[Dịch] Huyền Môn Phong Thần

Chương 50 : Cấm thư


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Đối với Đồ Nguyên mà nói, những thứ này chỉ là chút nhạc đệm, nhưng mà Phạm Tuyên Tử thật cao hứng. Nàng nói với Đồ Nguyên nữ hài lúc nãy kia đúng là nàng quen biết, chỉ là sư phụ nàng ta bị chết, cho nên nàng ta rời Vạn Thánh sơn, trở thành thiếp của một vị đại quản sự trong Bàng gia dưới Vạn Thánh sơn. Đồ Nguyên nói với nàng: "Loại người này đã đứt đường tu hành, ngươi không cần để lời nàng ta nói hôm nay ở trong lòng, cũng không nên bởi vì nàng ta bị tát một cái mà cao hứng, ngươi cùng nàng ta đã không còn ngang hàng rồi." "Vậy ta là ở vị trí nào, nàng ta ở vị trí nào a sư phụ?" Phạm Tuyên Tử hỏi. "Ngươi là sẽ kết kim đan, cầu đại đạo, cùng vi sư nhìn tận thiên hạ anh hào, mà nàng ta, nhiều nhất chỉ có thể ổn định sinh sống trong Bàng gia dưới Vạn Thánh sơn này, hoặc là sinh con đẻ cái, hoặc là có một ngày bị người vứt bỏ." Đồ Nguyên nói ra. Đột nhiên Phạm Tuyên Tử cảm thấy sư phụ của mình kỳ thực rất biết nói chuyện, nếu như sư phụ chủ động theo đuổi nữ hài tử nào đó, e rằng không có mấy nữ hài có thể chống đỡ được lời sư phụ dỗ ngon dỗ ngọt. Có thể gặp được người quen, là điều Đồ Nguyên không có nghĩ đến, cùng Triệu Đồng nói chuyện rất nhiều, khi biết được phụ thân của nàng đã tấn chức làm Thần anh tu sĩ, Đồ Nguyên liền chúc mừng, lại biết được vị gia thần A Tư Nhĩ hại chết trượng phu của nàng vẫn chưa có bắt được, đồng thời cũng không thấy xuất hiện, Đồ Nguyên an ủi nàng, cũng nói nàng không nên thả lỏng cảnh giác, phải cẩn thận. Sau đó Triệu Đồng liền lại nói muốn tặng pháp bào cho Đồ Nguyên cùng Phạm Tuyên Tử, lúc đầu Đồ Nguyên cùng Phạm Tuyên Tử từ chối, nhưng mà Triệu Đồng lại nói những pháp bào này đều là chính tay nhà ngàng làm, Đồ Nguyên cùng Phạm Tuyên Tử mới nhận lấy, sau khi lưu lại địa chỉ nơi ở của nhau, Đồ Nguyên dẫn Phạm Tuyên Tử rời đi, sau đó lại tiếp tục đi dạo. Khi bọn họ rời Tây Môn phường thị thì Phạm Tuyên Tử đã mua về rất nhiều thứ thường ngày nàng vẫn muốn mua nhưng lại chưa có mua được. Sau nhất thời thả lỏng, Đồ Nguyên lại tập trung vào tu hành. Tu hành có thể làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc, mỗi một lần tiến bộ đều như là thân cận hơn với cái thiên địa này một phần. Bất quá, hắn y nguyên không có nghĩ được biện pháp đi mượn cấm thư trong giá sách kia đdể xem. Mỗi ngày vẫn cứ đến thư quán nhìn bản 《 Bà La văn tự thông giải 》kia. Theo thời gian một ngày một ngày trôi qua, cuối cùng hắn đã dịch hết toàn bộ Bà La văn tự trên bản trúc thư kia. Tự hắn viết ra một bản dịch với ngôn ngữ của thế giới này. Đây là một quyển sách giảng thuật làm thế nào để trở thành một vị thần linh Sách tên là《 đèn nhang hóa thần biệt lục 》, Đồ Nguyên đọc một lượt, những điều trong đó lắng đọng tại trong lòng hắn, hắn cảm thấy có lẽ có một ngày mình có thể bởi vì《 đèn nhang hóa thần biệt lục 》 này mà phát sinh biến hóa, nhưng lại không biết rõ là lúc nào, cũng không biết sẽ có bộ dáng gì dùng phương pháp gì. Hắn biết rõ mình cần phải kết kim đan. Lúc đó Tôn Đồng Tu kia nói sư phụ gã nói mình sẽ chết già tại phía dưới kim đan, khi nghe một câu nói này hắn chỉ là cười cho qua, Bây giờ nhớ lại, đúng là có mấy phần cảm giác một lời đã định. Lẽ nào ta thật sẽ như thế? Đồ Nguyên hoàn toàn không biết làm thế nào kết kim đan. Phạm Tuyên Tử cũng phát hiện sư phụ của mình tựa hồ có chút buồn bực. "Sư phụ, ngươi có chuyện gì không vui sao? Ta nghe người ta nói, có gì không vui thì nói ra, như vậy mới sẽ không sinh sôi tâm ma." Đồ Nguyên khoát khoát tay, thể hiện không cần nàng quản. Đồ Nguyên rất rõ ràng mình cần cái gì, chỉ là vô pháp làm được mà thôi. Một ngày này, đột nhiên có người tới thăm. "Di, Thượng Thanh. Tên này thực sự rất hay." Đồ Nguyên nghe giọng nói này có phần quen tai, rồi lại nhất thời nhớ không nổi là ai, thần niệm cảm ứng, chỉ cảm ứng được một khối hình người đen trầm như tảng đá, nhận không ra. Đi ra nhà gỗ nhìn một cái, một người mặc hắc sam bào ôm tay đứng ở nơi đó. Vừa nhìn thấy hắn, Đồ Nguyên lập tức nhớ ra, hắn là Trần Vô Tuyệt, là vị khổ tu trong biển cát kia, lúc đó hắn bị gai đuôi của Hạt yêu vương đâm trúng, lại vẫn cứ có thể sống sót, có thể thấy xuất thân của hắn bất phàm. Khiến Đồ Nguyên cảm thấy bội phục nhất chính là hắn có can đảm tại sau khi đuôi của hạt yêu vương kai đâm ra rồi mới đi trốn. Có được hạt vĩ châm đã mấy năm rồi, Đồ Nguyên phi thường rõ ràng, phù văn thiên nhiên ở trên Hạt vĩ châm là cường đại và đặc biệt cỡ nào. Trần Vô Tuyệt vẫn là qua một đoạn gian liền sẽ đi khổ tu, ở các địa phương khác nhau. Bất quá tại lúc không có khổ tu thì tính cách hắn còn là khá phóng khoáng. Hắn nói với Đồ Nguyên, khi đó bởi vì bản thân bị trọng thương, cho nên vội vã về sư môn, khi ổn định thương thế, quay lại tìm Đồ Nguyên thì tìm không được rồi, chỉ nghe nói Đồ Nguyên là đoạt lấy Ngân Giáp thi mị của người khác sau đó liền tiến lên Vạn Thánh sơn. Đồ Nguyên nghĩ đến lúc đó bởi vì lấy được Ngân Giáp thi mị kia không chính đáng, cho nên khi bán đi, hắn cũng không có để lộ tin tức về mình, hắn sợ chủ nhân Ngân Giáp thi mị kia tìm tới, điều này cũng khiến Trần Vô Tuyệt không thể tìm được hắn. Sau cùng, hắn nói cho Đồ Nguyên biết, lần này trở về đây, nghe Triệu Đồng nói Đồ Nguyên ở tại nơi này, liền tìm tới, bởi vì hắn phải lập tức bế quan xung kích kết đan rồi. Sau đó lại hỏi có điều gì cần hắn hỗ trợ hay không. Khi nghe hỏi như vậy, trong lòng Đồ Nguyên tức thì động tâm rồi, hắn nghĩ nhờ Trần Vô Tuyệt hỗ trợ mượn cấm thư, chỉ là không biết Vô Tuyệt có thể mượn được hay không, hơn nữa, hắn ta cũng không giống là loại người sẽ tố giác mình. Trần Vô Tuyệt hiển nhiên cũng nhìn ra Đồ Nguyên có việc cần hỗ trợ, liền nói: "Tại trong biển cát xém một chút ta đã mất mạng, được ngươi giải cứu, bây giờ biết rõ ngươi có khó khăn, nếu là ta không có giúp ngươi hóa giải mà đi bế quan kết đan thì đại khái là thành không được, coi như là vì giúp ta kết đan đi, thỉnh ngươi nhất định phải nói ra khó khăn trong lòng." Đồ Nguyên suy nghĩ một chút, nói: "Ta cũng không gạt ngươi, xác thực ta có một cái trắc trở về việc tu hành. Ngươi cũng biết đó, toàn bộ những gì ta tu hành đều là tự mình tìm kiếm, kết phù cũng đã năm năm rồi, bây giờ nhưng không có cách nào tìm được phương pháp kết đan." Trần Vô Tuyệt gật gật đầu. "Trên Vạn Thánh sơn này, có gì ta đều sẽ tới nhìn, tại trong thư quán cũng xem rất nhiều đạo thư, đối với tình huống bản thân, ta cũng rất rõ ràng. Bởi vì đan phù của ta có điểm bất đồng với người khác, cho nên, định mời ngươi giúp ta cùng vào thư quán mượn dùm mấy bản cấm thư ra xem." "Về việc này?" Trần Vô Tuyệt hỏi. "Đúng." Trên đời này, chỉ có một loại cấm thư, chính là tất cả sách về phương diện tu hành thần linh. Trần Vô Tuyệt vỗ đùi, nói ra: "Cái này đối với tán tu các ngươi có lẽ có điểm khó, đối với ta mà nói tuyệt không khó, chỗ sư phụ ta có mấy bản, ngày mai ta sẽ mang tới cho ngươi xem. Nga, không được, loại sách này không thể mang ra ngoài, như vậy đi, ngày mai ta tới đón ngươi, ta đưa ngươi tới thẳng chỗ sư phụ ta để xem, lúc nào xem hết thì lúc đó trở về, như thế nào?" Đồ Nguyên suy nghĩ một chút, nói ra: "Cũng được, bây giờ để ta an bài một chút, ngày mai đi theo ngươi." "Tốt, cứ như vậy đi." Trần Vô Tuyệt thực hiện được một vấn đề trong lòng, tâm tình rất tốt rời đi. Có một số người thích tại trước lúc xung kích một cái đại cảnh giới thì đem toàn bộ lo lắng đều làm xong, kết thúc những ân cùng oán ở trong lòng. : Vạn Thánh Sơn -----ooo----