[Dịch] Duy Ngã Độc Tiên
Tiếp Thiên đạo tôn ngây ra một lúc, nói:
“Thì ra Tiêu tông chủ lần này đến đây là vì chuyện này. Trước đó ta đã hỏi qua tên đệ tử kia, hắn nói lúc đó do tình huống nguy cấp, chỉ vì tự vệ mới gây ra thương tổn cho quý môn. Ta nghĩ, hắn hẳn là không cố ý, tông chủ không nên để trong lòng, nếu muốn cần đan dược hay cái gì thì cứ việc mở miệng, bần đạo nhất định hết lòng giúp đở.”
Tiêu Vặn cố nén tức giận, nói:
“Thương thế của Phong Hành không phải trị liệu đơn giản là được. Tiếp Thiên tông chủ, ta hy vọng ngài không nên bao che đệ tử. Hôm nay nhất định phải cấp cho ta cái công đạo.”
Tiếp Thiên nhíu mày, nói:
“Ta chưa từng bao che đệ tử, theo ta được biết, tình huống trận đấu ấy quả thật không thể khống chế, nếu ngài không tin, có thể đi hỏi năm vị giám sát trưởng lão. Còn nhớ hôm qua ngài từng nói những gì với ta, cái gọi là tiên thuật không có mắt, có một số việc không phải bọn đệ tử có thể khống chế. Nếu đệ tử quý môn bị thương quá nặng, bần đạo nguyện đi tiên phong trong việc chữa trị. Ngàn vạn lần không nên vì chuyện này làm ảnh hưởng hòa khí giữa hai tông.”
Tiêu Vặn cả giận nói:
“Ngươi, đây không phải bao che là gì? Chữa trị? Nội thương của Phong hành đã hết đường cứu chữa, tên đệ tử kia của ngươi ra tay cũng quá tàn độc, đã cướp đi dương khí người khác, như vậy thì sau nay Phong Hành còn muốn làm người được ư? Loại thương thế này ngươi có thể chữa trị hả? Không sai, Phong Hành hôm qua có ra tay hơi nặng, làm trọng thương đệ tử quý tông, nhưng ngươi cũng không nên sai đệ tử trả thù như thế.”
Tiếp Thiên đạo tôn cả kinh trong lòng, lão không ngờ Dịch Phong Hành lại bị thương tới chừng đó, thầm nghĩ: tiểu tử Hải Long này thật là tàn nhẫn. Phiêu Miểu, Chỉ Thủy đạo tôn đứng một bên cố nhịn cười, Chí Vân đạo tôn bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm hoang đường. Tiếp Thiên đạo tôn trầm giọng nói:
“Tiêu tông chủ, hy vọng ngươi ăn nói có chừng mực một chút. Ta đường đường là tông chủ đứng đầu một tông, tại sao lại có chuyện sai đệ tử đi làm mấy chuyện này? Ta nói rồi, Đạo Vũ không phải cố ý đả thương người, tình huống lúc đó chỉ là trùng hợp mà thôi, còn tình trạng của môn hạ quý tông bần đạo xin lấy làm tiếc, nhưng chuyện không phải lỗi của Đạo Vũ, thứ cho bần đạo không thể chủ trì công đạo. Nếu Tiêu tông chủ không còn việc gì thì xin mời về cho. Quý môn còn vài vị đệ tử trúng thuật nguyền rủa cần được chăm sóc. Không tiễn.”
Tiêu Vặn giận tím mặt, toàn thân tản mát ra bạch quang mãnh liệt, pháp lực tích tụ điên cuồng, phút chốc, khí thế cường đại chợt bao trùm về phía Tiếp Thiên đạo tôn. Tiếp Thiên biến sắc, trong mắt bắn ra hai đạo hàn quang, Tiêu Vặn cảm thấy không ổn, thân hình nhoáng lên một cái, nhất thời lùi về, toàn thân đều bị khí thế cường đại áp chế, trong lúc này, không thể tập trung pháp lực để phát động công kích được. Hắn biết, tu vi mình còn kém xa Tiếp Thiên đạo tôn, nên vội thu khí thế lại, cả giận nói:
“Tiếp Thiên lão gia hỏa ngươi, muốn ỷ thế hiếp người sao? Đừng nghĩ Vấn Thiên Lưu bọn ta sợ các ngươi.”
Tiếp Thiên đạo tôn lạnh nhạt nói:
“Cái gọi là thị phi đều có công luận, ngươi tu hành gần ba ngàn năm, nhưng sân niệm còn nặng như vậy. Mời, không tiễn.”
Riêng hai chữ cuối cùng nói ra có mang theo pháp lực. Tiêu Vặn cùng mấy người kia đồng thời lui lại từng bước, bọn họ không khỏi biến sắc kinh ngạc, Tiếp Thiên đạo tôn biểu hiện ra thực lực cường đại như vậy, cho dù bất kỳ ai trong bọn họ, cũng không thể ứng phó.
Tiêu Vặn thở hổn hển, chỉ vào Tiếp Thiên đạo tôn nói:
“Được lắm, Tiếp Thiên, ngươi chờ đó, chuyện ngày hôm nay chưa xong đâu, chúng ta đi.”
Nói xong, thúc dục pháp lực, bạch quang theo cơn tức giận lan ra. Mấy người còn lại cũng đều thất thiểu rời đi theo hắn. Nhìn thân ảnh bọn họ bỏ đi, Tiếp Thiên đạo tôn thì thào nói:
“Xem ra, cây muốn lặng mà gió chẳng đặng dừng. Vấn Thiên Lưu mấy năm nay thật quá phận, đã không còn giống tông phái chính đạo chúng ta nữa. Truyền pháp dụ của ta, tất cả đệ tử nếu không có lệnh ta, không được tự tiện rời tịnh xá, càng không được hành động đơn độc.”
Chí Vân đạo tôn hơi ngẩn người, nói:
“Tông chủ, có nghiệm trọng vậy không? Vấn Thiên Lưu dù sao cũng là tông phái chính đạo, bọn họ sẽ không…”
Tiếp Thiên đạo tôn lắc đầu, nói:
“Phòng ngừa trước vẫn tốt hơn. Chẳng lẽ muội quên trước đó bọn họ đối phó với Thiên Huệ Cốc ra sao à? Ài, cường địch hăm he, nội bộ chúng ta lại rối loạn, Tiêu Vặn ơi Tiêu Vặn, ngươi không nhìn thấy đại cục trước mắt ư. Chẳng lẽ cam tâm khiến cho thất tông chính đạo suy tàn, làm cho âm tà hắc ám bao phủ Thần Châu ngươi mới chịu sao?”
Phiêu Miểu đạo tôn nhàn nhạt nói:
“Tông chủ không nên quá mức lo lắng, Tiêu Vặn tuy bảo thủ, nhưng bản chất cũng không tệ, nếu không đã chẳng đứng vững trên ngôi vị tông chủ Vấn Thiên Lưu. Hắn hẳn biết cái gì là trọng yếu nhất. Muội xem, chuyện này không phải đơn giản như vậy. Hôm qua Dịch Phong hành ra tay đả thương Đạo Diễn, chỉ sợ có người đứng sau sai khiến. Hiện tại tốt nhất chúng ta nên bình tĩnh, chờ đại hội tân nhân kỳ này kết thúc, sẽ cho bọn đệ tử tu vi thấp mau chóng trở về núi. Theo tin tức vừa truyền về của môn hạ, tà tông, yêu tông lại bắt đầu tàn sát bừa bãi, chờ sắp xếp mọi chuyện ở đây ổn thỏa xong, chúng ta phải lập tức đến chi viện ngay.”
Chỉ Thủy đạo tôn mỉm cười nói:
“Tiểu tử Hải Long kia cũng thật tàn nhẫn, ta không tin là hắn trong lúc vô ý đả thương đối phương. Theo tâm tính của hắn, chỉ sợ là cố ý báo thù cho Đạo Diễn.”
Tiếp Thiên đạo tôn liếc qua Chỉ Thủy một cái, nói:
“Chuyện này không cần nhắc lại, ta chỉ biết Đạo Vũ không phải cố ý đả thương người khác, mai mốt không nên đề cập vấn đề này trước mặt ta nữa. Ngày mai là tiến hành đấu bán kết rồi, vì để trận đấu được an toàn, chúng ta chia làm hai nhóm, Chí Vân sư muội, Phiêu Miểu sư muội, Đạo Vũ và Đạo Hoa sẽ giao cho các muội phụ trách. Các sư đệ, sư muội còn lại thì theo ta đi thăm dò trận đấu kia. Vấn Thiên Lưu chạm trán Thiên Huệ Cốc tại vòng bán kết, chỉ sợ không yên ổn đâu, bất luận thế nào, chúng ta không thể để phát sinh thảm kịch. Thời điểm tất yếu, cho dù gây gián đoạn trận đấu thì chúng ta cũng phải ra tay can thiệp.”
“Vâng, tuân theo pháp dụ tông chủ.”
Phiêu Miểu nhìn thoáng qua phòng Hải Long, thầm than lên một tiếng, miễn cưỡng đè nén ưu tư trong lòng, nhẹ nhàng lướt đi, quay trở về gian phòng mình.
………..
Vì đây đã là bán kết, nên Ngũ Chiếu Tiên cố ý đem tám lôi đài kết hợp thành hai lôi đài to lớn dùng cho việc tỷ thí, dưới sự dẫn dắt của Chí Vân, Phiêu Miểu đạo tôn, Hải Long và Ngọc Hoa cùng đi đến lôi đài số 2. Trên mặt Ngọc Hoa lộ ra một tầng sương lạnh, thủy chung không điếm xỉa gì tới Hải Long. Chí Vân đạo tôn dùng phương pháp truyền âm nói với cả hai:
“Trận tỷ thí hôm nay các ngươi không nên quá mức xúc động, mau chóng kết thúc. Các ngươi đều là đệ tử Liên Vân Tông, ta không muốn chứng kiến kẻ nào bị thương tổn. Rõ chưa?”
Hải Long liếc nhìn Ngọc Hoa một cái, cung kính nói:
“Đệ tử tuân lệnh tổ sư.”
Ngọc Hoa cũng gật đầu, nói:
“Vâng, sư phụ.”
Cô liếc qua Hải Long, kiên định nói:
“Hôm nay ta nhất định sẽ thắng.”
Hải Long không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái. Phiêu Miểu đạo tôn nhíu mày, nói:
“Được rồi, đã đến giờ, các ngươi chuẩn bị đi. Hãy nhớ kỹ, các ngươi là sư huynh muội với nhau, không phải địch nhân. Lòng hiếu thắng đương nhiên phải có, nhưng không thể vì vậy mà ảnh hưởng tâm tính.”
Tiếng chuông vang lên, năm vị giám sát trưởng lão đã bước lên đài, phụ trách trận đấu hôm nay, rõ ràng chính là Kim Di tông chủ Kim Tông của Ngũ Chiếu Tiên, trong bốn vị giám sát còn lại có cả Vấn Thiên Lưu Hình Thiên đạo tôn cùng với Viên Nguyệt Lưu Huyền Vũ. Kim Di mặt không chút thay đổi, còn Hình Thiên và Huyền Vũ thì trong mắt đều biểu lộ hàn quang bén nhọn.
Hải Long và Ngọc Hoa đồng thời nhẹ nhàng phóng lên đài, mái tóc dài rối tung sau lưng Ngọc Hoa, cộng với trường bào máu xám không thể ngăn nỗi khí chất phong hoa tuyệt đại của cô, chỉ có điều trên mặt lạnh như băng đủ để gây thất vọng cho bất kỳ kẻ nào.
Hải Long hơi thi lễ nói:
“Sư muội, hạ thủ lưu tình.”
Ngọc Hoa hừ lạnh một tiếng, nói:
“Ngươi đã sớm vô tình, nên không cần thiết phải hạ thủ lưu tình.”
Hải Long nhíu mày, nói:
“Sư muội, chẳng lẽ cô thật sự hận ta sao?”
Ngọc Hoa thở sâu, ngực hơi phập phồng, trong mắt bắn ra hàn quang, nói:
“Đúng, ta hận ngươi, ta hận ngươi.”
Lúc này Kim Di trầm giọng nói:
“Đạo Vũ của Liên Vân Tông đấu với Đạo Hoa Liên Vân Tông, trận đấu bắt đầu.”
Lão vừa mới dứt lời, Ngọc Hoa lập tức kháp động pháp quyết, hàn quang chợt lóe, trong đám mây mù pháp kiếm chợt xuất hiện ra, họa lên không trung thành một đường vòng cung, mang theo kình lực cuồn cuộn chém tới Hải Long. Hải Long không có lấy Thiên Quân Bổng ra, chỉ triệu hồi Thất Tu Kiếm đón đở. Oanh một tiếng, hai thanh phi kiếm trên không trung va chạm nhau phát ra tiếng nổ thật lớn, tuy Hải Long tu vi mạnh hơn Ngọc Hoa, nhưng thứ nhất là hắn sợ gât thương tổn cho Ngọc Hoa nên không dám dùng toàn lực, thứ nhì là Thất Tu kiếm phẩm chất vốn không bằng phi kiếm của Ngọc Hoa, nên tốt hơn là dùng pháp lực giữ cho ngang nhau.
Ngọc Hoa hiển nhiên không từ bỏ ý đồ, theo hai tay liên tục biến hóa pháp quyết, phi kiếm kia nhất thời phát huy ra thế công cường đại, vô số đạo hàn quang tản mát ra, không ngừng lao thẳng về Hải Long. Hải Long không hoàn thủ, chỉ khống chế Thất Tu kiếm trong phạm vi nhỏ hẹp bày ra một tầng chắn, gian nan chống đở từng đợt công kích như vũ bão của Ngọc Hoa.
Ở ngoài nhìn vào, Ngọc Hoa như đã chiếm thượng phong tuyệt đối, nhưng năm vị giám sát trưởng lão trên đài cùng với Chí Vân, Phiêu Miểu đạo tôn biết rõ, tuy Hải Long rơi vào thế bị động, nhưng phòng thủ nghiêm mật, Ngọc Hoa không thể nào hóa giải dễ dàng được. Nhìn vào tu vi, Hải Long rõ ràng cao hơn Ngọc Hoa. Trên đài giám sát, Kim Di thấp giọng nói với Hình Thiên:
“Hình Thiên đạo tôn, nam đệ tử kia của Liên Vân Tông tu vi không kém a! Trước kia ta từng xem qua Ngọc Hoa thi đấu, cô đúng là một nhân vật nổi bật trong thế hệ trẻ, nhưng mà, Đạo Vũ này tựa hồ lợi hại hơn một ít, Liên Vân Tông mấy trăm năm nay quả thật bồi dưỡng ra không ít đệ tử vĩ đại, xem ra, chúng ta cũng không thể để thua sút a!”
Bọn người Kim Di cũng không biết tâm pháp của Liên Vân Tông, hơn nữa Hải Long còn có Thiên Minh Y ẩn tích, cho nên bọn họ không thể không thể giống như Tiếp Thiên đạo tôn vừa liếc qua đã biết tu vi thật sự của Hải Long. Hình Thiên hừ một tiếng, nói:
“Ngày hôm qua chính tiểu tử này đánh Phong Hành trọng thương nặng, hắn có một pháp bảo vô cùng kỳ lạ, ở mặt ngoài tựa hồ chẳng có gì, nhưng uy lực lại rất lớn, có thể đây là một kiện tiên khí trong Liên Vân Tông.”
Huyền Vũ nói:
“Thiên ca, theo như huynh nói, chính là Đạo Vũ này hôm qua hủy hoại pháp khí Tà Dương Đao của Vấn Thiên Lưu huynh à, như lời bọn đệ tử nói, kiện pháp khí kia của hắn lực công kích phi thường khủng khiếp, tựa hồ những pháp khí còn lại đều không thể làm gì được, một khi thi triển, có thể trực tiếp bài trừ bản thể của pháp khí đối thủ. Nếu có cơ hội, chúng ta hẳn là nên nghiên cứu tỷ mỷ một chút, muội thấy, trừ phi tu vi cao hơn hắn, bằng không, thật đúng là rất khó phá giải đòn công kích của hắn.”
Trong lúc bọn họ bàn luận, thì trên lôi đài đã xuất hiện biến hóa, Ngọc Hoa cư nhiên phóng ra cả bốn kiện pháp bảo, thay nhau công kích về phía Hải Long. Nhưng mà, từng đợt công kích này của cô không còn lộn xộn giống như mấy hôm trước, mà còn vận dụng pháp khí hổ trợ lẫn nhau, tuy sử dụng pháp lực tối thiểu nhưng lại phát huy ra uy lực cực mạnh. Rơi vào đường cùng, Hải Long triệu ra Kim Chung Cháo hiệp trợ Thất Tu kiếm tiến hành phòng ngự.
Hào quang chợt lóe, phi kiếm của Ngọc Hoa dưới sự hỗ trợ của một kiện pháp khí có hình cái đĩa, đã trảm một nhát thật mạnh vào Thất Tu kiếm, thanh quang chợt mờ dần, linh lực của Thất Tu kiếm cũng giảm đi, tung ngược trở về tay Hải Long. Hải Long kinh ngạc phát hiện, trên thân Thất Tu kiếm, bị mẻ một miếng bằng hạt gạo, pháp trận do pháp kiếm bày ra đã bị phá hủy, phải toi luyện một lần nữa mới có thể phát huy được tác dụng vốn có. Đối với hắn mà nói, tuy rằng Thất Tu kiếm này không có được uy lực cường đại, nhưng ở trong lòng hắn, nó quan trọng hơn cả sáu kiện pháp khí mà Đạo Minh, Thiên Thạch đưa tặng, ngoại trừ Thiên Quân Bổng và Nghịch Thiên Kính ra, bây giờ bất chợt bị hỏng, sao hắn có thể không đau lòng chứ?
Hải Long nộ khí xung thiên, cả giận nói:
“Ngọc Hoa, cô thật sự muốn giết ta thật sao?”
Ngọc Hoa triệu hồi bốn kiện pháp khí của mình lại, thanh âm lạnh lùng nói:
“Không sai, ta đúng là muốn giết ngươi, tên tiểu nhân vô tình.”
Nói xong, một dãy lụa xanh dường như là pháp khí dừng lại ngay trước ngực cô, Ngọc Hoa niệm pháp quyết liên tục, sương mù nhàn nhạt bắt đầu xuất hiện.
Chí Vân đạo tôn dưới đài cả kinh, nói:
“Con bé Đạo Hoa này, tại sao có thể dùng loại đạo pháp mạnh như vậy để đối phó với người trong bản môn chứ, ài, nó thật là tùy hứng.”
Phiêu Miểu đạo tôn mỉm cười, nói:
“Cái này e là không phải đơn giản là tùy hứng. Nếu ta đoán không lầm, Đạo Hoa tựa hồ đối với Đạo Vũ có vài phần tình ý, còn vì sao trở thành như vậy, ta cũng không biết. Bất quá sư tỷ cứ việc yên tâm, tu vi Đạo Vũ so với Đạo Hoa cao hơn đến hai cảnh giới, hẳn là không việc gì.”
Hải Long nhíu mày nhìn Ngọc Hoa, để mặc cô ta kháp động pháp quyết, thúc dục sương mù bốc lên, trong khoảng khắc, trên lôi đài đưa tay ra không thấy năm ngón, hoàn toàn bị sương mù bao phủ. Trong lòng than thầm một tiếng, Hải Long quật cường tiến lên, bức thanh âm thành tuyến, nói vọng về phía Ngọc Hoa:
“Được, nếu cô đã muốn giết ta, ta đây sẽ thành toàn cho cô.”
Theo tay vung lên, liền bải bỏ phòng ngự của Kim Chung Cháo, thu hồi Thất Tu kiếm lại, ngạo nghễ đứng trong đám sương mù chờ Ngọc Hoa công kích.
Phá Vân Quyết này của Ngọc Hoa có thể làm ảnh hưởng tầm mắt đối phương, nhưng không gây trở ngại gì với mình, cô thấy rõ ràng mọi hành động của Hải Long, trong lòng khẽ run lên, pháp quyết trên tay nhất thời chậm đi, pháp bảo dãy lụa mỏng đã biến thành tấm lưới lớn kia hơi hơi run rẩy. Cắn răng một cái, cô cũng không dừng lại, căm hận hét:
“Vân khai vụ tán Phá—Vân -- Quyết—“
Pháp lực khổng lồ không ngừng tản mát ra từ kiện pháp bảo có hình dãy lụa mỏng rót vào trong cơ thể cô, theo lớp sương mù phi kiếm lại xuất hiện, hai tay Ngọc Hoa điểm ra, nhẹ nhàng nhấc bổng thân hình lên, người và kiếm hợp nhất vọt về phía Hải Long.