[Dịch] Hám Đường
"Các ngươi giam giữ chúng ta ở đây, rốt cục là có ý gì?" Trong hoàng thành, một thiếu nữ có đôi mắt thật to, khuôn mặt thanh tú, tóc trên đầu chải thành song hoàn kết, hiển nhiên là một cô gái chưa xuất giá.
Phía sau cô gái là một bé trai chừng bốn năm tuổi, khoẻ mạnh kháu khỉnh, khiến người ta yêu thích, bấy giờ hắn trốn ở phía sau thiếu nữ, vẻ mặt sợ hãi.
"Chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc, mong cô nương rộng lòng tha thứ!" Một binh sĩ Cấm Vệ quân nói.
Binh sĩ Cấm Vệ quân cũng có chút không hiểu, thiếu nữ và bé trai này là con của Âm Thế Sư, bây giờ Âm Thế Sư mang binh trấn thủ quận Phùng Dực, điện hạ mang bọn họ vào trong cung, không biết vì sao? Mặc dù binh sĩ Cấm Vệ quân không hiểu, nhưng vẫn làm tốt bổn phận của hắn, trông coi kỹ hai đứa bé này.
Mặc dù thiếu nữ tuổi không lớn lắm, nhưng rất thông minh, chỉ thấy nàng xoay đầu một cái, nói: "Ngươi, đi gọi Dương Hựu tới cho ta, ta phải hỏi một chút, phụ thân của ta xuất chinh bên ngoài, hắn lại bắt chúng ta tới đây, đây là việc làm của một minh quân sao?"
Thanh âm thiếu nữ rất lớn, vang vọng trong sân. Thiếu nữ gọi Dương Hựu như vậy khiến binh sĩ Cấm Vệ quân quá sợ hãi, hắn đang muốn nói, bỗng một thanh âm nhàn nhạt vang lên, "Là ai, muốn tìm cô?"
Thiếu nữ kia vừa nghe thấy Dương Hựu trả lời, nàng chạy vội mấy bước tới trước, nói: "Ngươi cầm tù chị em chúng ta ở đây, có phải là muốn áp chế phụ thân?"
Dương Hựu nhìn đôi mắt to phẫn nộ của thiếu nữ, nghĩ đến đây chính là Âm phi trong lịch sử, tuy trong lòng có tâm sự, nhưng lại nhịn không được cười phá lên. Quả nhiên là con gái nhà tướng, mặc dù dáng dấp thanh tú, mười phần là một mỹ nhân tương lai, nhưng tính tình lại nóng nảy như vậy, giống y phong thái của cha nàng.
Dương Hựu không khỏi cười nói: "Âm tướng quân xuất chinh bên ngoài, cô bất quá là lo lắng an nguy con gái của hắn, mới đem các ngươi đưa vào trong cung, đáng lẽ phải sớm gặp các ngươi, nhưng lại bị chậm trễ." Dương Hựu nói, lấy thư Âm Thế Sư đưa ra.
Thiếu nữ cắn chặt môi, không nói tiếng nào cầm lấy thư mở ra xem, quả nhiên là bút tích của phụ thân, nhất là nét cuối của chữ "Sư" kéo thật dài, chính là phong cách của Âm Thế Sư. Thiếu nữ xem xong, sắc mặt thoáng bình tĩnh lại, lời của phụ thân trong thư hoàn toàn giống như lời của thiếu niên này.
Chỉ bất quá, thiếu nữ vẫn mang lòng bất mãn, "Hừ, vậy vì sao ngươi không cho phép chúng ta ra ngoài, giam giữ chúng ta trong phòng này giống như tù phạm?"
Dương Hựu nhìn cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên của thiếu nữ, không tự giác cười thầm trong lòng, Độc Cô Nhạn mang đến cho hắn cảm giác ôn nhu, khéo hiểu lòng người, còn dáng vẻ thiếu nữ này lại có chút điêu ngoa, biết rõ ràng chính mình sai, còn muốn tiếp tục bới móc. Đôi mắt sáng tỏ của Dương Hựu đánh giá thiếu nữ, trên người thiếu nữ có mùi hương đặc hữu khiến Dương Hựu bất giác khẽ hít một cái, rất thơm, giống mùi hương hoa lan.
Thiếu nữ hỏi xong cũng không thấy Dương Hựu trả lời, trái lại thấy ánh mắt Dương Hựu vòng quanh trên người mình, giống như một tên lưu manh, trong lòng thiếu nữ giận dữ, vươn tay ra tát một cái. Cái tát này vụt thật nhanh, Tiểu Quế Tử bên cạnh Dương Hựu hoàn toàn không kịp phản ứng, mắt thấy bàn tay non mịn sắp vụt đến mặt Dương Hựu, bỗng mạnh mẽ dừng lại.
Tay trái Dương Hựu vững vàng bắt lấy cánh tay thiếu nữ, mặc dù thiếu nữ xuất thân nhà tướng, nhưng Dương Hựu từ sau khi xuyên qua, mỗi ngày buổi sáng liên tục rèn luyện, thể lực, lực cánh tay, phản ứng đều có biến hóa cực lớn, ngoài ra, kiếp trước Dương Hựu thuận tay trái, dùng tay trái là thuận buồm xuôi gió.
"Lớn mật! Ngang nhiên tập kích Đại Vương điện hạ, người tới, mau bắt nàng lại!" Tiểu Quế Tử kêu lên the thé, vừa rồi hắn phản ứng quá chậm, đánh mất cơ hội thể hiện, bây giờ liền lớn tiếng hô lên, theo thanh âm Tiểu Quế Tử mấy tên Cấm Vệ quân chạy tới.
"Các ngươi lui ra, không có chuyện gì!" Dương Hựu quát, hắn buông cánh tay của thiếu nữ ra, liếc Tiểu Quế Tử đầy vẻ thâm ý, thân mình Tiểu Quế Tử lập tức lắc một cái, cúi đầu, không dám nói nữa.
Thiếu nữ vuốt vuốt cánh tay, thấp giọng oán hận: "Sao lại mạnh như thế?"
Dương Hựu mỉm cười, nói: "Sau này các ngươi ở tạm trong nhà này, cô sẽ cho người chiếu cố các ngươi, bất quá không nên chạy loạn, nơi này có những nơi không thể xông bừa vào."
Thiếu nữ hừ một tiếng, cũng không đáp lời, nhưng dáng vẻ hậm hực của nàng cho Dương Hựu biết trong nội tâm nàng đã chịu thua, chỉ bất quá không chịu thừa nhận mà thôi.
"Đại Vương ca ca. Ngươi sao lại đến nơi đây, hại ta tìm không được!" Lúc này một thanh âm vang lên, là Độc Cô Nhạn, nàng vội vàng chạy tới, trong tay leng keng một cái giỏ.
Dương Hựu không khỏi hỏi: "Ngươi sao lại tới, xách cái gì trong giỏ?"
Độc Cô Nhạn bĩu môi, sau lại cười nói: "Ngươi còn nói sao, đến giờ vẫn chưa ăn cơm đi. Nương nương nấu canh gà, ngươi lại không đến, ta bây giờ phải đưa tới cho ngươi." Độc Cô Nhạn nói, bỗng nhiên ồ lên một tiếng,đánh giá thiếu nữ trên dưới một lần, hỏi: "Đại Vương ca ca, nàng là ai?"
Độc Cô Nhạn thấy thiếu nữ dáng vẻ thanh tú, mặc dù tuổi không lớn lắm, thân hình chưa trưởng thành, nhưng đã hơi nảy nở, khi trưởng thành nhất định là một mỹ nhân. Độc Cô Nhạn cảm thấy, thiếu nữ xinh đẹp này xuất hiện ở đây nhất định có nguyên nhân. Chẳng lẽ là Đại Vương ca ca coi trọng nàng? Nghĩ đến đây, Độc Cô Nhạn cắn chặt môi, nắm chặt cái giỏ.
Thiếu nữ hừ một tiếng, nói: "Đại Vương ca ca, Đại Vương ca ca, không biết xấu hổ!" Nói xong, thiếu nữ hướng về phía Dương Hựu lại hừ một tiếng, cất bước đi.
Dương Hựu cười khổ một tiếng, nói: "Nàng là con gái Âm tướng quân, còn bé trai kia là con trai Âm tướng quân."
Độc Cô Nhạn gật gật đầu, trên mặt tươi cười. Là con gái Âm Thế Sư, hơn nữa nhìn dáng vẻ của nàng rõ ràng không thích Đại Vương, nghĩ đến đây, trong lòng Độc Cô Nhạn yên ổn, nàng mở giỏ ra, nói: "Ngươi đói bụng không?"
Dương Hựu hít một hơi thật sâu, nói: "Ta còn có việc, ngươi đem đồ ăn cho bọn họ ăn đi!" Dương Hựu nói, chỉ về phía thiếu nữ, rồi mang theo Tiểu Quế Tử đi về phía nhà giam, Độc Cô Nhạn hét to vài tiếng, thấy Dương Hựu càng chạy càng xa, không khỏi dậm chân một cái, tức giận đi vào phòng thiếu nữ, đem giỏ để xuống đất, nói: "Đại Vương nhờ ta cho các ngươi ăn!"
Thiếu nữ mở giỏ ra, múc một chén canh gà, bưng cho bé trai, "Hoành Trí, có người đưa đồ ăn ngon đến, ngươi nếm thử!"
Âm Hoành Trí hít hà canh gà, reo một tiếng, bưng canh gà uống.
Thiếu nữ nhìn thoáng qua Độc Cô Nhạn đang tức giận, không khỏi cười nói: "Ngươi thích Dương Hựu?"
Độc Cô Nhạn nghe vậy, hơi đỏ mặt, nàng buột miệng: "Làm sao ngươi biết?"
Thiếu nữ đắc ý ngẩng đầu nói: "Dáng vẻ ngươi như vậy, dù đồ đần cũng nhìn ra được, chỉ bất quá, hắn có gì tốt?"
Độc Cô Nhạn cười cười, từ việc thiếu nữ gọi thẳng danh tự Dương Hựu mà xét, nàng cũng không có tình cảm gì với Dương Hựu, cái này khiến trong lòng Độc Cô Nhạn yên ổn rất nhiều, nàng hỏi: "Ngươi gọi là gì?"
Thiếu nữ cười một tiếng, tính cách nàng tương đối hào sảng, cũng không có thành kiến gì với Độc Cô Nhạn, bây giờ mới nói: "Ta gọi Âm Thiếu Hoa, Thiếu trong thiếu niên, Hoa trong lệ hoa."
Độc Cô Nhạn cau mày nói: "Danh tự này rất quen thuộc, Âm Thiếu Hoa, Âm Lệ Hoa?" Độc Cô Nhạn vẻ đầy thâm ý khảm Âm Thiếu Hoa một chút.
"Tỷ tỷ nói đùa, ta chỉ hi vọng cả nhà an khang, nào có hi vọng phú quý xa vời?" Âm Thiếu Hoa thở dài một hơi, lại hỏi: "Ngươi rốt cục thích hắn ở chỗ nào?"
Độc Cô Nhạn suy nghĩ hồi lâu, nói: "Ta cũng không biết, ta chỉ biết là ta cùng hắn chơi đùa từ nhỏ đến lớn." Độc Cô Nhạn nói, chậm rãi suy tư, nàng bỗng nhiên cười nói: "Đại Vương ca ca luôn luôn tinh tế, nhằm vào phụ mẫu cũng cực kỳ hiếu thuận."
Nói tới đây, Độc Cô Nhạn khẽ thở dài một cái. Phụ thân Dương Hựu chết sớm, mà phụ thân Độc Cô Nhạn mặc dù khoẻ mạnh, thế nhưng đã lâu không gặp phụ thân rồi, hắn luôn theo Thánh thượng đi khắp bốn phía, một năm khó gặp mặt được một lần.
Thấy dáng vẻ khinh thường của Âm Thiếu Hoa, Độc Cô Nhạn chợt nhớ tới gần đây Dương Hựu hay kể chuyện xưa, vừa thú vị lại êm tai, Độc Cô Nhạn không khỏi thốt lên: "Đại Vương ca ca còn kể chuyện xưa rất hay!"
"Kể chuyện xưa?" Âm Thiếu Hoa cười.
"Ừm, Đại Vương ca ca kể chuyện xưa nghe rất hay, ngươi nghe không ta kể cho ngươi nghe!" Độc Cô Nhạn thấy dáng vẻ của Âm Thiếu Hoa, rất sợ nàng lại giễu cợt, vội vàng nói.
Âm Thiếu Hoa không nói gì, mà cầm một cái bát, múc canh gà, bưng đến trước mặt Độc Cô Nhạn, Độc Cô Nhạn chậm rãi nói, nàng kể câu chuyện Công chúa Bạch Tuyết mà nàng thích nhất.
Trong nhà giam. Dương Hựu lạnh lùng nhìn thiếu niên trước mắt, thiếu niên cũng không có phạm tội gì lớn, bất quá phụ thân hắn lại giương cao ngọn cờ giúp đỡ Tùy thất, mang theo chiến mã của người Đột Quyết một đường xuôi nam, tiến đánh thành Đại Hưng.
Không sai, thiếu niên chính là con trai Lý Uyên, Lý Trí Vân. Đối với Lý Trí Vân người trong lịch sử vốn chết sớm, Dương Hựu cũng không hiểu rõ, nếu như dựa theo quỹ đạo bình thường của lịch sử, bây giờ Lý Trí Vân đã sớm bị chém đầu, mà mộ tổ Lý Uyên cũng đã bị Âm Thế Sư, Cốt Nghi cho người đào lên.
Bây giờ, Dương Hựu cũng không giết Lý Trí Vân, mộ tổ Lý Uyên cũng không bị đào. Không phải Dương Hựu nhân từ, mà là Dương Hựu cảm thấy Lý Trí Vân còn có chỗ hữu dụng, còn chuyện đào mộ tổ Lý Uyên, cái này có chút thất đức lại vô nghĩa.
Giờ khắc này Lý Trí Vân ở trước mặt Dương Hựu đã không còn dáng vẻ gầy gò đen đúa như mấy ngày trước đây, mà là trắng ra rất nhiều, mấy ngày nay Dương Hựu cho hắn ăn ngon uống sướng, trên cơ bản yêu cầu của Lý Trí Vân đều được thỏa mãn, khiến cho Lý Trí Vân béo lên rất nhiều.
Điều này chính là Dương Hựu cần có. Không cần phải giết địch nhân mới giải hận, mà là nhìn xem hắn tự chịu đọa lạc, sống không bằng chết. Đây là niềm tin của Dương Hựu.
Lý Trí Vân nắm chặt khung cửa, chìa bàn tay trắng nõn ra, "Cho ta nữ nhân, cho ta nữ nhân!"
Lý Trí Vân bất quá mười bốn tuổi, theo đạo lý cũng không có đến tuổi cần nữ nhân như thế, bất quá Dương Hựu đối với biểu hiện của Lý Trí Vân rất hài lòng: "Tiểu Quế Tử, ngươi đi tìm một người nữ nhân cho hắn!"