[Dịch] Kiếm Chủng

Chương 35 : Đạo hiệu


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Tay của Kim Tượng Đế còn chưa chạm tới đại môn của động phủ thì nó đã chủ động mở ra. Một lão nhân tóc nâu trắng, cầm quải trượng đi ra, hai mắt lão vẩn đục, trên mặt có một vết sẹo hẹp dài kéo từ trán tới tai, cắt mất một nửa lỗ tai. Tuy dáng vẻ già nua nhưng Kim Tượng Đế vẫn có thể thấy được nhân diện đẫm máu năm đó của lão. “Sư đệ, đi theo ta” Lão nhân mặt thẹo nhìn Kim Tượng Đế rồi quay người dẫn đường. Thanh âm khàn khàn thô lậu có chút chói tai. Lão cầm quải trượng đi phía trước, vừa đi vừa nói: “Sư phụ đăng đàn nói có đệ tử của Phương Thốn Sơn trở về, nên bảo ta mở cửa tiếp người đến” Kim Tượng Đế đoán rằng vì Linh Đài của hắn đã khai mở cho nên lão mới xác định được như vậy, còn chưa kịp trả lời thì lão đã nói thêm: “Người khai mở linh đài cho sư đệ nhất định là Tuệ Ngôn sư huynh” “Vâng, đúng là Tuệ Ngôn sư huynh, làm sao mà sư huynh biết được?” Kim Tượng Đế nghi ngờ hỏi, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ sơn môn đã biết chuyện của Tuệ Ngôn sư huynh. Lão nhân mặt thẹo dừng lại, quay đầu nhìn Kim Tượng Đế, nhìn hắn tràn đầy nghi vấn, lão quay người tiếp tục đi về phía trước: “Lúc mới chỉ là đạo nhân đã có thể khai linh cho người khác, hắn là người khai linh tinh khiết nhất trong Linh Đài Tông chúng ta” Kim Tượng Đế lúc này mới biết thì ra khai Linh Đài còn có tinh khiết và không tinh khiết, chỉ nghe lão tiếp tục nói: “Trong Linh Đài của người được khai linh hoặc ít hoặc nhiều sẽ bị ảnh hưởng bởi đạo niệm của người khai linh, điều này vừa có lợi cũng vừa có hại. Tốt nhất là không ghi vết đạo niệm vào Linh Đài, Tuệ Ngôn sư huynh có thể làm được điều này” Trong động phủ có bầu trời riêng phảng phất như đã tạo thành một thế giới. Không giống như Kim Tượng Đế đã nghĩ đây chỉ là một sơn động lớn, ở nơi này ngẩng đầu lên là có thể thấy trời. Đập vào mắt là một hành lang, dõi mắt theo có thể nhận thấy không khí bình thản trầm tĩnh. “Khi Tuệ Ngôn sư huynh chết thì sư đệ có lẽ ở cạnh bên phải không” Lão nhân mặt thẹo đột nhiên lên tiếng, bước chân cũng không ngừng lại giống như chỉ tùy ý hỏi mà thôi. Kim Tượng Đế trầm mặc một hồi lâu, thấy đối phương gấp gáp truy vấn thì hắn nói: “Ta tận mắt nhìn thấy cái chết của Tuệ Ngôn sư huynh” Lão nhân mặt thẹo im bặt dừng lại, xoay đầu, hai mắt biến thành lợi hại nghiêm nghị, trong lòng Kim Tượng Đế cả kinh, lão nhân mặt theo nhìn chằm chằm vào Kim Tượng Đế hỏi: “Tại sao ngươi còn sống?” “Ta…” Kim Tượng Đế không đáp được. “Ngươi sợ” Lão nhân mặt theo lạnh lùng nhổ ra hai chữ, quay người đi về phía trước, thanh âm của quải trượng chống trên đất giống như thanh âm và nhãn thần của lão, đông cứng và lãnh tĩnh. Kim Tượng Đế muốn nói mình không sợ chết nhưng lời đến cổ họng lại chẳng thể thốt ra. Hắn muốn giải thích, muốn nói mình cùng Trí Thông sư huynh hai người vì Tuệ Ngôn sư huynh báo thù nhưng ngực giống như là bị hòn đá đè lại, không thể nói nên lời. Quẹo trái quẹo phải, đã đi tới trước một tòa đại điện, trên điện có một tấm biển viết hai chữ “Linh Đài” Đại điện rộng rãi, có mười hai cây cột xanh. Trên cột xanh không có hoa văn, cùng lúc đó Kim Tượng Đế mới phát hiện ra động thiên này tuy lớn nhưng kiến trúc lại cực kì đơn giản, không giống những đạo quan khác có mái cong điêu khắc các loại linh thú. Trên bệ đá giữa đại diện có một lão nhân râu tóc bạc trắng đang ngồi, phong thái như tiên, bờ môi đang không ngừng rung rung nhưng lại không có thanh âm nào phát ra. Còn phía dưới có hơn mười người đang ngồi trên bồ đoàn, tập trung tinh thần lắng nghe. Toàn bộ Phương Thốn Sơn tựa như siêu thoát khỏi thế gian, còn Tà Nguyệt Tam Tinh Động lại tựa như siêu thoát khỏi Phương Thốn Sơn, thế nhưng đại điện lại khiến Kim Tượng Đế có cảm giác như thoát ly Tà Nguyệt Tam Tinh Động, siêu thoát tam giới, không thuộc ngũ hành. Lão nhân mặt thẹo đi vào trong điện, Kim Tượng Đế đứng ở cửa đại điện nhìn lão nhân mặt theo nói với lão nhân phong thái như tiên đang ngồi trên bệ đá kia điều gì đó, lão tiên nhân nhìn thoáng qua Kim Tượng Đế rồi gật. Lão nhân mặt thẹo quay người đi ra rồi nói: “Sư phụ cho ngươi tiến vào” Kim Tượng Đế gật đầu khom người cảm ơn, giờ khắc này, lão nhân mặt thẹo lại hồi phục vẻ giả nua lúc mới gặp gỡ, hai mắt vẩn đục không có một chút khắc nghiệt nào tựa như cảnh khi nãy chỉ là ảo giác. Kim Tượng Đế nhìn lão chân thấp chân cao đi xa rồi quay người vào trong đại điện, một luồng khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng đập vào mặt khiến tinh thần của người khác cảm thấy chấn động. Đệ tử ngồi dưới đất nghe đạo không đứng dậy chỉ quay đầu nhìn hắn. Kim Tượng Đế đứng ở cửa ra vào, đường phía trước bị đệ tử ngồi nghe đạo chặn lại, không biết là có nên đi xuyên qua hay không, cũng may lão tiên nhân trên bệ đá đã giúp hắn giải quyết vấn đề này, chỉ thấy ông ta vung phất trần trong hư không, một cái bồ đoàn đột nhiên xuất hiện ở trên cùng bên trái, Kim Tượng Đế lập tức biết được ông có ý đồ gì vội bước nhanh đến bồ đoàn học những người bên cạnh xếp bằng ngồi xuống. Vừa mới ngồi xuống trong tai đã vang lên tiếng người như ẩn như hiện. Trong lòng của hắn kinh ngạc nhìn lão tiên nhân đang khép mở bờ môi nghĩ thầm chẳng lẽ chính ông đang diễn giải vội cẩn thận lắng nghe. Sau khi cẩn thận lắng nghe thì thanh âm lại thay đổi biến thành những tiếng ông ông giống như là tiếng vỗ cánh của ong mật. Trong lòng nghi hoặc nghiêng đầu nhìn người khác thì phát hiện sư huynh bên cạnh đang nhắm mắt an tọa, hắn cũng lập tức nhắm mắt. Thanh âm lại thay đổi, biến thành tiếng gió vù vù tựa như một mình ngồi trên núi cao vạn trượng, ngoại trừ tiếng gió gào thét thì không còn gì khác. Lần này hắn không mở mắt chỉ lắng nghe, tiếng gió gào thét chậm rãi biến mất, trong óc xuất hiện một bức họa. Tuyết trắng đầy trời, ngoại trừ tuyết trắng cũng chỉ có tiếng tuyết rơi, một vùng trắng xóa ngoài ra thì hoàn toàn trống rỗng. Hắn nhìn, nghe tuyết, thời gian dần trôi qua, ánh mặt trời xuất hiện. Tuyết tan thành dòng suối nhỏ rồi hóa thành sông lớn chảy mạnh trong vùng đất, lao theo sông lớn, thế giới trong đầu Kim Tượng Đế không ngừng biến hóa. Đổ từ núi cao, gào thét chảy qua chỗ trũng. Sông nước cuồn cuộn, trong sông bắt đầu xuất hiện sinh linh. Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện tiếng sấm, nổ vang chấn động, giống như vang lên trong óc Kim Tượng Đế, từng đạo tia chớp đâm rách trời xanh, mưa to như trút nước, nước sông tăng vọt đổ ra biển rộng. Từ xa nhìn lại thì trong biển cả có một con ngũ trảo kim long đang phiên giang đảo hải. Kim Long đột nhiên xoay đầu lại, đôi mắt vàng ròng lạnh như băng vô tình, trong lòng Kim Tượng Đế cả kinh lập tức tỉnh lại. Mở mắt ra thì thấy mọi người đều đang nhìn mình, lão tiên nhân trên bệ đá cũng đang nhìn mình. Kim Tượng Đế vội vàng xoay người quỳ gối nói: “Đệ tử Kim Tượng Đế bái kiến sư phụ” Lão tiên nhân cười ha ha nói: “Ta hỏi ngươi nhìn thấy gì, ngươi không trả lời, tại sao lại bái ta” Kim Tượng Đế mới biết nguyên lai ông đã hỏi mình vội nói: “Đệ tử vừa rồi chìm vào trong sương mù ảo cảnh, không nghe được câu hỏi của sư phụ. Trước lại chưa kịp bái kiến cho nên đành bái sư trước” “Ừ, thế ngươi thấy gì?” Lão tiên nhân hỏi “Đệ tử thấy tuyết rơi nhiều, thấy tuyết tan thành sông lao ra biển, lại thấy một con ngũ trảo kim long” Kim Tượng Đế nói Lão Tiên nhân lại hỏi tiếp: “Đã nghe thấy gì?” “Nghe thấy thanh âm diễn giả của sư phụ như ẩn như hiện, nghe được mưa gió lôi đình, nghe được tiếng sông phóng đãng” Lão tiên nhân gật gù, hỏi chúng đệ tử: “Các ngươi thấy sao?” Chúng đệ tử trầm mặc một hồi rồi có người hồi đáp “Thân mang long huyết” “Có thể tập vũ, tuyết, lôi, phong thuật” Lại có một đệ tử nói Lão tiên nhân khẽ gật đầu nói: “Ngươi tên là Kim Tượng Đế?” “Một lão sư của đệ tử ở nhân gian đặt cho” Kim tượng Đế vội nói “Xem ra lão sư kia đặt kỳ vọng rất cao với ngươi, bất quá đối với người tu hành thì cái tên này quá mức xung khắc. Trong môn phái của ta có nghiễm, đại, trí, tuệ, chân, như, tính, hải, dĩnh, ngộ, viên, giác mười hai bối phận, theo sắp xếp ngươi đứng chính giữa thuộc chữ “như” vậy ta đặt cho ngươi đạo hiệu là “Như Hối”” Lão tiên nhân nói Kim Tượng Đế vội vàng quỳ gối cảm ơn.​