hiện ra một chút thương cảm.
Diệp Húc chăm chú nhìn vào mảnh rừng nấm này, trong lòng cũng cảm khái ngàn vạn lần.
Những vu sĩ mai táng nơi đây không chỉ có Chu gia, còn có Diệp gia Phương gia, bọn họ đều phụng mệnh tiến đến khai hoang, lại vô tình chết ở chốn này, thân thể hóa thành một gốc khuẩn cô thật lớn.
Trong đám người bọn họ hầu hết đều không có thực lực thi triển ra chân hỏa, cũng không biết lồng nguyên khí, chỉ có một số ít người có thực lực để vượt qua cánh rừng nấm này mà thôi.
Tuy nhiên, vẫn không có một ai sống sót trở về từ Ưng Sầu Giản này!
Ưng Sầu Giản đã mai táng không ít anh kiệt thế gia, chẳng qua hiện giờ lại phải khai thông ở trong tay bọn họ!
“Hai vị thế huynh, chúng ta nên trừ bỏ đám Nhân đầu khuẩn cô này, miễn hậu họa cho hậu nhân!” Diệp Húc nói.
Ba người lập tức động thủ, diệt trừ đám Nhân đầu khuẩn cô tận gốc, bào tử Nhân đầu khuẩn cô phun ra tuy vô cùng nguy hiểm, nhưng bọn họ có lồng nguyên khí hộ thể, đám bào tử đó không thể xâm nhập vào, hiển nhiên liền vô hại.
Bọn họ lại thu thập thêm vài món vu binh, đều là di vật của những vu sĩ thám hiểm Ưng Sầu Giản trước đây.
Những vu sĩ đó hẳn là chết chưa đến vài năm, vu binh chưa bị ăn mòn, vẫn tranh sáng như trước.
Chu Thế Văn chỉ lấy thanh khoát kiếm kia, Phương Thần lấy đi hai kiện trong số kia, còn ba kiện còn lại thì rơi vào tay Diệp Húc.
Dựa theo ước định trước đó của bọn họ, Diệp Húc có thể lấy thêm một kiện.
Khai hoang Ưng Sầu Giản, đích xác như bọn họ sở liệu, thu hoạch cực kỳ kinh người.
Tác dụng của vu binh tuy kém hơn vu bảo, nhưng số lượng không nhiều, cũng rất quý báu.
Trong các vu sĩ của tam đại vu hoang thế gia, chỉ có những nhân vật trọng yếu mới có tư cách nắm giữ vu binh, những vu sĩ bình thường chỉ có thể cực kỳ hâm mộ mà thôi.
“Sao không có vu bảo nhỉ?” Chu Thế Văn gãi gãi bộ râu rậm rạp, có chút tiếc nuối.
Diệp Húc cười nói: “Một kiện vu binh liền đủ để chúng ta đổi lấy một môn vu pháp rồi, những vu binh này đủ để ta trang bị đến tận răng, Chu huynh đúng là lòng tham không đáy nha.”
Phương Thần cười ngạo nghễ, nói: “Mấy cái vu binh này còn xa mới đủ, mục tiêu của ta là, sưu tầm nhiều vu binh hơn nữa, sau đó đúc tất cả một lần, tạo ra một kiện vu bảo!”
Chờ mọi người diệt xong hết đám Nhân đầu khuẩn cô kia, lập tức có một cửa động cao hơn người hiện ra trước mặt bọn họ, từ trong động truyền đến ánh sáng yếu ớt.
Sơn động này nằm ở vách đá bên phải, hàng năm bị đám Nhân đầu khuẩn cô che phủ đi nên không người phát hiện ra, hiện giờ đám khuẩn cô đó bị bọn họ diệt sạch rồi, lúc này mới có thể lại thấy ánh mặt trời.
Trên vách đá trên cửa động có viết vài chữ triện cổ xưa, Diệp Húc cẩn thận đọc, là bốn chữ Ngũ độc động phủ, chữ viết đã tróc ra một phần, hiển nhiên đã hoang phế rất lâu.
“Chẳng lẽ có người từng ở tại Ưng Sầu Giản?”
Hắn tuy kinh ngạc vạn phần trong lòng, tuy bọn họ chưa thăm dò đến một phần tư Ưng Sầu Giản, nhưng sự hung hiểm nơi đây khiến người ta không rét mà run, nếu từng có người ở nơi này, như vậy tu vi của người này, chỉ sợ khủng bố hơn các vị gia chủ của tam đại thế gia vài phần!
“Thiếu Bảo, nếu chúng ta đã đến đây rồi, không bằng vào xem đi, nói không chừng sẽ có thu hoạch lớn đó!” Chu Thế Văn hưng phấn vạn phần, nói.
Diệp Húc gật đầu, đi trước một bước vào tòa Ngũ Độc động phủ này, chỉ thấy bên ngoài tòa động phủ này không lớn, nhưng bên trong lại cực kỳ rộng rãi, sáng ngời sạch sẽ, gần như một chốn bồng lai có khác.
Phía trên động phủ lộ ra một ít thạch nhũ, nơi này hẳn là hang động thiên nhiên, không biết bị ai sửa chữa thêm một chút, biến thành nơi ở của mình.
Hai bên động phủ khảm dạ minh châu rất lớn, sáng sủa rực rỡ, tản ra ánh sáng nhu hòa, mỗi viên đều lớn chừng nắm tay, nơi đây có ước chừng hơn hai chục viên!
Giữa ruột mỗi viên dạ minh châu có phong ấn một loại quái ngư, loại quái ngư này thân người đầu cá, hiển nhiên đã tu luyện thành tinh, chỉ lớn tầm hai tấc, bộ dạng dữ tợn ghê tởm, miệng đầy răng nhọn như đinh, cả người phủ kín vẩy cá màu xanh đen.
Trên trán chúng có một thứ giống như cần câu, treo một cái đèn lồng, ánh sáng kia đúng là phát ra từ trong những cái đèn lồng đó.
Trải qua không biết bao nhiêu năm, những con ngư tinh đó không hề chết đi, vẫn đốt đèn lồng bơi qua bơi lại trong dạ minh châu!
Dù ba người hiểu biết sâu rộng cũng không nhịn được kinh sợ đến ngây người ra.
Mỗi viên dạ minh châu đều phong ấn một con ngư tinh còn sống, ánh sáng vĩnh viễn không tắt, giá trị không thể tưởng tượng được, dù là tam đại thế gia cũng không có khả năng có được bậc tài lực này!
Nếu so sánh, những vu binh bọn họ nhặt được ngoài kia liền trở nên thật khó coi!
“Xa xỉ, quá là xa xỉ!”
Diệp Húc lắc đầu thở dài, giơ tay tháo một viên dạ minh châu xuống, nhét vào trong ngọc lâu của mình, bày ra dáng vẻ trách trời thương dân, nói: “Xa xỉ chính là lãng phí a, vẫn là để tiểu đệ đem những thứ mê muội đầu óc đó cất đi, miễn cho truyền lưu ra ngoài lại khiến cho một hồi tinh phong huyết vũ.”
Trong chớp mắt, hắn liền thu hồi bảy viên dạ minh châu.
Phương Thần và Chu Thế Văn liếc nhau, vội vàng chạy đến chỗ những viên dạ minh châu khác, cười nói: “Loại trách nhiệm nặng nề này sao có thể để một mình Diệp huynh gánh chứ? Hãy để chúng ta hỗ trợ chia sẻ một phần nào!”
“Đúng vậy! Thiếu Bảo, bả vai nhỏ bé gầy yếu kia của ngươi sao có thể gánh vác trọng trách như thế được, bờ vai lão tử đây dày rộng, có thể khiêng nhiều một chút!”
Một lát sau, ba người liền tháo hết dạ minh châu xuống, động phủ lập tức tối om lại.
Diệp Húc lấy ra một viên dạ minh châu để chiếu sáng, ánh sáng mờ ảo lại phát ra, chỉ thấy hai người Phương Thần và Chu Thế Văn nhìn mình, trong hai tròn mắt tràn đầy ánh sáng màu lục, giống như sói đói vậy.
Diệp Húc gãi gãi mũi, cười nói: “Hai vị thế huynh, chẳng lẽ hai người vì vài thứ ngoài thân này mà động sát tâm với tiểu đệ sao?”
Chu Thế Văn nhe răng cười gằn nói: “Tên nhóc nhà ngươi xuống tay đầu tiên, hái được nhiều nhất, chi bằng chia cho chúng ta vài cái, mọi người phải được như nhau mới công bằng!”
Trong mắt Phương Thần lóe ra tinh quang, gật đầu đồng ý, hừ lạnh nói: “Nếu không Huyết ma nguyên hồn đại pháp của ta cũng không ngại thôn phệ thêm một oan hồn nữa!”
Diệp Húc đánh giá bốn phía, thản nhiên cười, nói: “Thứ ta nuốt vào rồi, tuyệt đối sẽ không nhả ra! Tòa động phủ này cũng không lớn, Chu huynh không sợ Phong Lôi Song Sí của ngươi không tiện dùng sao? Phương huynh, Huyết ma nguyên hồn đại pháp của ngươi tại địa hình này thì có mấy phần uy lực?”
Hung quang trong mắt hai người kia lập tức bị kiềm hãm, nhìn quanh bốn phía, quả nhiên loại địa hình này không thích hợp để bọn họ phát huy thực lực, ngược lại Diệp Húc ở nơi này có thể phát huy toàn bộ thực lực ra!
“Hai vị thế huynh, tham lam chính là nguồn gốc tội lỗi a!” Diệp Húc tận tình khuyên bảo.
“Thiếu Bảo, khi nói những lời này, ngươi vốn không có một chút xấu hổ, áy náy đúng không?”
Chu Thế Văn mắng liên hồi: “…. Thằng nhóc ngươi so với ta còn tham hơn nhiều!”
Phương Thần cũng chỉ có thể buông tha, động thủ ở cái nơi này, dù hai người bọn họ có cùng tiến lên cũng không giải quyết được Diệp Húc, trái lại còn có thể bị hắn tiêu diệt ấy chứ.
Ba người đều tự giơ ra một viên dạ minh châu, tiếp tục đi về phía trước.
Bất tri bất giác đi đến một khoảng trống rộng rãi sâu trong động phủ, thứ đập vào mắt đầu tiên là một cái cổ đỉnh cực kỳ tinh xảo, hai tai ba chân, toàn thân đan hồng, không biết là do loại gỗ nào tạo nên, tản mát ra một cỗ hương khí nồng đậm.
Đây là một cái tôn mộc đỉnh.
Trong đan điền của Diệp Húc, bạch ngọc lâu đột nhiên nhảy lên dữ dội, dường như gặp được vật rất động tâm.
Hắn trong lòng khẽ động, đánh giá bốn phía, chỉ thấy tòa động phủ này tràn ngập sương trắng nhàn nhạt, lại có vẻ nặng như thủy ngân, dán trên mặt đất, giống y hệt sương mù trong đầm dưới thác nước ở Hắc Hộc Lĩnh, tuy rằng không dày bằng, nhưng số lượng cũng đáng kể!
Đúng là loại sương mù này đã kích thích bạch ngọc lâu dị biến, mọc ra thêm một tầng!
Tim hắn đập loạn lên, vội vàng ổn định tâm thần, tiếp tục liếc nhìn bốn phía.
Chỉ thấy trong động phủ bày một cái đệm cói, một khối xương khô ngồi ngay ngắn trên đó, trên thân khoác một cái áo choàng màu đen huyền, đầu cúi xuống, không biết đã chết bao nhiêu năm.
Tuy nhiên chiếc áo đen huyền kia lại không hề mục nát, vẫn lóng lánh như mới.
Bên cạnh bộ xương kia có vài cuốn kinh văn rơi tán loạn cùng với một cái bình ngọc.
Mấy cuốn kinh văn kia là những trang giấy được bện thành từ tơ vàng, không hề mục nát trong thời gian dài.
Đầu lâu lộ ra một bàn tay to, trước người có lưu lại một dòng chữ, Diệp Húc nhìn thật kỹ, viết là: “Nguyên thai chưa thành, thọ nguyên đã hết, sao đây sao đây?” Trong lời nói lộ ra bi thương cùng không cam tâm giống như anh hùng tuổi xế chiều vậy.
“Tổ tiên Diệp gia ta khai phủ ngay cả nguyên đan còn chưa luyện thành, vậy mà chủ nhân Ngũ độc động phủ lại gần tu luyện ra nguyên thai, so với đại tướng quân Tần mà đại ca Diệp Tần nói còn lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần!” Hắn trong tâm khiếp sợ vạn phần.
Thứ hấp dẫn mắt người nhất, chính là một lá cờ nhỏ hình tam giác lơ lửng trên đỉnh đầu lâu, toàn thân đen thui, chỉ lớn ba tấc, giữa mặt đầy độc trùng rắn kiến bò trên đó, đánh giết lẫn nhau, thảm thiết dị thường, dường như đó là một mảnh thiên địa khác vậy!
Lá cờ đen nhỏ này tản ra một cỗ uy thế rất kinh khủng, nhấp nhô giữ không trung.
“Vu bảo?”
Diệp Húc trong mắt tinh quang chợt lóe, thất thanh nói, lập tức trong lòng vừa động, sát khí không nhịn được nổi lên: “Làm thịt hai thằng nhóc bên cạnh kia, độc chiếm món vu bảo này!”