[Dịch] Hám Đường

Chương 20 : Doãn Đức Phi Trương Tiệp Dư


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Dương Hựu thăm nhà giam chẳng qua là xem tình trạng của Lý Trí Vân, lần trước lúc hắn đi gặp Lý Tĩnh, trông thấy Lý Trí Vân, bèn an bài như thế. Lý Trí Vân có tác dụng rất lớn, nhưng trước mắt Dương Hựu còn chưa suy nghĩ kỹ càng, đến lúc nào hắn có thể phát huy giá trị lớn nhất, dùng dẫn dụ Lý Tú Ninh? Hay là Lý Uyên? Dương Hựu ra khỏi nhà giam, vẫn còn đang cân nhắc vấn đề này, hắn cảm thấy sự tình gần đây quá nhiều, mà đây là lần thứ nhất hắn đối mặt loại cục diện nguy hiểm này, cho dù là người hậu thế xuyên qua đến đây, có hiểu biết lịch sử nhất định, thế nhưng như thế cũng không có nghĩa là hắn liền có thể xử lý sự việc một cách hoàn mỹ. Dương Hựu đang suy tính, còn Tiểu Quế Tử cầm đèn, chậm rãi đi về phía Đông cung. Lúc này, bóng đêm càng thêm dày đặc, thời tiết cuối tháng tám khiến ban đêm ở thành Đại Hưng đã lộ ra ý thu, năm ba cái lá cây rơi trên mặt đất, ban đêm yên tĩnh làm người ta nghe rõ thanh âm xào xạc. Dương Hựu trở lại Đông cung, đã gần giờ Tý, hắn sờ sờ bụng, lúc này cảm thấy rất đói, "Tiểu Quế Tử, đi xem ngự thiện phòng còn gì ăn không, tùy tiện mang cho cô vài món." Tiểu Quế Tử vâng dạ, hắn vừa đi khỏi tẩm cung, liền nghe bên tai một tiếng kinh hô, theo sau là âm thanh bát bình vỡ vụn. "Tiểu Quế Tử, chuyện gì?" Dương Hựu vừa hỏi, vừa đi ra ngoài. "A, điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng a!" Hai tên cung nữ quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu xin tha thứ. Dương Hựu nhìn xem trên đất nước chảy lênh láng, hỏi: "Mẫu thân sai ngươi mang tới?" Cung nữ liên tục gật đầu, nói: "Nô tỳ phụng lệnh chủ mẫu, mang cho điện hạ một ít thức ăn, lại lỡ tay làm vỡ đồ vật, xin điện hạ thứ tội!" Dương Hựu nghe trong lòng một cảm giác ấm áp dâng lên, trên thế giới này vẫn là Vi phi quan tâm mình nhất, ừm, đương nhiên còn có Độc Cô Nhạn. Dương Hựu nói: "Các ngươi đứng lên đi, sau này cần phải cẩn thận." Hai tên cung nữ đứng dậy, Dương Hựu nhìn thấy bọn họ khoảng 25-26 tuổi, có vẻ đoan chính, có thể nói hoa nhường nguyệt thẹn. Mặc dù Dương Quảng tuyển không ít con gái xinh đẹp vào cung, nhưng thực tế Dương Quảng cũng không háo sắc, bằng không sẽ không chỉ có vài đứa con. Dương Hựu vung tay lên, đang muốn bảo hai người rời đi, bỗng nhiên hắn trông thấy bên hông một tên cung nữ đeo một cái ngọc bội, có khắc chữ Doãn, cũng không phải nhiều người có họ Doãn, Dương Hựu vẫn có một ít ấn tượng, vừa nghĩ tới người kia trong lịch sử Tùy mạt, Dương Hựu bỗng nhiên nhớ lại. Trong lịch sử sau khi Lý Uyên xưng đế, có hai người phi tử được đặc biệt sủng ái, là Trương Tiệp Dư và Doãn Đức Phi. Bởi vì phần lớn phụ nữ cổ đại vô danh, hai người này chỉ biết họ mà không biết tên, nhưng Dương Hựu vẫn hỏi một câu: "Phụ thân của ngươi có phải gọi là Doãn A Thử?" Một danh tự cực kỳ thô tục quê mùa, hẳn là xuất thân nông dân, hoặc là địa vị cũng không cao. Cung nữ họ Doãn lấy làm kinh hãi, nói: "Chính là gia phụ. Nô tỳ Doãn Xuân Hoa." Dương Hựu đột nhiên cười, hắn nghĩ không ra cung nữ này lại là một trong phi tử Lý Uyển sủng ái nhất, Doãn Đức Phi. Ánh mắt hắn hướng về cung nữ còn lại, "Còn ngươi, họ Thập à?" Cung nữ kia đáp: "Nô tỳ họ Trương." "Ồ?" Dương Hựu càng cảm thấy hứng thú hơn, có lẽ nào người này cũng là một người khác trong các phi tử Lý Uyên sủng ái nhất, Trương Tiệp Dư? Nghĩ đến chỗ này, Dương Hựu hỏi: "Phụ thân của ngươi có phải gọi là Trương Đức Toàn?" Cung nữ họ Trương cũng lấy làm kinh hãi, nghĩ không ra thế mà điện hạ nhận biết phụ thân mình, lúc này nàng liên tục gật đầu, nói: "Nô tỳ Trương Oánh Oánh, gia phụ chính là Trương Đức Toàn, là người Sơn Đông." Nghe cung nữ họ Trương trả lời, Dương Hựu có chút kinh ngạc, mặc dù hắn biết trong lịch sử Doãn Đức Phi Trương Tiệp Dư tiếng tăm lừng lẫy là cung nữ hoàng thành Đại Hưng, thế nhưng hắn không nghĩ tới vậy mà thuận lợi như thế gặp được các nàng, lại còn một lần liền gặp được cả hai người. Đôi mắt Dương Hựu sáng lên, hắn đang suy nghĩ, giờ làm gì với hai người kia đây? Hai cái cung nữ trông thấy Dương Hựu trầm tư, ánh mắt lộ ra vui mừng, Doãn Xuân Hoa nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, duỗi ra ngón tay trắng noãn như ngọc, nhẹ nhàng cầm lên một mảnh vụn. "A...!" Doãn Xuân Hoa la to một tiếng yêu kiều, trên ngón tay trắng nõn một mảng đỏ thắm, Doãn Xuân Hoa ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt, khiến người động lòng. Mặc dù Dương Hựu đang trầm tư, thế nhưng nhất cử nhất động của Doãn Xuân Hoa đều thu hết vào mắt, nhìn dáng vẻ kiều mị của Doãn Xuân Hoa Dương Hựu không khỏi cười thầm. Trương Oánh Oánh thấy Doãn Xuân Hoa thu hút chú ý của Dương Hựu thành công thì trong lòng hối hận, nàng chỉ hận mình chậm nửa nhịp, tiểu điện hạ này tuổi không lớn lắm, chính là tuổi yêu đương, nói không chừng có thể quyến rũ hắn, từ đây lên như diều gặp gió, bầu bạn cạnh vua. Dương Hựu thu hết biểu lộ của hai người vào mắt, hắn biết rõ nữ nhân trong cung có bao nhiêu khát khao bao nhiêu lục đục với nhau, cái này có thể là nhờ Dương Hựu ở kiếp trước cùng với bạn gái đi xem một ít phim truyền hình, khiến hiện tại hắn có hiểu biết nhất định đối với cung nữ. Dáng vẻ Doãn Xuân Hoa cùng Trương Oánh Oánh quả nhiên là hại nước hại dân, nếu không sau khi Lý Uyên nhập chủ Đại Hưng cũng sẽ không phá lệ sủng ái hai người phi tử này, nghĩ đến chỗ này Dương Hựu lại cười một tiếng, nói: "Các ngươi vào cung khi nào?" Dương Hựu không chỉ hỏi riêng Doãn Xuân Hoa mà là hỏi "Các ngươi", điều này khiến trong lòng Trương Oánh Oánh vui mừng, Trương Oánh Oánh vội nói: "Nô tỳ là năm thứ 10 Đại Nghiệp vào cung." Doãn Xuân Hoa lại đáp: "Nô tỳ là năm thứ 9 Đại Nghiệp." Dương Hựu gật đầu, hàng năm hoàng gia gia cũng sẽ tuyển tú ở trong dân gian để bổ sung vào nội cung, nhưng trên thực tế thời gian Dương Quảng ở thành Đại Hưng không nhiều, những cung nữ này đều là thân trong sạch. Dương Hựu cảm thấy hai tên cung nữ này sẽ có tác dụng quan trọng. Dùng như thế nào thì trong lòng Dương Hựu còn chưa rõ ràng, nhưng trước mắt khống chế hai nữ tử này trong tay cũng là chuyện tốt. Căn cứ lịch sử, Doãn Xuân Hoa chính là Doãn Đức Phi, phụ thân nàng là một tên tiểu nhân đắc chí, đã từng kéo Đỗ Như Hối xuống ngựa ra sức đánh một trận; còn Trương Tiệp Dư lại lợi dụng sắc đẹp của nàng xin Lý Uyên ban thưởng không ít ruộng tốt. Dựa vào 2 chuyện này, hai người này mặc dù có chỗ đáng hận nhưng cũng không phải cái gì cũng sai, cũng xem như người hiếu thảo. Đây là một lỗ hổng, nghĩ đến đây Dương Hựu lại hỏi: "Phụ thân của các ngươi ở nơi nào? Sinh sống tốt chứ?" Lần này Doãn Xuân Hoa giành trả lời trước: "Phụ thân nô tỳ thân ở thành Đại Hưng, mỗi ngày làm một ít bánh nướng miễn cưỡng sống qua ngày." Nói xong mấy giọt nước mắt trong mắt chảy xuống. Trương Oánh Oánh nhìn thấy, trong lòng thầm giận mắng. Mặc dù nàng với Doãn Xuân Hoa quan hệ không tệ, nhưng thời điểm này có quan hệ tới vận mệnh dĩ nhiên không cam lòng đi sau, "Mấy năm trước Sơn Đông đại hạn, sau đó lại là nạn úng, phụ thân đào vong đến Quan Trung, bây giờ thuê một căn phòng ở ngoài thành miễn cưỡng sống qua ngày." Trương Oánh Oánh không khóc mà dùng ngữ khí điềm đạm đáng yêu nói ra khiến cho người càng thấy đáng thương. Dương Hựu gật gật đầu, cười nói: "Hai người các ngươi ở trong cung khổ cực là cô thất sách. Thế này, mấy ngày nữa cô phái người đưa lão phụ các ngươi đến ở phường Bình An, chỗ đó không xa đô thị, các ngươi đi thăm nom cũng thuận tiện." Trong lòng Doãn Xuân Hoa, Trương Oánh Oánh vui mừng, vội vàng quỳ xuống nói: "Nô tỳ đa tạ điện hạ." Dương Hựu còn nói thêm: "Cô sẽ nói với mẫu hậu, các ngươi trở về dọn dẹp một chút, từ nay về sau đến Đông cung hầu hạ sinh hoạt thường ngày cho cô đi!" Trong lòng Doãn Xuân Hoa, Trương Oánh Oánh đều vui mừng, lại tạ ơn lần nữa. Dương Hựu chắp tay sau lưng đi ra ngoài, trong lòng trầm tư. Bây giờ Dương Hựu cũng không có tâm tư mê nữ sắc, nhưng nắm giữ hai nữ tử này trong tay có lẽ sẽ có chỗ tốt. Trong bóng đêm, Dương Hưu đi chậm rãi dọc theo con đường nhỏ trải đá xanh, Tiểu Quế Tử đốt đèn lồng, hai người đều có tâm sự nên không ai nói gì. "Hì hì, không ngờ còn có cố sự thú vị như thế!" Một thanh âm truyền đến. "Còn có rất nhiều, ngày sau ta sẽ kể tiếp cho ngươi nghe!" Một thanh âm khác truyền đến. Dương Hựu sững sờ một chút, hắn nhận ra thanh âm của hai người này, một người là nữ nhi của Âm Thế Sư, người kia là Độc Cô Nhạn, sao hai cô bé này lại ở cùng nhau? Dương Hựu lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước. Cho dù bận rộn mỗi ngày hắn đều đi thỉnh an Vi phi, cho dù linh hồn hiện tại của hắn cùng Vi phi không có quan hệ nhưng thân thể này lại do Vi phi ban tặng, Dương Hựu không phải là người quên gốc. Ban đầu do Dương Hựu không phải Thái tử, vốn không có quyền ở trong Đông cung, Vi phi cũng không có quyền ở trong cung đình, nhưng sau khi Dương Quảng xuôi nam Giang Đô muốn lấy Giang Đô làm thủ đô thứ hai, Vệ Huyền cầm quyền, mẹ con Dương Hựu được đưa vào trong cung mà không phải tiếp tục ở phủ Đại Vương. Dương Hựu vừa đi vào sân trong, đã nghe thấy thanh âm Vi phi: "Hai tên khốn kiếp các ngươi ngay cả chút chuyện nhỏ này đều làm không xong, còn gian dối bảo Đại Vương muốn các ngươi đi hầu hạ hắn?" Dương Hựu ra hiệu cho cung nữ ngoài cửa im lặng rồi đi vào, chỉ thấy hai người Doãn Xuân Hoa, Trương Oánh Oánh đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch. Dương Hựu gõ gõ cửa nói: "Mẫu thân, hài nhi có thể vào không?" Thanh âm Vi phi ngừng lại một chút, đổi lại giọng nhu hòa: "Là Đại lang sao, vào đi!" Dương Hựu vào nhà, quỳ xuống thi lễ: "Hài nhi bái kiến mẫu thân." Vi phi vội vàng nâng Dương Hựu, sẵng giọng: "Đứa nhỏ này cứ luôn luôn đa lễ như vậy, mẹ đã biết lòng hiếu thảo của ngươi rồi." Vi phi nói xong chợt nhớ tới một sự kiện, hỏi: "Ngươi nhìn ngươi xem, đã giờ Tý rồi còn chưa có ăn cơm a?" Vi phi vừa nói vừa kéo Dương Hựu ngồi xuống, rồi mới phân phó: "Các ngươi hai tên khốn kiếp này, còn không mau bưng thức ăn lên!" Dương Hựu đợi mấy người Doãn Xuân Hoa, Trương Oánh Oánh lui ra rồi mới nói: "Mẹ, hai tên cung nữ này liền ban cho hài nhi đi." Vi phi dở khóc dở cười, nói: "Là sự thật sao?" Nói xong nàng lại đánh giá Dương Hựu một lần rồi nói: "Đại Lang, mặc dù ngươi tuổi tác không nhỏ, thế nhưng lấy thân phận của ngươi làm sao cưới hai tên cung nữ này? Nếu ngươi muốn, mẹ sẽ đi cầu hôn Độc Cô gia đi!" Dương Hựu sững sờ rồi lại minh bạch ý tứ Vi phi, không khỏi cười khổ nói: "Mẹ, ngươi nghĩ đi đâu vậy. Hiện tại đại binh Lý Uyên tiếp cận, tạm thời hài nhi sẽ không cân nhắc nhi nữ tình trường, còn hai người kia ta có việc cần dùng, sau này tự nhiên mẹ sẽ biết." Vi phi trầm ngâm hồi lâu, nói: "Vậy thì tốt, để đến mai cho các nàng dọn dẹp một chút rồi đi qua đi." Hai mẹ con lại trò chuyện một chút, cung nữ mang đồ ăn bưng lên, Dương Hựu ăn vội, thấy sắc trời không còn sớm nên cáo từ Vi phi mang Tiểu Quế Tử trở về Đông cung.